Những Đóa Hoa Không Tàn Úa

Chương 7




Ngược thời gian về lại mười tiếng trước, tại nhà hàng Tuấn Tú, nơi nhóm bạn đang họp mặt.

Phong sững sờ tròn mắt, không kịp ngăn Thủy ừng ực nốc cốc rượu táo mèo Thắng đem đến mà anh còn chưa kịp chia ra từng chén nhỏ cho ba người bạn. Khỏi phải nói, ba anh bạn kia cũng tròn mắt không kém Phong khi cô bạn gái trông có vẻ hiền lành của Phong đang nốc rượu không ngừng nghỉ!

Sau phút nốc rượu đó, Thủy vội đứng dậy, lảo đảo bước ra phía nhà vệ sinh, bởi lúc này Thủy mới nhận ra mình vừa uống rượu, Thủy muốn vào đó ọe hết rượu ra thật sớm, tiếc là Thủy đã ngấm men rượu mất rồi. Phong cũng lo lắng vội đi theo Thủy ngay.

Thủy bước đi loạng choạng. Thủy đã dựa cả vào tường nhà vệ sinh mà sao cái tường cứ chao đảo không yên ấy nhỉ?

Gương mặt tái mét của Thủy làm Phong xanh mặt. Không biết cô ta ăn nhầm phải thuốc gì mà sao có thể uống rượu một lèo như thế chứ?

Phong tiến lại lay lay người Thủy.

- Cô có sao không?

- Tôi… ọe!

Thôi xong, toàn bộ chỗ đồ ăn mà Phong vừa tiếp nhiệt tình cho Thủy giờ đã được trả lại nguyên vẹn trong định dạng khác trên chiếc áo măng tô dạ đen dài đắt tiền của Phong làm Phong tím tái vì tức giận. Cô ta… cô ta… thật không thể chấp nhận được, đã không uống được rượu mà dám cầm cả cốc tu ừng ực, để giờ nôn ọe hết cả vào người Phong thế này đây! Kinh tởm, quá sức kinh tởm! Phong bụm miệng, suýt thì nôn theo Thủy, nhưng anh cố gắng vỗ vỗ ngực cho bớt cơn nôn nao rồi đỡ Thủy đang nằm thẳng cẳng không còn biết trời trăng gì nữa dưới nền toilet dậy.

Phong xốc vai Thủy bước ra khỏi toilet trong bộ dạng không thể thảm hại hơn làm ba anh bạn vừa lo lắng vừa ngao ngán lắc đầu.

Thắng áy náy cười cười.

- Ông về lo cho người yêu ông đi, lúc khác nói chuyện sau, đừng có tranh thủ lợi dụng con gái nhà người ta đấy nhá!

Toàn chêm vào.

- Mày chẳng phải lo hão, có khi nó xơi con bé đó từ lâu rồi ấy chứ, phải tao thì… hè hè hè…

Toàn chưa nói hết câu đã bị Dũng bên cạnh đập cho mấy cái vào cái mặt phởn phởn dê xồm của Toàn.

Ba thanh niên vẫy vẫy tay ngó Phong đỡ Thủy ra xe. Phong thở dài, giờ biết đưa cô ta đi đâu đây, mà cô ta thế này, nhỡ đâu cô ta ở một mình thì cũng nguy hiểm, thôi đành đưa cô ta về nhà anh vậy.

Thủy nằm mê man trên ghế sau, chẳng còn biết mô tê gì nữa. Phong đã kịp thời cởi bỏ cái áo khoác kinh tởm bốc mùi của anh vứt sáng một bên, thi thoảng lại ngó vào kính chiếu hậu xem Thủy thế nào, sợ có vấn đề gì thì còn đưa cô ta đi viện gấp. Cả cốc rượu to như cốc bia chứ ít gì. Haizz, đúng là Phong dại dột mới đưa cô ta đến đó mà.

Vốn Phong chỉ muốn cho lũ anh em không trêu giới tính của Phong nữa mà thôi, bởi Phong biết trong mắt họ Phong không “thẳng”, khi anh từ chối hết cô này đến cô khác, nghe nói Thắng còn muốn làm mai Phong cho con em gái điệu đà thích ăn diện của Thắng làm Phong vừa ngán ngẩm vừa khó xử, sẵn tiện cô gái có vẻ không thích anh này rất thích hợp làm người yêu hờ đang ngay cạnh, hơn nữa cô ta còn rất đẹp, anh quyết định cứ nhận luôn cho xong chuyện, vừa cho lũ anh em được sáng mắt, ai dè…

Phong nhanh chóng dìu Thủy lên căn hộ tầng mười một của anh, nơi anh mới sắm từ lúc về nước, bởi anh không muốn quay lại ngôi nhà tuổi thơ đầy nước mắt giờ lại có thêm bà mẹ kế chỉ đáng tuổi anh.

- Ục…

Thủy tiếp tục cho chiếc thảm nhung đắt giá màu nâu đỏ sang trọng trong phòng khách của Phong cái món mà chiếc áo khoác bốc mùi chua lòm nồng nặc hơi rượu của anh vừa mới được thưởng thức. Phong thiếu điều muốn đập cho cô ta một trận, cơ mà nhìn vẻ mặt như người chết rồi của cô ta lúc này, Phong đành chịu nhịn mà tiếp tục dìu Thủy mềm oặt như sợi bún bước vào phòng ngủ, cởi bỏ chiếc áo khoác dạ đã bẩn, chiếc áo len mỏng và đôi giày cho cô ta rồi vứt cô ta lên giường.

- Anh… đừng xa em…

Thủy mơ màng níu vai Phong làm Phong bất ngờ sững lại.

Thủy bỗng dưng thấy nóng, thấy bức bối khó chịu quá, Thủy vùng vằng tự… cởi nốt chiếc áo thun còn lại trên người rồi lại lao đến… ôm chầm lấy Phong.

Có lẽ nào… cô ta muốn chuyện đó?

Phong đỏ mặt rồi cũng nóng bừng cả người, trống ngực anh đập thình thình khi đôi gò bồng đào trắng trẻo khá đẫy đà trong chiếc áo lót ren tím kia cọ cọ vào ngực anh.

Phong chưa từng trải qua những chuyện này, bởi trong sâu thẳm anh… sợ đàn bà. Chắc chắn không một ai biết điều đó, ngoại trừ chính bản thân anh.

Anh không thích đàn ông, đương nhiên là thế, nhưng anh cũng không thích phụ nữ, mà hơn thế nữa, anh căm ghét phụ nữ. Nỗi căm ghét ấy bắt nguồn từ lúc mẹ anh bỏ anh theo tiếng gọi tình nhân khi anh mới tám tuổi, rồi sau đó là chuỗi ngày bị đối xử tàn nhẫn bởi người vợ thứ hai của ba anh, người mà ba anh lấy về chỉ với mục đích có người chăm sóc anh. Tiếc rằng tính toán sai lầm và ích kỷ của ông Việt đã làm tuổi thơ của anh chìm trong nước mắt với những trận đòn, những bữa nhịn cơm khi ba anh thường xuyên vắng nhà mà anh không dám mách ông vì sợ bà mẹ kế quỷ quái kia thêm hành hạ. Chỉ khi phát hiện ra, khi anh đã mười ba tuổi, ba anh mới đuổi cổ con mụ phù thủy đó đi, thì khi ấy những tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần của anh cũng đã hằn in không cách nào xóa bỏ.

Ký ức sợ hãi phụ nữ cùng cảm giác tội lỗi khó giải thích làm Phong vội đẩy Thủy ra, nhanh chóng bước khỏi phòng ngủ rồi đóng cửa lại. Cơ thể trong trạng thái khó chịu vì cơn kích thích bất ngờ không được thỏa mãn làm anh lập tức chạy vào nhà tắm xả nước để có thể bình tĩnh lại.

Bình tĩnh lại nào Phong… cô ta đang say… dù cô ta thực sự hấp dẫn thì cô ta cũng đâu phải bạn gái của mày… Nhưng, tại sao mày lại có những ý nghĩ này? Có lẽ nào… mày thích cô ta?

Phong không những không sợ Thủy… mà ngược lại, anh chỉ muốn ngăn mình không quay lại đó để làm những gì mình muốn lên cơ thể hấp dẫn khó cưỡng lại của cô ta!

Không… Phong lắc lắc cái đầu đầy nước. Đó không thể là thích được, đó chỉ đơn giản là bản năng giống đực trong anh, khi mà cô ta đang “mơi” anh, chắc chắn là vậy.

Chuyện sau đó thì đã rõ, Phong gọi dịch vụ dọn nhà cấp tốc đến dọn dẹp, vứt bỏ tất cả những thứ đã “ô uế” rồi dốc toàn bộ số nước hoa đắt đỏ của anh vào những nơi mà anh cảm thấy không thể thoát khỏi cái mùi kinh tởm lúc nào cũng làm anh muốn nôn ọe.