Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 641




Lam Ninh được nhắc nhở, cô vội vàng ôm lấy Đóa Đóa, dìu Dạ Thiên Kỳ đi ra khỏi đám đông, nơi này không thể ở lâu, tại vì cô biết Ân Phi Trường nhất định vẫn còn ở đây, vừa nãy khi cô cứ Đóa Đóa, con dao đó chính là Ân Phi Trường phi ra, hắn cắt đứt sợi dây thừng buộc chân Đóa Đóa, để Đóa Đóa rơi xuống phía dưới.

Bây giờ Dạ Thiên Kỳ còn bị thương, cho nên, phải nhanh chóng rời đi.

Cảnh sát tốc độ chậm chạp, bay giờ còn chưa thấy đến.

Dạ Thiên Kỳ gắng chịu đau đớn ở cánh tay, cùng Lam Ninh ôm đứa trẻ chạy nhanh ra khỏi công viên trò chơi, bọn họ lên chiếc xe ban đầu Lam Ninh ngồi đến, chiếc xe Jeep giống như một con rồng bạc lao nhanh về phía bệnh viện.

Nhìn bóng hai người chạy xa, những người xung quanh mới tản đi, bàn luận sôi nổi tất cả sự việc vừa diễn ra, đúng là kinh hồn bạt vía mà!

Có điều, tất cả những chuyện này vẫn là câu đố chưa có lời giải, rốt cuộc là ai treo ngược đứa bé đáng thương lên bánh xe quay tròn đó, một đôi thanh niên nam nữ xuất hiện giải cứu đứa bé là ai?

Đám đông đã hoàn toàn giải tản, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trong đám đông đó, có hình bóng hiên ngang đạo mạo của Ân Phi Trường.

Bên cạnh hắn ta là một người đẹp có dung mạo đẹp như hoa, lúc này, ánh mắt người đẹp đó đang nhìn Ân Phi Trường, trong con ngươi mang đầy khó hiểu.

“ Ân Tiên sinh, bọn họ đã đi rồi.” Người đẹp nhẹ nhàng nói.

“ Tôi nhìn thấy rồi.” Ân Phi Trường trầm giọng nói.

“ Người đàn ông lao ra cứu đứa bé đó là Dạ Thiên Kỳ phải không? Người Lam Ninh thích bây giờ chính là hắn ta?” Người đẹp khẽ nói.

“ Đúng thế.” Ân Phi Trường trả lời.

“ Người đàn ông này rất có ma lực, tình hình lúc nãy, nếu như bị đứa bé rơi trúng đầu, có lẽ đã chết rồi.” Người đẹp đứng bên cạnh Ân Phi Trường bình thản nói.

Trong con ngươi của Ân Phi Trường ánh lên vẻ lạnh lùng u ám.

Người đẹp không kìm được rùng mình một cái, không dám nói gì nữa.

“ Dạ Thiên Kỳ......” Ân Phi Trường lạnh lùng nói.

Ánh mắt sắc nhọn đó của hắn ta đủ có thể giết chết người khác.

...

Bệnh viện

Ngoài hành lang, Lam Ninh bất an đi đi lại lại.

Dạ Thiên Kỳ và Đóa Đóa đều ở bên trong đang được kiểm tra cẩn thận, điều này khiến Lam Ninh hết sức lo lắng.

Một lúc sau, cửa mở ra, bác sĩ Vương từ bên trong đi ra.

“ Bác sĩ Vương. Tình hình thế nào rồi ạ?” Lam Ninh vội chạy đến, hoảng sợ giữ lấy tay ái của bác sĩ Vương.

Bác sĩ Vương kéo khẩu trang trên mặt xuống, liếc nhìn Lam Ninh, nhẹ nhàng nói: “ Cô Lam Ninh, cô yên tâm, Đóa Đóa không sao, chân do bị dây thừng trói cho nên bị thương nhẹ, do bị lộn ngược một thời gian dài, cho nên phần đầu bị dồn máu, nhưng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sẽ không sao, đứa bé bị hoảng loạn tinh thần, phải nhanh chóng dỗ dành, xóa bỏ ám ảnh trong tâm hồn trẻ thơ của cô bé.”

“ Ồ, cháu biết rồi ạ, bác sĩ, thế còn tiểu Dạ?” Lam Ninh tiếp tục hỏi.

“ Hai cánh tay của Dạ Thiếu gia bị va chạm mạnh, có điều, Dạ Thiên Gia rất thông minh, khi cậu ấy đón đứa bé đã là động tác hòa hoãn, cho nên, cánh tay mặc dù bị thương nặng, nhưng không bị gãy, đây là điều may mắn trong chuyện không may đó. Nghỉ ngơi thả lỏng sẽ khỏe lại.” Bác sĩ Vương từ tốn giải thích.

Tim Lam Ninh như trút được một tảng đá nặng.

“ Cháu muốn đi thăm tiểu Dạ và Đóa Đóa.” Lam Ninh cuống quýt nói.

“ Được, cô vào đi, Đóa Đóa đã ngủ rồi, đừng làm cô bé hoảng sợ, Dạ Thiếu Gia ở bên trong.” Bác sĩ Vương nhẹ nhàng nói.

“ Cháu nhất định sẽ chú ý.” Lam Ninh dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ Vương khẽ khàng đi vào căn phòng bệnh sang trọng đó.

Dạ Thiên Kỳ và Đóa Đóa đã kết thúc kiểm tra, bác sĩ và y tá đều đã ra ngoài, Lam Ninh nhìn Đóa Đóa, cô bé ngủ rất yên tĩnh. Dạ Thiên Kỳ đã thông báo cho Lạc Mộ Thâm và Nhụy Tử đến, bọn họ bây giờ đang trên đường đến.

Lam Ninh nhẹ vuốt va đôi má dễ thương của cô bé, sau đó kéo chăn lên cho cô bé.

Quay đầu lại, nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ dựa nửa người trên đầu giường, đôi mắt chăm chú nhìn mặt, mặt cô đủ bừng lên, ngồi xuống bên cạnh Dạ Thiên Kỳ.

“ Cánh tay anh không sao chứ?” Lam Ninh nhẹ giọng nói.

“ Rất đau, không có cảm giác nữa rồi.” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói, đôi mắt vốn dĩ tinh anh nhanh nhẹn, đôi mắt nhìn xa trông rộng lúc này giống như đứa trẻ đáng thương xót xa như thế, đen tròn giống như mắt nai vậy.

“ Tiểu Dạ ngốc ngếch.” Lam Ninh nhẹ nắm lấy tay của Dạ Thiên Kỳ.

“ Nếu như anh không ngốc, thì Đóa Đóa không phải ngã chết rồi sao? May là anh đến kịp, em xem có phải anh rất nhanh? Anh đến với tốc độ của con báo mà!” Dạ Thiên Kỳ có vẻ đắc ý nói.

Anh ấy gắng sức cử động tay của mình, nhẹ nắm lấy bàn tay mát lạnh của Lam Ninh, dịu dàng nói: “ Thật may, còn có thể nắm được tay em, anh còn nghĩ rằng, tay của anh, gãy chắc rồi.”

Anh ấy đưa những ngón tay dài đó, giống như ngà voi điêu khắc thành đôi bàn tay, nắm lấy bàn tay mảnh mai của Lam Ninh, bóp chặt mấy cái, Lam Ninh lập tức cảm thấy tay mình dường như nóng lên, cùng lúc, cảm giác ấm áp đó cũng từ ngón tay của cô lan dần vào trong tim cô vậy.

Nhìn Dạ Thiên Kỳ với khoảng cách gần như thế, Lam Ninh lần nữa phải trầm trồ ngũ quan hoàn mỹ, đường nét rõ ràng và khí chất tao nhã đó khiến tam Ninh cảm thấy anh ấy giống như là mặt trời sáng lạn từ mặt biển xa dần lên cao, anh ấy đẹp như thế, ấm áp như thế.

Cô đờ đẫn chớp chớp đôi lông mi dài, cảm thấy mặt mình như dần nóng lên.

Mặc dù thân thiết với anh ấy như thế, cô vẫn đỏ mặt.

Tại vì đôi mắt sâu xa đó cũng đang nhìn cô.

“ Lúc đó anh nghĩ, hỏng rồi, tay có lẽ biến dạng mấy, may là, tay vẫn còn.” Dạ Thiên Kỳ cố gắng nhỏ giọng nói.

Lam Ninh không nén được bổ nhào vào lòng anh ấy, vòng tay ôm chặt lưng anh ấy.

Ôm sát Dạ Thiên Kỳ như thế, cô có thể rõ ràng ngửi thấy trên người anh ấy tỏa ra mùi tươi mới nhè nhẹ, đó là mùi cơ thể đặc trưng của Dạ Thiên Kỳ, không giống những người đàn ông khác, cũng không giống với mùi nước hoa mà Lạc Mộ Thâm thích, đó là thứ mùi sạch sẽ đặc biệt của riêng Dạ Thiên Kỳ.

Thứ mùi cơ thể này, cô quá quen rồi. Trước đây khi trên đảo hoang, hai người thường xuyên chen chúc cạnh nhau, Lam Ninh thường xuyên ngửi thấy mùi cơ thể này.

“ Tiểu Dạ, xin lỗi, em lúc nào cũng liên lụy đến anh. Nếu không phải em, Đóa Đóa cũng không bị thương đến mức này.....” Lam Ninh khẽ nói.

“ Giữa chúng ta còn phải nói những lời khách sáo này sao?” Dạ Thiên Kỳ trầm mặt xuống, “ Em và Đóa Đóa không sao, đây mới là quan trọng nhất,”

Lam Ninh không nói gì, má cô áo sát vào ngực Dạ Thiên Kỳ, nghe tiếng tim đập kiên định của Dạ Thiên Kỳ.

Tiểu Dạ, cảm ơn anh, cứu được Đóa Đóa.

Nhưng, anh thật sự quá mạo hiểm rồi.

“ Nếu như, anh không thuận lợi đón được Đóa Đóa, Đóa Đóa rơi vào đầu anh hoặc vào vị trí khác, có lẽ anh không chết thì cũng tàn tật.” Lam Ninh nhẹ nhàng nói, “ Tiểu Dạ, anh thật rất ngốc,”

“ Anh là yêu ai yêu cả đường đi mà, em cũng biết, Đóa Đóa giống như con gái của anh vậy, hơn nữa em cũng liều mạng cứu Đóa Đóa. Khi anh chạy đến đó, nhìn thấy em trong tình hình đó, anh còn chưa kịp suy nghĩ gì? Đóa Đóa và em không có quan hệ gì, em liều mạng bảo vệ, huống hồ là anh?” Dạ Thiên Kỳ thở dài, run rẩy đưa hai tay vuốt ve mái tóc ngắn mượt mà của Lam Ninh.