Những Đóa Hoa Không Tàn Úa

Chương 9




Đĩa lạc rang vừa độ cùng đĩa thịt vịt quay mà Toàn đem đến làm mấy thanh niên cảm thấy ấm lòng trong tiết trời se lạnh. Toàn vui vẻ gọi Mai vào mâm.

- Mai ơi, vào ngồi cùng mấy anh em cho vui!

Mai lau tay rồi bước ra phòng khách, tươi cười nói:

- Em không biết uống rượu, ngồi vào lại làm phiền các anh.

- Ôi dào, không uống thì ăn, cứ vào đây em! – Dũng cũng vui vẻ nói.

Mai bẽn lẽn vào chiếu ngồi, vừa khéo chọn chỗ ngay cạnh Phong. Phong mỉm cười đưa bát đũa đến cho Mai làm Mai tủm tỉm cười.

Ngôi nhà nhỏ này bố mẹ Thắng tậu cho Thắng trên Hà Nội từ hồi anh mới vào đại học, quê Thắng ở Thái Bình mà, thế nên mấy người bạn anh hay đến đây chơi, chỉ có điều hôm nay họ mới có dịp gặp Mai, vì cô nàng này học đại học trong Sài Gòn, giờ tốt nghiệp mới ra Hà Nội làm việc.

Thắng cầm cốc rượu chia nhỏ vào chén, rượu cũng nhẹ thôi, cùng một chai với rượu hôm trước Thủy nốc ừng ực, vừa rót anh vừa cười châm chọc.

- Hôm nay yên tâm có rượu uống rồi nhé, đúng là không ngờ người yêu ông Phong uống rượu như nước thế đâu đấy, phải nói là bái phục.

Phong bất giác đỏ mặt, vành tai anh cũng đỏ ửng lên. Vừa nghe anh trai nói, mặt Mai tái đi, rồi Mai gượng cười quay sang Phong trêu.

- Thế hả anh Phong, ôi ngưỡng mộ nữ kiệt!

- Thủy nhầm cốc thôi, chắc lúc ấy Thủy cũng ngà ngà say bia rồi. – Phong cố gắng giải thích để chữa ngượng.

- Chị Thủy chắc xinh lắm nhỉ, anh Phong đẹp trai thế này cơ mà…

Mai cố giữ giọng đùa cợt để hỏi, nhan sắc của người yêu Phong chắc chắn phải là điều Mai quan tâm, dù Mai chỉ vừa mới gặp Phong.

- Đẹp lắm, nhưng em xinh hơn.

Toàn cười cười nhìn Mai, ánh mắt có chút say đắm, nhưng Mai chẳng thèm quan tâm, thậm chí còn thấy ghê ghê ánh mắt đó. Đẹp à? Đẹp đến cỡ nào chứ. Mai đanh mặt, thái độ cô trầm xuống.

- Đẹp.

Phong chỉ nói đơn giản vậy rồi cầm chén rượu nâng lên hô hào anh em, nhưng câu nói của Phong làm Mai sững lại.

- Chắc chắn là thế rồi. Mày nghĩ không đẹp mà thằng này từ bỏ đời độc thân á? Ăn đi, hỏi nhiều.

Thắng vừa mắng yêu vừa ngầm ý khuyên em gái từ bỏ ý định với Phong, bởi anh đã hỏi ý Mai lúc anh muốn tác thành cho nó với ông bạn chưa một lần yêu, cực giỏi cực giàu cực đẹp mà anh hơi nghi ngờ giới tính chút chút. Mai xị mặt, phụng phịu nhìn anh rồi đứng dậy.

- Em quên mất nồi nước trong bếp. Em xin phép vào đó, các anh cứ tự nhiên ạ.

*****

Thủy vừa trở về phòng trọ nhỏ của cô nàng trên tầng ba của một ngôi nhà năm tầng rộng rãi khang trang cho những người từ khắp nơi lên Hà Nội học tập hay làm việc.

Siêu thị chiều chủ nhật đông kinh khủng khiếp, Thủy mệt bở hơi tai vì chen chân trong đó rồi lại mệt phờ râu khuân lỉnh kỉnh đống đồ ăn cho tuần tới từ đó về. Kể có anh bạn trai giúp mình thì tốt nhỉ, Thủy vừa nghĩ rồi lại lắc lắc đầu. Đừng yếu mềm như thế chứ Thủy, bọn đàn ông toàn một lũ đểu cáng cả thôi. Trai tốt làm bạn với khủng long mất rồi!

Nghĩ đến tên sếp biến thái mà Thủy lại rùng cả mình. Chẳng biết đêm trước hắn làm những gì Thủy nữa, ghê chết đi được. Hắn đúng là xuất sắc thật, nhưng tính cách hắn cũng “xuất sắc” chẳng kém, thảo nào mà hắn ế nhăn răng, phải vơ lấy Thủy làm bạn gái cho bớt ngượng với bạn bè.

- Thủy đấy à cháu, hôm trước uống rượu thế nào mà say chả biết trời trăng gì nữa thế?

Tiếng cô Thuận phòng bên cạnh phòng Thủy vang lên làm Thủy giật bắn cả mình, má Thủy nóng ran lên vì ngượng, nhưng sao cô ấy lại biết Thủy say rượu nhỉ?

- Ơ… cháu… sao cô biết thế ạ?

- Tối hôm kia cô đến dọn phòng theo lệnh công ty, khiếp, cô vào phòng ngủ nhà người yêu mày dọn, định lật chăn xem có bẩn gì không để dọn một thể mà giật hết cả mình, mày tơ ha tơ hơ ôm lấy cô hôn hít khóc lóc phát tởm, đẩy mãi mới ra, cô cũng chịu mày, say đến thế là cùng. Mà bạn trai mày đẹp trai thế, sao chả bao giờ thấy nó đến đây chơi? Cứ tưởng ế cô đang định giới thiệu cho mày…

- Có… có chuyện đó hả cô?

Thủy xanh mặt ngơ ngác. Vậy ra… những gì Phong nói là thật sao? Thủy đã tự cởi áo dụ dỗ Phong? Sao… sao Thủy lại có thể làm những chuyện điên rồ đáng xấu hổ đến vậy chứ? Trời ơi, Thủy điên mất, Thủy phải chết vì nhục, chắc chắn không thể sống mà nhìn mặt sếp được nữa…

Thủy líu ríu xin cô đừng kể với ai rồi chạy vội vào phòng, đóng sập cửa lại, run rẩy run rẩy.

Phải làm sao đây? Thủy đã làm những trò gì thế hả giời? Tại sao trong cơn say mất ý thức Thủy lại hành động thế? Có lẽ nào, đó mới là con người đáng ghê tởm của Thủy? Chính Thủy mới là kẻ biến thái chứ không phải sếp! Thủy biết phải làm sao để bớt nhục nhã, bớt tồi tệ và cả bớt hối hận vì những gì đã làm, đã nói, đã phản ứng với sếp đây? Anh ta… anh ta chắc chắn sẽ không thể chấp nhận một nhân viên như Thủy, vừa ăn cướp vừa la làng, một kẻ ăn cháo đá bát, nếu Thủy là anh ta, Thủy cũng sẽ không thể chấp nhận được...