Nhung Mã Hồng Trang

Chương 25




Link Audio: https://www.youtube.com/playlist?list=PL2stEqhXN1Iwgal4yHPYopn1ZGOk39u7B

Thời tiết vốn hơi rét ẩm, lông mày Quách Kiều Kiều nhanh chóng bị đóng một lớp sương trắng.

Lục Cô Nguyệt thấy Quách Kiều Kiều không sao thì vội vàng lệnh cho Dao Dao sắp xếp cho nàng thật tốt, sau đó tiến tới trước mặt Ly Châu, lặng lẽ nói với nàng ta hai câu.

Ly Châu giật mình nhìn Lục Cô Nguyệt, nhiều lần hỏi lại rằng nàng ấy đã chắc chắn chưa.

Lục Cô Nguyệt gật đầu không do dự, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo ba phần kiên định.

Ly Châu cắn răng lấy giấy bút ra, vội vàng viết mấy chữ rồi thả chim bồ câu để đưa thư.

Theo tiếng bồ câu đưa thư vỗ cánh “Phập phập” bay lên, Lục Cô Nguyệt lại đưa tay bảo Du Đương Quy tới đây, lén lút căn dặn nàng ấy một chuyện.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Lục Cô Nguyệt gọi lính liên lạc đến: “Bảo nhóm trinh sát phân tán ra ngoài hết đi, bắt mấy người Lang Hoàn về, hỏi xem rốt cuộc binh lính chủ lực của bọn họ ở đâu.”

Ở trong rừng rậm cách Lục Cô Nguyệt không xa, một đôi chân trần thon gầy gân cốt rõ ràng đặt trên tán cây cao, Lan Huyền Nhã cúi đầu quan sát doanh trướng của người Nam Quốc.

“Trúng độc là Trắc Phi Quách Kiều Kiều của Tĩnh Vương ư? Trông rất bình thường, chẳng có gì nổi bật, sao Tiểu Tử Nhi lại kiêng kị nàng ấy đến thế? Ngay cả thủ hạ đắc lực nhất bên cạnh Quách Uẩn là Ly Châu mà cũng được phái đến sao? À… Trương quý phi không hổ là đệ nhất mỹ nhân của Đế đô, quả là quốc sắc thiên hương, đáng tiếc trọc khí trên người rất nặng, cũng không có khí chất xuất trần gì, ngược lại là vị nữ tử mặc y phục trắng bên cạnh giống tiên nhân trên trăng hơn.”

Lúc Du Đương Quy lấy Minh Thiền ra, Lan Huyền Nhã trừng mắt nhìn: “Trong tay tiểu cô nương này còn có Minh Thiền, còn có thể nghĩ ra biện pháp lấy độc trị độc, thật sự là thế gian rộng lớn có nhiều người tài, ngọn sóng trước(*) ta đây sợ là sớm muộn gì cũng bị xô chết ở trên bờ cát…”

(*) Lấy từ câu Trường Giang sóng sau xô sóng trước, ý chỉ thế hệ sau càng lúc càng phát triển hơn thế hệ trước.

Khi bồ câu đưa thư bay về phía Nam triều ở đằng sau, hắn cũng không dùng bí thuật để cản lại, mà là nhếch miệng cười nhìn bồ câu đưa thư bay xa.

Ánh mắt nhạy bén của Lục Cô Nguyệt quét qua ngọn cây nơi Lan Huyền Nhã đứng, thấy thế, hai Lan Huyền Nhã nhanh chóng dùng tay thi triển thuật pháp, che giấu bản thân, khó khăn lắm mới trốn được trước khi Lục Cô Nguyệt phát hiện.

Hắn nhíu mày, trước khi đội trinh sát của Nam triều tìm tới đây, quyết đoán sử dụng khinh công thoát khỏi hiện trường.

“Vị tiên trên trăng lạnh như băng này, không có võ công lại có thể cảm nhận được ta, thật là kỳ lạ…”

Hắn vừa nói vừa rời khỏi gốc cây gần quân doanh Nam triều, biến mất trong khu rừng rậm rạp.



Ta cản giúp Lục Cô Nguyệt một lát, nhắm mắt lại, mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ là cảnh nguyên chủ và Quách Uẩn mới gặp nhau.

Tuy nguyên chủ được sinh ra trong một gia đình quan văn Tứ phẩm, mẫu thân mất sớm, là trưởng nữ mồ côi mẹ, nằm trong phạm vi “Năm không cưới” của Nam triều, không có gia đình tốt nào đến cầu hôn, nhưng bị phụ thân nuông chiều đã quen, nuôi ra một đại tiểu thư cáu kỉnh. Đến tuổi vào cung tham gia tuyển tú, vì có mối quan hệ gay gắt với các tú nữ nên danh tiếng trong cung cũng không phải rất tốt, ngày diễn ra tuyển tú, lập tức bị đích thân tiên hoàng đưa cho Tĩnh Vương.

Nam triều ở xa, Tĩnh Vương lại chất phác, vì thế nguyên chủ ở trong nội cung bị các tú nữ tham gia tuyển tú cùng lúc châm biếm rất lâu, chỉ có chính nàng ấy biết rõ, đây là một mối hôn sự rất tốt.

Chỉ là trong giấc mơ của nguyên chủ, Quách Uẩn chưa từng xuất hiện.

Ta lại quan sát bằng góc nhìn thứ ba rất rõ ràng.

Các tú nữ tụm năm tụm ba thảo luận về nữ tử có dung mạo xinh đẹp trong Đế đô, một tiểu cô nương của gia tộc Trương thị nói: “Đường tỷ của ta là mỹ nhân đẹp nhất Đế đô, mặc dù chỉ là Trắc Phi, nhưng ngay cả vị Thái Tử Phi chỉ biết chém giết kia của Quách gia cũng phải nể mặt tỷ ấy ba phần.”

“Ngươi dám mắng đường cô của ta?”

Mặc dù nguyên chủ chưa từng gặp Quách Uẩn nhưng lại rất vinh dự vì gia tộc vinh dự, nghe vậy thì giận tím mặt, xông lên phía trước vươn tay tát cô nương Trương gia một cái, đánh đến mức cô nương kia đầu váng mắt hoa.

Vào ban đêm, lấy tội danh dám ngang ngược vô lễ ở trong cung, nguyên chủ bị ma ma phạt quỳ gối tại chỗ không được ăn cơm.

Trời đã tối đen, nguyên chủ quỳ gối trên ngự đạo, gió lạnh thổi vào người lạnh đến run rẩy.

Đúng lúc này, đột nhiên có một nữ tử mặc y phục đỏ đi từ đầu bên kia của ngự đạo tới, đứng trước mặt nàng, nguyên chủ cúi đầu quỳ, chỉ nhìn thấy viên trân châu lớn bên trên đôi giày thêu hoa của nàng ấy.

Người nọ nhìn từ trên cao xuống, hỏi: “Quách Kiều Kiều ư? Ngươi chưa từng gặp đường cô, tại sao lại phải bất bình giúp nàng ấy?”

Nguyên chủ không phục mà lớn tiếng kêu la, cố mạnh miệng: “Ta chỉ biết rõ, đường cô là nữ nhân tốt nhất trong thiên hạ! Tốt hơn Trắc Phi gấp trăm lần! Gấp nghìn lần!”

Nàng ấy khẽ cười một tiếng, không hỏi tiếp mà quay đầu bước đi hai bước, biến mất dưới ánh nến mờ ảo.

Nguyên chủ tưởng mình gặp quỷ, sợ tới mức ngày hôm sau phát sốt, bệnh nặng một quãng thời gian.

Ta ở bên cạnh dùng góc nhìn thứ ba cũng thấy rất rõ ràng, nữ tử mặc y phục đỏ kia đúng là Quách Uẩn mới trở thành Thái Tử Phi, chỉ là giữa đôi mày của nàng ấy đượm nét buồn, sau khi nguyên chủ trả lời thì nàng ấy mới không nhịn được mà bật cười.

Liên tưởng tới bộ binh hạng nặng nổi tiếng khắp thiên hạ do Quách Ninh sáng lập ra, còn có mối quan hệ tốt với kỵ binh nhẹ của Nguyên thị Bắc triều, vì để hạn chế uy quyền của ông, cháu gái duy nhất của ông là Quách Uẩn bị tiên đế ép gả cho thái tử.



Lúc ấy Quách Uẩn còn trẻ, đang rèn luyện ở biên cương, nếu không có chuyện này, có lẽ nàng ấy đã trở thành nữ tướng quân trẻ nhất, nổi tiếng nhất Nam triều.

Có lẽ đây là duyên tiền định.

Quách Uẩn bị bẻ gãy đôi cánh, đường công danh đứt đoạn, bị giam cầm trong thâm cung, không thể không đánh đến đánh lui với đám oanh oanh yến, vào thời điểm nàng ấy rất chán nản thì gặp được gặp được nguyên chủ – người trong gia tộc ngốc nghếch, vì thế bị phạt quỳ mà còn vịt chết mạnh miệng cố khoe mẽ về nàng ấy trước mặt nguyên chủ.

Thảo nào.

Thảo nào nguyên chủ đắc tội nhiều tú nữ như thế, lại có thể được tiên hoàng gả cho Tĩnh Vương, có được một mối hôn sự không tồi.

Thảo nào lần đầu tiên Quách Uẩn nhìn thấy ta, dường như nàng ấy rất quen thuộc với nguyên chủ.

Hẳn là có cảnh tượng này, mới có câu chuyện sau này của ta và Quách Uẩn.

Có tiếng ồn vang lên bên tai, ta nghe thấy một giọng nam trầm bổng bất đắc dĩ nói: “Lục cô nương, ta đã kí tờ giấy đó, Triền Chi của Trắc Phi nhà Tĩnh Vương cũng đã đưa cho nàng ấy, ngươi có thể nhích đao ra một chút được không? Mùa đông nên lưỡi đao rất lạnh, ta thấy hơi sợ.”

“Không nhích.” Đây là giọng của Lục Cô Nguyệt, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Ta mở mắt, cố hết sức ho khan hai tiếng: “Ta đang… ở đâu vậy?”

Mắt Du Đương Quy sáng ngời: “Kiều Kiều tỉnh, Kiều Kiều tỉnh rồi!”

Dao Dao vội vàng nâng ta dậy, đưa chén trà đến bên miệng ta, ta uống được nước ấm, lập tức cảm thấy cổ họng không khó chịu như trước nữa.

Ta mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở trong một gian nhà trúc sạch sẽ, Du Đương Quy đang bỏ một con côn trùng màu xanh da trời vào trong túi của mình, Sở Nông Ngọc và Trương Kính Tiên không ở đây.

Thanh đao của Lục Cô Nguyệt đặt trên cổ một nam nhân trẻ tuổi, khuôn mặt của nam nhân trẻ tuổi ôn hoà, áo bào màu đen trên người hơi lộn xộn, trên áo có hình mặt trời, mặt trăng và ngôi sao được thêu bằng chỉ vàng chỉ bạc.

“Vị này là?” Ta nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của nam nhân trẻ tuổi, mở miệng hỏi Lục Cô Nguyệt.

“Tù binh của ta, chủ tướng Lang Hoàn Lan Huyền Nhã.” Lục Cô Nguyệt vẫn không bỏ đao xuống.

Ta nhìn Lan Huyền Nhã chỉ nhìn ta một cái như chào hỏi, chẳng dám làm gì, lại nhìn Lục Cô Nguyệt đang đề phòng, suy tư một lát, ta mở miệng hỏi: “Các vị có thể giải thích một chút, tình hình hiện tại là như thế nào không?”