Những Đứa Trẻ Chinh Phục Miền Đất Hoang

Chương 8: Đừng đi mà, có ma đó




Hai người cứ đi thẳng về phía trước, sau đó rẽ sang phải, tiến vào trung tâm thành phố.

Trung tâm thành phố từng rợp bóng nhà cao tầng, khi đêm về phủ kín trong ánh đèn rực rỡ, tạo nên một khung cảnh sầm uất hưng thịnh. Nhưng hôm nay nhìn quanh khắp nơi, lại chỉ còn bóng dáng hoang tàn tiêu điều.

Con đường vắng không một bóng người chứa đầy phế tích, những mảnh kính vỡ vụn nằm rải rác khắp nơi khúc xạ lại ánh mặt trời chói mắt giữa trưa. Bên đường có một tòa cao ốc văn phòng bị gãy đôi, nửa đoạn bên dưới vẫn còn khá tốt, từ tầng hai mươi trở lên trên thì đã vỡ nát chẳng còn thấy hình dáng ban đầu, có lẽ đã rơi rụng quanh bốn phía.

Hai người đi vào trong tòa nhà, sảnh đón rộng lớn hoàn toàn trống rỗng, giấy tờ bay loạn khắp nơi, mấy chậu cây xanh nghiêng ngả nằm ngổn ngang trên sàn gạch.

“Chúng ta lên lầu xem thử.”

Hai người lại bước lên tầng hai, đi vào trong gian phòng gần nhất, tìm đến chỗ máy đun nước, mỗi người lấy một cái cốc giấy, sảng khoái uống cho đã khát.

Phong Sâm uống xong nước bắt đầu lên xuống các tầng tìm kiếm vật dụng hữu ích. Vận may của cậu vẫn khá tốt, ở trong một phòng trà nước đóng chặt tìm thấy năm bình nước, ba gói mì tôm, một bịch bánh mì sandwich và một hộp sô cô la cùng với một túi bò khô.

Nhan Bố Bố lẽo đẽo theo sau lưng cậu, cũng không lên tiếng, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi chạm vào khe hở chỗ răng cửa rụng mất kia. Nhưng khi vừa nhìn thấy hộp sô cô la và thịt bò khô, hai mắt nhóc lập tức sáng ngời.

Hai người ngồi trên ghế sô pha ăn một ít đồ ăn, Phong Sâm vừa gặm bánh mì vừa sửa sang lại balo hành quân của mình. Nhan Bố Bố thì lại đang tập trung chiến đấu với túi bò khô, hết dùng tay xé lại chuyển sang dùng răng cắn, dùng sức đến nỗi đầu cũng run lên theo.

Phong Sâm cầm lại túi bò khô từ tay nhóc, ngón tay tránh khỏi chỗ bị nhóc dùng răng cắn lởm chởm dính đầy nước miếng, xé mở cái túi từ một đầu khác rồi trả lại cho nhóc.

Nhan Bố Bố lấy ra một miếng thịt bò nhưng mình lại không ăn, mà là đưa tới bên miệng Phong Sâm: “Cậu chủ ơi, ăn nè.”

Ánh mắt Phong Sâm đảo qua đầu ngón tay nhóc, nhìn thấy mấy đầu ngón trắng nõn không quá bẩn, chỉ dính một ít bụi đất, bấy giờ cậu mới há miệng ngậm miếng thịt bò kia vào miệng.

Cậu nhai thịt bò, bắt đầu dọn gọn những đồ vật trong balo sang một bên, sau đó bỏ mì tôm và nước uống vào trong, cuối cùng lôi cái hộp mật mã kia ra, cầm trên tay cẩn thận quan sát.

Đó là một cái hộp làm bằng kim loại có màu xám bạc, kích cỡ vừa bằng một gói thuốc lá, có điều nó lại là hình vuông, bề ngoài cực kỳ trơn láng, trong đó có một mặt dùng để nhập mật mã. Cậu chỉ biết trong này có đựng một bí mật rất quan trọng, nhưng lại không biết rốt cuộc nó là cái gì, cũng không biết mật mã để mở hộp là gì.

Nhan Bố Bố ngồi bên cạnh cứ lải nhải luôn mồm: “Em có thể lấy thịt bò khô kẹp ở trong bánh mì ăn được không ạ?”

“Có thể.”

“Vậy nếu kẹp thêm một miếng sô cô la nữa thì sao ạ?”

“Ừ.”

Nhan Bố Bố giơ cái bánh mì có nhân kẹp sô cô là và bò khô lên trước mặt Phong Sâm: “Cậu chủ ơi, cậu xem sandwich đầy sức hút của em nè, cậu có muốn nó không?”

“Không muốn.”

Phong Sâm chẳng thể nào tưởng tượng được một cái sandwich nhân sô cô la kẹp bò khô rốt cuộc có mùi vị thế nào, cậu quả quyết từ chối.

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bánh xe bằng dây xích nghiền qua đất đá, còn có giọng nói được khuếch đại ra từ loa phóng thanh, âm thanh vang vọng từ xa đến gần, dần dần trở nên rõ ràng.

“… Những người còn sống hãy mau đến tháp Hải Vân, sau khi tiến hành kiểm tra lý lịch xong, có thể vào ở trong điểm tị nạn dưới lòng đất…”

Phong Sâm bước đến bên cửa sổ, nhìn thấy hai chiếc xe quân dụng chạy dây xích đi trước mở đường, phía sau có một chiếc xe chở đầy binh lính đứng phía trên. Ở trong những tòa cao ốc nằm san sát bên đường lục tục có người bước ra, sau khi được kiểm tra lý lịch thông qua con chip trên cổ tay xong, bọn họ bắt đầu đi theo phía sau xe quân đội.

Phong Sâm xoay người lại, trông thấy Nhan Bố Bố không còn ăn nữa, nhóc đang lo lắng nhìn cậu, vội nói: “Chúng ta không thể đi.”

“Dạ, em biết.” Nhan Bố Bố hiểu chuyện gật đầu.

Nhóc vẫn còn mặc trên người cái áo khoác vest của Phong Sâm, đôi chân ngắn củn dính đầy bùn đất đen sì đang vung vẩy ngồi trên sô pha. Bởi vì đang ngồi nên áo khoác vest bị kéo lên một đoạn, để lộ ra đôi chân nho nhỏ hệt hai củ ngó sen ra ngoài, “trái ớt nhỏ” cũng thấp thoáng như ẩn như hiện.

Phong Sâm thấy hơi cay mắt nên chuyển tầm nhìn sang chỗ khác, cậu nói: “Tuy bây giờ không thể đi được, nhưng vẫn có thể nghĩ cách khác. Có điều chuyện quan trọng nhất lúc này, là phải tìm cho nhóc một bộ quần áo khác mặc vào trước đã.”

“Thật ra em mặc thế này cũng được mà.” Nhan Bố Bố nói.

Vẻ mặt Phong Sâm không thay đổi: “Không được.”

“Dạ, vậy thì đi.”

Nhan Bố Bố nghiêng đầu, nhìn thấy hộp mật mã nằm lộ ra bên dưới miệng balo, nhóc có hơi tò mò đưa tay chỉ chỉ vào nó, hỏi: “Cậu chủ ơi, đây là gì vậy ạ?”

Phong Sâm cân nhắc mở miệng: “Cụ thể là thứ gì thì tôi không biết, ba chỉ từng nói với tôi, cái hộp này có quan hệ mật thiết với Đông Liên Quân và sự sống chết của rất nhiều người, vậy nên không thể để nó rơi vào tay của Tây Liên Quân. Ba còn nói nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp nào thì tôi nhất định phải nhớ bảo vệ chiếc hộp thật kỹ.”

“Vậy Tây Liên Quân là người xấu sao ạ?” Nhan Bố Bố hỏi.

Phong Sâm nói: “Không biết được, nhưng nếu như thân phận của hai chúng ta bị người của Tây Liên Quân biết được, thế thì tình hình sẽ rất xấu.”

“Bọn họ sẽ đánh chết chúng ta sao?” Nhan Bố Bố mở to hai mắt nhìn.

Phong Sâm nói: “Không đến nỗi, nhưng họ sẽ lấy mất hộp mật mã, cũng sẽ nhốt chúng ta lại, lấy chúng ta làm điều kiện đàm phán với ba tôi. Không phải Liên Bang chúng ta sắp sửa bầu cử Tổng Thống sao? Bọn họ có thể…”

Phong Sâm bỗng nhiên im lặng.

Hiện tại thành phố Hải Vân đã như thế này, những thành phố khác cũng không thấy đưa cứu viện tới, có lẽ tình huống cũng rất tồi tệ, làm gì còn chuyện bầu cử Tổng Thống nữa chứ?

“Bọn họ làm sao cơ?” Nhan Bố Bố vẫn còn đang hỏi đến cùng.

Phong Sâm lắc đầu: “Không làm sao cả, dù sao thì giấu được lúc nào hay lúc đó, đến lúc không còn giấu được nữa rồi tính.”

Cậu cầm lấy hộp mật mã nhét xuống dưới cùng, nói: “Hôm nay ban ngày chúng ta sẽ ở lại đây, chờ trời tối rồi ra ngoài. Đến lúc đó tôi sẽ dẫn nhóc đi tìm một người, nếu như anh ta vẫn còn sống, vậy thì có thể sẽ giúp được chúng ta.”

“Dạ, được ạ.” Nhan Bố Bố tiếp tục gặm cái sandwich đầy sức hút của mình.

Phong Sâm liếc nhìn nhóc: “Ngồi xích xuống một chút.”

“Dạ.”

“Khép chặt chân lại.”

Màn đêm dần buông xuống, hai người rời khỏi tòa nhà, trên đường đi thì tìm được một trung tâm thời trang. Nơi này chỉ mới bị sụp một nửa, mấy ngọn đèn dầu treo trước cửa, bên trong còn có vài người đang đứng.

Phong Sâm mở đèn pin, dẫn theo Nhan Bố Bố đi thẳng vào tận trong cùng, đến chỗ một gian hàng bán đồ ở bên ngoài.

Trong tiệm rất yên tĩnh, ánh đèn pin chiếu lên khuôn mặt của manocanh đằng sau lớp cửa kính, trắng bệch có hơi dọa người. Nhan Bố Bố chỉ mới liếc mắt nhìn đã vội vàng quay đầu đi ngay, nhóc càng dính sát vào người Phong Sâm.

Phong Sâm đã cao gần 1m70, cậu lấy một cái áo jacket size S và một cái áo thun, đang muốn cởi đồ trên người ra thì phát hiện Nhan Bố Bố đang túm chặt lấy góc áo của mình.

“Đừng sợ.” Cậu nhỏ giọng nói.

Nhan Bố Bố vừa định nói mình không có sợ, lại bỗng nhìn thấy manocanh nữ ở bên cạnh, nhóc trở tay ôm chặt lấy đùi Phong Sâm.

Phong Sâm thuận tay giật vài bộ quần áo xuống, lại trở tay đắp hết lên đầu mấy con manocanh kia, lúc này Nhan Bố Bố mới chịu buông tay.

Phong Sâm thả balo xuống, bắt đầu cởi áo sơ mi, nửa người trên lồ lộ ra ngoài không khí.

Thiếu niên trẻ tuổi đang trong thời kỳ trổ mã, tỉ lệ cơ thể thon dài cân xứng, bên ngoài khung xương là những thớ cơ bắp mỏng, song lại không hề có cảm giác yếu ớt. Nương theo động tác của cậu, đường cong cơ bắp cũng chuyển động theo, mơ hồ để lộ sự rắn chắc vượt qua những người cùng lứa tuổi.

Cậu mặc một cái áo thun màu xám, bên ngoài khoác áo jacket màu xanh đậm, tiếp đó tháo mấy cái quần xuống ướm lên người, lúc bàn tay đặt lên thắt lưng thì động tác bất ngờ khựng lại, cậu quay đầu nhìn Nhan Bố Bố đứng sau lưng mình.

Nhan Bố Bố đang mở to hai mắt nhìn chăm chú vào cậu, một đôi mắt trong trẻo ngây thơ, hoàn toàn không có ý định tránh đi.

“Nhan Bố Bố, nhóc qua kệ bên kia lấy cho tôi một đôi giày.” Phong Sâm nói.

“Dạ.”

Nhan Bố Bố đáp lời rất nhanh, song hai chân vẫn đứng im chẳng hề nhúc nhích, Phong Sâm dời bàn tay đang đặt trên thắt lưng đi: “Đi đi, lấy đôi giày màu đen để bên ngoài kia kìa.”

“Dạ.”

Phong Sâm nghĩ nghĩ, lại lấy đèn pin đặt bên cạnh đưa cho nhóc, lúc này nhóc mới bắt đầu chậm rãi đi đến quầy để giày dép.

Nhan Bố Bố bước đến trước kệ để giày, cầm lấy đôi giày đen kia, lúc nhóc xoay người lại, bên trong võng mạc phản chiếu một bóng dáng màu đen lướt ngang qua.

Nhóc nghiêng đầu nhìn lại, không thấy có gì cả, nhưng ở nơi ánh đèn không thể chiếu tới, có một đôi mắt màu vàng nhạt nho nhỏ bỗng lóe lên trong bóng đêm đen đặc.

“A!” Nhan Bố Bố bị dọa đến hồn vía lên mây, đôi giày cầm trên tay cũng rơi xuống đất. Phong Sâm vừa mặc xong quần lập tức quay người hỏi: “Sao vậy?”

Nhanh Bố Bố nhanh chóng chạy đến bên cạnh Phong Sâm, núp sau lưng cậu, nhóc bị dọa đến mức nói năng cũng lộn xộn, bàn tay nho nhỏ chỉ về phía bên trái kệ giày: “Chỗ đó, chỗ đó, có ma, chỗ đó, có một đôi mắt đang nhìn em…”

Phong Sâm nhìn theo ngón tay nhóc chỉ, lại bị một miếng gỗ chặn mất tầm nhìn, cậu rút dao găm từ trong balo ra, chuẩn bị đi sang đó xem thử.

Nhan Bố Bố ôm đùi cậu cứng ngắc, hốt hoảng nói: “Cậu chủ đừng đi, đừng đi mà, có ma đó.”

“Không sao.” Phong Sâm kéo tay nhóc đẩy ra, “Nhóc đi theo phía sau, dùng đèn pin chiếu sáng cho tôi.”

Nhưng khi bước đến chỗ tấm gỗ, ở đó lại chẳng có gì cả, chỉ có hai đôi giày nằm lăn lóc ở đó.

Nhan Bố Bố thò đầu ra từ sau lưng Phong Sâm, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Vừa nãy, vừa nãy rõ ràng ở chỗ này có một đôi mắt đang nhìn em.”

Nhóc vừa dứt lời, trên đỉnh kệ giày bên trái bất ngờ có một bóng đen yên lặng không một tiếng động nhảy bổ xuống, móng vuốt sắc bén lộ ra giữa không trung, nhằm về phía khuôn mặt của Nhan Bố Bố.

Vuốt nhọn sắc bén lóe sáng, nếu như thành công bổ xuống mặt Nhan Bố Bố, e rằng không phải chỉ đơn giản là bị trầy xước tí da thôi đâu.

Nhan Bố Bố còn chưa phát hiện ra nguy hiểm đánh úp từ trên đầu mình, nhóc còn đang thò đầu nhìn nhìn chỗ góc tường. Ngay vào lúc này Phong Sâm bất chợt xoay người lại, cậu dùng tốc nhanh như chớp vung tay phải lên.

Ánh sáng trắng sắc lạnh cắt ngang qua màn đêm, trong tiệm vang lên một tiếng rít gào chói tai, có thứ gì đó ngã rầm xuống đất.

Phong Sâm xoay dao găm trong tay, lại đâm xuống một đao, thứ đó phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, nó nhịn đau lăn nửa vòng trên mặt đất tránh thoát lưỡi dao, tiếp đó lại phi người nhảy lên trên kệ để giày, khập khiễng chạy hai bước rồi chui tọt vào ống thông gió gần đó.

Nhan Bố Bố vẫn luôn nghe theo lời Phong Sâm mà chiếu sáng giúp cậu, dù nhóc bị dọa sợ đến mức rụt cổ lại, song ánh đèn vẫn bám riết chiếu lên trên người thứ đó.

Đó là một con khỉ có hình thể khá lớn, nó nhanh chóng biến mất trong lỗ thông gió, tiếng bước chân đập bộp bộp dần kéo xa.

Nhan Bố Bố rùng mình một cái, không thể tin mà nói: “Cậu chủ ơi, cậu có nhìn thấy không? Nó là khỉ á.”

Phong Sâm nhìn bàn tay cầm dao găm mà trong lòng sợ run.

Mới vừa nãy tốc độ phản ứng của cậu đã vượt xa so với người bình thường. Lúc con khỉ vươn tay bổ xuống không hề phát ra tiếng động nào, song ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc cậu lại cảm nhận được sự nguy hiểm đến gần, tiếp đó bàn tay cầm dao găm cứ thế vung lên, động tác liền mạch dứt khoát.

Nhan Bố Bố vẫn còn đang hỏi: “Tại sao con khỉ lại muốn đánh người nha? Molly rất ngoan mà, sao cậu ấy lại muốn đánh em?”

“Molly?” Phong Sâm lấy lại tinh thần, không hiểu hỏi.

“Cậu không xem Những cuộc phiêu lưu của Molly sao ạ? Vừa nãy chính là Molly đó, là một con khỉ.” Trên mặt Nhan Bố Bố toàn là vẻ khiếp sợ, lại xen lẫn một ít buồn phiền, “Em thích Molly như vậy, nhưng cậu ấy lại muốn đánh em.”

Phong Sâm không biết Những cuộc phiêu lưu của Molly gì gì đó, nhưng nghĩ sơ qua cũng biết nó là một dạng phim hoạt hình, cậu im lặng cầm lấy đôi giày rơi trên sàn mang vào chân.

“… Em không có chọc giận bạn ấy mà, em cũng không phải là kẻ xấu, nhưng Molly trước giờ không đánh người tốt, chẳng lẽ em thật sự là kẻ xấu xa sao…”

Nhan Bố Bố buồn rầu lải nhải nói không ngừng, Phong Sâm rốt cuộc không nhịn được nữa: “Nó không phải Molly, nó chỉ là một con khỉ bình thường thôi.”

“Không phải Molly sao ạ?”

“Không phải.”

“Vậy nó là ai?”

“Tôi không biết.”

“Vậy nó…”

“Dù sao cũng không phải Molly.”

“Ồ.”

Nhan Bố Bố lại hỏi: “Thế sao con khỉ lại ở đây ạ?”

Phong Sâm cũng đang suy nghĩ chuyện này, nghĩ nghĩ một lát, cậu trả lời: “Có lẽ là khỉ trong vườn sở thú, lúc xảy ra động đất làm tường chắn bị sụp nên bọn chúng đã chạy ra ngoài.”

“Khỉ trong vườn sở thú sao…”

Phong Sâm bỗng nhiên ý thức được một chuyện, nếu đây là khỉ trong vườn sở thú, vậy những loài động vật khác trong đó, bao gồm mấy loại thú dữ như hổ báo này nọ có lẽ cũng đã chạy thoát ra ngoài, bọn chúng có thể đi lại ở khắp nơi.

“Vậy vừa nãy cậu chủ đã giết chết con khỉ đó rồi ạ?” Nhan Bố Bố hỏi tiếp.

“Không có.”

Thật ra một dao cắt ngang ban đầu cũng đã đâm thủng vùng bụng của con khỉ đó, rốt cuộc nó có thể cầm cự sống tiếp hay không thì rất khó nói được.

Nhưng cậu sẽ không nói cho Nhan Bố Bố biết, miễn cho nhóc ta cứ lảm nhảm miết bên tai cậu thêm 1001 câu hỏi vì sao.