Những Chiều Mưa

Chương 42






Sáng hôm sau tôi đang cuộn chăn ngủ ngon lành, thì thấy ai đó đang lay lay mình dậy. Thầm bực mình – “Con nhỏ chết tiệt này, mình đang ốm mà còn dựng dậy chi không biết.”
“Để yên anh ngủ đi, đang ốm mà.” – Tôi vẫn không mở mắt ra mà làu bàu nói, sau đó xoay người vào trong ngủ tiếp.
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đây, người tôi rung lên nhưng không phải vì lạnh mà là bị lay tiếp.
“Con bé này, đã bảo để yên. . .” – Tôi bực mình quay sang nói, nhưng vừa nói vài từ thì đã câm ngay miệng lại. Vì trước mặt tôi lúc này không phải là khuôn mặt của “con em chết tiệt” mà tôi vừa nghĩ đến.
“Ơ. . . Chào Linh.” – Tôi ú ớ nói.
“Ừa. . .” – Nàng hơi cau mày khi thấy thái độ có vẻ hơi gay gắt vừa rồi của tôi.
“Mình xin lỗi, mình cứ tưởng Thảo nên. . .” – Tôi co rụt người, gãi gãi đầu cười.
“Ừm, không sao đâu.” – Nàng gật nhẹ nhàng, rồi dường như nhớ tới lý do tại sao phải đánh thức tôi dậy, nàng lo lắng nói luôn – “Hiếu cởi áo ngoài ra, đang sốt thế còn mặc cái đó vào. Ốm thêm bây giờ.”
“Ủa có hả. . .?” – Tôi giật mình.
“Ừm, mặc đồ bí quá không tốt đâu. Với Hiếu ngủ đừng cuộn chăn lại thế, bệnh cũng nặng thêm đó.”
“Nhưng. . . lạnh lắm.” – Tôi liếm môi nói.
“Cố chịu đi, chứ cứ vậy bệnh càng lâu khỏi thôi.” – Nàng vẫn từ tốn trả lời.
“Ừa. . .” – Tôi thở dài rồi cởi phăng cái áo dài tay đang mặc bên ngoài ra.
“Đưa đây mình đem xuống cho, Hiếu đi đánh răng rửa mặt đi.” – Nàng khẽ cầm lấy chiếc áo của tôi, nhẹ nhàng nói sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Tôi chán nản bò dậy đi vệ sinh cá nhân, sau đó lên giường. . . trùm chăn tiếp. Lát sau nàng đi lên, đưa tay lên trán tôi xem xét. Dường như nàng vẫn còn nhớ về vụ tối hôm qua, nên khi vừa đưa lên xem thử thì nàng thu ngay tay về, mặt hơi đỏ lên.
“Vẫn còn nóng lắm đó.” – Nàng nhìn tôi lo lắng nói.
“Ừa biết mà, bình thường thế này phải cỡ 1 tuần mình mới khỏi.”
“Vậy sao giờ? Qua tuần sau là thi rồi?”

Tôi giật mình rồi hồ nghi nhìn nàng – “Quái lạ, cả tháng nay không nói chuyện mà vẫn biết rõ về mình. Chẳng lẽ nàng vẫn hỏi bé Thảo à? Vậy sao con bé này vẫn giấu mình nhỉ?”
Nhận ra thái độ của tôi có vẻ không đúng, nàng chợt hiểu ra rồi khẽ cúi đầu xuống rồi không nói gì nữa.
Tôi thở dài, cầm lấy cái điện thoại lên xem thì thấy đã 10h hơn rồi. Thầm cảm khái không ngờ cứ nằm xuống lại ngủ ngon lành như vầy, chẳng bù mọi hôm nghĩ vớ vẩn mãi mà không ngủ được. Sau đó tôi thầm nghĩ có nên tìm cách để. . . bệnh thêm vài lần hay không, nếu có thể ngủ nhiều thế này không chừng có thể. . . tăng thêm vài kg. Suýt bật cười trước suy nghĩ vớ vẩn này, tôi nhanh chóng ném nó ra khỏi đầu.
“Linh đến lâu chưa?”
“Mình tới từ lúc 9h, nhưng thấy Hiếu ngủ ngon nên mình không gọi. Rồi vừa xong thấy Hiếu mặc thêm áo bên ngoài thì mình mới gọi dậy, sợ lỡ đâu. . .” – Nàng nói đến đây thì không nói tiếp nữa, mặt vẫn hơi cúi xuống, tôi liếc qua còn thấy đôi tai cũng đã hồng lên.
“Vậy Linh. . . ngồi đây từ 9h?”
“Không, nãy có Thảo nữa. Mà Thảo vừa chạy ra chợ rồi.”
“Ừm. . .” – Tôi cũng khẽ gật đầu.
“Vậy. . .Hiếu tính như nào? Sắp thi rồi mà ốm vậy. . .?” – Nàng cắn môi khẽ hỏi.
“Thôi để vài bữa nữa hết rồi chịu khó cày thôi.” – Tôi thở dài thườn thượt.
“Vậy có ổn không?”
“Chắc là. . . mà thôi kệ đi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.” – Tôi tặc lưỡi nói ra câu nói quen thuộc.
“Sao Hiếu biết câu đó?” – Nàng ngạc nhiên nhìn tôi.
“Thì đọc truyện thấy, rồi ngẫm cũng thấy hay hay nên mình dùng luôn.” – Tôi cười toe toét.
“Ừm . . .” – Nàng cũng gật đầu mỉm cười.
Rồi tôi với nàng nói chuyện với nhau thêm vài câu, nhưng vẫn chưa đạt được tới mức. . . thân mật như xưa. Lúc sau thì tiếng cổng dưới nhà khẽ vang lên. Tôi với nàng vừa nói chuyện với nhau thêm vài câu, thì cửa phòng lại khẽ hé mở ra. Bé Thảo đi vào, tôi cũng chỉ liếc qua rồi đang tính rời tầm nhìn đi. Bỗng nhiên ánh mắt co rụt lại khi thấy được khuôn mặt người đang đi. . . đằng sau bé Thảo.
“Hì !” – Thùy đi đằng sau bé Thảo khẽ nở nụ cười chào với tôi. Rồi sau đó cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người đang ngồi kế bên giường tôi.
“Thùy. . .” – Tôi vẫn đang ngạc nhiên không hiểu sao em ấy lại ở đây, bình thường thứ 7 thì em ấy đi học thêm cơ mà. . .
“2 bạn ngồi chơi đi, mình xin phép. . .” – Linh khẽ nói rồi sau đó đứng lên, nhìn qua chỗ Thùy khẽ gật đầu mỉm cười rồi đi ra khỏi phòng.

“2 người ở đây nhé, em ra ngoài. . .” – Bé Thảo bối rối nói sau đó chạy tót ra ngoài.
“Ốm sao rồi.” – Thùy nhẹ nhàng đặt một túi ni-lông lên bàn sau đó quay sang cười.
“Mệt gần chết, cứ nằm xuống là ngủ li bì chẳng biết trời đất gì hết.” – Tôi chán nản nói.
“Ôi sao nóng quá vậy?” – Em nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi sau đó cau mày nói.
“Ừa thì vậy đó. Ủa mà hôm nay sao Thùy sang đây, tưởng hôm nay Thùy đi học thêm mà?”
“Hôm nay thầy của mình phải họp trên trường nên mình được nghỉ. . .”
“Ừa. . .” – Tôi gật gù.
“Mà. . . người lúc nãy là ai vậy?” – Thùy vẫn nhẹ nhàng hỏi, dù tôi nghe thì vẫn thấy rất bình thường nhưng mồ hôi vẫn túa ra sau áo.
“Một người bạn của Thảo, cũng hay sang đây chơi rồi quen thôi.” – Tôi cắn răng bịa ra một lý do để nói xạo.
“Thiệt chứ?” – Em khẽ nhìn tôi nghi hoặc.
“Thật! Thùy sao vậy?” – Tôi chơi chiêu liều mạng, ráng hỏi lại để đánh đòn tâm lý, tạo cho em tin tưởng tôi mà không hỏi tiếp.
“Ừm mình hỏi thôi.” – Thùy khẽ gật đầu, làm tôi mừng chỉ muốn nhảy cẫng lên.
Trò chuyện với em một lát, thì bỗng nhiên em ấy im lặng, chỉ khẽ cắn môi nhìn tôi.
“Sao vậy?”
“Hiếu nè. . .”
“Hửm?”
“Người mà. . . hôm nọ Hiếu gặp ở nhà mình đó.”
“Người nào?” – Tôi cau mày, thầm thắc mắc bình thường em ấy nói năng nhanh nhẹn lắm mà. Sao nay đổi thái độ kỳ vậy.

“Thì. . . chú Phương mà hôm nọ Hiếu gặp ở nhà mình đó.”
“Có chuyện gì vậy?” – Nghe thấy tên người đàn ông đó thì giọng tôi bắt đầu trầm xuống.
“. . .” – Nhận thấy điệu bộ chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người ta của tôi, Thùy càng do dự hơn.
Dường như nhận ra mình có vẻ hơi quá trong chuyện này, tôi nắm lấy tay em vỗ nhẹ nhàng.
“Cứ nói đi, không sao đâu.”
“Ừm . . . Hôm nay chú ấy đến nhà mình.”
“Rồi sao nữa?”
“Lúc đó mình đang ngồi trong phòng mở máy tính. . . xem hình Hiếu hôm đi Đầm Sen.”
“Cái gì? Không lẽ ông ấy thấy hình Hiếu.” – Tôi giật mình. Đang dựa vào giường cũng bật người dậy.
“Ơ không phải. . .” – Thùy cũng giật mình ấp úng nói.
“Nếu không phải thì Thùy cũng đâu cần phải nói ra.” – Tôi nhíu mày nhìn em ấy, hình như có phần hơi dài dòng rồi đấy. Không giống với thái độ dứt khoát ngày thường chút nào.
“Mình đang ở phòng mình nên chú ấy không có lên, mà là con gái chú ấy. Con gái chú ấy có đến nhà mình chơi vài lần, nói chuyện cũng hợp nên mình cũng khá thân với nó.”
“Con bé Phương Uyên, tại sao nó lại ở Sài Gòn? Giờ đang mùa thi cử mà?” – Tôi ngạc nhiên.
“Hiếu cũng biết Uyên nữa à?”
“Ừm, vậy chắc con bé thấy hình mình rồi à?”
“Ừa. . .” – Thùy khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa.
“Vậy. . . nó có nói gì không?”
“Không. Nó chỉ nhìn hình Hiếu một lúc. Sau đó. . .”
“Sau đó làm sao?”
“Mình thấy con bé đi ra, hình như nó đang khóc.” – Thùy nói xong cũng cau mày nhìn tôi thăm dò.
Tôi thở dài ra một hơi, đè cái cảm xúc đang loạn như mớ bòng bong ở trong lòng xuống rồi quay sang hỏi Thùy tiếp – “Nếu Thùy biết con bé Uyên, vậy chắc biết thằng Quân chứ?”
“Quân, là anh hai của Uyên phải không? Mình cũng chỉ gặp 1 lần rồi thôi? Mà người đó hơn mình 2 tuổi lận mà, sao Hiếu xưng hô kỳ vậy?”

Tôi nhếch khóe môi nở ra nụ cười khinh miệt dường như đã lãng quên từ lâu trong ký ức, cũng không có ý định trả lời câu hỏi của em Thùy. Chỉ quay sang hỏi tiếp.
“Ừm thế thì thôi. Lúc Thùy sang đây ông ấy còn ở nhà Thùy không?”
“Vẫn còn, hình như chiều nay chú ấy đưa bé Uyên đi khám bệnh nên ở bên nhà mình, nghe đâu mai mới về lại trên Ban Mê.”
“Thứ 7 mà bệnh viện còn mở à?”
“Thì khám phòng khám tư mà, đâu có sao đâu.”
“Ừa. Mà Thùy biết bé Uyên bị bệnh gì không?”
“Bé Uyên. . .” – Thùy nhắc lại lời của tôi, nhìn tôi với ánh mắt càng nghi hoặc hơn – “Cái này mình cũng không rõ, sáng mình chưa hỏi thì đã sang đây rồi.”
“Ừa. . .” – Tôi gật đầu – “Tí về Thùy giúp mình việc này. Thùy hỏi Uyên xem có nói việc nhìn thấy hình mình cho ông Phương nghe chưa. Nếu có nói rồi thì thôi, ông ấy hỏi thì Thùy nói là học cùng lớp mình, đừng nói thêm gì nữa, ông ấy hỏi gì cũng kêu không biết. Còn nếu ông ấy không hỏi thì thôi. Còn bé Uyên chưa kể với ông ấy nghe mà chỉ hỏi Thùy, thì Thùy dặn nó đừng kể lại những gì nó thấy cho ông Phương nghe, với lại. . .” – Nói đến đây tôi bỗng nhiên ngập ngừng.
“Sao vậy?”
“Thùy nói là, ình xin lỗi con bé chuyện hơn một năm trước. . .” – Đắn đo mãi cuối cùng tôi cũng nói ra.
“Ừa. . .” – Thùy cũng chỉ gật đầu mà không hỏi gì thêm.
“Xin lỗi, giờ mình chưa đủ tâm trạng để kể cho Thùy nghe việc này. Thùy cũng đừng hỏi gì bé Uyên về mình, khi nào có dịp mình sẽ tự kể.” – Tôi nắm lấy tay em ấy, nhẹ nhàng nói.
“Ừa, mình tin.” – Em khẽ mỉm cười – “Cho mình hỏi một câu được không?”
“Gì thế?”
“Hiếu với Uyên. . . không phải trước đây có quan hệ. . . như 2 đứa mình hiện giờ chứ.” – Em ấy ngập ngừng nói, má đã đỏ lên vì ngượng.
Tôi suýt bò ra cười trước cái suy nghĩ tào lao đó, dù cho tôi cố ngăn lại nhưng mép vẫn hơi giật giật. Thùy cũng nhìn ra tôi đang cố nín cười, không biết em ấy nghĩ gì mà má lại càng đỏ hơn.
“Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu.” – Tôi cười, đưa tay lên khẽ véo nhẹ cái má trắng ngần đang đỏ lên vì ngượng kia.
“Đáng ghét, hừ.” – Thùy bĩu môi nguýt, mặt cũng vui vẻ hơn và cũng không còn nhìn tôi với đôi mắt nghi hoặc kia nữa.
Tôi thầm thở dài khi nhớ lại câu nói cuối cùng cách đây 1 năm rưỡi mà bé Uyên đã nói, không đúng, là nó khóc thì đúng hơn.
“Anh đi đi, em ghét anh lắm. Cả đời này em cũng không muốn gặp anh. . .” – Nó vừa chạy vừa khóc, đâu đó trên đường còn lấm tấm vài giọt máu đang từ cánh tay nhỏ bé kia chảy khẽ chảy xuống. Còn tôi thì lại đang ngây người một chỗ, không biết là lúc đó tôi đang dằn vặt hay hả hê. . .