Những Chiều Mưa

Chương 4






Sáng thứ 4, ngày 16 tháng 8 năm 2006. . . Ngày đầu tiên tôi đi học =.=
Vác cặp trên vai, đi đến cửa phòng học, vừa đi vừa thầm chửi con em vô ơn. Toát mồ hôi chở nó lên trường, ai dè chưa gửi xe xong, soát 1 cái đã thấy nó lặn mất tăm. Làm tôi đứng ú ớ, đần cả mặt ra. Gửi xe xong cũng đi tìm phòng học, cuối cũng cũng mò ra cái phòng 101 nó nằm ở tầng 1, khốn nạn thân tôi đi nguyên 1 vòng ở tầng trệt tìm đỏ mắt không thấy.
Ôm 1 bụng tâm trạng đi đến cửa lớp, đã thấy nó ngồi án ngữ ở bàn, nhìn tôi cười toe toét. Nghĩ thầm nó mà là con trai chắc tôi xông phi cước cho 1 cước. Mới sáng ra đã làm cho tôi nóng máu rồi.
Tôi nhìn quanh lớp tìm chỗ trống, thấy bàn thứ 3 từ dưới đếm lên của dãy ngay ngoài cùng còn chỗ trống, mấy dãy bên trong thì cũng còn nhưng nghĩ mà. . . lười đi nên tặc lưỡi đi xuống bàn kia. Hỏi thăm
“Ơ bạn gì ơi, mình ngồi đây được” – Tôi vỗ vỗ thằng ngồi cùng bàn
“Hở” – Nó ngẩng lên nhìn thôi nghi hoặc
“À . . . chỗ này có ai ngồi chưa, mình ngồi được không” – Tôi gãi đầu hỏi
“Hở, gì ?” – Nó lại nhăn nhó hỏi
“Hở hở cái đ. . . “ – Tôi thầm chửi trong bụng – “Tiên sư nhà mày, mày điếc cũng phải nghe thấy ú ớ chứ, cứ hở hở, tao ôi mày hở bây giờ”
“Chỗ đó chưa có ai đâu bạn,bữa đầu tiên mà, ai đến sớm thì ngồi thôi” – Thằng bàn sau chỉ cái ghế rồi nói
Dạ vâng, sau thằng đần kia, bây giờ lại đến thằng đần là . . .tôi, lặp lại y chang
“Hả” – Tôi gãi đầu, vì chưa nghe quen giọng miền Nam nên chả hiểu mô tê gì, nghe loáng thoáng nhưng cũng chưa hiểu hết ý nghĩa những gì nó nói
“À thì, bạn cứ ngồi đi” – Nó nói, mặt cũng nhăn y chang tôi
“Ừm” – Tôi gật đầu, câu này thì tôi nghe rõ nên cũng chả ngoác mồm ra “Hả” làm gì
Mới đặt bàn tọa xuống, chưa kịp ấm chỗ thì thấy con em trời đánh nó quay xuống, nhìn tôi lại cười toe toét, tôi đần mặt ra chưa kịp phản ứng thì nó đã quay ngoắt lên.
Liếc quanh lớp 1 vòng, chưa kịp nhìn kỹ xem mặt bằng gái gú lớp này thế nào. Thì thằng bàn sau (cái thằng mà vừa nói chuyện với tôi), nó đập đập vai tôi gọi.
“Ơ sao bạn” – Tôi quay xuống hỏi nó
“Mày là dân Bắc Kỳ ah” – Nó hỏi tôi
“Ờ thì sao” – Tôi trầm giọng, vì tôi cũng nghe nói vụ kỳ thị vùng miền. Nếu thằng này mà tỏ thái độ thì cũng cho nó tiên phong làm đầu tàu luôn, chứ không ai cũng thế thì tôi phát điên mất
“Uầy, có gì đâu, tao hỏi thôi” – Nó nhún vai đáp
“Không có gì, thật chứ” – Tôi nheo mắt nghi hoặc nhìn nó
“Chứ mày muốn sao” – Nó trợn mắt
“Ờ thì không có gì” – Tôi nhún vai lại – “À mà mày gọi tao chỉ để hỏi vậy à”
“À” – Nó liếm môi liếc lên mấy bàn trên rồi hỏi – “Nãy có con nhỏ kia quay xuống cười, mày quen nó hả”
“Hả” – Tôi ngớ người, hóa ra nó muốn hỏi về bé Thảo, lạy hồn ông thần này, chưa học được chữ nào đã tăm tia con gái nhà người rồi. Tôi nghĩ mà toát mồ hôi
“Thì mày với nó biết nhau từ trước hả” – Nó hỏi lại, sợ tôi ngu ngơ không nghe rõ
“Ờ,em tao đấy” – Tôi nhún vai đáp
“Em mày, em ruột hay em họ hàng” – Nó trố mắt nhìn tôi.
“Thì em . . . mà mày biết thế được rồi” – Tôi khoát tay trả lời cho qua
“Hay em. . . yêu mày” – Nó nhìn tôi thăm dò
“Không có, em bình thường thôi” – Tôi choáng váng trước câu hỏi sốc hông của nó
“Em bình thường là em như nào” – Nó vẫn chưa buông tha
“Thì là . . . mà mày hỏi lắm thế” – Tôi cáu
“Thế mấy nữa giới thiệu tao nha” – Nó vỗ vai tôi cười khề khà
“Mày . . . “ – Tôi nhíu mày nhìn nó – “Để tao xem sao đã”
“Mà quên, tao tên Hưng, mày tên gì” – Sau khi hỏi thăm gái gú xong, nó lại quay sang hỏi thăm . . .tôi
“Hiếu” – Tôi đáp gọi lỏn
“Ừ thế có khả năng tao với mày thi sẽ chung phòng” - Nó gật gù
“Thi cử gì” – Tôi chưng hửng – “Đã học hành gì đâu mà thi cử”

“Mày ngu quá, mốt đằng nào chả thi” – Nó trừng mắt nhìn tôi
Tôi cũng chả buồn nói tiếp, quay lên rồi lại tiếp tục nghiên cứu tình hình trong lớp, rồi gật gù bình phẩm trong bụng.
“Chậc, con bên dãy trong kia dễ thương quá, cơ mà chơi cái kính to tổ bố là hết ham rồi”
“Em bàn kia nhìn cũng ổn đấy, nhưng mắt sắc quá, có vẻ là người thủ đoạn, bỏ qua”
“Bàn đầu có 2 chị em sinh đôi xinh vậy kìa, để xem rồi làm quen mới được”
. . . . . .
Đang dáo dác thăm dò, thì có 1 em cũng bước vào lớp, rồi sau đó bước xuống, ngồi bàn trên cách bàn tôi 2 bàn nhưng thuộc dãy bên kia, ngay sau lưng bé Thảo.
“Ta kháo, lại gái đẹp nữa, đây là thiên đường mà ta mơ ước ư” – Trong bụng tôi mừng đến nỗi đập bàn đập ghế, nhìn chăm chăm con nhỏ mới bước vào với ánh mắt . . . thèm thuồng.
Gương mặt lạnh lùng, hàng mi được chải chuốt cẩn thận, môi mỏng với màu hồng phới, da trắng ngần, tóc tùy ý buộc lại nhưng vẫn mang theo vẻ tự nhiên, ánh mắt lạnh băng, liếc đến đâu hàn khí tỏa ra đến đấy. Tôi tưởng đây là Lục Vô Song trong Thần điêu hiệp lữ, đang chuẩn bị đại khai sát giới (xin thưa là cái khoản ngắm gái xong tưởng tưởng ra nhân vật trong kiếm hiệp, tiên hiệp của tôi thì cũng vô đối). Bất chợt em ngẩng lên nhìn tôi, vẫn không có cảm xúc gì (nghĩ cũng phải, mới thấy lần đầu thì cảm xúc gì, không lẽ muốn con người ta chạy lại hỏi han ah =.= )
“Cơ hội tốt, chuẩn bị cười thật tươi để ấy có ấn tượng tốt với người đẹp nào” – Tôi nhủ thầm, bắt đầu. . . đếm: “1, 2, 3, cười. . .”
Nhưng mà khổ thân cho tôi, vừa mới nhếch mép, nụ cười chưa kịp hoàn thành thì em đã quay mặt đi rồi ngồi xuống. Báo hại làm tôi nhe răng như 1 thằng. . . tự kỷ
“Gái quái gì kiêu thế, ít ra cũng phải nhìn người ta cười xong rồi đáp lại chứ, hừ ông đây chả thèm” – Tôi lại chửi ầm lên trong bụng.
Chưa kịp thu lại nụ cười, Thảo đã quay xuống, rồi há hốc miệng ngạc nhiên khi thấy ông anh nó đang nhe răng chờ sẵn như đười ươi, cau mày khó hiểu quay lên. Tôi toát mồ hôi thu lại nụ cười . . . tỏa nắng (tự sướng max level). Chán nản nằm gục xuống bàn.
“Ê, dạy mày, thầy chủ nhiệm vô” – Thằng Hưng đằng sau đập đập lưng tôi
Rồi chưa đợi tôi phản ứng, nó cầm tay tôi kéo tôi dậy. Lúc tôi bị kéo lên, loạng quạng thế nào chân móc phải cái ghế, làm nó đổ cái ầm. Lúc này sự tập trung của cả lớp đều chuyển sang tôi. Tôi thì cứng cả người, bụng thì lôi cả 18 đời tổ tông thằng Hưng ra chửi.
“Mấy ông kia làm gì mà đổ ghế thế” – Thầy nheo mắt nhìn tôi hỏi
“Dạ cái chân, à không cái ghế nó tự đổ” – Tôi líu ríu đáp
“Tự đổ . . .” – Thầy nghi hoặc hỏi tôi
“Dạ, dạ” – Tôi toát cả mồ hôi, thầm than xui, mới ngày đầu tiên mà đã bị xoi mói. Nhìn lên thấy Thảo đang cười khúc khích, ánh mắt có hả hê sung sướng khi người khác gặp họa.
“Rồi, cả lớp ngồi xuống đi” – Thầy cũng không tra khảo thêm, phẩy phẩy tay.
“Phù” – Tôi thở phào nhẹ nhõm
“Mà khoan, cậu kia mới làm đổ ghế, tên gì” – Thầy tiếp tục truy hỏi
“Dạ, Trần Trung Hiếu” – Tôi bật người dậy, lạnh hết cả sống lưng
“Rồi, ngồi xuống, cậu là người khai trương sổ đầu bài, đổ ghế làm hư hại vật chất nên là tội phá hoại tài sản nhà trường, tiếng ghế ồn gây mất trật tự trong giờ học, do tôi chuẩn bị nói nhưng bị cậu làm cho cắt ngang nên ảnh hưởng đến quá trình giảng bài của giáo viên” – Thầy phán cái độp
“Ớ ớ. . .” – Tôi đần mặt ra, không nghĩ tới ngày đầu tiên đi học đã gặp nạn thế này.
“Ớ cái gì, cậu có bị oan không” – Thầy hỏi tiếp
“Dạ, không” – Tôi cúi đầu ủ rũ
“Không oan thế vào sổ là đúng rồi, ớ cái gì” – Thấy dường như chưa buông tha, tiếp tục hành hạ tôi
“Dạ” – Lần này hết ham ú ớ nữa, chán nản ngồi xuống.
“Ừ, tôi đùa đấy, lần sau cẩn thận hơn” – Thầy nhìn tôi mỉm cười.
Cả lớp phá ra cười sặc sụa, tôi mặt đỏ như gấc chín. Trong bụng tiếp tục than ông thầy bị khùng, mới sáng sớm vào đã không yên ổn rồi.
“Được rồi, cả lớp trật tự thầy diểm danh, đồng thời phân bổ tạm các chức vị trong lớp, nhưng đây chỉ là tạm thời, đợi qua đợt kiểm tra tập trung lần 1 đầu tháng 10 rồi sẽ bầu danh sách cán sự chính thức” – Tôi quay xuống nói với cả lớp.
Sau màn điểm danh, rồi tự giới thiệu của thầy, sau đó phân tạm ban cán sự lớp để có gì còn liên hệ với nhà trường. Cơ mà lạy hồn, thằng Hưng đằng sau tôi vù phát lên làm lớp trưởng. Cái thằng mặt ngu đần thối ngồi cạnh tôi thì làm tổ trưởng tổ 1. Rồi sau đó tôi cũng tạm nhớ tên mấy thằng ngồi xung quanh, rồi tên mấy đứa con gái mà tôi . . . đưa vào tầm ngắm.
Thầy chủ nhiệm tôi tên Hoan, dạy môn Toán, cũng rất trẻ, sinh năm 1982, nghe đâu trước học cũng có tiếng bên Đại học sư phạm, được đích thân ban giám hiệu gửi thư mời về dạy. Nói chuyện cũng khá vui tính, dí dỏm.
Sau khi hoàn thành thủ tục, thầy tiếp tục nói sơ qua về nhà trường, quy chế kiểm tra thi cử, lịch bán trú . . .
Sau đó là màn mà tôi cực kỳ không mong đợi đó là . . . kiểm tra kiến thức cũ. Vâng, do thời cấp 2 học láng cháng, nên giờ chữ được chữ mất, mà mất nhiều hơn được, chả có chữ gì trong đầu. Tôi lại toát mồ hôi cầu khẩn đừng bị túm lên, chứ không mang tiếng học A2 mà học hành bết bát thì cũng không hay lắm, đặc biệt mẹ Hòa còn là cán bộ trong trường này.
“Giờ thầy kiểm tra kiến thức cũ xíu, ai nghe tên lên bảng” – Thầy Thiện giờ sổ điểm ra, bắt đầu điểm danh – “Để xem gọi số nào nào, số 20, 21 . . .”
Tôi lại hú hồn 1 phen, hên mình số 5 nên thoát rồi, chưa kịp lau mồ hôi thì
“Rồi, số 5 Trần Trung Hiếu lên bảng, số 17 Vũ Thành Nam lên bảng, số 38 Lê Thanh Như Thảo lên bảng, rồi trước là 3 người, chia bảng 3 phần ra rồi thầy đọc đề” – Thầy Hoan tiếp tục màn chơi khăm tôi.

“Ớ” – Tôi lại đực mặt ra, mấy thằng bên cạnh cười rung bần bật khi vừa nãy thấy tôi thở phào.
Tôi bực bội lên bảng, nhìn qua thấy thằng Thảo đứng kế bên thằng Nam đang nhìn tôi lo lắng,tôi nhún vai xua tay ra hiệu “kệ, tới đâu thì tới”
Sau khi thầy đọc đề, tôi lại đần mặt ra, đề bài là chứng minh hàm số đồng biến rồi nghịch biến, mà bài này lúc trước khi thi vào cấp 3 ở ngoài quê, tôi. . . bỏ giấy trắng khúc này. Giờ lại gặp lại nó, âm thầm kêu khổ nhưng cũng chả giải quyết được gì.
Đang không biết làm sao, thì thầy đi xuống chỗ thằng Hưng, tôi đoán là thầy nhắc nó một số chuyện lớp trưởng phải làm. Nhưng mà cái đó không liên quan đến tôi, quan trong là liếc qua thấy thằng Nam. . . đang viết ro ro.
Tôi tặc lưỡi, gì chứ với quay bài thì mình hạng nhất rồi, thế là y rằng mắt liếc tay chép, nhưng cũng không ngu mà bưng nguyên cái bài của nó sang thành của mình. Nó làm khá tắt mấy bước tính toán nên tôi chỉ việc viết thêm vài bước vào cho bài dài hơn của nó xíu. Nó làm xong đi về khoảng 1p xong tôi cũng xong, thở phào đi về chỗ. Ngang qua Thảo thì nó kéo tay tôi lại, liếc xéo qua gằn giọng - “Hay quá ha, mắt tinh quá ha, anh coi chừng không em méc mẹ đó, hừ”
Nãy đứng trên bảng đổ mồ hôi, chưa kịp khô giờ nghe nó phán xanh rờn, mồ hôi lại vã ra. Tôi ừ ừ cho qua rồi biến nhanh về chỗ.
Thầy Hoan xem 3 bài giải, gật gù nói: “Tốt, kiến thức vững, bài này thầy không cho điểm, cả lớp nay học bài mới”
Khỏi phải nói, tôi khoái trá thế nào, thầm nghĩ qua ải này là sung sướng rồi. Tự nhiên rùng mình, đảo mắt quanh thấy thằng Nam đang nhìn tôi, chắc nó thấy bài tôi hơi giống bài nó nên nó sinh nghi. Tôi cười toe toét với nó cầu hòa, nó thì lắc đầu thở dài quay lên bảng.
“Kệ xác mày, lần sau mà lại gần hỏi bài ông, ông cho cái gáo vào đầu chứ ở đó mà thái độ” – Tôi nhủ thầm
Sau khi hết 2 tiết Toán, chuông reo lên kết thúc tiết học. Thầy Hoan giao bài về nhà rồi dặn dò lớp thêm vài thứ, rồi cho cả lớp ra chơi. Đang chuẩn bị gục xuống ngủ, thì thấy bé Thảo đi về phía tôi.
“Anh, em đói, xuống cantin đi” – Mặt nó phụng phịu
“Thì em xuống đi, anh có bao giờ ăn sáng đâu mà xuống làm gì” – Tôi nhăn mặt nói
“Anh có chắc là không đi không” – Nó nheo mắt nhìn tôi
“Hả, là sao” – Tôi ngạc nhiên hỏi lại
“Chả sao cả” – Nó nhún vai – “Tối về nhà ăn cơm, chẳng may em lỡ miệng gì nói với mẹ thì anh biết đấy, thôi em đi đây” – Nó đốp tôi xong quay người đủng đỉnh quay đi
“Ế ế, khoan” – Tôi bật dậy đuổi theo – “Hề hề, để anh đi cùng em, giờ chắc cantin đông lắm em chen vào không tiện đâu, để anh mua cho” – Tôi cười cầu tài.
“Thế nào là chen không được, lớp mình nghỉ sớm nên giờ dưới đó làm gì có ai. Không làm phiền anh ngủ, em đi được rồi” – Nó nguýt dài
“Chẳng lẽ làm anh mà không mua được đồ ăn sáng cho em gái ah, nào đi thôi, anh dẫn đi” – Tôi khoát tay
“Hihi là anh nói đấy nhé” – Nó cười khúc khích rồi ôm lấy tay tôi – “Đi nào đại ca”
“Bỏ tay ra, lớn đầu rồi mà xem kìa” – Tôi rụt tay về, mặt đỏ bừng.
“Chộ ôi, có người ngượng kìa, hahaha” – Nó cười phá ra
“Thế giờ có đi không, nếu không muốn đi thì cũng đừng có đi nữa” – Tôi sầm mặt lại nói
“Đi, đi chứ, đang đói muốn xỉu nè” – Thấy bộ mặt như muốn đập nhau của tôi, nó tiu nghỉu nói, phụng phịu.
Tôi bật cười, đưa tay xoa xoa đầu nó.
“Anh này, đã bảo là . . .” – Nó nhăn nhó
“Đi nhanh nào, lề mề quá” – Tôi chặn họng
“Hừ” – Lại liếc xéo tôi, nguýt 1 câu
2 đứa cũng chen vào cantin, mua được cho bé Thảo cái bánh ngọt, tôi thì không có thói quen ăn sáng nên chỉ lấy 2 li nước ngọt rồi ra ghế đá ngồi.
“Anh thấy thế nào” – Nó quay sang tôi hỏi
"2 con nhỏ áo trắng đang ngồi ghế đá học bài kia nhìn có duyên, nhất là cười lên trong rất đẹp. Con bé kia cũng xinh, tiếc là đi cùng thằng bố nó. Con bé tạm được, nhưng gầy quá anh không thích . . ." - Tôi đang thao thao bất tuyệt thì liếc sang thấy bé Thảo đang trợn mắt nhìn tôi - "Hả ? Sao thế? "
"Ông ơi, tôi đang hỏi ông xem học như nào, vậy mà ông nãy giờ địa gái hả ?" - Thảo thở dài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Không nói rõ ai mà biết, thì anh đang ngắm người ta, tự nhiên em hỏi thế nên anh trả lời"
"Hừ, người đi đâu. Rồi thế anh thấy học thế nào? "
“Ừm, cũng bình thường, cỡ này thì 1 tuần anh cày dư sức hơn trình độ nửa lớp” – Tôi nhún vai
“Gì ghê vậy, có không đó ông hai” – Nó giật nảy mình
“Chứ sao, chẳng qua ngoài kia anh lười thôi, rồi lúc kiểm tra có người lo hết nên không học. Chứ anh mà học á, thì xin lỗi luôn là khỏi phải bàn” – Tôi lừ mắt nhìn nó
“Để em xem, hay chỉ giỏi cho cái mồm” – Nó bĩu môi

“Ủa mà lớp này em không quen ai à”
“Không, có mấy đứa thấy mặt quen quen, hình như học cùng trường cấp 2 em, nhưng em cũng không biết nó”
“Trời đất, học cùng trường mà không biết nhau” – Tôi ngạc nhiên hỏi
“Học cùng trường sao phải biết nhau” – Nó càng ngạc nhiên hơn
“Tụi anh ngoài kia, cùng khối coi như biết nhau tất, còn khác khối thì cũng biết được đa số, chẳng chạy đi đâu mà lạ được” - Tôi nhún vai
“Ôi anh ơi, ngoài đó cái trường anh bé tí, với lại thị trấn nhỏ lèo tèo vài người thì quen nhau là phải. Chứ em nói thật, ở đây mang tiếng là cùng lớp luôn, nhưng mà xa nhau 1 năm rồi gặp lại, có khi còn không nhận ra rồi không nhớ được tên nhau” – Nó thở dài
“Đến mức vậy à” – Tôi giật mình
“Sài Gòn nó thế đấy, không được như ngoài anh đâu” – Nó cúi đầu chán nản
Rồi 2 đứa lại im lặng, tôi lặng nhìn từng tốp học sinh đá cầu, Thảo thì ngồi bên cạnh hát vu vơ gì đó. Thỉnh thoảng có vài đứa đi ngang qua nhìn nhìn bé Thảo rồi cúi đầu to nhỏ, chắc đang khen con bé dễ thương. Tôi lắc đầu cười khổ
“Rồi ăn uống xong, lên lớp nào cô bé” – Tôi đứng dậy cười nói
“Đợi em đi vứt rác” – Nói xong nó ù té chạy đi, vứt xong lại lăng xăng lại chỗ tôi.
“Anh, nãy anh nói thiệt hở” – Lúc đi, nó nhìn tôi hỏi
“Hả, thiệt chuyện gì” – Tôi thắc mắc
“Thì. . . nếu anh chịu khó thì 1 2 tuần sau là vượt được hơn nửa lớp đó”
“Ừ, chắc chắn luôn, cơ mà sao thế ?”
“Thế tối em ôm vở sang phòng anh làm bài chung nha” – Nó cười toe
“Ớ, sao phải thế” – Tôi chưng hửng
“Em ghét học khối A lắm, khô khan khó học, nên toàn chống đối cho qua” – Nó cúi đầu nói lí nhí. Rồi chưa kịp đợi tôi phản ứng, nó nói ngay – “Cái này bí mật nha, anh đừng nói với mẹ, tại mẹ em cứ thích em thi Khoa học tự nhiên nên bắt em học khối A”
“Hay cho câu bí mật nha, thế nãy đứa nào định về mách mẹ chuyện của anh hả” – Tôi cú nhẹ đầu nó
“Em đùa thôi, em nào nỡ mách anh chứ” – Nó cười toe, ôm lấy tay tôi lắc lắc
“Bỏ ra, con gái lớn rồi mà chả ý tứ gì vậy” – Tôi gắt nhẹ
“Ơ sao lại mắng em, anh là anh em, ôm tay thì có sao đâu” – Nó nhìn tôi phụng phịu, mắt bắt đầu đỏ lên
“Ôi lậy hồn, nó lại giờ trò mít ướt ra” – Tôi đến toát mồ hôi, nói – “Rồi rồi, lên lớp thôi, tôi sợ cô quá rồi đấy"
"Hứ !" - Thảo nguýt xong quay người đi thằng
Sau 2 tiết Toán ác mộng lúc đầu, 3 môn sau cũng khá nhàn hạ. Thầy cô vào chỉ giới thiệu qua về bản thân, chương trình học, rồi hỏi qua về ban cán sự lớp. Sau đó thì chủ yếu là nói chuyện giao lưu với học sinh chứ cũng không học gì. Thành ra cả đám ngồi phẽ phỡn đú đởn. Đám tụi tôi lại quay qua nói chuyện với nhau.
Mối tổ là 1 dãy gồm 7 bàn, mỗi bàn 2 người. Mà tổ tôi chỉ duy nhất bàn đầu là 2 đứa con gái, 6 bàn sau toàn đực rựa. Tổ 2 kế bên thì 3 bàn cuối cũng toàn đực. Thành ra cái khu bên tôi là nhốn nháo nhất, về sau thầy chủ nhiệm gọi bọn tôi là cái “xóm nhà lá”. Sau màn hỏi thăm tên tuổi, thì bắt đầu đấu láo. Lúc đầu còn giữ kẽ, về sau thì đập bàn đập ghế cười như địa chủ. Trong khi đó mấy tổ khác thì ai làm việc nấy, có một vài cặp nói chuyện với nhau, hình như là quen biết từ trước.
“Thằng nào biết đá bóng không” – thằng Hưng lớp trưởng hỏi
“Đá bóng PS hay đá bóng da” – Tôi hỏi lại
“Đá bóng da sân cỏ đàng hoàng, PS thì cần gì hỏi cả đám làm gì” – Nói trợn mắt
“Tao”
“Tao”
. . . .
“Tao là thủ môn đội trẻ khu vực quận 4 này” – Thằng Tú tổ 2 vênh mặt nói
“Ờ rồi, biết trước vài thằng, nghe đâu gần 20/11 sẽ tổ chức giải đấy, gom đủ quân số rồi tập” – Thằng Hưng gật gù
“Hả, sao mày biết” – Cả đám đờ người ra
“Nãy tao nghe mấy thằng lớp trưởng khối 12 nói, nghe đâu ông Hùng thể dục bơm tin cho tụi nó” – Nó nhún vai
“Đá đội bao nhiêu người” – Tôi cau mày hỏi
“Như mọi năm thì đá sân Tao Đàn, 11 người” – Hưng trả lời
“Thế để vị trí tiền vệ phòng ngự cho tao” – Tôi nhếch miệng
“Hả, mày đá được à, tướng ốm đói thế kia mà đòi phòng ngự, nổi không mày” – Cả đám trố mắt hỏi
“Tìm đủ đội đi rồi xem có thể đá ở đâu,lúc đó tụi mày khác biết” – Tôi khoát tay
Gì chứ đá bóng mà phòng ngự thì tôi thuộc hàng trụ cột của đội bóng cấp 2. Bộ ba tiền vệ tôi – Châu Giang – Phong ghẻ nắm trùm khu vực giữa sân, từ khâu phát động tấn công tới khâu chỉ đạo phòng ngự đều đâu vào đó. Hội khỏe phù đổng cấp 2 năm tôi lớp 8, lớp tôi viết nên trang sử mới cho bóng đá nhà trường khi thảnh thơi vô địch toàn trường với thành tích không để lọt lưới bàn nào. Rồi sau đó lại triệu tập đội hình của trường, vô địch giải cấp huyện sau đó tham dự giải hội khỏe Phù Đổng của tỉnh năm lớp 9, lại 1 đường quá quan trảm tướng, xộc thằng vào chung kết. Rồi cũng chắc chắn sẽ ẵm luôn cái cúp nếu như tôi và thằng Giang không bị bong gân do . . . đánh nhau. Kết quả trận đó trường tôi thua 0-1, được giải nhì.
Quay trở lại câu chuyện, lúc này cả đám vẫn đang chém gió trên trời dưới đất. Thằng Hưng hỏi tôi
“Sao mày lại đá tiền vệ phòng ngự” – Nó thắc mắc
“Tao thích, không được à” – Tôi trợn mắt
“Thì thấy lạ nên hỏi thôi” – Nó liếm môi nói

“Chỉ cần dàn trung vệ và hậu vệ không phải quá phế, thì mày cứ yên tâm quăng dàn thủ cho tao” – Tôi nhếch mép cười.
“Nghe có vẻ ngon vậy cha, ổn không đó”
“Yên tâm” – Tôi khoát tay
Sau khi kết thúc ngày học đầu tiên, tôi lại hành xác chở bé Thảo về. Lòng thì đang đầy lo âu do môn Vật Lý buổi chiều tôi chẳng hiểu mô tê gì, dù cho ông thầy thao thao bất tuyệt suốt 2 tiết. Rồi đến cuối tiết tụi bạn phán cái độp – “Ông thầy này dạy dễ hiểu bài”
“Đại ca, sao mặt mũi khó chịu thế” – Bé Thảo thắc mắc khi thấy bộ mặt như đưa đám của tôi
“Lý chả hiểu gì cả, kiểu này mệt đây” – Tôi chán nản
“Ơ thầy Phúc dạy hay mà” – Nó ngạc nhiên
“Nhưng mà anh không hiểu” – Đang bực bội còn bị hỏi cung, tôi quay qua vặc lại
“Thôi để tối em giảng lại cho, rồi anh bày em Toán là được, hì hì” – Nó cười cầu hòa
“Ừ thôi đành vậy” – Tôi thở dài
“Mà anh còn yếu môn gì không” – Nó lại tiếp tục thắc mắc
“Còn Anh văn nữa, anh ghét cay ghét đắng nó” – Tôi gằn giọng.
“Ủa gì kỳ vậy, trường này mà Anh văn không vững là căng lắm đấy” – Nó trợn mắt nói
“Kệ nó đi, môn này trên trung bình là anh mừng rồi” – Tôi nhún vai
“Học hành vậy đó” – Thảo bĩu môi
“Thôi tôi lạy cô, tha cho tôi đi, mệt lắm rồi”
“Ghét cái mặt, mới hỏi vài câu mà đã thái độ khó chịu rồi, kệ anh đấy”
Về đến nhà là 5h, vừa mới dắt xe vào thì Thảo đã ngúng nguẩy đi lên phòng. Tôi thầm kêu khổ: “Vậy cũng giận cho được”
Vừa mới quăng cái cặp qua 1 góc, sau đó thay đồ. Thì điện thoại bỗng có tin nhắn.
“Tối 2 đứa ra ngoài ăn, mẹ đang bận công việc ở tổ nên về muộn nhé” – Tin nhắn của mẹ Hòa
Tôi mệt mỏi quăng mình lên giường, nằm chừng 20 phút rồi lết xuống nhà. Đã thấy bé Thảo ngồi ôm đầu gối xem tivi.
“Tí anh với em ra ngoài ăn nhé, mẹ bận nên về muộn”
“Anh đi đi, em không đói”
“Ơ không ăn rồi tối đói sao, rồi mẹ về nói anh nữa”
“Thì kệ anh chứ” – Nó nói mà vẫn chẳng buồn nhìn tôi
“Ơ này . . .” – Tôi chưng hửng
“Thôi em . . . lạy anh đấy, trật tự cho em xem tivi”
“Ớ” – Tôi đần mặt nhìn nó
Bực bội đi vào bếp xem có kiếm chác được gì không. Trong tủ lạnh thì còn ít cơm nguội, rau củ linh tinh đủ loại. Tôi nhìn sơ qua chậc lưỡi – “Thôi chiên cơm ăn vậy”
Nói là làm, lôi hộp cơm ra sau đó lục ra nào là trứng, đậu côve, cà rốt, rau cải . . . Thầm nghĩ nhiêu đây đủ 2 đứa ăn nứt bụng rồi. Quay qua quay lại nhặt đậu rồi dọn dẹp chuẩn bị nấu. Lúc này Thảo lù lù đi xuống.
“Anh làm gì đấy” – Nó ngạc nhiên hỏi tôi
“Thì chuẩn bị chiên cơm chứ làm gì”
“Ơ anh biết nấu à, nấu được không” – Nó nhìn tôi nghi hoặc
“Ừ không biết nấu nên nấu bừa đấy, tí đừng có ăn” – Tôi trừng mắt nhìn nó
“Hung dữ” – Nó bĩu môi
Chả quan tâm đến con nhỏ lắm chuyện này. Tất bật nửa tiếng cũng xong được cái chảo cơm. Đang khoái trá tận hưởng phút giây sung sướng khi nhìn chảo cơm ngon lành trước mắt, quay lại thấy bé Thảo đang nhìn tôi xăm xoi
“Chả khéo ghê ta, biết nấu ăn luôn, hì hì” – Nó cười toe toét
Tôi ngạc nhiên trước thái độ thay đổi như chong chóng của nó – “Hết giận rồi à”
“Ai thèm giận anh, đồ hung dữ” – Nó lườm tôi
“Hahaha” – Tôi phá ra cười – “Thôi ăn đi rồi lên học bài, không tí mẹ về lại mắng anh không nhắc nhở em”
2 anh em ăn uống xong lui cui dọn dẹp rồi cũng biến lên phòng học bài. Bé Thảo ôm sách vở sang như giao hẹn trước, tôi bày nó học Toán, nó giảng lại bài Lý. Để rồi cuối cùng nó cũng thở dài đi về phòng vì có nói thế nào thì cũng chẳng thể giúp tôi hiểu. Cuối cùng nó bày
“Em chịu thua rồi, thôi anh cứ tụng hết đống lý thuyết với công thức, gặp bài tập thay số vào là được, em cũng hết cách rồi” – Nó thở dài ngao ngán
“Ừ đành vậy, thực sự anh cũng chẳng hứng thú với môn này” – Tôi nhún vai
Kết thúc buổi tối tự học là quyển sách Vật Lý được tôi ném nhẹ nhàng vào góc phòng với tâm trạng đầy bực bội. Thầm rủa mấy ông nội ngày xưa rảnh rỗi không có gì làm nên tính toán ba cái chuyển động lằng nhằng, làm giờ đây con cháu chịu khổ.