Những Chiến Binh Phần 1 Tập 5: Con Đường Hiểm Nguy

Chương 27




Tim Lửa vùng vẫy một cách tuyệt vọng hầu thoát ra, cố tung cặp chân sau lên đá cho móng vuốt quặp vào đám lông bụng của kẻ thù. Tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối hầu như không nhúc nhích. Mùi hôi thối của hắn xộc vào miệng và lỗ mũi Tim Lửa, đôi mắt màu hổ phách trợn trừng chọc vào mắt anh.

"Hãy chào bộ tộc Sao giùm ta." Hắn gừ.

"Chỉ sau ngươi thôi!" Tim Lửa hổn hển.

Thật sửng sốt, Sao Cọp buông anh ra. Lảo đảo đứng lên, Tim Lửa thấy tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối lùi lại hai bước và phóng thẳng lên cái cây gần nhất. Trước khi kịp định thần xem chuyện gì xảy ra thì anh nghe thấy tiếng tru inh tai và cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung chuyển. Anh quay ngoắt lại liền và thấy gã đầu đàn lù lù xông vào mình, quai hàm ướt rượt của gã mở toác hoác. Không có thời gian để chạy nữa rồi. Tim Lửa nhắm mắt lại và chuẩn bị gặp bộ tộc Sao.

Cơn đau đâm phụp vào anh khi hàm răng sắc nhọn tợp trúng miếng da cổ của anh. Chân cẳng anh quơ quào bất lực khi con chó nhấc anh lên khỏi mặt đất và nhay lắc anh từ bên này qua bên kia. Anh cong vặn trên không, cố cào vào mắt, má và lưỡi hắn, nhưng những cú quẫy đạp của anh chẳng khua trúng cái gì. Khu rừng chao đảo, quay cuồng với anh. Anh nhận thức rõ có thêm tiếng sủa và mùi chó tanh tưởi ở khắp nơi.

"Bộ tộc Sao, cứu con!" Tim Lửa phọt ra một tiếng ngao bạt vía và tuyệt vọng. Đây không chỉ là cái chết của anh, mà còn là sự kết thúc của cả một bộ tộc. Kế hoạch của anh đã thất bại. "Bộ tộc Sao, các ngài ở đâu?"

Thình lình, một tiếng ngao ở đâu đó rất gần. Tim Lửa bị đập phịch xuống đất, hơi thở tuột hết ra khỏi cơ thể anh. Cú kẹp nơi cổ anh lỏng ra rồi biến mất. Xây xẩm mặt mày, anh ngóc lên nhìn thì thấy một hình hài màu xám xanh húc mạnh vào sườn của gã đầu đàn.

"Sao Xanh!" Anh ngao.

Lực va chạm từ tộc trưởng của anh hất gã chó loạng choạng văng ra sát mí ghềnh nước. Tiếng sủa biến thành tiếng rú ghê hồn khi các cẳng chân to đùng của gã quýnh quýu túm chặt vào mặt cỏ. Cục đất xốp vỡ vụn dưới sức nặng của gã rồi rời hẳn ra, thế nhưng trước khi gã biến mất khỏi rìa đá, đôi quai hàm đang há ra của gã ngậm lại ngay cẳng chân của Sao Xanh và giật mạnh bà theo luôn.

Hai con chó nữa trong bầy, ở ngay sau gã đầu đàn, không thể dừng lại kịp thời. Chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì, chúng đã lao khỏi rìa thác nước và mất dạng, tru thảm thiết, trong khi đám còn lại của bầy chó thắng kít lại, tiếng sủa của chúng tắt ngúm chỉ còn là tiếng rên rỉ thảm hại. Trước khi Tim Lửa vùng đứng lên được, chúng đã quay đầu khỏi gờ thác nước và cút thẳng vào rừng.

Tim Lửa loạc choạc ra rìa nước và nhìn xuống. Nước sủi bọt trắng xóa bên dưới anh. Trong một nhịp tim đập, anh thoáng thấy cái mõm há hốc của gã đầu đàn trồi lên thụp xuống giữa dòng nước rồi biến mất tăm.

"Sao Xanh!" Tim Lửa thét gọi. Tộc trưởng của anh đã làm gì ở đây? Anh đã gởi bà đi cùng với những mèo còn lại trong bộ tộc tới gò đá Thái Dương rồi kia mà.

Quá choáng váng để mà động đậy, anh ngó trối chết xuống dòng sông. Bất chợt anh trông thấy một cái đầu xám nhỏ nhô lên khỏi mặt nước, những cẳng chân quẫy đạp liên hồi. Sao Xanh vẫn còn sống! Nhưng dòng nước chảy xiết cuốn bà đi xuôi dòng, và Tim Lửa biết bà quá yếu sức, không thể bơi lâu nổi.

Chỉ còn một cách duy nhất. Ngao to. "Sao Xanh, ráng lên! Con tới đây!" Anh lao bổ xuống con dốc của thác nước và nhào xuống sông.

Nước chộp lấy ngay Tim Lửa như cú táng của một bàn chân khổng lồ và quăng quật anh chới với. Cái lạnh giá của dòng nước bóp nghẹt hết hơi thở của anh. Cẳng chân anh đạp điên cuồng trong khi anh cố sức bơi nhưng sức nước xô anh lộn nhào xuống dưới. Anh đã bị vuột mất Sao xanh trước khi chạm vào nước – anh chẳng thấy gì ngoài bọt trắng sôi sùng sục xung quanh mình.

Đầu anh ló khỏi mặt nước để hớp không khí, cố giữ cho thân mình nổi lên khi bị nước cuốn phăng phăng theo dòng. Thế rồi anh lại trông thấy Sao Xanh, cách vài con cáo ở phía trước, lông dính sát vào đầu và hàm của bà há to ra. Quẫy mạnh hơn nữa, anh thu hẹp khoảng cách giữa họ, và đúng lúc Sao Xanh chìm xuống trở lại, anh đã kịp ngoạm răng vào miếng da cổ của bà.

Sức nặng cộng thêm kéo tụt anh xuống. Tất cả bản năng của Tim Lửa kêu gào anh phải thả Sao Xanh ra để cứu lấy mạng mình. Nhưng anh vẫn giữ chặt bà trong khi chân tiếp tục quẫy và lôi được tộc trưởng đang chìm ngoi lên mặt nước. Anh sắp buông lơi bà thì một cái gì đó bập vào giữa họ, anh lờ mờ thấy một con chó lộn tùng phèo giữa dòng nước, mắt gã trợn lên thất kinh trong khi gã quờ quạng bất lực và lại biến đi mất.

Một mảng tối thình lình chụp xuống đầu họ rồi lại nhấc lên ngay khi dòng nước đẩy họ đi qua gầm cầu của Hai Chân và xa khỏi những vách đá lừng lững. Bây giờ Tim Lửa đã có thể trông thấy bờ sông và cố dướn về phía đó, nhưng chân cẳng anh rã rời vì kiệt sức. Sao Xanh nặng như một xác chết, không thể tự bơi được nữa. Tim Lửa biết mình không thể buông bà ra để hớp vào thêm chút không khí, các giác quan của anh bắt đầu quay cuồng trong màn đen khi đầu anh lại chìm xuống.

Hầu như bất tỉnh, anh vận hết sức bình sinh thêm một lần nữa để quẫy đạp vào dòng nước. Nhưng khi nổi lên trở lại thì anh lại chẳng trông thấy bờ đâu cả, anh đã mất hết mọi cảm giác về phương hướng. Chân cẳng anh cứng đờ vì khiếp kinh khi anh biết mình sẽ chết đuối.

Bỗng dưng sức nặng của Sao Xanh nhẹ bẫng đi. Chớp cho nước văng ra khỏi mắt, Tim Lửa thấy một cái đầu nữa nhô lên mặt nước bên cạnh anh, răng ngậm chắc vào lông của Sao Xanh. Anh nhận ra khối lông màu xanh xám quen thuộc và suýt nữa quên cả bơi vì sửng sốt.

Đó là Bàn Chân Sương!

Đồng thời anh nghe tiếng của Lông Đá Quý từ hông phía kia của anh. "Buông ra. Giờ chúng tôi đỡ bà rồi."

Tim Lửa làm theo như anh ấy bảo và Lông Đá Quý thay thế anh. Hai mèo bộ tộc Sông đẩy Sao Xanh lướt đi trên dòng nước về phía bờ. Không còn phải nâng đỡ bà mèo nặng trịch nữa, Tim Lửa xoay xở dấn theo họ cho đến khi anh chạm được chân vào lòng sông bên dưới mình. Giờ đã ở trên đất bằng, được nước sông đưa ra khỏi ghềnh thác nghiêng dốc, anh có thể lội tới nơi an toàn trên bờ sông bên lãnh địa bộ tộc Sông.

Ho khục khặc để hớp không khí vào buồng phổi mệt nhoài, Tim Lửa rũ nước ra khỏi lông và nhìn quanh xem Sao Xanh thế nào. Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý đã đặt tộc trưởng bộ tộc Sấm nằm nghiêng trên bờ sỏi. Nước rỏ ra từ quai hàm há hốc của bà và bà không cục cựa gì.

"Sao Xanh!" Bàn Chân Sương hoảng hốt la.

"Bà ấy chết rồi sao?" Tim Lửa hỏi khàn khàn, lê lết tới chỗ họ.

"Tôi nghĩ bà..."

Lông Đá Quý bị ngắt ngang bởi một tiếng ngao lớn. "Tim Lửa! Tim Lửa! Coi chừng!"

Đó là giọng Vằn Xám. Tim Lửa quay qua vừa lúc thấy Sao Cọp băng qua cây cầu của Hai Chân cùng với anh chiến binh xám đuổi sát nút đằng sau. Khi tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối quẹo ngoặt bờ sông về phía Tim Lửa và những mèo khác, Vằn Xám vượt qua mặt ông mèo mướp to lớn cái vù và quay ngoắt lại đối mặt với hắn.

"Lùi lại!" Anh ấy gừ. "Không được chạm tới họ."

Cơn thịnh nộ châm sức mạnh cho Tim Lửa. Tộc trưởng của anh nằm trên bờ sông, mạng cuối cùng của bà đang mất đi; cho dù bà đã từng nói hay làm gì chăng nữa bà vẫn là tộc trưởng của anh và anh không bao giờ ngờ rằng bà lại phải chết để cứu bộ tộc. Và tất cả những điều này là do Sao Cọp!

Anh phóng ngược dòng đến đứng bên cạnh Vằn Xám, và tộc trưởng bộ tộc bóng Tối dừng lại cách chừng hai con cáo. Rõ ràng hắn e ngại phải chiến đấu với cả hai bọn họ cùng một lúc.

Từ phía sau, anh nghe tiếng Bàn Chân Sương la thất thanh. "Tim Lửa! Bà còn sống!"

Anh nhe răng khè vào Sao Cọp. "Nếu ngươi bước lại gần một bước nữa, ta sẽ ném ngươi xuống sông với lũ chó," anh ngao. "Vằn Xám, kìm cho hắn phải lùi lại."

Vằn Xám gật đầu, giương vuốt ra, và Sao Cọp phụt ra một tiếng rú điên khùng và thất vọng.

Tim Lửa chạy băng trở lại Sao Xanh và thụp xuống bên cạnh bà. Bà vẫn nằm bất động dưới bờ sỏi, dẫu bây giờ Tim Lửa có thể thấy lồng ngực bà nhấp nhô theo từng hơi thở ngắt quãng. "Sao Xanh?" Anh thì thầm. "Sao Xanh, con là Tim Lửa đây. Bây giờ bà ổn rồi. Bà an toàn rồi."

Mắt bà líu nhíu mở ra và dán chặt vào hai chiến binh bộ tộc Sông. Trong một nhịp tim đập, bà như không nhận ra họ, và rồi mắt bà nhướng căng lên, dịu đi với niềm tự hào. "Các con đã cứu ta." Bà lầm thầm.

"Suỵt, đừng cố nói." Bàn Chân Sương nài nỉ bà.

Sao Xanh dường như không nghe thấy. "Ta muốn nói với các con điều này... Ta muốn xin các con hãy tha thứ cho ta vì đã gửi các con đi. Tim Cây Sồi đã hứa với ta là Hồ Xám sẽ là một mèo tốt cho các con."

"Đúng vậy." Lông Đá Quý meo cộc lốc.

Tim Lửa căng người. Lần vừa rồi họ nói chuyện với Sao Xanh, hai chiến binh bộ tộc Sông này đã căm ghét bà vì việc bà đã làm. Liệu lúc này họ có chống lại bà, cho dù bà không tự vệ được?

"Ta nợ Hồ Xám rất nhiều," Sao Xanh tiếp tục. Giọng bà yếu ớt và rời rạc. "Và cả Tim Cây Sồi nữa, vì đã bảo trợ các con thật tốt. Ta đã theo dõi các con lớn lên, và ta đã chứng kiến các con đóng góp cho bộ tộc nuôi của mình đắc lực như thế nào," một cơn rùng mình quét qua toàn thân bà, và bà ngừng nói một thoáng. "Phải chi ta lựa chọn khác đi, thì chắc chắn các con đã được truyền tất cả sức mạnh của bộ tộc Sấm rồi. Hãy tha thứ cho ta." Bà thều thào.

Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý trao nhau một cái liếc đau khổ.

"Bà đã phải chịu đựng biết bao đau đớn vì lựa chọn của mình," Tim Lửa không thể không che vào. "Xin hãy tha thứ cho bà."

Trong một nhịp tim đập, hai chiến binh vẫn lần chần. Sau đó Bàn Chân Sương cúi đầu xuống liếm lông của mẹ mình, và Tim Lửa cảm thấy chân mình run lên vì nhẹ nhõm. "Chúng con tha thứ cho mẹ, Sao Xanh." Cô thì thào.

"Chúng con tha thứ cho mẹ, Sao xanh." Lông Đá Quý hét to.

Với chút sức tàn cuối cùng, Sao Xanh bắt đầu rù rừ sung sướng. Cổ họng Tim Lửa nghẹn cứng lại trước cảnh hai chiến binh bộ tộc Sông thụp mình ôm cầm lấy tộc trưởng của anh – mẹ của họ – chia lưỡi với bà lần đầu tiên.

Một tiếng rít cuồng nộ từ Vằn Xám khiến anh quay đầu lại và thấy Sao Cọp vừa bước lên một bước. Đôi mắt của ông mèo mướp lực lưỡng trợn to lên sững sờ. Tim Lửa biết cho đến bây giờ Sao Cọp vẫn chưa biết ai là mẹ của những đứa trẻ bộ tộc Sấm bị đem gửi đi.

"Không được đến gần hơn, Sao Cọp," anh gầm. "Việc này không liên quan gì tới ngươi cả."

Quay lại với Sao Xanh, anh thấy mắt bà đang nhắm lại và hơi thở của bà nhanh gấp và cạn hơn.

"Chúng ta có thể làm gì?" Anh lo lắng hỏi Bàn Chân Sương. "Đây là mạng cuối cùng của bà, và bà sẽ không bao giờ cầm cự nổi để về lại trại bộ tộc Sấm. Một trong hai anh chị làm ơn đi gọi mèo lang y của anh chị được không?"

"Quá trễ rồi, Tim Lửa," đích thân Lông Đá Quý đáp lời, giọng anh trầm và nhẹ. "Bà đang trên đường tới bộ tộc Sao."

"Không!" Tim Lửa phản đối. Anh thụp người xuống bên cạnh Sao Xanh và dụi mõm mình vào mõm bà. "Sao Xanh... Sao Xanh, tỉnh lại! Chúng con sẽ gọi trợ giúp đến cho bà – hãy cố thêm chút nữa đi."

Mắt Sao Xanh lại lớp chớp mở ra lần nữa, không nhìn vào Tim Lửa, mà nhìn vào cái gì đó sượt qua vai anh. Ánh mắt bà trong sáng và an lành. "Tim Cây Sồi," bà lầm bầm. "Ông đến đón ta đấy à? Ta đã sẵn sàng."

"Không!" Tim Lửa phản đối lần nữa. Tất cả những khó khăn của anh với Sao Xanh gần đây đã tan biến. Anh chỉ còn nhớ duy nhất hình ảnh của một tộc trưởng cao quý mà bà đã từng là – thông thái và hứng khởi – và nhớ như in bà đã là mèo bảo trợ cho anh như thế nào khi anh là một chú mèo kiểng mới bước chân vào bộ tộc sấm. Bà đã ra khỏi bóng tối để chết cao quý như bà từng sống, cứu bộ tộc bằng chính sự hy sinh của mình.

"Sao Xanh, xin đứng rời bỏ chúng con." Anh khẩn khoản.

"Ta phải đi," tộc trưởng của anh khẽ khàng. "Ta đã chiến đấu trận cuối cùng của mình," bà thở hồng hộc vì gắng sức nói. "Khi ta thấy bộ tộc ở gò đá Thái Dương, mèo khỏe mạnh dìu mèo yếu... và ta biết con và những mèo khác đã đi đối mặt với bầy chó... thì ta biết bộ tộc của mình rất trung thành. Ta biết bộ tộc Sao không quay lưng lại chúng ta. Ta biết..." Giọng bà trượt đi và bà cố nói tiếp. "Ta biết ta không thể để con đương đầu với nguy hiểm một mình."

"Sao Xanh..." Giọng Tim Lửa run bắn lên với nỗi đau chia lìa, nhưng tim anh nhảy cẫng lên khi nghe nói tộc trưởng của anh biết anh không phải là kẻ phản bội.

Sao Xang gắn chặt đôi mắt xanh da trời của bà vào anh. Tim Lửa nghĩ mình đã thấy ánh hào quang của bộ tộc Sao trong mắt bà. "Lửa sẽ cứu bộ tọc chúng ta," bà lào khào, và Tim Lửa chợt nhớ lại lời tiên tri bí ẩn mà anh đã nghe từ những ngày đầu tiên vào bộ tộc Sấm. "Con không bao giờ hiểu, phải không?" Sao Xanh tiếp. "Không hiểu ngay cả khi ta đặt cho con cái tên lính nhỏ – chân Lửa. Chính ta cũng nghi ngờ, khi lửa xông vào trại của chúng ta. Nhưng bây giờ thì ta thấy sự thật rồi, Tim Lửa, con là ngọn lửa sẽ cứu bộ tộc Sấm."

Tim Lửa chẳng thể làm gì, chỉ nhìn đau đáu vào bà tộc trưởng yêu dấu của mình. Anh cảm thấy như toàn thân mình hóa đá. Phía trên đầu, cơn gió xé toạc những đám mây thành từng mảnh, để cho một tia nắng mặt trời rọi xuống và chiếu rực bộ lông anh như lửa cháy, giống hết như nó đã làm trong trảng trống khi anh mối lần đầu tới bộ tộc, cách đây biết bao mùa trăng.

"Con sẽ là một tộc trưởng vĩ đại," giọng Sao Xanh là lời thì thầm sẽ sàng nhất. "Một trong những tộc trưởng vĩ đại mà khu rừng từng biết đến. Con sẽ mang hơi ấm của ngọn lửa để che chở bộ tộc của con và con sẽ mang hơi nóng khủng khiếp của nó để bảo vệ bộ tộc. Con sẽ là Sao Lửa, ánh sáng của bộ tộc Sấm."

"Không," Tim Lửa phản đối. "Con không thể. Con không thể làm được nếu không có bà, Sao Xanh."

Nhưng đã quá trễ. Sao Xanh thở nhẹ ra, và ánh sáng tắt lịm khỏi mắt bà. Bàn Chân Sương hộc lên một tiếng ngao trầm và ấn mũi cô vào bộ lông của mẹ. Lông Đá Quý thụp sát bên bà, đầu cúi thấp.

"Sao Xanh!" Tim Lửa tuyệt vọng kêu, nhưng không có lời đáp lại. Tộc trưởng bộ tộc Sấm đã rời bỏ mạng cuối cùng của mình và đã đi săn với bộ tộc Sao mãi mãi.

Tim Lửa thẫn thờ đứng lên. Anh phải cắm chặt móng vuốt xuống đất trong khi đầu anh quay mòng mòng, và trong một thoáng anh sợ mình sẽ ngã nhào vào bầu trời. lông dựng đứng, anh cảm thấy như tim mình đập vỡ toang lồng ngực.

"Tim Lửa," Vằn Xám lầm bầm. "Ôi, Tim Lửa."

Anh chiến binh xám đã rời Sao Cọp và lẳng lặng bước tới để chứng kiến tộc trưởng của mình qua đời. Bây giờ Tim Lửa mới thấy đôi mắt màu hổ phách của bạn dán chặt vào mình với cái gì đó như là kinh hoàng, khi mắt họ gặp nhau, Vằn Xám nghiêng đầu với vẻ tôn kính sâu sắc nhất. Tim Lửa sững người lại hoảng hốt, khao khát muốn kháng cự – anh muốn sự an ủi của tình bạn xưa, thoải mái chứ không phải sự tiếp nhận trịnh trọng từ một chiến binh đối với tộc trưởng của anh ta.

Phía bên kia Vằn Xám, anh thấy Sao Cọp đứng trố mắt nhìn những mèo đang túm tụm lại bên bờ sông, nỗi kinh ngạc và giận dữ trong mắt hắn. Trước khi Tim Lửa kịp nói gì, tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối đã quay đầu và phóng băng qua cây cầu của Hai Chân, trở về lãnh địa của hắn.

Tim Lửa để mặc hắn đi. Anh cần phải chăm lo cho bộ tộc đang khủng hoảng, bị săn lùng của mình đã rồi mới tính đến việc thanh toán mối thù xưa. Nhưng những gì Sao Cọp làm hôm nay sẽ không bao giờ bị quên lãng bởi bất cứ mèo nào của bộ tộc sấm. "Chúng ta cần kiếm mồi cho những mèo khác ăn," anh meo khản đặc với Vằn Xám. "Chúng ta phải đưa Sao Xanh trở lại trại."

Vằn Xám lại nghiêng đầu một lần nữa. "Phải, Tim Lửa."

"Để chúng tôi giúp một tay." Lông Đá Quý đề nghị, đứng lên và nhìn thẳng vào những mèo bộ tộc Sấm.

"Chúng tôi sẽ rất vinh dự," Bàn Chân Sương thêm, mắt cô tối tăm với nỗi sầu. "Tôi muốn chứng kiến mẹ của chúng tôi được yên nghỉ tại bộ tộc của bà."

"Cảm ơn hai anh chị." Tim Lửa meo. Anh hít một hơi thật sâu, cố đứng lên, và giũ bộ lông đang khô dần của mình. Cảm thấy như hết thảy sức nặng của bộ tộc vừa đổ dồn lên vai mình, tuy nhiên, trong một nhịp tim đập, dường như anh có thể chịu được sức nặng ấy.

Bây giờ anh đã là tộc trưởng bộ tộc Sấm. Trước cái chết của gã chó đầu đàn, mối đe dọa từ bầy chó đã cút khỏi khu rừng, và bộ tộc của anh đang chờ anh – tất cả họ đều bình an – ở gò đá Thái Dương. Bão Cát cũng đang chờ anh.

"Đi," anh meo với Vằn Xám. "Chúng ta về nhà thôi."

HẾT TẬP 5.