Nhục Hồng Ngải

Chương 24




Thầy H"Nue bất ngờ vì bà Mo đã đón được lá bùa của anh. Anh cứ nghĩ rằng bà ta không hề biết anh đang tiến lại gần. Có vẻ như công lực và cảm nhận của bà ta không hề tồi.

Bằng những hành động nhanh như cắt, bà ta rút từ trong chiếc túi bên mình ra một tấm kim loại lớn, có khắc hoa văn gồ ghề, giống như một loại khí cụ, đập thẳng vào ngực thầy H"Nue khiến anh bật ngã ra sau. Thầy H"nue cảm thấy một cơn đau vô cùng bắt đầu lan tỏa từ phía vết thương bà ta đập vào. Một luồng khí nóng đang lan dần ra khiến cánh tay và chân thầy nóng rẫy lên. Hoa văn của khí cụ đó đã in hằn những vết đỏ lấp ló sau chiếc áo đen của thầy H"Nue. Đó dường như cũng là một loại tà độc nữa. Dù nặng hay nhẹ, người đàn bà cay nghiệt đó vẫn luôn cố gắng dùng những đòn chí mạng giáng vào thầy H"Nue. Anh cảm giác như mình đang bị phá hủy từ bên trong, vết đâm bên hông vẫn đang tuôn máu ra không ngừng khiến anh run rẩy. Bà ta nhanh chóng tiến lại gần anh để thực hiện điều bà ta đã ấp ủ từ lâu: giết chết anh.

Bản năng sống còn của thầy H"Nue trỗi dậy mạnh mẽ. Nếu như bây giờ anh nằm im thì cơ hội sống sót của anh là bằng không. Anh phải đứng dậy chiến dấu tới khi nào có thể dù anh biết năng lực của mình có yếu hơn bà ta. Năm xưa khi anh vẫn đang theo học phép thì thầy mất đột ngột. Thầy muốn truyền lại cho anh tất cả những bí thuật, thảo dược, bùa chú,...nhưng không thể. Sau đó, anh vẫn làm theo những lời thầy đã từng dặn, cố gắng học hỏi thêm và phát huy năng lực của mình ở đôi mắt. Nhưng đúng là câu "không có thầy đố mày làm nên". Không có thầy, anh khó trở nên xuất sắc, vẫn như một vầng trăng bị che lấp bởi những đám mây dày...

Thầy H"Nue vùng dậy kháng cự lại bà Mo, ngăn cản bà ta rút ra thêm lá bùa nào. Thế nhưng anh đang rất yếu....

Bất chợt từ đâu, một con chim lớn bay thẳng vào trong hang động, cất lên những tiếng kêu dài. Con chim ấy có dáng hình khá quen thuộc, giống như con chim sáo ngày xưa thầy anh hay nuôi.

Trong đầu thầy H"Nue hiện lên một mảng ký ức mờ nhạt trong thần trí mê mê tỉnh tỉnh: giọng nói của thầy anh văng vẳng:

"Trong tình huống cấp bách, muốn khai thông năng lực nhanh nhất, cứ dồn chân khí vào huyệt Bách Hội. Mọi năng lực tiềm ẩn sẽ bộc phát, muốn làm gì cũng làm được cái đó...nhưng hậu quả sau đó có thể là suốt đời..."

Không đắn đo gì thêm, thầy H"Nue buông tay bà Mo, tập trung dồn khí lực vào lòng bàn tay và đập thật mạnh vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu. Cơn choáng váng cực mạnh ập đến. Thầy H"nue cảm giác như cơ thể mình đang bị xé đôi ra. Anh loạng choạng.

Bà Mo được thể áp sát đến, tay bà ta đã kip xòe ra 4 chiếc kim bùa. Đúng lúc bà ta chuẩn bị xuyên đống bùa vào người anh thì H"Nue đã ngẩng lên.

Đôi mắt của thầy H"Nue trắng dã và bắt đầu tỏa dần ra thứ ánh sáng cực đại. Thứ tà khí hắc ám xung quanh người bà Mo bắt đầu có dấu hiệu đảo ngược hỗn loạn. Bà ta vô tình nhìn vào đôi mắt chói chang ấy. Bên trong đôi mắt hiện lên hình ảnh của sáu cõi, nghìn đời, những khổ đau hỉ nộ ái ố, những cuốn phim tua nhanh của hàng vạn kiếp chúng sinh. Bà ta hét lên đau đớn vì không thể chịu nổi sự đả kích trong ánh mắt đó.

Như một cỗ máy được vận hành, thầy H"Nue bắt đầu vận ấn Kim Cương, thứ ấn xa vời mà anh chưa từng một lần học được. Bàn tay thầy đập mạnh vào những điểm cần thiết trên cơ thể bà Mo để khóa chặt luồng chân khí bên trong.

Bà Mo cũng không phải là người dễ dàng hạ gục. Bà ta có thể đoán được những ấn điểm của loại thuật này, vô hiệu hóa một vài đường đi của thầy H"Nue, chỉ là thầy H"Nue nhanh nhẹn hơn nên vẫn tác động được nhiều phần. Cuộc chiến giằng co căng thẳng diễn ra liên tục. Những lá bùa xanh đỏ liên tục được thổi lên, bùng cháy trong hang động như pháo hoa giao thừa. Chiếc túi đồ quý giá được bà Mo quăng xuống đất để tiện giao đấu.

Bị khóa bớt luồng chân khí, bà Mo thể hiện pháp lực yếu dần đi, uy lực của những lá bùa độc bà ta thổi ra không còn được như trước. Bà ta không dám nhìn vào đôi mắt sáng lóa của thầy H"Nue thêm nữa vì vậy tầm nhìn cũng bị cản trở. Bà ta đâu ngờ rằng, một cuốn sách trong túi vải bà ta bỏ xuống đã lăn ra ngoài...

Lùi lại phía sau phòng thủ, chân bà ta đạp phải cuốn sách trơn khiến bà ta mất đà ngã ra sau. Thầy H"Nue nắm bắt cơ hội nhảy mạnh lên giơ ấn của Phật Phổ Hiền. Ánh sáng từ mắt thầy rọi qua ấn giữa các ngón tay lại tỏa ra thứ ánh sáng ngũ sắc lấp lánh.

Thứ ấn chiếu thẳng vào ngực khiến bà Mo thổ huyết. Vậy nhưng bà ta vẫn cố gắng giãy giụa, tìm điểm yếu của H"Nue để đánh vào. Thầy H"Nue lại với lấy con dao ngà voi giơ cao giáng xuống bên ngực trái của bà ta...ánh sáng của con dao loáng lên trong chốc lát....

***

Thầy H"Nue bò lết ra khỏi con đường rừng lớn. Hai hốc mắt của thầy tuôn đầy những máu. Thầy hét lên kêu cứu rồi ngất đi giữa khoảng rừng thưa. Người dân xung quanh đêm ấy đều nghe tiếng kêu lớn của một con chim sáo nào đó thê thiết trong khu rừng như thông báo điều gì...

Thầy H"Nue phải nhập viện nằm rất lâu sau trận quyết chiến đó. Dây thần kinh đôi chân của thầy đã bị phá hủy cùng rất nhiều bộ phận nội tạng tụ máu, may thay đôi mắt còn giữ lại được...

Cảnh sát đã ập vào bắt được bà Mo trong trạng thái bất tỉnh giữa hang động nằm sâu trong núi. Bà ta bị một con dao găm trước ngực nhưng không phải vết đâm chí mạng. Có lẽ thầy H"Nue đã nương tay...

Cảnh sát đã điều tra thân phận bà ta không phải là người Việt mà là gốc Trung Quốc, người dân tộc Bo đã thất truyền từ lâu. Chính bà ta được một gia đình Trung- Việt nuôi lớn và truyền lại phong tục của quê hương mình, từ huyền táng tới các loại tà thuật cổ. Lớn lên bà ta tìm về nơi rừng núi Tây Bắc, vùng đất hợp khí để bà ta tu luyện và quen thầy của H"Nue. Từ ấy các bi kịch đảo điên cả đất nước bắt đầu. Án tử hình là điều chắc chắn nhưng vẫn còn là quá nhẹ với người phụ nữ tâm địa xấu xa không ăn năn hối cải này...

Mối liên hệ giữa vợ Bách với câu chuyện này vẫn còn là ẩn số.

Gia đình Bách sau biến cố lớn đã trở về nhịp sống bình thường. Tất cả đều không thể ngờ được sự may mắn của anh khi đón được con về. Những đứa trẻ mất tích lâu như Nhật khó có lòng sống sót được, nhất là dưới tay bộ máy giết người hàng loạt không còn nhân tính của Mo Xa Tích và Thiên Hồng.

Bách đã dỗ dành an ủi Nhật, chữa trị tâm lý cho cậu bé vượt qua cú sốc lớn ấy. Phản ứng của Nhật rất tích cực, hòa nhập cuộc sống bình thường khá nhanh chứ không bị ám ảnh nặng nề như những đứa trẻ khác. Bách cũng ngạc nhiên vì điều đó. Anh có nhớ lại ngày hôm ấy, Nhật đã biết chính xác lúc anh đang có ở trong hang động để kêu cứu. Bình thường cậu bé sẽ không dám làm càn như vậy vì lũ tay sai sẽ phát hiện ra và đánh đập rất dã man. Hơn thế nữa, cậu bé kêu lên rằng: "Mẹ ơi...Mẹ ơi cứu con..." chứ không phải là ai khác. Có thể đó là phản ứng bình thường của một đứa trẻ khi bị đau hay sợ hãi, nhưng mẹ Nhật đã mất 3 năm, cậu bé đã quen không có mẹ,...

Bách đem thắc mắc đó hỏi khéo con, rằng tại sao Nhật lại làm như vậy, tại sao loại thức ăn vỗ béo và thuốc mê của những kẻ thủ ác lại không tác động được đến con. Anh không muốn đào quá sâu sợ Nhật nhớ lại ký ức đau buồn, thế nhưng câu trả lời của Nhật khiến anh thật sự bất ngờ.

"Ngày nào, con cũng gặp mẹ...Bố ạ. Con ngủ thấy mẹ ngồi cạnh ôm con, mẹ dặn con không được ăn những đồ gì chúng đưa. Ăn 1 ít, vứt đi hết. Mẹ còn chỉ cho con ăn gì..Có nấm trong cái hang đó...À...hôm ấy, mẹ gọi con tỉnh dậy, rồi nói vào tai con là gõ hầm gọi kêu cứu rồi mẹ đi mất. Con gõ mãi, gõ mãi gọi mẹ mở cửa cho con. Con sợ lắm. May mà có bố tìm được con..."

Anh ôm con vào lòng, nước mắt tuôn trào.

Bách nhớ lại ngày thầy H"Nue vào thăm anh ở bệnh viện, anh phải bó bả vai mất vài tháng, thầy có nói với anh về việc thầy bắt gặp linh hồn của vợ anh hiện về nói lời cảm ơn. Thầy cũng nói rằng, việc anh nhìn thấy ma lai và ảo giác trên Tây Bắc này là điều hiếm thấy bởi không phải ai cũng dễ dàng bắt gặp và nhìn thấy chúng. Chỉ khi có một luồng năng lượng tương thích ở bên cạnh mới có thể giúp anh khai thông nhãn thuật. Điều này chứng tỏ rằng, linh hồn của vợ anh vẫn luôn sát cánh ở ngay bên cạnh để giúp đỡ và bảo vệ anh, anh mới có thể nhìn thấy, chỉ có điều rằng anh không biết mà thôi. Chỉ vì một lí do nào đó mà cô không báo mộng điều gì cho anh mà âm thầm dẫn lối, những lần thoát nạn may mắn của Bách có lẽ cũng do cô sắp đặt. Bách đã đọc đi đọc tờ giấy nhắn vợ anh để lại cho anh. Toàn bộ lời bài thơ đều chỉ rõ ra manh mối những sự kiện xảy ra nơi đó như Uông Bắc là kẻ phản bội "trong êm có thù", hay việc trong những cây cối có che giấu tội ác tàn độc của mụ Mo "mộc thổ thấm đẫm huyết tươi muôn đời...". Vợ anh còn dặn anh không được nếm thử ngọc thực được cho, anh đã bất cẩn không nghe lời mà nếm thử trái hồng kinh tởm ấy, chính vì thế mà việc tìm kiếm Nhật bị kéo dài thời gian thêm rất lâu...

Hiểu ra những điều đó, Bách bật khóc như một đứa trẻ. Anh cảm động vì tình cảm bao la của Dương dành cho anh, ngay cả khi cô không còn trên cõi đời này nữa. Tất cả những gì cô làm đều là vì anh và Nhật, thế nhưng giờ lí do thật sự là gì, tại sao cô lại biết, anh không thể nào hiểu được. Những người nắm rõ sự thật năm xưa đều đã mất cả, không biết lần tìm từ đâu. Anh chỉ biết cố gắng sống thật tốt với kỉ niệm về cô đong đầy trong tâm trí, chăm sóc Nhật nên người. Anh biết cô đã, đang và sẽ yêu anh mãi mãi, vậy là đủ.

Sự thật năm nào, có lẽ chỉ Dương hiểu rõ nhất.

(còn tiếp)