Những Đứa Trẻ Chinh Phục Miền Đất Hoang

Chương 4: Cậu chủ, cậu đừng ngủ mà




Lau mặt nghỉ ngơi xong thì hai người tiếp tục xuất phát, càng tiến vào khu trung tâm thành phố thì người sống sót càng nhiều, tình hình bi thảm sau trận động đất cũng càng thêm ghê người.

Trên đường đầy rẫy ô tô va vào nhau, bốc cháy chỉ còn bộ khung. Một đoàn tàu cao tốc chệch đường ray xuyên thủng tòa cao ốc, thân tàu bị vặn xoắn đến mức biến dạng, vài toa rơi xuống đất, vài toa thì lơ lửng trên lầu.

Thi thể máu chảy đầm đìa rải rác khắp nơi, có người ngã xuống đường, hoặc có người chỉ còn mỗi tứ chi trắng bệch lộ ra dưới gạch đá. Có một văn phòng bị sập, lúc động đất chen chúc đầy người bên trong nên thi thể chất chồng lên nhau.

Đây là cảnh tượng gần nhất có thể thấy, ở những nơi không thể thấy, bên dưới đống tàn tích ấy chẳng biết còn bao nhiêu xác người.

Suốt đường đi Nhan Bố Bố rất yên tĩnh, không hé răng nói lời nào, chỉ nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Phong Sâm và run rẩy.

Lúc đi ngang qua nửa bức tường đổ nát, ở cửa sổ đang mở đột nhiên rũ xuống một bóng đen chắn trước mặt hai người.

Đó là một người phụ nữ bị treo ngược, do xương cổ đã gãy nên cổ kéo dài xuống, mái tóc đen bay phấp phới, máu đen từ miệng chảy ra, trượt xuống hai bên mũi, nương theo tóc nhỏ giọt trên mặt đất.

Tim Nhan Bố Bố như ngừng đập khi bắt gặp đôi mắt vô hồn của người phụ nữ kia, máu như đông lại, trong đầu trống rỗng.

Nhóc nghe thấy Phong Sâm giục mình đi mau, nhưng chẳng biết phải cất bước thế nào, Phong Sâm bèn nhấc hai nách của nhóc nâng sang một bên, hai chân nhóc như gậy gỗ kéo lê trên mặt đất.

Cách bức tường nọ một khoảng, Nhan Bố Bố há miệng, bị dọa đến mức không phát ra tiếng được, Phong Sâm hắng giọng vỗ mặt nhóc: “Nè, Nhan Bố Bố, này, nói gì đi.”

Nhan Bố Bố chậm rãi đảo mắt về phía Phong Sâm, sau đó xoay người ôm chặt eo cậu, hai hàm răng run cầm cập va mạnh vào nhau.

Một lát sau, hai người lại tiếp tục đi về phía trước, Phong Sâm không muốn nhớ lại cảnh tượng đối mặt với xác chết nữa nên luôn để ý xung quanh, không ngừng điều chỉnh phương hướng. Gặp tình huống thật sự không thể tránh thì lập tức kêu Nhan Bố Bố nhắm mắt lại, cậu kẹp nhóc dưới nách, vội vàng rời khỏi khu vực đó rồi thả nhóc xuống.

Theo khu dân cư tăng dần, người cứu trợ đứng bên trên các đống đổ nát cũng xuất hiện nhiều hơn.

Bây giờ chính là thời gian cứu người tốt nhất, trên các khu nhà ở ngã đổ, có người đang gọi tên người thân của mình, dùng những thanh thép cứng rắn cạy mở những mảng bê tông đổ sập không quá lớn. Bởi vì toàn thành phố bị cắt điện, nếu tình hình nơi nào tốt hơn người ta sẽ đặt một ngọn đèn chạy bằng gas trên những tảng đá gần đó, còn những chỗ kém hơn cũng sẽ đặt vài ngọn nến thắp sáng.

“Tốt lắm, được rồi, cẩn thận một chút.”

Có tiếng hoan hô truyền từ mé phải phía trước tới, Nhan Bố Bố nhìn thấy một người được kéo ra từ bên dưới đống đổ nát, nhưng mà từ phần đầu gối bên chân phải trở xuống đã biến thành máu thịt be bét, đoạn ống quần bên dưới cũng rỗng tuếch.

“Có ai có kim cầm máu không… giảm đau cũng được… Trước tiên tìm một sợi dây đến thắt chặt phía trên phần chân gãy đã… Không được, máu chảy nhiều quá…”

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh gay mũi, dính nhớp như một lớp màn trong suốt bịt kín khiến người ta cảm thấy ngạt thở. Nhan Bố Bố bị Phong Sâm kéo đi về phía trước, dù nhóc rất sợ nhưng lại không kìm chế nổi mà liên tục quay đầu nhìn về chỗ người nọ, không biết người đó có thể sống được hay không.

“…Cứu…cứu mạng…”

Nhan Bố Bố ngẩn người, hình như nhóc nghe thấy tiếng kêu cứu rất nhỏ.

Rõ ràng Phong Sâm cũng nghe thấy, cậu đạp lên đất đá vỡ vụn dưới chân bước về bên phải, đẩy một tấm cửa ra để lộ một người đàn ông trung niên đang nằm giữa khe hở dưới đống đổ nát.

“Cứu… cứu…” Từ phần eo trở xuống của người đàn ông trung niên bị một mảng bê tông lớn đè lên.

Phong Sâm đứng ở trước đầu ông ấy, hai tay luồn xuống dưới nách kéo người nọ ra ngoài, nhưng mãi vẫn không thể xê dịch được chút nào.

“Kẹt… kẹt rồi.” Người đàn ông trung niên yếu ớt lên tiếng. Kiếm Hiệp Hay

Phong Sâm đứng lên nhìn quanh quất, muốn tìm một thứ gì đó có thể trợ lực, phía sau bất chợt vang lên mấy tiếng rầm rầm, cậu quay đầu lại nhìn thấy Nhan Bố Bố không biết đào ở đâu ra một thanh thép dài, còn dài hơn chiều cao của nhóc nữa, đang cố hết sức kéo về đây.

“Cậu chủ, nè.”

Phong Sâm cầm lấy thanh thép, bắt đầu nạy đất đá rơi vãi phía trên mảng bê tông lớn kia. Thiếu niên đương độ tuổi mới lớn, trên cánh tay hiển hiện từng thớ cơ bắp mỏng, khi dồn sức cơ bắp có hơi căng ra, đường cong mượt mà ẩn hiện bên dưới lớp áo sơ mi.

Gạch đá dư thừa nhanh chóng được dọn sạch, Phong Sâm chợt phát hiện một bên của tấm bê tông lớn bị đè chặt chẳng thể di chuyển được, trừ khi dùng máy móc đến đào bới, nếu không chỉ dựa vào sức người căn bản không có cách nào dời nó đi được.

Hai mắt của người đàn ông trung niên nằm giữa khe hở đã dần tan rã, sắc mặt xám xịt, trong miệng thì thào mấy tiếng: “Nước…”

“Cậu chủ ơi, chú ấy muốn uống nước.” Nhan Bố Bố ở bên cạnh nói.

Phong Sâm thở hổn hển, ngoài miệng dặn dò nhóc: “Trong ba lô vẫn còn nước, cầm nửa bình đó rót cho chú ấy uống đi.”

Nhan Bố Bố nhanh nhẹn lấy nửa bình nước ra, cẩn thận đút cho người đàn ông đó uống, Phong Sâm tiếp tục dùng thanh thép đào gạch đá nằm phía bên dưới người nọ. Nếu đã không thể đẩy được tấm bê tông kia lên, vậy thì đào đất đá dưới người sâu thêm một chút, sau đó lại kéo người ra ngoài.

Nhan Bố Bố quỳ trên mặt đất, hai tay nâng thân bình, sau khi rót cho người đàn ông uống mấy ngụm thì bất chợt hỏi: “Chú ơi, chú uống đi, sao chú không uống nữa vậy?”

Bàn tay của Phong Sâm dừng lại, động tác đào đất cũng ngừng hẳn, cậu nghiêng người nhìn gương mặt của người đàn ông trung niên, đồng thời duỗi ra một ngón tay ra đặt bên gáy người nọ.

Sau vài giây, cậu ném thanh thép đang cầm trên tay qua một bên. Thanh thép rơi xuống kêu leng keng mấy tiếng, Nhan Bố Bố giật mình, ngẩng đầu nhìn cậu.

“Đi thôi.” Phong Sâm đứng thẳng lên.

Nhan Bố Bố còn duy trì tư thế đút nước, kinh ngạc hỏi: “Vậy còn chú ấy thì sao ạ?”

Phong Sâm bình tĩnh nói: “Chú ấy chết rồi.”

“Hả! Nhưng mới vừa rồi chú ấy còn uống nước mà, sao lại chết rồi ạ?”

Phong Sâm không trả lời, cậu nhặt lấy một bịch xốp màu đen, quay về bên cạnh đắp lên khuôn mặt của người đàn ông trung niên ấy, lại sợ bị gió thổi bay mất, nên nhặt thêm mấy hòn đá nhỏ dằn xung quanh bịch xốp.

Làm xong hết mọi thứ, cậu trông thấy Nhan Bố Bố vẫn còn ngơ ngác mà đứng ở bên kia, hỏi nhóc: “Còn chưa đi?” Nói xong liền xoay người đi về phía trước.

Nhan Bố Bố lấy lại tinh thần, mau chóng đuổi theo.

Con đường này vốn là phố thương mại, Nhan Bố Bố tự giác nhét tay mình vào lòng bàn tay Phong Sâm, nắm chặt lấy một ngón tay của cậu.

Một lát sau, Nhan Bố Bố đang cúi đầu bước đi bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Cậu chủ ơi.”

“Ừm.”

“Cái chú hồi nãy cũng sẽ lên trời sao ạ?”

Phong Sâm im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Ừm.”

“Vậy mấy người chết chúng ta nhìn thấy trên đường kia, họ cũng sẽ lên trời hết ạ?”

Phong Sâm liếc mắt nhìn Nhan Bố Bố.

Bởi vì cậu nhóc cúi đầu, nên chỉ có thể nhìn thấy phần đỉnh đầu, mái tóc xoăn lộn xộn nhìn qua lại khá mềm mại.

“Ừm.”

Nhan Bố Bố yên tĩnh đi một hồi, lại đột ngột cất tiếng: “Cậu chủ, cậu thật tốt.”

Phong Sâm không để ý đến nhóc, cậu nhóc tự nói tiếp một mình: “Em rất thích cậu, luôn muốn được ở bên cạnh cậu mãi, hầu hạ cho cậu.”

Lúc bình thường Phong Sâm sợ nhất là nghe nhóc nói mấy lời buồn nôn như thế này, cậu chỉ cảm thấy da gà da vịt nổi khắp cả người, nhíu mày nói: “Đừng có nói nữa.”

“Tại sao ạ?”

Phong Sâm nói: “Nghe phiền.”

“Nhưng mà mẹ em lại thích nghe em nói như vậy nhất á.”

“Tôi không phải mẹ của nhóc.”

Nhan Bố Bố không nói gì nữa, im lặng một lúc sau, nhóc vẫn nhỏ giọng nói thêm một câu: “Vậy anh cũng đừng bỏ rơi em nha.”

Phong Sâm không để ý đến nhóc, cậu đưa tay sờ lên trán mình, lông mày nhíu chặt lại.

Cứ đi như thế một lát, Nhan Bố Bố dần dần phát hiện Phong Sâm có gì đó là lạ. Tay của cậu càng ngày càng nóng hơn, bước chân cũng dần chậm lại, rõ ràng bên dưới không hề có vật cản song cậu lại xém chút nữa té sấp xuống.

Nhan Bố Bố không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn xem, thấy cậu lờ đờ như sắp sửa ngủ mất, người bước đi nhưng hai mắt lại gần như nhắm tịt lại.

“Cậu chủ ơi, chỗ này có hòn đá.” Nhan Bố Bố thấy Phong Sâm sắp va phải hòn đá bên dưới, vội vàng kéo lấy tay cậu.

Phong Sâm gắng gượng mở mắt ra, vòng qua tảng đá kia.

Nhan Bố Bố nắm tay cậu đi về phía trước, khi ngẩng đầu lên lại trông thấy cậu nhắm nghiền hai mắt, cơ thể lung lay ngã về phía bên trái.

“Cậu chủ, cậu chủ ơi, cậu đừng ngã mà.” Nhan Bố Bố túm chặt lấy cánh tay Phong Sâm, giữ cho cậu đứng vững lại.

Phong Sâm giơ tay chống lên tường gạch bên cạnh, thở gấp nói: “Tìm chỗ nào, nghỉ tạm, nghỉ tạm một lát.”

Nhan Bố Bố nhìn trái phải, tìm một tảng đá lớn có bề mặt bằng phẳng nhất, sau đó đặt tay Phong Sâm choàng qua vai mình, đỡ cậu đi đến đó.

Hơn nửa trọng lượng cơ thể Phong Sâm đều đặt hết lên người Nhan Bố Bố, tuy khoảng cách chỉ tốn vài chục bước chân song hai người xiêu xiêu vẹo vẹo đi cực kỳ mệt mỏi.

“Có phải cậu thấy mệt rồi không? Chỉ cần nhấc chân đi thêm mấy bước nữa là được rồi ạ.”

Nhan Bố Bố đỡ Phong Sâm đến chỗ tảng đá để cậu ngồi xuống, kết quả nhóc vừa mới buông tay, Phong Sâm đã lảo đảo ngã sang phía bên kia. Nhóc vội vàng đưa tay đỡ lấy, để đầu cậu dựa vào trên người mình.

“Cậu chủ ơi, là do cậu đi mệt rồi nên muốn ngủ một lát sao ạ?”

Phong Sâm không trả lời, Nhan Bố Bố nghiêng đầu nhìn cậu.

Mé phải ở phía trước có một cửa hàng bất ngờ bốc cháy, ánh lửa chiếu sáng gương mặt của Phong Sâm, sắc mặt cậu xuất hiện vẻ đỏ bừng bất thường, bờ môi cũng khô khốc nứt toạc.

“Cậu bị bệnh rồi ạ?” Nhan Bố Bố học theo động tác của mẹ mình làm mỗi khi nhóc bị bệnh, nhóc dùng mu bàn tay sờ sờ phần trán của Phong Sâm, lại sờ sờ trán của mình: “Nóng quá, cậu bị bệnh rồi.”

Phong Sâm đã rơi vào tình trạng nửa hôn mê, cậu mấp máy môi, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhan Bố Bố biết mỗi khi bị bệnh phải chích thuốc và uống thuốc, phải đi bác sĩ, nhưng bây giờ nhóc phải đi đâu tìm bác sĩ đây chứ?

Nhóc tháo ba lô của Phong Sâm xuống, lôi bình nước bên trong ra, lại dùng răng cắn lấy nắp bình, từ từ xoay mở.

“Cậu chủ, cậu mau uống nước đi.” Nhóc đưa nước đến bên miệng Phong Sâm, cẩn thận đút cho cậu.

Phong Sâm nhắm chặt mắt, nước đổ vào miệng cậu, lại men theo khóe môi chảy ra ngoài.

Nhan Bố Bố chậm chạp ngồi xổm trước mặt cậu, ngửa đầu nhìn Phong Sâm, một lát sau mới nhỏ giọng năn nỉ: “Cậu chủ ơi, cậu đừng ngủ nữa mà, tỉnh lại một chút thôi.”

Hàng lông mi buông xuống của Phong Sâm chợt run run, mí mắt hơi hơi nhấc lên, ánh mắt mờ mịt đối diện với tầm mắt của Nhan Bố Bố hai giây, sau đó lại nhắm chặt lại.

Nhan Bố Bố luống cuống nhìn cậu, rồi lại sờ lên trán Phong Sâm.

Trán Phong Sâm còn nóng bỏng tay hơn so với khi nãy, đến cả hô hấp phả ra cũng đã nóng hôi hổi, thổi thẳng vào mặt Nhan Bố Bố, giống như muốn luộc chín phần da bị chạm đến ấy.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Không được, mình phải đi tìm thuốc, còn phải tìm đồ ăn cho anh ấy nữa.” Nhan Bố Bố lẩm bẩm.

Nhóc nhìn xung quanh, không có ai ở đây cả, cửa hàng cách đó không xa vẫn đang bốc cháy, những nơi xa hơn lại chìm vào trong bóng tối.

“Cậu chủ, cậu ngồi ở đây chờ em nhé, ngoan ngoãn không được chạy lung tung đâu đó, em đi tìm thuốc và đồ ăn cho cậu nha.”

Nhan Bố Bố nói xong liền vội chạy đi, chạy được mấy bước lại vòng trở về, nhóc cầm lấy ba lô nhét vào sau lưng Phong Sâm làm đệm lót, trên miệng lại liên tục dặn dò: “Cậu đừng sợ, em sẽ quay về ngay mà.”

Nhóc lại chạy đi lần nữa, chạy thẳng một mạch đến nơi ngọn lửa có thể chiếu sáng tới, nhóc bất chợt nhớ ra cái gì đó, do dự dừng lại.

Sau đó chạy ngược trở về nhanh như gió cuốn, cầm đèn pin lên.

“Cậu phải ngoan nha, đừng sợ, em sẽ trở về nhanh thôi.”