Những Chiến Binh Phần 1 Tập 2: Lửa Và Băng

Chương 17





Tim Lửa nhìn trừng trừng, kinh hoàng. Ở phía trước chú, Vuốt Cọp đã tiến đến cơ thể im lìm kia và đứng nhìn xuống, đôi vai lực lưỡng của ông ta cứng lại vì sốc. Tim Lửa cố lết đến gần hơn. Ngập ngừng, chú rướn cổ ra trước và hít hít mạn sườn của chân Xỉ Than. Cô bé có mùi đường Sấm Rền. Một trong hai chân sau của cô bé bị oặt lại và bóng loáng máu. Tim Lửa run đến nỗi chú gần như không đứng nổi. Thế rồi, chú thấy hông của cô bé động đậy. Cô bé vẫn còn thở! Không thốt nên lời vì nhẹ nhõm, chú ngước lên nhìn Vuốt Cọp.

"Nó vẫn còn sống," ông thủ lĩnh trợ tá ngao. Ông gắn ánh mắt trừng trừng màu hổ phách vào Tim Lửa. "Nó làm gì ở đây?"

"Cô ấy đến để tìm ông," Tim Lửa thì thào.

"Tức là, anh đã sai nó đến đây?"

Đôi mắt của Tim Lửa mở to lên kinh ngạc. Lẽ nào Vuốt Cọp nghĩ chú ngu ngốc đến thế? "Tôi đã bảo cô bé phải ở lại trong trại!" Chú phản kháng. "Cô ấy tự ý đến đây." Bởi vì mình không thể làm cho cô bé nghe lời mình! Chú nhận ra một cách chua xót.

Vuốt Cọp khịt mũi. "Chúng ta phải đem nó về nhà." Ông cúi xuống, miệng há ra, nhướng về phía cơ thể nhàu nhò, bé nhỏ kia, nhưng Tim Lửa đã nghiêng đầu và ngoạm lấy miếng da cổ sau gáy của cô lính nhỏ trước khi Vuốt Cọp có thể chạm vào cô bé. Chú bắt đầu kéo chân Xỉ Than vào rừng, nhẹ nhàng hết sức chú có thể, thân hình của cô bé thõng xuống, mềm uột giữa hai chân trước của chú.

Vằn Đen lao bắn đến bên họ. "Tôi đã kiểm tra bãi đá Hang Rắn lại rồi, Vuốt Cọp. Không có dấu hiệu của bộ tộc Bóng..." Anh ta chợt dừng câu nói nửa chừng khi thấy chân Xỉ Than treo lủng lẳng dưới miệng Tim Lửa. "Có chuyện gì vậy?"

Tim Lửa không đợi nghe câu trả lời của Vuốt Cọp. Chú loạng choạng len qua rừng cây cùng với gánh nặng quý giá của mình. Đáng lý ra chú đã có thể ngăn chặn được tai nạn này! Phải chi chú có thể làm cho chân Xỉ Than nghe lời chú, nếu chú là một mèo bảo trợ tốt hơn. Bây giờ cơ thể của cô bé đã bị thương, đang chảy máu, và cô bé chẳng thể ọ oẹ được lấy một tiếng khi treo lúc lắc ở dưới miệng chú. Đôi chân sau của cô bé rạch một vệt nhẹ qua lớp lá khi Tim Lửa, rất cẩn thận, mang cô bé về nhà.

Nanh Vàng không có ở trong trảng trống nơi hang của bà. Hai đứa trẻ bị ho đờm trắng đang cùng nằm cuộn trọn trong chỗ trú của chúng, ngủ mê man. Tim Lửa đặt chân Xỉ Than xuống mặt đất lạnh, rồi quay tròn, quay tròn người để làm một cái ổ cho cô bé ở trong đám dương xỉ úa. Khi làm xong, chú túm lấy gáy của chân Xỉ Than và nhẹ nhàng đặt cô bé vào trong ổ.

"Tim Lửa?" Nanh Vàng meo từ trảng trống chính. Chắc hẳn Vuốt Cọp đã báo cho bà biết về chân Xỉ Than. Tim Lửa nhảy phắt ra khỏi ổ. "Cô bé ở đây," giọng chú khản đặc, cảm thấy lả đi vì mừng khi thấy bà mèo lang y.

"Để tôi xem nào," Nanh Vàng ra lệnh. Bà bước sượt qua Tim Lửa và len vào đám dương xỉ úa để kiểm tra chân Xỉ Than, Tim Lửa ngồi xuống và đợi.

Cuối cùng thì Nanh Vàng nhảy ra. "Cô bé bị thương rất nặng," bà meo, mắt bà tối hẳn lại vì lo âu. "Nhưng tôi nghĩ tôi có thể cứu được nó."

Đó là hy vọng nhỏ nhoi, tựa như một hạt sương bám trên lông của chú vậy. Tim Lửa cảm thấy vụt sáng lên một thoáng trước khi Nanh Vàng nói tiếp. "Tôi không thể hứa điều gì cả." Bà nhìn sâu vào mắt Tim Lửa và lầm thầm. "Sao Xanh bệnh rất nặng và tôi không thể làm gì hơn cho bà được nữa. Bây giờ bộ tộc Sao quyết định số phận của bà."

Tim Lửa cảm thấy mắt mình như bị mây phủ vì sầu thảm; chú hầu như không thể nhìn thấy khuôn mặt của Nanh Vàng, nhưng chú lại nghe thấy tiếng bà nói với mình, giọng bà nhẹ ru. "Đến ngồi với Sao Xanh đi," bà meo. "Bà vừa mới hỏi cậu đấy. Để tôi đi chăm sóc chân Xỉ Than."

Tim Lửa bần thần gật đầu và quay đi. Sao Xanh là mèo bảo trợ của chú, và hơn thế nữa, giữa họ còn có một mối giao kết kể từ khi họ mới gặp nhau lần đầu. Nhưng chú cảm thấy mình bị giằng xé, chú cũng phải nên ở lại với chân Xỉ Than.

Một khối đen lù lù ở đầu đằng kia của đường hầm dương xỉ. Vuốt Cọp đang ngồi ở lối ra vào hang của Nanh Vàng, đầu ông ta vẫn ngẩng cao như thường lệ. Đôi vai của Tim Lửa gồng cứng lại vì giận dữ. Tại sao ông thủ lĩnh trợ tá vĩ đại kia lại không tỏ chút dấu hiệu đau buồn nào cả? Dẫu sao thì, chân Xỉ Than đến là để tìm ông ta kia mà. Và vì cái gì cơ chứ? Tim Lửa chẳng thấy có bằng chứng nào về mồi tươi bị bộ tộc Bóng Tối giết cả. Chú bước ngang qua Vuốt Cọp mà không nói một lời, rồi băng qua trảng trống đến hang của Sao Xanh.

Đuôi Dài đang ngồi gác ở phía ngoài. Anh ra liếc sang một bên nhưng không cố ngăn Tim Lửa lại khi chàng chiến binh trẻ tuổi bước qua đám địa y.

Hoa Vàng, một trong những nữ miu, đang ở bên trong. Tim Lửa có thể thấy mắt bà sáng quắc lên trong bóng tối, và khối lông nhợt nhạt của Sao Xanh nằm cuộn trong ổ của bà. Hoa Vàng cúi xuống và nhẹ nhàng liếm đầu Sao Xanh để làm cho nó dịu mát đi, giống như một bà mẹ đang chăm sóc con mình vậy. Tim của Tim Lửa quặn thắt lại khi chú nghĩ về chân Xỉ Than. Đến giờ không biết Lông Tuyết đã ở bên cạnh con gái của cô ấy chưa?

"Nanh Vàng đã cho bà uống bạc hà mèo và cỏ hạ sốt," Hoa Vàng khẽ nói với Tim Lửa. "Bây giờ chúng ta chỉ có thể ngồi và chờ thôi." Bà đứng dậy và chạm mõm vào mũi Tim Lửa. "Anh ngồi ở đây với bà được không?" Bà hỏi nhỏ. Tim Lửa gật đầu và Hoa Vàng nhẹ nhàng bước ra khỏi hang.

Tim Lửa nằm ẹp bụng xuống, vươn xoãi đôi chân trước ra trước mặt để chúng vừa chạm vào mặt của tộc trưởng. Chú nằm không động đậy, mắt dán vào cơ thể ủ rũ của Sao Xanh. Bây giờ bà thậm chí không còn sức để ho nữa. Tim Lửa có thể nghe thấy tiếng bà thở trong bóng tối, yếu và khò khè, và chú lắng nghe nhịp thở ngắt quãng ấy khi màn đêm từ từ trôi đi.

Hơi thở của bà tắt hẳn trước lúc bình minh. Tim Lửa gần như đã chợp mắt ngủ lơ mơ thì chợt nhận ra cái hang hoàn toàn im ắng. cũng không có tiếng động gì phía bên ngoài trại, chỉ là một sự im lặng y uất, như thể cả bộ tộc đang nín thở vậy.

Sao Xanh hoàn toàn bất động. Tim Lửa biết là bà đang ở cùng bộ tộc Sao, chuẩn bị cho mạng sống còn lại của bà. Trước đây chú đã từng thấy Sao Xanh mất đi một mạng. Chú cảm thấy bộ lông của mình dựng lên trước sự yên tĩnh quái gỡ, mà dường như đang bao bọc cơ thể bà, nhưng chú không thể làm gì được, vì vậy chú chờ đợi.

Đột nhiên Sao Xanh thở hổn hển. "Tim Lửa, có phải cậu đó không?" Bà meo bằng giọng khàn khàn, vỡ vụn.

"Dạ phải, thưa Sao Xanh," Tim Lửa khẽ nói. "Con ở đây."

"Ta vừa mới mất một mạng rồi." Giọng nói của Sao Xanh khều khào, nhưng nỗi mừng khiến Tim Lửa muốn tiến lên liếm vào giữa hai tai của bà, như Hoa Vàng đã làm. "Khi ta mất mạng này, ta sẽ không thể trở về được nữa."

Tim Lửa nuốt nước miếng một cách khó nhọc. ý nghĩ rằng bộ tộc mất đi tộc trưởng bĩ đại của mình làm chú thấy đau lòng, nhưng ý nghĩ rằng mình mất đi mèo bảo trợ thân thiết càng làm chú đau đớn hơn. "Bà cảm thấy thế nào? Có cần con đi gọi Nanh Vàng không?"

Bà thủng thỉnh lắc đầu. "Cơn sốt đã qua. Ta ổn mà, ta chỉ cần nghỉ ngơi thôi."

"Vậy thì tốt," Tim Lửa meo. Ánh sáng đã bắt đầu lọc qua đám địa y, và chú bắt đầu quay cuồng, mệt mỏi vì thức suốt đêm.

"Chắn hẳn cậu mệt lắm," Sao Xanh meo. "Đi ngủ một chút đi."

"Vâng." Tim Lửa búng người lên. Cẳng chân của chú tê nhừ vì nằm quá lâu. "Bà có cần gì không?"

"Không. Chỉ cần nói cho Nanh Vàng nghe chuyện gì đã xảy ra thôi," Sao Xanh trả lời. "Cảm ơn vì đã ngồi đây cùng với ta."

Tim Lửa cố kêu rừ rừ nhưng tiếng kêu mắc nghẹn trong cổ chú. Sẽ có dịp nói chuyện thêm sau này. Chú lách mình ra khỏi hang qua lớp địa y.

Bên ngoài, ánh sáng chói lói khiến chú phải nheo mắt lại. Đêm qua trời đã đổ tuyết. Tim Lửa nhìn trân trân, kinh ngạc.

Trước đây chú chưa bao giờ thấy tuyết cả – hồi còn nhỏ xíu, những chủ nhà Hai Chân của chú đã giữ rịt chú ở trong nhà mỗi khi trời trở lạnh. Những chú đã nghe những mèo già trong bộ tộc kể về tuyết. Chú gật đầu với Vằn Đen, đã thay phiên gác hang Sao Xanh cho Đuôi Dài, rồi giẫm vào thứ bột bụi lạ lùng kia. nó có cảm giác ướt và lạnh, kêu lạo xạo dưới chân chú.

Vuốt Cọp đang đứng ở trảng trống. Tuyết vẫn còn rơi và những bõng tuyết đậu trên bộ lông dày của ông mèo mướp mà không hề tan đi. Tim Lửa có thể nghe thấy ông đang ra lệnh phải đệm thêm lá cho bức tường nhà trẻ để chống lạnh. "Sau đó ta muốn có một cái hố được đào để làm nơi cất giữ mồi cho chúng ta," ông thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sấm ra chỉ thị. "Dùng tuyết để lót hố, rồi lấp miệng hố bằng nhiều tuyết hơn nữa khi hố đã chất đầy mồi. Chúng ta cần tận dụng tuyết khi nó xuất hiện ở đây."

Các chiến binh chạy bươn bả xung quanh Vuốt Cọp, làm theo những mệnh lệnh của ông. "Lông Chuột, Đuôi Dài. Hãy lập ra vài đội đi săn. Chúng ta cần càng nhiều môi tươi càng tốt trước khi bọn mồi trốn biệt cả vào hang của chúng để tránh rét!" Vuốt Cọp phát hiện ra Tim Lửa đang băng qua trảng trống. "Tim Lửa, đợi đã," ông gọi. "Ừ, ta tưởng anh phải nghỉ ngơi rồi chứ. Ta không thể hình dung nổi là anh có thể có ích lợi gì trong một đội đi săn vào sáng nay."

Tim Lửa nhìn hừng hực vào lão chiến binh sậm màu, nỗi căm giận dâng trào, nhói buốt trong cổ chú. "Để tôi đi xem chân Xỉ Than thế nào trước đã," chú ngao.

Vuốt Cọp trợn mắt nhìn lại chú một chốc. "Sao Xanh thế nào rồi?"

Mối nghi ngờ thổi dựng bộ lông của Tim Lửa lên như một cơn gió lạnh. Chú đã có lần nghe Sao Xanh nói dối Vuốt Cọp về việc bà còn lại bao nhiêu mạng. "Tôi không phải là mèo lang y," chú trả lời. "Tôi không thể nói gì được."

Vuốt Cọp khụt khịt vẻ nóng nảy, sau đó quay đi và tiếp tục ra những mệnh lệnh. Tim Lửa bước về phía hang của Nanh Vàng, cảm thấy nhẹ nhõm khi thoát khỏi cái ồn ào tất bật của trại. Tim chú lại bắt đầu nện thình thịch khi chú tự hỏi không biết mình sẽ nhìn thấy chân Xỉ Than ở trong tình trạng nào đây. "Nanh Vàng," chú gọi.

"Suỵt!" Nanh Vàng nhảy ra khỏi cái ổ làm bằng lá dương xỉ của chân Xỉ Than. "Cuối cùng nó cũng ngủ được rồi. Nó đã trải qua một đêm vật vã. Chừng nào nó chưa khỏi bấn loạn, chừng đó tôi vẫn chưa thể cho nó ăn hạt cây anh túc để giảm đau được."

"Nhưng cô bé sẽ sống chứ?" Chân của Tim Lửa cảm thấy như muốn khụy xuống vì mừng.

"Tôi không thể chắc trong vài ngày tới. Nó bị nội thương, và một trong hai chân sau của nó bị gãy nặng lắm."

"Nhưng nó sẽ lành chứ?" Tim Lửa tha thiết nài nỉ. "Cho tới mùa lá non thì cô bé sẽ luyện tập trở lại được, phải không?"

Nanh Vàng lắc đầu, đôi mắt vàng của bà tỏ vẻ thông cảm. "Tim Lửa à, bất kể bệnh tình của chân Xỉ Than diễn tiến như thế nào chăng nữa, cô ấy cũng sẽ không bao giờ có thể là chiến binh được nữa đâu."

Đầu Tim Lửa quay mòng mòng. Chú đã choáng váng vì thiếu ngủ, và cái tin tàn nhẫn này vắt kiệt chút năng lượng cuối cùng của chú. Chân Xỉ Than đã được giao phó cho chú để chú huấn luyện cô bé trở thành chiến binh. Những ký ức về buổi lễ đặt tên đâm vào chú như những chiếc gai nhọn độc địa – sự phấn chấn của chân Xỉ Than, niềm tự hào của bậc làm mẹ của Lông Tuyết... "Lông Tuyết có biết điều này không?" Chú meo, cảm thấy trống rỗng.

"Biết, cô ấy đã ở đây cho đến lúc bình minh. Giờ cô ấy đã trở về nhà trẻ rồi; còn nhiều đứa trẻ khác cần chăm sóc. Tôi sẽ bảo một trong các mèo già đến ngồi với chân Xỉ Than. Cô bé cần được giữ ấm."

"Để tôi làm điều đó cho." Tim Lửa bước đến cái ổ nơi chân Xỉ Than đang ngủ và nhìn vào trong. Cô bé quằn quại, hai be sườn bê bết máu của cô bé căng lên, như thể cô bé đang chiến đấu trong một trận chiến trong khi ngủ vậy.

Nanh Vàng nhẹ nhàng thúc mũi vào Tim Lửa. "Cậu cần phải ngủ một chút đi," bà nói the thé. "Để chân Xỉ Than đấy cho tôi."

Tim Lửa vẫn đứng đực tại chỗ. "Sao Xanh đã mất một mạng nữa rồi," chú vuột miệng. Nanh Vàng chớp mắt một hồi lâu, sau đó ngước đầu lên bộ tộc Sao. Bà không thốt lời nào, nhưng Tim Lửa có thể thấy nỗi sầu thảm trong đôi mắt màu cam của bà. "Bà biết điều đó, phải không?" Chú lẩm bẩm.

Nanh Vàng hạ cằm xuống và nhìn chằm chằm vào mắt chú. "Đây là mạng cuối cùng của Sao Xanh, đúng không? Phải, tôi biết. Một mèo lang y có thể biết điều này."

"Những mèo còn lại của bộ tộc cũng biết à?" Tim Lửa hỏi, nghĩ về Vuốt Cọp.

Nanh Vàng khép mắt lại. "Không. Ở mạng sống này bà ấy sẽ không yếu hơn ở bất kỳ mạng nào trong số những mạng sống khác của bà ấy".

Tim Lửa chớp mắt với bà vẻ biết ơn.

"Đi đi." Nanh Vàng ra lệnh. "Cậu có cần một ít hạt anh túc để giúp cậu ngủ không?"

Tim Lửa lắc đầu. Một phần trong chú khao khát một giấc ngủ sâu, dễ dàng. Nhưng nếu Vuốt Cọp nói đúng và bộ tộc Bóng Tối sắp tấn công vùng biên giới của bộ tộc Sấm thật, thì chú không muốn làm lờn các giác quan của mình đi. Chú có thể được cần đến cho việc bảo vệ trại.

Vằn Xám đã trở về hang chiến binh. Tim Lửa không nói chuyện với cậu ta – cơn điên giận về việc cậu ra biến mất vào đêm qua vẫn còn dây dưa như một vết thâm khó phai. Chú lẳng lặng bước đến ổ của mình, xoay tròn một vòng và nằm xuống liếm lông.

Vằn Xám ngước lên. "Cậu về rồi à," giọng cậu ta bức bối như thể muốn nói thêm gì đó.

Tim Lửa ngừng liếm cái chân trước và nhìn cậu ta chằm chặp.

"Cậu đã cố cảnh cáo cho Suối Bạc bỏ đi," Vằn Xám rít lên giận dữ. Da Cây Liễu, đang ngủ phía hang đằng kia, mở hé một mắt ra, sau đó lại nhắm lại.

Vằn Xám hạ thấp giọng. "Tránh xa chuyện này ra, được không?" Cậu quát. "Tôi vẫn sẽ gặp cô ấy, bất kể cậu nói gì hay làm gì."

Tim Lửa khịt mũi và ném ánh mắt giận điên vào anh bạn của mình. Cuộc nói chuyện của chú với Suối bạc dường như đã cách đây lâu lắm rồi, chú gần như đã quên phéng về nó. Nhưng chú chưa quên chuyện Vằn Xám đã biến mất khi chú cần cậu ta giúp tìm kiếm chân Xỉ Than. Chú bực tức kê đầu lên đôi chân trước dính đầy bùn của mình và nhắm mắt lại. Chân Xỉ Than đang đấu tranh với thương tật, Sao Xanh thì đang sống mạng thứ chín. Đối với Tim Lửa thì, Vằn Xám tha hồ làm điều mà cậu ta thích.