Những Chàng Trai Của Màn Đêm

Chương 27: 27: Đó Là Bạn Tôi





Bất thình tình, một tiếng rầm vang lên, cánh cửa phía xa đổ sập khiến đôi tình nhân giật thót.

Bốn người từ sau cánh cửa ngã lăn ra.
"Mọi người làm gì ở đây?" Hiểu Minh chau mày.
"Tôi đến xem mọi việc có suôn sẻ không." Thiên Hạo cười ngượng ngạo, chống tay đứng dậy, phủi phủi quần áo.
"Hạo Ca rủ em theo.” Bảo An chỉ tay về phía Thiên Hạo như muốn đổ trách nhiệm.
Hiểu Minh liếc ánh mắt sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống về phía Bảo Anh và Thiên Quân.
"Lúc Hạo Ca gọi điện thoại cho An An, em cũng ở đó.

Hì." Cô cúi mặt.
"Em gái anh hẹn hò, sao anh có thể không tò mò được.

Haha.” Thiên Quân cười sảng khoái.
"Xuất hiện thật đúng lúc mà." Hiểu Minh thì thầm.
Thiên Kim ngượng đỏ chín mặt.

“Mọi người đã đến rồi thì ngồi vào bàn đi.”
"Thôi hai người tiếp tục đi, chúng tôi phải đi rồi.” Thiên Hạo nói.
"Ngồi vào đi.” Hiểu Minh bình thản nói, nhưng nét mặt thể hiện rõ sự uy nghi.
Bốn người bọn họ rụt rè kéo ghế ngồi vào bàn ăn.
"Chúc mừng hai người nha.

Trong nhóm không còn ai cô đơn lẻ bóng nữa.” Bảo Anh nở nụ cười dịu nhẹ.
"Lúc Hạo Ca gọi điện thoại, hai đứa bọn tớ suýt thì té ngửa.

Thật là tận mắt mới dám tin.

Hai người giữ bí mật ghê quá." Bảo An cất giọng nhí nhảnh.
"Có bí mật gì đâu.

Hì." Thiên Kim ngượng ngùng đáp.
"Từ đầu tôi đã chấm hai cậu rồi.

Bây giờ hai đứa đều thành rể nhà anh.

Thật quá tốt.

Hai cậu mà làm gì em gái tôi buồn thì tôi bắt lên đồn cảnh sát đấy.” Thiên Quân nhếch miệng ẩn ý cười gian xảo.
"Thật hay đùa vậy?” Thiên Hạo thì thầm.
"Sao lại có hai chàng rể?” Bảo Anh thắc mắc.
"Sau này anh cưới em, Bảo An cũng thành em gái anh." Thiên Quân nhìn Bảo Anh đắm đuối.
"Không đúng!!!" Hiểu Minh chau mày, ánh mắt lộ vẻ bất an.
Mọi người nhìn chằm chằm vào anh, khó hiểu.
"Nãy giờ bốn người chỉ núp phía sau cánh cửa đó thôi phải không?"
"Đúng vậy!” Thiên Quân nói.

Hiểu Minh cảm nhận được có người theo dõi mình, nhưng là từ phía sau, chứ không phải từ cánh cửa phía trước.
"Có viêc gì sao?" Thiên Quân gặng hỏi.
"Không có gì! Do em nhạy cảm quá thôi." Hiểu Minh bình thản đáp.
Thiên Hạo vẫn im lặng bỗng cất giọng nghiêm túc.

"Tôi có việc gấp.

Mọi người ở lại vui vẻ.” Ánh mắt anh trở nên tăm tối, quay người bước đi dứt khoát.
"Anh đi đâu vậy.” Bảo An nói với theo.
"Anh sẽ về sớm thôi." Thiên Hạo thẳng bước.
"Mọi người mau ăn đi.” Hiểu Minh vội vàng nói.

Anh hiểu bạn mình có việc không muốn ai theo làm phiền.
*******
"Em vào phòng đi, trễ rồi.” Hiểu Minh ân cần nói, ánh mắt trìu mến.
"Anh không vào uống trà sao?" Thiên Kim níu kéo, ánh mắt nũng nịu.
"Hôm nay anh mệt, bữa khác anh sẽ bù cho em." Anh vuốt ve đôi má mềm mại.
"Dạ, vậy em vào nha.

Anh ngủ ngon.”
"Em ngủ ngon, mơ đẹp.” Anh nở nụ cười ấm áp.
Cánh cửa dần khép lại.

Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh như loài thú săn mồi.
********
Chàng thanh niên cao lớn bước tới một con hẻm hẻo lánh gần nhà.
"Lộ diện đi.

Ta biết ngươi theo dõi ta lâu rồi.” Hiểu Minh quát lớn.
Từ trong khe tối, một người đàn ông khoác chiếc áo choàng đen từ từ bước ra.

Trông ông ta khoảng sáu mươi, nhưng gương mặt vẫn còn rất phong độ.

Mái tóc đen trắng hai màu xen kẽ.

Hàm râu quai nón càng toát lên vẻ mạnh mẽ trên thân hình cao lớn.
"Sao ông lại ở đây?" Đôi mắt Hiểu Minh mở to vô cùng ngạc nhiên.
"Cha có một khách hàng.

Hắn ta muốn cha lấy mạng một người?” Lão Long lạnh lùng nói.
"Là ai? Không phải ông đã gác kiếm mười mấy năm nay rồi sao?” Hiểu Minh lớn giọng tức giận.
"Chính là con.

Hắn nhờ cha lấy mạng Hoàng Tử Bóng Đêm."
"Hắn là ai?" Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh.

"Một ông trùm lớn trong thế giới ngầm.

Cha không thể tiết lộ gì hơn.”
"Không giống ông một chút nào? Ông bị làm sao vậy.”
"Không làm sao cả.

Ta chỉ đến để hoàn thành nhiệm vụ.

Con hãy đánh hết sức để cứu lấy bản thân."
Vừa dứt lời Lão Long lao tới đạp thẳng vào bụng Hiểu Minh khiến anh lùi ra sau.
"Sao con không đánh trả.” Ông quát.
"Dù không phải đấng sinh thành nhưng ông có công dưỡng dục.

Cuộc đời tôi có được như ngày hôm nay đều nhờ ông.

Cái mạng này ông muốn cứ việc lấy đi.” Anh thầm nghĩ, ánh mắt đổ xuống như buông xuôi, không hề có ý chí chiến đấu.
"Đừng tưởng ta sẽ nương tay.” Vừa dứt lời, lão ta lao tới liên tiếp tung đòn khiến anh ngã gục.
"Sức ông chỉ có vậy thôi sao, ông già?" Anh cười mỉa mai.
Từ khóe miệng rỉ ra vệt máu đỏ tươi.

Anh chống tay đứng dậy.
"Tiếp tục đi ông già." Anh cố nói thêm.
Thân hình bầm dập lại nhận thêm những cú đánh đau nhói.

Anh té xuống mặt đất lạnh ướt.
"Còn tỏ ra vẻ lạnh lùng.

Nếu muốn giết tôi, một đòn là đủ rồi.

Ông đang mưu tính điều gì thế.” Anh thầm nghĩ.

Nhếch miệng cười mỉa mai.
Hiểu Minh lại chống tay đứng dậy.

Ánh mắt anh sáng lên khi thấy một bóng đen đang nấp ở phía xa.
"Ông làm tôi điên máu rồi đấy.” Anh hét lớn.
Lão Long tiếp tục ra đòn.

Nhưng lần này đã khác, anh đánh trả quyết liệt một sống một chết.

Đánh đến bất phân thắng bại.

Nhưng cả hai đều thấm mệt.

Đột nhiên, hai tên sát thủ ẩn nấp bấy lâu lao tới với con dao sắc bén tỏa ra thứ ánh sáng kim loại lạnh lẽo tấn công Hiểu Minh.
"Sao còn chưa xuống tay.” Một tên quát vào mặt Lão Long.
Lúc này tình thế càng trở nên quyết liệt.

Ba chọi một.

Hiểu Minh đã thấm mệt lại càng phải nỗ lực tránh né những lưỡi dao sắc bén.

Để tránh được một nhát đâm chí tử, anh đã nhận một cú đá khiến thân hình cao lớn ngã gục.

Hai tên sát thủ thừa thế lao tới đoạt mạng anh.

Đột nhiên, chúng bị bàn tay cứng cáp cản lại.
"Ông làm gì vậy?” Một tên quát lớn.
"Tôi muốn tự xuống tay.

Nếu nó chết trong tay người khác, chắc không thể nhắm mắt.” Lão Long nói.
"Nhanh lên!" Tên sát thủ nhăn nhó, lùi lại phía sau.
Lão Long rút con dao trong người ra, chầm chậm tiến về phía Hiểu Minh.

Ánh mắt ông dao động.
"Tít tít tít…tít tít tít." Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Đôi mắt ông sáng lên như điều mình mong chờ đã đến.

Lưỡi dao sắc liền cứa nhanh như gió qua chiếc cổ mỏng manh.

Máu tuôn như thác.

Hai tên sát thủ gục xuống.
Hiểu Minh tròn mắt ngỡ ngàng trước điều vừa diễn ra.
Cất con dao còn rướm máu vào trong người.

Lão Long móc chiếc điện thoại trong túi áo ra nghe.
"Mọi chuyện ổn rồi phải không?" Lão Long cất giọng khẩn trương.
"Đứa con riêng của ông được cứu rồi.” Một người mặc đồ đen ở đầu bên kia điện thoại nói với giọng yếu ớt.
"Thật cám ơn cậu.” Khóe mắt nhăn nheo lộ rõ vẻ xúc động
"Tôi không làm điều này vì ông." Hắn vội cúp máy.
"Chuyện là thế nào?" Hiểu Minh chau mày.
"Cha xin lỗi.

Cha có một đứa con riêng.

Bọn chúng bắt nó làm con tin để ép cha lấy mạng con.” Ông nói bằng một giọng ngậm ngùi.

"Cha không dám xin con tha thứ.”
"Ông không cần xin lỗi.

Mạng tôi ông muốn lấy lúc nào cũng được.

Tôi không oán trách." Anh nói dứt khoát.
"Lúc ở nhà hàng, cậu ấy theo dõi bọn ta.


Nhân lúc bọn chúng sơ hở.

Ta đã nhờ cậu ấy giúp đỡ.”
"Ông đang nói ai?" Hiểu Minh chợt hiểu ra mọi chuyện, tỏ ra gấp gáp và nóng nẩy.
"Chàng trai rời bàn ăn.

Con hãy mau đi tìm cậu ta.

Nghe giọng nói yếu ớt, cha nghĩ cậu ấy bị thương rất nặng.”
"Mau cho tôi địa chỉ.

Tại sao ông lại nhờ cậu ấy.

Thà ông cứ giết tôi cho xong." Anh lớn tiếng, gương mặt đầy lo lắng.
********
Trước sân một căn biệt thự rộng lớn nhuộm đầy máu tanh.

Từ cổng vào cho đến đại sảnh ngổn ngang những xác người mặc đồ vest đen.

Xung quanh be bét máu me.

Những cánh tay lìa khỏi thân thể nhưng vẫn nắm chặt dao kiếm trong tay.
Giữa đại sảnh lộng lẫy.

Một người đàn ông trung niên đang quỳ lạy van xin thảm thiết trước một người mặc đồ đen kín mít.

Trên lưng và hai cánh tay anh là vô số vết chém.

Máu vẫn còn đang rỉ rả nhưng anh vẫn đứng uy nghi chỉ thanh Katana dài hơn một mét về phía người đàn ông.
"Làm ơn… Tha mạng cho tôi… Cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu… Tiền bạc… Gái gú… Quyền lực.

Chỉ cần tha cho tôi…" Tên trùm co ro người, run rẩn liên hồi.
"Có một người ngươi không nên đụng vào.

Thật tiếc cho ngươi.” Phán Quan nói bằng giọng ma mị.
"Tôi đã đắc tội với ai?” Giọng hắn lắp bắp.
"Hãy nhớ lấy cái tên này mà từ nay ngươi phải khiếp sợ.

Hoàng Tử Bóng Đêm." Anh nói từng từ chậm rãi.
Ánh sáng từ thanh kiếm vụt sáng.

Cánh tay của người đàn ông đứt lìa khỏi thân thể.
Chàng trai bận đồ đen quay mặt bỏ đi.

Những bước chân lảo đảo không vững.

Anh ngãy khụy xuống mặt đất.

Anh thấy mình thật lạnh lẽo.

Đôi mắt bắt đầu mờ dần, mờ dần rồi nhắm nghìm vào bóng tối vô tận.