Ánh nắng ban mai rải xuống nền đất rừng, khi chân Lửa thong thả lên đường đi kiếm mồi. Hai tuần trăng đã trôi qua, kể từ khi chú bắt đầu được huấn luyện. Bây giờ chú đã cảm thấy thoải mái trong môi trường này. Tất cả mọi giác quan của chú đều được đánh thức và được giáo dục theo những phương thức của rừng.
Chân Lửa dừng lại để hít ngửi mặt đất và những con vật mùi lạnh ngắt ngo ngoe ở trong đó. Chú rà trúng mùi của một Hai Chân vừa mới đi lang thang trong rừng. Vì lúc này lá ở đây đã xanh um nên cây cành trĩu nặng và những sinh vật li ti đang mê mải bận rộn bên dưới thảm lá tơi xốp.
Chân Lửa gồng chắc thân mình khi chú lặng lẽ đi qua những hàng cây, tất cả mọi giác quan của chú đều cảnh giác để dò tìm dấu vết cái mùi mà sẽ kết thúc bằng một cú diệt gọn. Hôm nay là lần đầu tiên chú được phân công đi làm nhiệm vụ một mình. Chú nhất quyết sẽ làm thật tốt, như thể sứ mạng của chú chỉ là mang mồi tươi về cho bộ tộc vậy.
Chú hướng đến dòng suối mà chú đã băng qua trong cuộc hành trình vất vả lần đầu qua vùng đất săn mồi của bộ tộc Sấm. Dòng suối chảy ộc ộc và bắn tung tóe trên đường nó chạy xuống đồi, tràn ngập lớp sỏi tròn, nhẵn nhụi. Chân Lửa dừng lại liếm dòng nước lạnh, trong vắt, rồi ngước đầu lên kiểm tra không khí một lần nữa xem có mùi con mồi hay không.
Mùi tanh tưởi của một con cáo đè nặng không khí nơi đây. Cái mùi này oi nồng, chứng tỏ là con cáo đã uống nước ở đây trước chú. Chân Lửa nhận ra mùi ấy vì chú đã ngửi thấy nó trong chuyến thám thính rừng đầu tiên của mình. Sau này Tim Sư Tử đã dạy chú rằng đó là mùi cáo, nhưng ngoài bận thoáng vụt thấy cái đuôi của nó trong lần thứ nhất vào rừng ấy, chân Lửa vẫn chưa lần nào tận mắt trông thấy con cáo thật bao giờ.
Chú ráng lọc cái mùi cái đi và tập trung vào mùi con mồi. Thình lình, ria chú vểnh lên khi bắt trúng nhịp đập nóng hổi của nó – một con chuột đang bận xây ổ.
Thoáng sau, chú trông thấy con chuột liền. Một thân hình núc ních màu nâu đang nhí nhoáy tới lui dọc theo bờ suối, thu thập những cọng cỏ. Miệng chân Lửa tứa nước miếng, trong trạng thái đề phòng. Chú ăn cách đây cũng đã nhiều giờ, nhưng chú không dám săn mồi cho riêng mình, phải để bộ tộc được ăn đã. Chú nhớ những lời nhắc đi nhắc lại của Tim Sư Tử và Vuốt Cọp: "Bộ tộc phải được ăn trước."
Dùn người xuống, chân Lửa bắt đầu rón rén đến bên sinh vật nhỏ. Mảng lông bụng màu cam của chú chạm vào cỏ ướt. Chú bò tới gần hơn, mắt không rời khỏi con mồi. Gần tới. Một khoảnh khắc nữa, chú sẽ đến đủ gần và quăng...
Bỗng, có tiếng loạt soạt trong bụi dương xỉ đằng sau chú. Tai con chuột nước giật cục và nó biến mất vào một cái lỗ bên bờ suối.
Chân Lửa sửng cồ, cảm giác muốn đánh nhau chạy dọc sống lưng. Bất cứ thứ gì làm hỏng cơ hội bắt mồi ngon lành lần đầu của chú đều phải trả giá.
Chú hít không khí. Rõ rành rành đó là một con mèo, nhưng chú chợt nhận ra mình không thể xác định được nó thuộc về bộ tộc nào – cái mùi cáo vẫn làm rối việc đánh hơi của chú.
Hậm hực gừ một tiếng trong cổ họng, chú bắt đầu lùi thủ thế thành một vòng tròn rộng. Tai dựng thẳng lên và mắt mở căng, quyết tìm không bỏ sót một chuyện động nào. Chú lại nghe tiếng bụi cây xao động. Bây giờ rõ hơn, ở hẳn một bên. Chân Lửa dịch tới gần. Chú có thể thấy bụi dương xỉ rung rinh, nhưng những chiến lá hình lược vẫn che kín kẻ thù. Một cành khô gãy rắc. Theo tiếng động mạnh như thế thì hẳn nó phải lớn lắm, chân Lửa nghĩ, chuẩn bị tư thế cho một cuộc chiến dữ dội.
Chú phóng lên thân một cây tần bì và im lặng leo thoăn thoắt lên một nhánh cây xòa ra. Bên dưới chú, tên chiến binh vô hình tiến lại gần, và gần hơn. Chân Lửa nín thở, phán đoán chuyển động của mình khi bụi dương xỉ bị dạt qua bên và một hình thù xám bự lòi ra.
"G- gừ!" tiếng thét xung trận gầm lên trong cổ họng chân Lửa. Móng vuốt giương lên hết cỡ, chú phóng mình vào kẻ thù và đáp gọn hơ xuống một cặp vai rắn chắc, lù xù. Chú gì mạnh, cắm chặt những móng vuốt sắc nhọn, sẵn sàng thực hiện một cú cảnh cáo ra trò.
"Goa- oa! Gì vậy?" Thình lình bên dưới chú búng thẳng lên không, mang theo cả chú lên cùng với nó.
"Úi! Chân Xám?" Chân Lửa nhận ra giọng ngạc nhiên và nhận được cái mùi quen thuộc của bạn, nhưng chú bị bắn lên cao quá không buông ra được.
"Mai phục! Meo-eo!" Chân Xám quạu, không nhận ra con mèo bám trên lưng mình là chân Lửa. Nó lăn qua lăn lại trong cố gắng giũ kẻ tấn công mình ra.
"Hấp- ấp!" Chân Lửa lăn theo với nó, gồng chắc và bẹp dí dưới thân hình nặng. "Là mình... chân Lửa!" Chú ngao khi cố giãy thoát ra và thu móng vuốt lại. Lăn ra khỏi, chú lật đứng lên chân và giũ mình một cái, làm rung chuyển toàn thân cho đến tận chóp đuôi. "Chân Xám! Là mình," chú nhắc lại. "Mình tưởng cậu là chiến binh kẻ thù chớ!"
Chân Xám lăn mình đứng lên. Nó liếc nhìn và giũ mình. "Hình như vậy!" nó gầm gừ, ngoái đầu lại để liếm cái vai đau của mình. "Cậu xé xác tớ từng mảnh rồi!"
"Xin lỗi," chân Lửa lầm bầm. "Nhưng mình phải nghĩ sao đây, với cái kiểu lén lút lại chỗ mình như thế?"
"Lén lút á!" Mắt chân xám tròn xoe lên phẫn nộ. "Đó là cú đi rón rén xuất sắc nhất của tớ thì có!"
"Đi rón rén! Cậu vẫn bò như con lửng lệch!" Chân Lửa chọc ghẹo, oặt tai xuống thích thú.
Chân Xám rít lên một tiếng khoái chí. "Mình cho cậu thấy lệch này!"
Hai con mèo xông vào nhau và bắt đầu lăn lộn trong trò đánh trận giả. Chân Xám cào chân Lửa bằng một tay vạm vỡ khiến cho đầu anh lính nổ lóa chóa những vì sao.
"Hự- ự!" Chân Lửa lắc đầu tỉnh táo và rồi lao tới phản công.
Chú lừa thế vụt được hai cú tát thì bị chân Xám đè vật xuống. Chân Lửa để cơ thể mình mềm xụi ra.
"Cậu thua quá dễ dàng!" chân Xám meo, thả lỏng sức kẹp ra. Thừa lúc đó, chân Lửa búng người đứng lên chân và hất chân Xám khỏi lưng mình, văng vô bụi cây.
Chân Lửa lao theo chân Xám và ghìm chặt nó xuống đất. "Bất ngờ là vũ khí tuyệt chiêu nhất của chiến binh," chú reo hò, trích dẫn một trong những lời nói tâm đắc nhất của Tim Sư Tử. Chú nhảy lẹ ra khỏi chân Xám và nằm ngửa ra, oằn oại trong lá khô, khoái chí thưởng thức chiến thắng dễ dàng của mình và hơi ấm của đất chạm vào lưng.
Chân Xám hình như chẳng bận tâm gì đến thất bại lần thứ hai của mình trong buổi sáng. Hôm nay là một ngày quá đẹp trời để mà cáu bẳn. "Thế, cậu làm nhiệm vụ của mình ra sao rồi?" nó hỏi.
Chân Lửa ngồi dậy. "Mình đang làm hoàn hảo cho đến khi cậu tới! Mình đang định vồ một con chuột đồng thì tiếng dậm chân ầm ĩ của cậu làm nó sợ chạy mất tiêu rồi."
"Ồ, mình xin lỗi," chân Xám meo.
Chân Lửa nhìn thằng bạn tiu nghỉu của mình. "Không sao. Tại cậu không biết," chú rù. "Mà," chú tiếp, "sao cậu không đi gặp đội tuần tra biên giới của bộ tộc Gió? Mình nghĩ cậu phải trao cho họ thông điệp của Sao xanh chứ?"
"Ờ, nhưng còn khối thời gian. Mình phải đi săn một chút đã. Mình đói meo rồi!"
"Mình cũng vậy. Nhưng mình cần phải săn mồi cho bộ tộc đã rồi mới có thể săn cho mình."
"Mình cá là chân Bụi và chân Cát đã nuốt chửng cả một hay hai con chuột chù, khi bọn chúng làm nhiệm vụ đi săn ấy chứ," chân Xám gắt.
"Mình không ngạc nhiên khi họ làm vây, nhưng đây là nhiệm vụ đầu tiên của mình..."
"Và cậu muốn làm cho chỉnh chu, mình biết," chân Xám thở dài.
"À, thông điệp của Sao Xanh là gì vậy?" Chân Lửa hỏi, thay đổi đề tài.
"Bà muốn đội tuần tra đợi ở Cây Sung Dâu Lớn cho đến khi bà gặp họ lúc mặt trời lên cao. Hình như có vài con mèo bộ tộc Bóng Tối lảng bảng quanh đây. Sao Xanh muốn kiểm tra mọi việc."
"Vậy thì cậu phải nhanh nhanh lên," chân Lửa nhắc bạn.
"Vùng săn mồi của bộ tộc Gió không xa đây lắm. Còn thiếu gì thời gian," chân Xám tự tin trả lời. "Với lại mình nghĩ mình nên giúp cậu sau khi làm sổng của cậu con chuột nước."
"Nhằm gì," chân Lửa meo. "Mình có thể tim con khác mấy hồi. Hôm nay ấm áp, thể nào cũng có vài con vào ra."
"Ờ. Nhưng cậu phải bắt chúng," chân xám nhần nhần cái móng vuốt trước, chăm chú bóc ra một miếng vỏ ngoài. "Cậu biết đấy, cậu phải mất thời gian tới sau khi mặt trời lên cao hoặc có khi tới tận lúc mặt trời lặn."
Chân Lửa gật đầu không hào hứng lắm khi bụng mình kêu rột rột. Chắc chắn chú phải làm ba hay bốn chuyến đi săn mới bắt đủ mồi. Có khi Dải Thiên Hà hiện lên bầu trời chú mới có dịp ăn.
Chân Xám vuốt ria. "Đi nào, mình sẽ giúp cậu bắt đầu. Ít ra thì mình nợ cậu. Tụi mình có thể bắt một hai con chuột trong khi mình đi."
Chân Lửa theo chân Xám đi ngược dòng suối, vui mừng vì có bạn đồng hành và sự trợ giúp. Mùi cáo vẫn lẩn quất trong không khí, nhưng thình lình mùi nó rõ hơn.
Chân Xám dừng lại và cũng hít không khí. "Cáo, chà, mình đã ngửi thấy mùi nó từ trước."
"Bây giờ nó mới hơn, đúng không?" chân Lửa hỏi.
Chân Xám lại hít, hơi hé miệng ra. "Ừ đúng," nó lầm bầm, hạ thấp giọng. Nó xoay đầu nhìn qua con suối vào những bụi rậm trong rừng phía bên kia. "Nhìn kìa!" Nó thì thầm.
Chân Lửa nhìn. Chú thấy một chuyển động màu đỏ, có lông dày lẫn trong bụi rậm. Nó bước vào trảng trống giữa bụi cây thấp và chân Lửa thấy một hình hài lùn, đỏ rực dưới những đốm nắng mặt trời. Đuôi nó dày lông và nó có cái mõm dài, hẹp.
"Đó là cái í hả?" Chân Lửa thì thào. "Cãi mõm xấu gì đâu!"
"Ừ," chân Xám đồng ý.
"Mình đã đi theo một con trong lần tụi mình gặp nhau lần đầu tiên..." chân Lửa thì thầm.
"Nó đi theo cậu thì có, đồ ngốc!" chân Xám rít. "Đừng bao giờ tin vào cáo. Trông như chó, hành xử như mèo. Tụi mình phải báo cho mấy chị, mấy cô mèo là có một con cáo lạc vào lãnh địa của chúng ta. Cáo cũng tệ như bọn lửng khi giết mèo con. Mình mừng là lần vừa rồi cậu không đuổi kịp con nào. Chứ không thì nó đã làm thịt chuột bằng cái mẩu bé tẹo là cậu rồi." Chân Lửa hơi thộn ra, và chân Xám thêm. "Dù sao dạo này cậu đã có nhiều cơ may. Mà đằng nào Sao Xanh cũng sẽ phái một đội tuần tra chiến binh đuổi nó đi, cho các cô các chị mèo yên tâm."
Con cáo không để ý thấy chúng, vì vậy hai lính nhỏ tiếp tục đi xong theo con suối.
"Thế con lửng trông như thế nào?" chân Lửa hỏi khi chúng đi thong dong, hít hơi hai bên đường.
"Đen và trắng, cẳng ngắn. Gặp nó là cậu biết ngay. Chúng là loài bẩn tính và đi ì à ì ạch. Chúng ít có nguy cơ tấn công nhà trẻ hơn cáo, nhưng chúng có cú cắn tàn bạo lắm. Cậu nghĩ coi, cụ Đuôi Cộc có cái tên đó như thế nào? Cụ không thể leo cây được kể từ khi bị một con lửng táp gọn cái đuôi!"
"Sao không leo được?"
"Sợ té chứ sao. Mèo cần đuôi để đáp xuống đất. Đuôi giúp ta quay lật được trên không."
Chân Lửa gật gù hiểu ra.
Đúng như chân Lửa dự đoán, việc săn mồi ngày hôm đó rất suôn sẻ. Không lâu sau, chân Xám đã vồ được một con chuột nhắt và chân Lửa bắt được một con chim hét. Chú nhanh chóng diệt con mồi. Không có thời gian để rèn luyện kỹ thuật giết mồi vào hôm nay: có quá nhiều cái miệng đói đang chờ ở trại. Chân Lửa vùi đất lên con mồi để ngăn bọn thú ăn thịt, lát nữa chú sẽ trở lại thu gom mồi.
Thình lình một con sóc hiện ra.
Chân Lửa hành động tức thì. "Đuổi theo!" chú gọi, chạy hết sức tốc lực trên đất rừng nảy tưng tưng, với chân Xám bám theo sát gót.
Chúng thằng gấp lại khi con sóc leo lẹ lên và vụt biến mất vào một cây bu-lô.
"Mất rồi!" chân Xám gừ lên thất vọng.
Thở hồng hộc, hai con mèo dừng lại để lấy hơi. Mùi cay xè thúc vào miệng và mũi chúng làm chúng làm chúng ngạc nhiên.
"Đường Sấm Rền," chân Lửa meo. "Mình không ngờ là tụi mình đi xa dữ vậy."
Hai con mèo mon men tới trước để ngó ra khỏi khu rừng tới con đường lớn, màu đen. Lần đầu tiên chúng ở đây một mình. Một đoàn quái vật rầm rập rú dọc theo mặt đường cứng, hai cặp mắt mèo dòm chối chết về phía trước.
"Gớm!" chân Xám nhăn nhó. "Bọn quái vật đó hôi kinh khủng!"
Chân Lửa giật tai đồng tình. Mùi ngạt thở khiến cổ họng chú ran rát, "cậu đã bao giờ băng qua đường Sấm Rền chưa?"
Chân Xám lắc đầu.
Chân Lửa bước một bước ra khỏi bức màn che của khu rừng. Một lằn ranh cỏ vấy dầu nằm giữa hàng cây và đường Sấm Rền. Chú rón rén bò lên đó, và rồi giật bắt lại khi một con quái vật phòng ào qua.
"Hây! Cậu đi đâu đó?" chân Xám meo.
Chân Lửa không đáp. Chú đợi cho đến khi quái vật xa khuất tầm mắt. Rồi chú lại xét nét nhích tới trước, qua vạt cỏ đến ngay làn ranh của con đường. Thận trọng, chú thò một tay ra để chạm vào nó. Ấm và dinh dính, phả hơi nóng mặt trời. Chú ngước lên, nhìn trợn trừng qua đường Sấm Rền. Có một cặp mắt nào đang ngó ra khỏi rừng từ phía bên kia chăng? Chú hít không khí, nhưng không có mùi gì ngoài mùi hôi hám của con đường xám, rộng thênh thang. Con mắt bên kia vẫn rực rỡ trong bóng tối. Rồi chúng chớp, chầm chậm.
Chân Lửa đã chắc. Đó là một chiến binh của bộ tộc Bóng Tối, và nó đang nhìn thẳng vào chú.
"Chân Lửa!" giọng của chân Xám khiến chú giật nãy mình, ngay lúc một con quái vật khổng lồ, sao hơn một cái cây, rồ qua trước mũi chú. Gió từ nó phụt ra suýt nữa hất chú té nhào. Chân Lửa quay đầu và chạy thục mạng trở lại nơi an toàn của khu rừng.
"Cậu là đồ óc chuột!" chân Xám làu bàu. Ria của nó run bần bật vì sợ hãi và tức giận. "Cậu vừa mới làm gì vậy?"
"Chỉ thắc mắc coi đường Sấm Rền nó thế nào", chân Lửa làm xàm. Ria chú cũng đang run rẩy.
"Đi," chân Xám cáu kỉnh rít lên. "Tụi mình ra khỏi đây mau!"
Chân Lửa phóng theo chân Xám trở sâu vào rừng. Khi đã ở vùng an toàn cách xa đường Sấm Rền, chân Xám dừng lại thở lấy hơi.
Chân Lửa ngồi xuống và bắt đầu liếm bộ lông cứ xù dựng lên của mình. "Mình nghĩ mình vừa thấy một chiến binh bộ tộc Bóng Tối," chú meo trong khi liếm. "Ở trong khu rừng bên kia đường Sấm Rền."
"Một chiến binh bộ tộc Bóng Tối!" Chân Xám la lên, mắt nó tròn xoe. "Thật không?"
"Mình chắc chắn."
"Ồ, hên là con quái vật chạy ngang qua khi nó nhìn," chân Xám đối đáp. "Nơi nào có một chiến binh bộ tộc Bóng Tối, nơi đó sẽ có nhiều hơn thế, và tụi mình chưa địch nổi chúng đâu. Tụi mình phải ra khỏi đây mau." Nó ngước nhìn mặt trời, đã ở gần trên đỉnh đầu. "Mình phải đi đây kẻo không kịp gặp đội tuần tra," nó meo. "Tạm biệt nha." Nó lao vào bụi cây nhỏ, vẫn gọi với lại. "Cậu không bao giờ biết đâu, chắc là Tim Sư Tử sẽ cho mình đi giúp cậu săn mồi khi mình chuyển xong thông điệp này."
Chân Lửa nhìn nó đi. Chú ghen tị với chân Xám,ước gì mình được đi gặp một đội tuần tra chiến binh. Nhưng ít nhất chú cũng cóđiều gì đó để kể cho chân Bụi và chân Cát nghe, khi chú quay về trại. Hôm nay,chú đã trông thấy chiến binh bộ tộc Bóng Tối đầu tiên trong đời.