Tháng bảy năm đầu tiên hồi cung, Thánh thượng phát bệnh nhiều ngày, nằm liệt trên giường, Ngự Y ngày đêm thay nhau trực, nữ quyến trong hậu cung dời đến Tước Lạc hành cung, còn một mình ta ở lại.
Tháng tám năm đầu tiên hồi cung, những người mắc bệnh cách ly trong Cổ Uyển Cung lần lượt chết đi, Thụy Châu mấy ngày nay vùi đầu vào thảo dược, gầy yếu không nhận ra, Tương Tư đau đầu phát sốt, đây là triệu chứng của dịch bệnh, ta phái người đưa Tương Tư đến Tước Lạc hành cung. Họa hoạn đến, binh sĩ ở Nam Cừ tan tác, Công bộ dâng tấu, việc sửa chữa kênh Nam Cừ ít nhất ba đến năm năm mới xong. Trăng đã lặn, ánh trăng phủ khắp vườn, chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng bao trùm.
Giữa tháng tám năm đầu tiên hồi cung, bệnh tình của Hoàng thượng vẫn không thấy tiến triển, trán ngài đổ mồ hôi, ta lau cho ngài, trăng sáng treo trên ngọn cây. Ngài lẩm bẩm trong mộng nói mệt quá, ta dựa đầu vào ngực ngài, ta biết, ta đều biết. Ta chạy đôn đáo đến Ngự Y Thự, cung nhân cản ta ngoài cửa, nhiều lần khuyên nhủ, nhưng trong lòng ta chỉ có một ý niệm: đó là phu quân của ta mà.
Cuối tháng tám năm đầu tiên hồi cung, đám lão thần trên triều không những không lo lắng cho quốc quân, mà còn rầm rộ tuyên truyền việc lập thái tử. Ta ở Thượng Thư Phòng nhìn đống phế chương này tức đến run cả người. Đại thái giám nói, Thánh thượng không con, họ muốn chọn Thái tử từ dòng dõi tông thất.
Ta thấy những người họ chọn như Tu Vương Nam Dương, Lý Vương Đằng Điền đều là những kẻ ham chơi lêu lỏng, không quan tâm quốc sự. Các gia tộc thế gia trong kinh đô có lẽ đã náo loạn, vì tranh giành vị trí thái tử mà đêm đêm vào cung. Ta vừa bước ra cửa điện, trăm con cháu thế gia quỳ dưới chân ta, một tiếng: “Xin Quý phi nương nương định đoạt.” Làm ta sợ hãi chạy trở lại điện, bọn hắn từng người một muốn biến ta thành bộ dáng của phu nhân thâm trạch.
Tháng chín năm đầu tiên hồi cung, bình thường các phi tần hay náo nức muốn gặp Hoàng thượng, giờ lại trốn trong Tước Lạc hành cung, không ai dám ra mặt, ngay cả giả vờ xin phép bồi giá cũng không có ai. Lan can giữa hành lang tỏa ra mùi gỗ mục, ta không sao hiểu nổi, dịch bệnh này rốt cuộc từ đâu ra? Lá khô trên cây rơi xuống, lá năm nay rụng sớm như vậy à, ta nhặt một lá khô, trong đất bốc lên mùi chua đắng. Lập tức, mùi đắng thấm vào mũi ta, trong lòng ta trào dâng một ý nghĩ. Ta ra lệnh đào đất, gốc bệnh thực sự nằm trong đất.
Giữa tháng chín năm đầu tiên hồi cung, những ngày này đã đào được hơn một trăm tám mươi túi độc dưới mặt đất. Trước đó ta nghi ngờ, dịch bệnh đến ào ạt, người nhiễm bệnh không ngừng tăng là vì gốc bệnh chưa được loại bỏ. Dưới gốc cây trong hậu cung đều đã bị đào sạch. Cung nhân lại giao đến một danh sách và một sơ đồ phân bổ, chưởng quản phụ trách hoa mộc phân làm ba bộ phận: chọn mua, gieo trồng, chăm sóc, các cục lại chia nhỏ thêm, nhìn vào phân bổ túi độc những ngày gần đây, toàn bộ là ở Tây Lục Cung, người quản lý hoa mộc ở Tây Lục Cung là Ninh Ngự sĩ tháng trước đã cáo từ về quê.
Cuối tháng chín năm đầu tiên hồi cung, dịch bệnh lắng xuống, phi tần từ Tước Lạc hành cung trở về. Sức khỏe của Hoàng thượng dù điều dưỡng lâu ngày vẫn không thấy khá lên, ta ở bên long sàng, đại thái giám bẩm báo: tiền triều đã loạn đến trời, Trương Tướng lấy cớ tổ chức thi hội giam giữ con cháu danh môn trong kinh đô, Đại tướng quân Chu gia đóng quân ở Tái Bắc không xuất binh, Chu gia chống cự với sự tiến công của bộ tộc Giang Hạ, tử thương thảm thiết.
Trở lại Điện Ngô Đồng, Tương Tư đưa đến thư nhà, phụ thân ta vẫn giữ trung lập trong triều, Trương Tướng và Hạ Hầu mấy lần lôi kéo nhưng không được nên cùng nhau bài xích phụ thân ta. Huynh trưởng nói binh mã của Chu gia nội bộ lục đục, quân binh chia bè kết phái. Hiện nay, dù là tiền triều hay hậu cung, đều ngầm trách ta can thiệp triều chính.