- nói... nói tao nghe tại sao mày lại làm nhi buồn? tại sao mày lại đối xử với nhi như vậy? tại sao? tại sao hả? tao không nghĩ mày lại khốn nạn đến như vậy?
phúc lặng lặng gạt tay khang ra nhìn thẳng vào mắt khang mà nói;
- cậu cứ bình tĩnh đi, tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi, tớ cũng không biết rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì nữa?
- mày nói đêm hôm đó là đêm nào? tại sao nhi lại bỏ nhà đi vậy hả?
- cậu bình tĩnh xem nào, tớ cũng đang rối đây? thì là cái đêm mừng nhi trở về tớ thật sự cũng không biết mình đã làm ra chuyện tày trời đó! quả thật tớ không biết.
- cậu nói, cái đêm mừng nhi trở về thì có liên quan gì đến việc nhi bỏ đi hả?
Phúc kể lại toàn bộ sự viêc, nói đến đây khang như chợt hiểu ra vấn đề cúi gầm mặt xuống nói ;
- tao không nghĩ mày sống ở bên đó suốt mà còn cái suy nghĩ ấu trĩ này. nhi là cô gái tốt, nếu yêu thật lòng hãy cố gắng giữ lấy. nếu cậu buông tay ắt sẽ có người sẵn sàng nắm lấy bàn tay cô ấy để đi với cô ấy suốt quảng đời còn lại đó, cậu nhớ lấy những gì hôm nay tôi nói.
phúc chợt sững người trước những gì khang vừa nói.
phúc vẫn biết khang trước giờ rất yêu thương em gái của mình, hơn nữa nhi lại như được sống lại thêm một lần nữa thì khang càng thương nhi hơn.
nhưng những lời khang vừa nói ra với phúc không khác gì là những lời của tình địch dành cho nhau.
sao khang hôm nay lại quá kích như vậy nhỉ?
nghĩ vậy phúc liền lên tiếng.
- tớ thấy những lời nói của cậu có phần hơi thái quá.
người đàn bà của "" đoàn dĩ phúc " tớ đâu phải ai muốn động vào là động vào được.nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu đã nhắc nhở.
khang lúc này mới nhận ra mình đã có phần thái quá nên nhỏ giọng đáp;
- thì nó là em gái của tớ tớ phải quan tâm nó chứ? cậu không tin cứ thử buông tay ra xem? cậu sẽ mất nó ngây? em gái tớ trước là hoa khôi của trường đó, cậu quên à?
nói rồi khang đem tay huých huých vào người khang.
bất chợt tiếng bà châu nói to với vẻ ngạc nhiên;
- khang, con làm gì ở đây vậy?
khang lúc này cũng ngạc nhiên không kém liền nói.
- mẹ... mẹ sao mẹ lại đến đây?
- mẹ đang hỏi con mà.
- khang lúc này khuôn mặt chợt đỏ lên vì biết thứ tình cảm mà mình cố kìm nén bấy lâu nay khó hòng có thể qua nổi được con mắt của bà châu liền ấp úng nói;
dạ...con... à, con đến để hỏi phúc chút vấn đề công việc ý mà. vừa nói vừa nháy mắt với phúc.
phúc là người rất thông minh, dĩ nhiên nhưng câu nói đầy ẩn ý của khang và sự ngạc nhiên của bà châu khi gặp khang ở nhà phúc, tất cả đều được phúc để ý không sót một chi tiết nào?
chỉ có điều phúc đang không hiểu hai mẹ mẹ con họ đang nói chuyện gì? sao ai cũng có vẻ bất ngờ và ngạc nhiên khi gặp nhau ở nhà mình như vậy? một người là anh, một người là mẹ đến nhà con rể và em rể thì có gì là lạ? sao khang lại phải nói dối bà châu.
khang thấy phúc im lặng một lần nữa huých tay phúc, phúc lúc này biết ý liền nói.
- dạ, anh khang tới là tìm con để thảo luận chút công việc mẹ ạ? mà mẹ đến thăm con hay có việc gì quan trọng cần bàn không ạ?
bà châu lúc này nhẹ giọng nói;
- à, cũng không có gì đâu con, mẹ gọi cho con nhi bảo nó chiều nay hai vợ chồng dẫn nhau về ăn cơm, mà gọi nó không liên lạc được mẹ tưởng hai đứa có chuyện gì nên mẹ vội tới đây xem sao ấy mà? thế con nhi đâu nãy giờ mẹ không thấy?
bà châu ừa dứt câu phúc chưa kịp nói gì khang đã nhanh nhảu đáp;
- chắc em nó đi dạo đâu đó thôi mẹ nãy con qua còn thấy nó mà.
quay qua nhìn phúc bà châu mỉm cười nói.
- ừ vậy mẹ yên tâm, thôi mẹ về đây,
liếc ánh qua khang bà châu nói;
- về nhà mẹ có chuyện muốn nói với con.
nói rồi bà châu quay bước đi, khang lúc này cũng chào phúc rồi lặng lẽ theo bà châu về.
tại nhà bà châu.
vừa thấy khang vào nhà bà châu đã
bộp... ban ngay cho khang một cái tát.
quá bất ngờ khang nói ta.
- mẹ... mẹ làm gì thế? không dưng lại đánh con?
bà châu nói với giọng điệu rất tức giận;
- con nghĩ đã bao giờ không dưng mẹ lại đánh con không hả? còn chưa nhận ra lỗi của mình à?
- mà lỗi gì mới được chứ mẹ?
- con còn chối rằng mình không có chút tình cảm gì với đứa con hoang kia không?
- mẹ sao cứ gọi cô ấy là con hoang vậy? cô ấy cũng được bố mẹ sinh ra đang hoàng hẳn hoi mà mẹ? chẳng qua cuộc hôn nhân của gia đình họ không được như gia đình mình thôi mà? sao mẹ cứ lấy đó để miệt thị cô ấy vậy? mà con thật cũng không hiểu người muốn cô ấy ở lại là mẹ, người muốn nhận cô ấy làm con nuôi cũng là mẹ hà cớ gì mẹ lại như thế?
bà châu lúc này bỗng nhiên nhìn khang cười khẩy trả lời?
- híc nó mà có bố, có mẹ được công nhận đàng hoàng thì mẹ đây đau thèm gọi nó như thế?mà thôi, từ nay mẹ cấm mày không được quan tâm thái quá tới nó nữa, lúc nãy mẹ mà không đến kịp thì không biết mày sẽ làm những gì?
tôi tỉnh dậy đã thấy trời hửng sáng, làm vệ sinh cá nhân xong tôi trả phòng? bước ra khỏi khách sạn đang không biết nên đi đâu thì một chiếc xe ô tô đi lướt qua tôi, tôi thoáng thấy trong xe có khuôn mặt tựa hồ rất quen thuộc nhưng tôi chưa kịp nhìn kỹ thì chiếc xe đã đi vụt qua tôi...mẹ...từ mẹ lúc này bỗng nhiên xuất hiện trong đầu tôi...
Người phụ nữ trong xe sao giống mẹ thế...
Nhưng mẹ mình làm sao lại đang ngồi trên chiếc xe đắt tiền, ăn mặc lại sang trọng đến vậy? Không những thế nhìn người phụ nữ đó và người đàn ông trong xe có vẻ họ rất tình cảm...
Có phải mình nhớ mẹ quá mà sinh ra mơ hồ nhìn ai cũng nghĩ đến mẹ không nhỉ?
Tôi tựa đầu vào gốc cây bên đường nhìn lên bầu trời khẽ thở dài..
"mẹ, rốt cuộc mẹ đang ở đâu, làm gì? Có mạnh khỏe không? Thật sự những lúc như này con nhớ mẹ lắm".
Chợt chuông điện thoại reo, nhìn điện thoại thấy đó là số điện thoại của phúc tôi liền tắt máy, một lần nữa chuông điện thoại lại reo lên liên hồi, bậc mình bắt máy tôi nói lớn.
_anh gọi tôi có việc gì thế hả?
Đầu dây bên kia phúc nói với giọng nhẹ nhàng.
_em về nhà đi, có gì về nhà mình nói chuyện, hôm qua mẹ có qua đó.
Tôi ngạc nhiên nói:
_thế anh nói gì với mẹ tôi mà mẹ tôi qua nhanh vậy?
_không, mẹ vẫn chưa biết gì đâu, thôi em về nhà đi, có gì mình nói chuyện, anh không phải như em nghĩ đâu.
Tôi cúp máy, suy cho cùng thì khang nói rất đúng cuộc hôn nhân này đâu phải muốn nói bỏ là bỏ được, vì gia đình hai bên đều là những người có tiếng tăm không nhỏ trong cái xã hội này... Còn nữa gia đình phúc rất tốt với tôi, bà châu cũng rất thương tôi, không lẽ vì chút tổn thương như vậy mà tôi lại làm tổn hại đến thanh danh của hai gia đình...