Những Con Bướm Đêm - The Moths

Những Con Bướm Đêm - The Moths - Chương 2





Có một cô nàng khác, tóc màu hồng ngọc cắt ngắn đến ngang vai, bờ môi căng mọng và đỏ lự, cô ta đang vận trên mình bộ đồ mát mẻ đến không tưởng được, cặp chân dài và trắng bệch của cô ta cứ thế phô ra trên vỉa hè, cô nàng thích đứng trong bóng cây do ánh đèn đường tạo thành, gặp ai đi ngang qua, cô ta lại chít chít kêu mời người ấy.


Trông sắc mặt cô nàng không được vui cho lắm, vì một lý do nào đó, có lẽ do trời lạnh chăng.


Cô ta rời bỏ chỗ đứng của mình, đi uốn éo một cách khéo léo nhất đến gần chỗ đang đứng của cô gái mặc áo dài tay màu hồng phấn, đôi guốc cô ả kêu lọc cà lọc cọc theo từng bước chân. Cô nàng đập vai cô áo hồng.


- Này! Có đi được ai chưa Ly?


Cô nàng áo hồng quay phắt lại, đối diện với cái người vừa đập lên vai mình, liền sau đó, khuôn mặt xinh xắn của cô nàng giãn ra, cô nhận ra người đang đứng trước mặt mình là ai, cô nói lơ đãng.


- Chán quá Thủy! Hôm nay coi bộ ế - Vừa nói, cô vừa nhìn ra ngoài đường, dõi theo một cậu thanh niên đẹp trai đang chở theo một cô gái không mấy gì xinh đẹp, hai người ôm nhau thắm thiết khiến cô phát ghen.


Thủy nói ngay không chần chừ


- Cũng tại trời lạnh! Mẹ kiếp!


Ly ngạc nhiên trước câu trả lời của Thủy, cô phản bác ngay – Làm gì có, trời lạnh thì liên quan chó gì đến chuyện ế hay không ế chứ - Cô thôi không nhìn cặp đôi đó nữa, mắt hướng về nhỏ bạn mình.


Thủy buông một tràng rủa xả tục tĩu nhất mà cô nàng có thể nghĩ ra được. Đối với Ly, cô chắc chắn nguyên nhân hôm nay cả cô và Thủy đều ế không phải đến từ thời tiết.


Ban đầu cô cũng tưởng có thể do trời lạnh khiến cơ thể cô không được ngon trong mắt bọn đàn ông, những rồi nhận ra không phải vậy, chẳng qua cô vẫn chưa bớt được phần nào nhớ nhà, nó đang ngấm ngầm gặm nhấm cõi lòng Ly, và chính vì thế, đột nhiên cô ghét cái lạnh này, cái lạnh làm cô phân tâm đủ thứ chuyện, nó khiến cô không chuyên tâm mấy đến việc câu khách.


- Mày làm gì mà đực mặt ra vậy Ly? – Thủy hỏi cô, định tặng Ly một cái bạt tai để cô tỉnh ra.


- Không có gì, chỉ nhớ nhà đôi chút.


Thủy đột nhiên cười ha hả, cứ như câu trả lời vừa rồi của Ly là một câu trả lời ngu ngốc và hài hước nhất mà cô nghe thấy.


- Nhớ nhà à! Tao không ngờ bây giờ mày lại tình cảm và ủy mị đến vậy đấy!


- Thưa cô, tôi cũng là con người, cũng biết yêu, biết thương.


- Tào lao – Thủy trả lời ngay sau đó, cô nhếch miệng cười, đoạn rút từ trong cặp ngực nở nang của mình ra điếu thuốc, ngậm nó vào miệng, Thủy cầm hộp quẹt mồi lửa điếu thuốc, cô rít một hơi thật sâu, rồi sau đó há miệng, nhả ra từng vòng khói vàng cam.


Biết yêu biết thương ư, Ly cũng không chắc về câu trả lời của mình, từ lúc cô bước chân vào cái nghề đĩ điếm này, cô không biết, mình có còn có thể biết thương hay biết yêu là gì, cả Thủy cũng vậy, hai cô bạn gặp nhau trong cùng một động ca-ve, cùng nhau chung sống và cùng làm chung một công việc có thể được coi là bần cùng và vô liêm sỉ nhất của xã hội.


Ly căm phẫn những gì thuộc về quá khứ, những gì trong quá khứ giống như một thứ không đáng giá chó gì hết (cô vẫn hay rủa thầm như vậy), những thứ mà cô nghĩ rằng mình sẽ vứt ngay vào cái sọc rác dơ bẩn, ngoại trừ gia đình. Gia đình có lẽ là phần thiện nhiều nhất trong cô, gia đình có lẽ là nơi gìn giữ những xúc cảm lành mạnh hiếm hoi trong con người cô, nhưng có một thực tế là nó đang dần mai một bởi người chị cả của Ly, có lẽ, đứa em trai và người mẹ góa chồng là hai người mà cô quan tâm nhất trong cuộc đời này.


Những gì đáng giá với cô lúc này chỉ là tiền bạc có được từ những cuộc mây mưa với dăm ba lão già thiếu thốn tình dục, hay chẳng qua là muốn tìm một chút hứng thú trong chuyện chăn gối mà các bà vợ mấy lão bỗng chốc trở nên vô dụng và không đáp ứng được những đòi hỏi chính đáng của mấy lão.


- Thủy, tao hỏi mày cái này – Ly kều kều nhỏ bạn mình – Lão già hôm bữa có cho mày cái gì đáng giá không?


- Lão nào, tao qua lại với nhiều lão lắm, thêm tí chi tiết đi – Thủy nói, miệng cô lại nhả ra những ngụm khói khác, lần nhả này, ngụm khói có vẻ to và dày đặc hơn.


- Cái lão bụng phệ to như bụng cóc – Ly gợi ý cho Thủy.


- À! Lão đó à, hắn cho tao vài đồng bạc, mày thừa biết là lão muốn mày phục vụ lão cơ mà, có thể nói mày là con cưng của cái động tụi mình đấy!


Phải rồi, cô nghĩ, mình là con tốt của con mụ tú bà Liên cơ mà, mụ ta có thể hốt được kha khá tiền từ những cuộc vui mà cô là người chủ trì và dẫn dắt. Cô luôn nắm ưu thế trong tất cả các cuộc mua vui ướt át, cô luôn biết cách làm cho mấy lão già đó được sung sướng và thỏa thuê về mặt thể xác lẫn tinh thần. Cả động ưu ái đặt cho cô biệt hiệu Cô nàng nóng bỏng. Ly nóng bỏng trong từng đường nét thân thể, biết cách làm cho cuộc tình nhanh chóng được nóng lên hừng hực và đặc biệt, luôn biết cách làm đàn ông sung sướng đến phát nóng cả người.


- Phải, tao biết mà, tao luôn biết như vậy và tao dám cá là hôm nay lão sẽ đến tìm tao cho mà xem, cứ chờ đi! – Ly nói.


Và rồi, cô hất điếu thuốc đang hút dở giang trên đôi môi đỏ mọng của Thủy xuống đất, đoạn lấy chân giập tắt tàn thuốc nóng hổi bằng mũi giày cao gót.


Điếu thuốc đã tàn lụi sau cú đạp vừa rồi của Ly, cô không hề muốn nhỏ bạn chết vì căn bệnh ung thư phổi, cô nói rằng, có nhiều cách thức để chết, tại sao lại chọn cách chết dần dần chết mòn vì thuốc lá chứ.


Thủy bỏ đi chỗ khác và làm cái việc mà cô đã làm cả ngàn lần, đứng một góc đường và vẫy gọi. Có vẻ ngay sau đó, cô đã gặp may, một lão già khằng khú đế đã bị cô hớp hồn, hai bên đôi co đôi chút, đoạn cô ngồi lên yên xe và vòng tay ôm hắn rồi cùng hắn mất hút trên đường. Nhưng trước đó, Thủy không hề trách khứ về việc điếu thuốc hút dở của cô bị Ly dập tắt, cô chỉ trừng mắt nhìn Ly rồi lắc đầu ngao ngán. Lúc vừa bước lên xe của lão già, Thủy quay lại nhìn Ly rồi chề môi một cái thấy rõ.


- Cứu tao chi không biết, chết sớm cho rồi – Thủy nói thầm trong miệng, âm lượng nhỏ, không cho lão già nghe thấy.


Ly đứng đó một mình, những đợt gió lạnh cứ thế xỗ thẳng vào mặt cô. Ly nhận thấy da mặt mình dường như đã khô ran vì gió lạnh, cô vội lấy ra lọ kem dưỡng ẩm mà mình đã thủ sẵn trong chiếc túi da nhỏ màu đỏ, thoa đều lên mặt, cô không cần dùng tới gương để làm việc đó, cứ như cô đã quá rành về tất cả những đường nét trên gương mặt mình. Cô biết gương mặt mình cần gì và từng chi tiết trên đó đang trông ra sao.


- Này em, hôm nay đi với anh nhá!



Một gióng nói có phần không được nam tính cho lắm phát ra sau lưng Ly, cô bỏ lọ kem dưỡng ẩm vào trong chiếc túi rồi hướng mắt mình chú ý đến cậu thanh niên đang đứng trước mặt.


Đó là một chàng trai nổi bật trong chiếc áo sơ mi với họa tiết là những bông hoa xanh dương to tướng nổi bật trên phông nền trắng, chiếc quần ca ki màu tối ngắn tới mắt cá chân, chân cậu ta mang đôi dày vải mũi nhọn sậm màu. Tóc tai cậu ta chải chuốt thẳng tắp và mượt mà, hất ngược về phía sau gáy, màu tóc không đen tuyền mà thay vào đó là một chút nâu hạt dẻ.


Cô khá ngạc nhiên với vẻ ngoài của cậu ta, đây là lần đầu tiên có một chàng thanh niên mời cô chứ không như những lần trước là những cha già trung niên hay lác đác vài người sắp đến tuổi thất thập cổ lai hy với trên mình phảng phất mùi rựu nếp mạnh.


Cậu thanh niên dùng thứ nước hoa có mùi khá nặng nhưng không gây cảm giác khó chịu, cô đoán, có lẽ là loại Polo.


Ngon đấy chứ ­- Ly thầm nghĩ.


- Vậy anh muốn em đi nguyên đêm với anh hay chỉ vài giờ thôi? – cô nói với chất giọng nhẹ nhàng và hây hây của người miền núi.


- Lại gần đây – Cậu thanh niên dùng ngón trỏ ngoắc cô lại gần mình.


Khi đã lại đủ gần, cậu ta khẽ thì thầm vào tai cô,


- Quỷ sứ hà! Chị em mà cũng không tha nữa, nhìn tui mà không nghĩ tui giống má hay sao?


Có thể nói sau khi nghe những lời đó, Ly cảm thấy phẫn nội đến chừng nào, cô cảm thấy mình như một con đĩ ngu ngốc khi để một thằng bóng lộ làm nhục như vậy, cô nghĩ, cả hơn một năm trời làm trong cái nghề bần cùng này, cô gặp không ít hạng người, biến thái có, bóng lộ có hay ô môi cũng có, nhưng cô không ngờ chỉ một phút bất cẩn, cô lại để cho chúng nó đè đầu đè cổ mình như vậy. Ly cảm thấy cô nhục như chưa từng nhục.


- Biến đi thằng chó, mày đừng để tạo gặp lại – Ly hét lớn – Gặp lại tao là chết mẹ mày!


Cô vả cậu thanh niên một bạt tai rồi xô đổ chiếc xe SH mà cậu chàng đang ngồi trên đó.


Có một điều khá lạ là tên này không mấy nổi giận, nó đứng dậy sau cú ngã mạnh vừa rồi, dựng xe ngay ngắn lại đàng hoàng. Cậu ta phủi bụi dính trên chiếc quần mới mua của mình.


- Chị mạnh tay với em ghê vậy? – Cậu thanh niên lầm bầm trách móc.


Nó nhếch môi, vội đưa tay sửa sang lại mái tóc thẳng thớm của mình đã vô tình bị Ly làm cho mất nếp. Cậu ta nói tiếp,


- Hôm nay em có chuyện buồn, thật tình rất muốn kiếm ai đó tâm sự!


- Mày là trai cong mà, kiếm tao chi - Cô không thể hiểu được cậu ta lại đề nghị như vậy.


- Ủa có luật cấm trai cong tìm “bánh bèo” hay sao chứ?


- Thế sao nãy mày lại nói với tao như vậy? Mẹ nó! – Ly rủa xả.


Cậu thanh niên móc ra trong túi quần mình một viên kẹo bạc hà, rụt rè đưa cho Ly.


- Chị ăn đi cho thông mũi mát họng.


- Tao không cần, mày biến đi chỗ khác dùm tao, chỗ đang làm ăn, đừng có ám tao, không là mày gặp chuyện lớn đấy – Ly răn đe cậu thanh niên lỳ lợm đang đứng trước mặt cô.


- Em nói thật mà, em muốn hôm nay chị đi với em, rồi hai chị em mình tâm sự mỏng đôi chút.


Cô vẫn chưa hết bàng hoàng với cậu ta, cô hỏi lại nó,


- Mày chắc chứ?


- Dĩ nhiên, chị muốn bao nhiêu em cũng trả.


Câu nói vừa rồi của chàng thanh niên làm cô suy nghĩ lại đôi chút. Nhìn tướng tá nó chắc cũng thuộc dạng con nhà giàu, mà cần quái gì trai cong hay trai thẳng chứ, cái nghề chó này thì cần gì suy nghĩ đến vấn đề ấy, cứ kiếm được tiền rồihất vào trong mặt con mụ tú bà là được.


- Thôi được, hôm nay tao đi với mày.


- Tuyệt!


Cậu thanh niên mặt mày sáng rỡ, nó đi một cách duyên dáng đến chiếc xe, ném cho cô cái nón bảo hiểm.


Cô ngồi trên yên xe, suy xét đôi chút có nên ôm eo nó không. Cô còn đang nghĩ là thì nó đã chủ động kéo tay cô lại sát eo mình, nó tươi cười và nói,


- Cứ thoải mái đi chị!



Và rồi nó vặn tay ga, chiếc xe cứ thế lao vùn vụt vào khoảng không gian trước mặt hai người, hướng thẳng đến quận trung tâm.


***


Bầu trời đang dần ngả sang một màu cam sáng, chốc chốc cảnh trí hai bên đường sáng lên nhờ một vài tia chớp xẹt ngang bầu trời. Gió lạnh vẫn rít từng cơn lớn đến nỗi bụi bay mù mịt. Chiếc mô tô phân khối lớn của Việt đang bon bon chạy trên con đường Nguyễn Chí Thanh, hôm nay con đường có vẻ không được trật tự và ổn định cho lắm, tiếng còi xe cứu thương kêu inh ỏi trong khuôn viên bệnh viện, Việt nghĩ, có lẽ lại là một ca chấn thương nghiêm trọng nào đó mà nguyên nhân khó có thể không phải là tai nạn giao thông, anh đã quá quen với cách người ta đi lại trong cái thành phố hơn triệu dân này, lạng lách, đánh võng, tụm ba tụm bảy, dàn hàng mà chạy, tất cả đều đang dần trở thành xu hướng hiện nay.


Chiếc xe mô tô đi ngang qua bệnh viện, Việt liếc nhìn một cái, anh nhận ra phán đoán của mình có phần nào đó đúng, theo quan sát nhanh thì có thể thấy được bệnh nhân đang được chuyển vào phòng cấp cứu trong tình trạng có thể nói nguy cấp đến trầm trọng, Thắng ngồi sau xe bổ sung thêm một số chi tiết, cậu cho biết là mình đã thấy máu nhỏ tong tong xuống nền xi măng (quan sát kĩ lưỡng và nhanh chóng là điều kiện bắt buộc phải có ở một sinh viên theo học trường Sỹ Quan).


Việt ngạc nhiên và thích thú với tài nghệ mà cậu sinh viên Thắng đang phô diễn.


- Thấy ghê quá hen tiền bối – Thắng bình luận.


- Cậu nói gì ghê? – Việt hỏi vội cậu sinh viên, anh lại rồ ga, chiếc xe lao nhanh về phía trước.


- Trong bệnh viện đó tiền bối – Thắng đáp – Người ta chết ngày càng nhiều.


- Người ta thường nói; sống chết có số - Việt nêu quan điểm của riêng anh - Tôi thì lại không tin như vậy.


- Sao tiền bối lại không tin chứ - Thắng ngạc nhiên - Về khía cạnh nào đó thì cũng đúng một phần, có người còn trẻ măng, tự nhiên lăn đùng ra chết, mà nguyên nhân dẫn đến cái chết toàn lãng xẹt mà em không nghĩ lại có – Thắng vừa nói, vừa nhìn ngó chung quanh và chợt nhận ra có gì đó không ổn ở một góc đường bên cánh trái.


Việt không nói gì, anh cứ thế rồ ga, khiến bô xe gầm rú đến đinh tai nhức óc, phá vỡ sự im lặng ở một góc phố.


- Tiền bối! Em nghĩ chúng ta có mục tiêu cần dẹp loạn – Thắng vừa nói, vừa chỉ tay về phía góc tối mà cậu để ý lúc trước.


- Cậu tinh mắt đấy – Việt khen cậu sinh viên - Đó là mục đích tuần tra của chúng ta đêm nay.


***


Ly và cậu thanh niên đến bến Bạch Đằng, cô xuống xe, cởi phăng chiếc mũ bảo hiểm và nhanh chóng chỉnh lại mái tóc có phần rối rùi vì gió lớn. Cô ngước nhìn bầu trời và nghĩ thầm - Gần mưa rồi, đi với thằng nửa đực nửa cái này chừng lát thôi là về được rồi, ghét nhất cái thể loại nam không ra nam, nữ không ra nữ.


Cậu thanh niên để chiếc xe SH của mình dựa vào một bồn hoa to tướng nằm kề bên một trụ đèn đường mới kẻng. Cậu ta gỡ mũ bảo hiểm và cũng nhanh chóng chỉnh chang lại mái tóc của mình, cậu ta có phần chăm chút kĩ lưỡng thái quá, ngốn thời gian có lẽ gấp đôi Ly.


- Nhanh đi mày, trời sắp mưa rồi – Ly sốt ruột gọi cậu ta, tiếng cô vang vọng khắp không gian tĩnh lặng của buổi đêm.


- Biết rồi chị, chờ em tí xíu thôi - Cậu thanh niên đáp.


Cô để ý thấy cậu ta lôi từ trong cốp xe ra một cái chai màu đen đen mà Ly nhận ra ngay, đó là chai nước hoa hiệu Polo. Cậu ta xịt lên khắp người, xịt nhiều đến nỗi cô có thể gửi thấy rõ cái mùi đó khi mà cô cách xa tận hơn một trăm mét. Ly cảm thấy mắc mệt với cái điệu kĩ lưỡng của cậu thanh niên.Khi đã chán ngấy đến tận cổ, cô tìm cho mình một cái ghế đámà ngồi.


Có một chiếc ghế đá được đặt với hướng ngồi quay ra bờ sông. Gió ở đây thổi mạnh đến nỗi mái tóc dài của Ly tung bay trong gió và nhanh chóng bù xù khiến cô lại một phen tốn công chỉnh chang lại.


- Chị lấy chai keo giữa nếp tóc của em mà dùng – Cậu thanh niên dự định thảy chai keo của mình cho cô, nhưng cô không nhận, cô nói,


- Thôi cám ơn - Ly hỏi ngay sau đó - Mà có chuyện gì phải kiếm tới bánh bèo để nói?


Cậu ta thở dài, đoạn thảy vào lòng bàn tayLy lon bia ướp lạnh. Cô chụp lấy lon bia rồi giật mạnh chốt, bọt bia sủi xèo xèo, tràn ra đầy nắp.


Cậu thanh niên hớp một ngụm dài, rồi ngồi xuống cạnh cô. Cậu ta cứ uống, uống mãi cho đến khi tu hết cả lon.


- Em vừa cãi nhau với bố mẹ mình - Cậu ta thổ lộ.


- Cãi nhau? - Ly ngạc nhiên - Vậy đó là nguyên nhân dẫn đến mày đi bụi, đúng không? – cô cười khẩy.


- Cái đó chỉ là một phần trong câu chuyện mà em sắp kể cho chị nghe – Câu ta nói xong, tiện tay vứt lon bia xuống sông. Từng đợt sóng cứ thế đẩy vỏ lon trôi dạt dần ra xa khỏi bờ.


- Vậy thì chuyện gì? – Ly đổi sang giọng điệu nhẹ nhàng và có phần trìu mến hơn lúc đầu – Mày nói chị mày nghe coi.


Cậu thanh niên đang ngồi bên cạnh làm cô nhớ đến thằng em trai đang sống dưới quê, cô luôn hết mực yêu thương nó.


(Bố cô mất khi đứa em trai cô vừa được sinh ra, ông mất sau khi đã trải qua một cơn bạo bệnh, bệnh tật đã hủy hoại phần lớn nội tạng trong người ông, một chứng bệnh kì lạ đã giết chết ông, nó không buông tha ông ngày nào, có những lúc, ông còn quỳ lạy, van xin bác sĩ hoặc người nhà giết quách ông đi cho xong, chứ đừng tàn nhẫn để ông sống trong sự dày vò của bệnh tật thế này.


Mẹ cô có lẽ là người can trường nhất trong giờ phút nhạy cảm đó, mẹ ngồi cạnh ông trong suốt những tháng ngày, trong từng giờ, từng phút cuối cùng trong cuộc đời trần thế của ông. Chị của Ly có lẽ là người ghét cái cảm giác mất đi người bố nhất. Khi còn sống, bố Ly yêu thương cô chị nhiều nhất, mặc dù bố cô luôn chối cãi việc ông thiên vị, nhưng khó mà có thể không nhận ra được điều này, số là trong một lần uống quá chén, bố cô đã thẳng thừng tuyên bố


- Tao thương con Mỹ nhất trong nhà.


Tuy đó chỉ là lời nói xuất phát từ một người say xỉn, nhưng mọi người vẫn hay nói, khi say, con người ta luôn thật lòng nhất.


Với tâm hồn nhạy cảm của một đứa con gái, Ly cảm nhận rằng, bố mình nói thật, và rồi khi thằng Tuân ra đời, cũng là lúc ông mắc chứng bệnh kì lạ trên, căn bệnh được bác sĩ chẩn đoán là do ảnh hưởng đôi chút trong quá trình ông và mẹ Ly tạo ra thằng Tuân. Kể từ khi biết chuyện đó, chị Mỹ mặc dù bề ngoài không có một chút gì quan tâm, nhưng trong lòng, chị luôn cảm thấy thằng Tuân có một phần trách nhiệm trong cái chết của bố. Cái ý nghĩ đó của chị xem ra có phần ác độc đến tàn nhẫn.


Chị Mỹ biết chứ, chị biết cái ý nghĩ chết tiệt đó là thứ đê tiện và khủng khiếp nhất mà chị có thể nghĩ ra và gán nó lên thằng Tuân em mình. Nhưng thật lòng mà nói, sâu tận trong thâm tâm, chị vẫn không thôi cái ý nghĩ đó, để rồi tình nghĩa chị em rạn nứt.


Mẹ của ba chị em có lẽ là người đau khổ nhất khi chứng kiến cảnh tình nghĩa chị em rạn nứt).


- Trước tiên, em cần biết tên chị trước, mình làm thủ tục trước khi vào chuyện, em nói trước nha, em tên Như – Cậu ta loi nhoi như một đứa con nít, khiến Ly cũng phải bật cười theo.


- Tao thật không hiểu nổi mày - Ly cười -Đây là lần đầu tiên tao gặp phải một đứa như mày– Cô nói.


- Vậy chị hên đó, người tốt như em đây khó kiếm lắm – Như cười ha hả - Thôi vào trọng tâm, chị tên gì?


- Tao tên Ly, giống hoa ly đó – Cô nhấp một ngụm bia, Như đã khui ngay một lon khác và đưa lên miệng mà uống.


- Chị nói chị giống như hoa ly á, chị không biết mình đang nói gì đâu?


- Ý mày là sao thằng kia – Ly trợn tròn mắt,cặp len mắt màu đen mà cô đang mang xém chút rớt ra ngoài.


- Không có gì đâu, em nói vu vơ thôi – Cậu ta lại tu xong một lon khác, rồi cũng lại vứt ra sông.


Ly thấy vậy không ổn tí nào, đằng nào cậu ta cũng là người chở mình, cô không hề muốn mình vào bệnh viện vì sự bất cẩn trong lúc cậu ta lái xe, chết do tai nạn giao thông là cái chết lãng xẹt nhất, xếp sau cái chết do ung thư.


- Mày uống vừa thôi, còn chở tao về nữa đấy – Cô giựt phắt lon bia mà cậu ta vừa lấy từ trong bọc nhựa ra.


- Trời ơi chị yên tâm, cùng lắm em kêu chị chở em về - Cậu ta nở một nụ cười toe toét, khiến Ly càng thêm nhớ đến thằng Tuân em cô. Hàm răng cậu ta trắng sáng không tì vết, dưới ánh đèn đường yếu ớt, cô vẫn có thể nhìn thấy được.


- Thôi vô chuyện của em! Em vừa cãi nhau với bố mẹ, chuyện về vấn đề mà em đang gặp phải.


- Tao có thể phần nào hiểu được vấn đề mày tranh cãi với bố mẹ - Ly nói, đưa lon bia lên và uống một ngụm - Liên quan đến giới tính thật sự của mày, phải không? – Cô nói với Như.


Có vẻ vấn đề giới tính thật sự của một con người đang ngày càng trở nên quan trọng. Có một lần, trong lúc đang lướt mạng, cô bắt gặp một status của cô bạn trong dang sách bạn bè của mình, cô bạn chia sẻ status với dòng chữ ghi;Ngày nay, khi nghe một đứa bạn nói có bồ, ta cần nên hỏi nó trước rằng,bồ mày là nam hay nữ để khỏi mất công bị hớ.


Không biết vì lý do gì mà dòng status tâm trạng trên khiến Ly cảm thấy buồn cười và tự hỏi cái sự thật nghiệt ngã đó nó đã đến từ lúc nào, và làm thế nào mà người ta có thể đem nó ra mà bông đùa như vậy.


Chuyện mà Ly gặp phải những dạng người nam không ra nam, nữ cũng không ra nữ không phải là hiếm, ở cái động ca-ve mà cô và Thủy đang làm không ít người như vậy. Mụ tú bà Liên nhận thấy thị trường tình một đêm có nhu cầu, nên đã ra sức tìm kiếm nguồn cung nhằm đáp ứng nhu cầu của khách hàng, thế là một loạt người đã lọt vào mắt xanh của mụ và trở thành con bài chiến lược.


Ly không phải không gặp tình trạng bị mụ ta gạ gẫm, có một lần, một người đàn bà tai bấm hơn cả chục lỗ, bộ dạng tướng tá như đàn ông đến tìm mụ để mong muốn mụ có thể tìm được cho cô ả một cô con gái có thể phục vụ nguyên đêm, cô ả hứa nếu mụ tìm được một người có thể đáp ứng tất cả thú vui loạn loạt của ả thì ả sẽ sẵn lòng trả một khoảng tiền hậu hĩnh ra trò. Ngay lập tức, mụ Liên mắt sáng rỡ khi nghe đến chữ tiền, mụ lục tung cái động của mụ để kiếm được một người có thể đáp ứng được yêu cầu của khách hàng và Ly nhanh chóng được mụ tiến cử, nhưng cô đã từ chối thẳng thừng khiến mụ Liên có thể nói là tức đến nỗi muốn bốc hỏa, nhưng cũng may là đã có người thay thế, một con nhỏ vừa mới vào nghề và có nhu cầu cần tiền gấp, nên con nhỏ đã dễ dàng gật đầu, nhưng mụ Liên vẫn luôn cảm thấy lo lắng vì sợ con nhỏ chân nước chân ráo mới vào nghề, sẽ làm hỏng hết mọi chuyện, mụ ra sức dặn dò kĩ lưỡng tất cả mọi thứ trên trời dưới đất cho con nhỏ, nhưng con nhỏ không phải dạng vừa, con nhỏ đã có một buổi thử việc có thể nói vượt ngoài sức tưởng tượng, Ly nghĩ, con nhỏ có lẽ cũng thuộc dạng người giới tính thứ ba nên nó mới làm tốt được vậy.


Con nhỏ được mụ Liên sử dụng trong các mục đích liên quan đến những người đồng tính nữ, bởi đó là phần việc mà con nhỏ kiếm ra được nhiều tiền cho mụ.


Còn về các quý ông có nhu cầu được nam nhân viên phục vụ, mụ Liên cũng luôn tay luôn chân gấp rút tìm kiếm đối tượng phù hợp cho cái động của mình. Mụ dặn dò nhân viên, trong đó có Ly rằng, hễ gặp đối tượng phù hợp thì phải giới thiệu ngay cho mụ.


Bất chợt ý nghĩ muốn báo cho mụ biết về cậu thanh niên Như lóe sáng trong đầu Ly, nếu Ly có thể làm được việc đó, chắc chắn cô sẽ lãnh được phần tiền thưởng hậu hĩnh mà mụ hứa sẽ trao cho ai tìm được đối tượng phù hợp nhất, số tiền đó có thể giúp Ly hiện thực hóa giấc mơ kiếm được một căn nhà trong cái thành phố nhộn nhịp này, bởi lẽ cô đã chán ngấy cái cảnh đi ở trọ ở một cái nơi mà cô nghĩ là mình sắp phát điên lên vì nó.


Nhưng một phần khác, nhỏ thôi trong con người cô dóng lên những hồi chuông cảnh báo về những điều tàn nhẫn mà cô nghĩ trong đầu, nó khiến cô chần chừ trước hành động mà cô dự định làm, đó là tốc kí một tin nhắn báo cho mụ Liên, bàn tay cô đang áp lên bề mặt lãnh lẽo của tấm kính đen bóng.


- Chị đang nghĩ gì mà nhìn em chằm chằm vậy, bộ muốn ăn thịt em hả, hay vì thấy em đẹp trai quá - Cậu Như hỏi.


Cô liền rút tay ra khỏi chiếc điện thoại đang được đặt gọn gàng trong túi quần ngắn ngủn của mình. Cô rụt tay khỏi túi quần nhanh đến nỗi khiến điện thoại xê dịch một đoạn kha khá, chỉ cần một chút xíu lực thôi cũng đủ khiến nó rơi bịch xuống đất.


- Không có gì, chỉ là mày làm tao nhớ đến thằng em ruột - Ly đáp.


- Vậy chị có em trai hả? - Cậu Như hỏi lại.


- Ừ, năm nay nó lên lớp mười, một thằng bé dễ mến, luôn được mọi người yêu mến, nhưng trừ một người.


- Trừ một người? – Như ngạc nhiên, cậu hỏi cô.


- Phải, đó là một câu chuyện dài và tao thì không muốn nghĩ đến việc kể nó cho bất kì ai nghe cả - Ly nói ngay sau khi nhận thấy vẻ ngỡ ngàng trên mặt cậu thanh niên - Bởi đơn giản tao ghét câu chuyện đó.