Những Cô Nàng Xinh Đẹp ~^.^~

Chương 6




Tụi nó và tụi hắn vừa về đến nhà thì bị các papa và mama bắt quỳ gối xuống sàn nhà, hai tay dơ lên cao. Tụi nó và tụi hắn chẳng hiểu lí do vì sao, nhưng vẫn phải làm theo vì hiện tại papa và mama đang rất tức giận.

Đầu tiên là biệt thự nhà họ Hàn...

"Khiết Băng sao con suốt ngày ăn rồi lại đi phá phách vậy hả?" Chủ tịch Hàn cũng tức là papa nó tức giận ngồi trên ghế sopha nói.

"Con đâu có đi phá phách!" Khiết Băng biện mình.

"Con còn cãi? Vừa rồi hiệu trường trường Hàn Lâm đã đích thân đến gặp mặt ta không lẽ con còn cãi?" Chủ tịch Hàn chỉ tay vào mặt nó.

"Con...mama, mama khuyên papa giúp con đi." Khiết Băng làm gương mặt đáng thương nhìn phu nhân Hàn.

"Chuyện này e là mama không thể nhúng tay vào rồi. Con thân là đơn kim tiểu thư của tập đoàn Hàn Thị lại đi làm những chuyện mất mặt như vậy, lần này ta cũng sẽ không thể tha cho con được." Phu nhân Hàn nghiêm mặt nói. Từ lúc nó còn nhỏ mọi chuyện nó gây ra đều được phu nhân Hàn đứng ra nói giúp. Nhưng giờ nó cũng đã 17 tuổi, không còn bé bỏng gì nữa nếu đã làm thì phải tự chịu.

Khiết Băng phụng phịu, cái mặt sưng lên trông đến tội.

==> Biệt thự Hoàng Gia...

Ngọc Nhi cũng chẳng kém gì, bị papa và mama bắt quỳ gối xuống sàn nhà, hai tay bê một chậu nước. Nhỏ chuẩn bị để chậu nước xuống sàn một lúc cho tay đỡ mỏi thì bị mama phát hiện, bà quát:

"Dơ cao lên, không có sự cho phép thì không được bỏ xuống."

Và rồi nhỏ lại phải bê chậu nước lên cao hơn nữa, hai cánh tay nhỏ lúc này đã mỏi nhừ như muốn gãy ra.

"Papa, mama tha cho con đi mà." Ngọc Nhi tỏ vẻ hối lỗi nhưng cái đầu nhỏ vẫn còn hơi thắc mắc. Rõ ràng nhỏ đã hack hết các camera có trong trường rồi mà, sao bây giờ lại xuất hiện video về tụi nó chứ? Nếu nhỏ nghĩ không lầm thì chắc chắn có camera ẩn. Sao lúc đó nhỏ không nghĩ ra chứ?

"Con còn dám leo cửa sổ để chốn ra ngoài, Ngọc Nhi cái mạng của con rất nhỏ đấy, sao con lại dám làm như vậy chứ? Để bọn săn tin (cánh phóng viên) mà biết được thì mọi người sẽ nghĩ về con như thế nào, nghĩ về cái Hoàng Gia này như thế nào?" Chủ tịch Hoàng tức giận quát lớn, ông đã quá nuông chiều nhỏ rồi.

"Con..con xin lỗi." Ngọc Nhi sợ hãi nói.

==>Biệt thự Cao Thị...

Không gian trong biệt thự rất im lặng, chỉ cần một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Khác với Khiết Băng và Ngọc Nhi phải quỳ gối thì Khánh Vy an nhàn ngồi trên salong.

"Khánh Vy, con biết tội của con chưa?" Phu nhân Cao lên tiếng.

"Con..xin lỗi ạ!" Khánh Vy cúi gầm mặt xuống hối lỗi.

"Được rồi ta biết con ham chơi, nhưng bây giờ con cũng đã 17 tuổi, không còn bé bỏng gì nữa. Bây giờ con cũng đã có thể quyết định cuộc đời của mình. Đây sẽ là lần cuối ta tha lỗi cho con, con hãy biết chừng mực một chút." Phu nhân Hàn không những không quở trách lại còn dặn dò cô.

==>Biệt thự Lâm Gia...

Rầm.......

Chủ tịch Lâm đập mạnh tay xuống bàn thủy tinh sáng bóng với ánh mắt cực kì tức giận.

"Con vừa nói cái gì đó?!"

"Tôi nói tôi muốn làm gì thì mặc kệ tôi, ông và đặc biệt là bà ta (chỉ tay về phía phu nhân Lâm) không có quyền phán xét, hay quyết định cuộc đời của tôi." Hoàng Thiên tức giận quát lên, ánh mắt đầy những tia tức giận.

Bốp...

Chủ tịch Hứa tát mạnh vào mặt Thiên Khôi. Hắn nhếch môi cười liếm máu trên khóe môi rồi liếc nhìn chủ tịch và phu nhân Lâm bằng nửa con mắt.

"Đánh thì cũng đánh rồi, tôi lên phòng được chưa?"

"Thiên Quân anh xem thằng con trai này nó ăn nói mất dậy như thế nào đây này." Phu nhân Lâm chỉ tay về phía Hoàng Thiên mặt mày tím tái.

"Tôi đâu nói với bà!" Nói rồi Hoàng Thiên lạnh lùng về phòng của mình đóng rầm cánh cửa lại.

==> Biệt thự Huỳnh Gia...

"Papa, mama con biết lỗi rồi mà nha! Mà con cũng đâu có hoại cái gì ở đó đâu." Gia Bảo nũng nịu nói.

"Con không phá hoại nhưng con lại có mặt ở đó." Chủ tịch Huỳnh nói.

"Có mặt cũng là cái tội ạ?" Gia Bảo ngây thơ hỏi lại.

"Không tội nhưng mà...thôi con lên phòng nghỉ đi." Phu nhân Huỳnh phẩy tay về phía cậu, rồi day hai bên thái dương.

Gia Bảo cũng không nói gì nữa lên phòng.

==>Biệt thự Hứa Thị...

"Anh à, anh tha lỗi cho Dĩ Quân đi, dù sao thằng bé cũng đang ở tuổi ăn tuổi lớn lên chuyện này xảy ra cũng là bình thường mà." Phu nhân Hứa ôm lấy chủ tịch khuyên.

"Bình thường cái gì? Suốt ngày đi phá phách không lo mà học hành chăm chỉ đi. Bộ con rảnh rỗi quá nên đi gây chuyện hả?" Chủ tịch Hứa lới lỏng cà vạt ra chỉ tay về phía cậu mắng.

"Thôi mà đừng tức giận kẻo ảnh hưởng tới sức khỏe. Chẳng phải anh có một bữa tiệc với giám đốc Kim sao. Mau đi đi không lại trễ." Phu nhân Hứa chỉnh lại cà vạt và âu phục cho chủ tịch dẫn ông ra ngoài.

"Được rồi, em ở nhà hãy trông trừng nó, đừng để nó di gậy chuyện nữa." Chủ tịch Hứa nói rồi bỏ lên xe.

Phu nhân Hứa gật đầu mỉm cười rồi bước vào nhà ngồi xuống đối diện với Dĩ Quân.

"Thế nào không cảm ơn dì sao? Dì đã giúp con thoát nạn đó." Phu nhân Hứa là vợ thứ hai của chủ tịch, bà vẫn còn rất trẻ tầm 37 tuổi gì đó. Nhưng vì gai thế của chủ tịch Hứa mà nguyện làm vợ thứ cho ông.

"Tôi cần bà phải giúp sao?" Dĩ Quân đứng dậy lạnh lùng bỏ đi.

"Sao cậu phũ phàng vậy?" Phu nhân Hứa bước đến chỗ Dĩ Quân ôm lấy anh."Thôi cậu lên nghỉ đi." Phu nhân Hứa bỏ anh ra.

Dĩ Quân trừng mặt nhìn bà rồi bỏ lên phòng.