Nhục Bồ Đoàn
Một phen học được thuật kia, mặc sức vẫy vùng.
Sau khi chia tay thuật sĩ , Bán Dạ Sinh trở về nhà trọ, Nằm trên giường một mình, Sinh suy nghĩ, tưởng tượng không biết chừng cải tạo xong rồi thì sẽ thỏa nguyện đến đâu. Bất giác dâm hứng nổi lên, Sinh nghĩ thầm:
“Mình lâu quá không ngủ với ai cả, nên dục vọng bị đè nén, không phát tiết ra được, nếu chờ mãi đến lúc hoàn tất thì làm sao chịu nổi. Chi bằng mìng dâm dục một bữa, coi như là uống thuốc xổ trước vậy.”
Nghĩ đến đây, Sinh không sao yên giấc được bèn bò dậy định đi tìm kỹ nữ, nhưng lại sợ đã trễ, họ bận khách không chịu tiếp. Sinh lại nghĩ hiện bên mình sẵn có phương tiện để dùng trong lúc cấp bách, sao không dùng đến, bèn gọi một gia đồng lên giường với mình để thỏa mãn thay cho phụ nữ vậy.
Theo hầu Sinh, có hai tên gia đồng, đứa tên Thư đồng, đứa tên Kiếm thao. Thư đồng mới muời sáu tuổi, nhờ biết chút ít chữ nghĩa nên được Bán Dạ Sinh giao cho coi sách vở, vì thế nên có tên là Thư đồng (ống sách). Còn tên gia đồng kia lớn hơn Thư đồng vài tuổi thì được gọi tên Kiếm thao (bao đựng kiếm), vì được giao giữ thanh kiếm cổ của cha ông Bán Dạ Sinh để lại. Mặc dù chân chúng đều lớn như chân tượng, cả hai đều có bộ mặt sáng sủa, xinh đẹp như con gái vậy. Kiếm thao có phần thực thà, không biết nũng nịu, nên mỗi lần giao hoan với nó, Bán Dạ Sinh không thích lắm. Trái lại, Thư đồng tuy ít tuổi hơn, nhưng liến, lại biết làm tình, khi giao hoan với Bán Dạ Sinh cũng õng ẹo như phụ nữ, lại cũng rên rỉ như khoái cảm, vì vậy Bán Dạ Sinh thích nó hơn. Ðêm nay Bán Dạ Sinh không gọi Kiếm thao mà gọi nó lên giường để thỏa mãn lửa dục.
Thư đồng đợi Bán Dạ Sinh xong xuôi , mới hỏi:
“Bấy lâu công tử chỉ nghĩ đến đàn bà con gái mà không hề ngó ngàng đến đàn ông con trai, khiến tụi em bị bỏ xó. Ðêm nay, không hiểu cao hứng thế nào, công tử lại thình lình đổi ý như vầy.”
Bán Dạ Sinh nói:
“Ðêm nay, có phải tao gắn bó với mày đâu, tao chia tay với mày đấy”
Thư đồng nói:
“Tại sao chia tay? Công tử nỡ nào đem bán em cho đành”.
Bán Dạ Sinh nói:
“Tao nỡ nào đem bán tụi bay. Hai tiếng chia tay tao nói đây, không phải là tao chia tay với mày, mà dương vật tao chia tay với hậu môn của mày”.
Thư đồng nói:
“Sao thế?”
Bán Dạ Sinh nói:
“Mày biết mấy ngày nửa tao sẽ được cải tạo, dương vật của tao sẽ to gấp mười lần khi trước, chừng đó ngay âm hộ của đàn bà mà hơi nhỏ một tí cũng không xài được, nói chi hậu môn của tụi bay.
Tao với mày đêm nay lần chót, từ đây về sau sẽ không làm ăn gì được nữa, như vậy chẳng phải chia tay với nhau sao?”
Thư đồng nói:
“Nó chỉ nhỏ chút xíu thôi, sao phải cải tạo làm gì?”
Bán Dạ Sinh mới giải thích cho nó hiểu là giao hoan với đàn bà không giống như với đàn ông, họ thích to mà không thích nhỏ.
Thư đồng nói:
“Như, vậy cải tạo xong là công tử chỉ chơi đàn bà thôi, mà không cần tụi em nữa.”
Bán Dạ Sinh nói:
“Ðúng vậy”
Thư đồng nói:
“Công tử đi chơi gái đẹp, chắc cũng cần người theo hầu, xin cho em cùng theo. Nếu có thừa gái đẹp dùng không hết, xin công tử cho bớt cho em một người, để được nếm mùi vị phong lưu cho thỏa lòng bấy lâu nay theo hầu một ông chủ phong lưu”.
Bán Dạ Sinh nói:
“Ðiều này cũng dễ. Chủ tướng no thì thủ hạ cũng không đói. Tao ngủ với chủ, thì mày ngủ với tớ, đừng nói một đứa, vài chục đứa, vài trăm đứa cũng có.”
Thư đồng nghe xong mừng lắm, ra công chiều chuộng chủ cho đến kết cục khoái lạc mới thôi.
Ngày hôm sau, Bán Dạ Sinh lo sắm sửa mọi thứ, mua một con chó đực thật mập, thật mạnh, lại tìm một con chó cái tương xứng, mỗi con cột một nơi trong nhà trọ để nuôi, đợi đến ngày hẹn sai Thư đồng dắt qua, đồng thời cũng bảo Kiếm thao chuẩn bị sẳn rượu để mang theo.
Thuật sĩ vì phải truyền bí thuật, nên tìm một chỗ thật kín đáo, có đất trống nhiều, có phòng ốc rộng rãi, không ai qua lại lộn xộn, cửa nẻo đều đóng kín để dễ bề làm việv.
Thấy Bán Dạ Sinh qua tới thuật sĩ bảo Sinh bỏ dương vật ra rồi bôi thuốc tê lên, chuẩn bị cho cuộc giải phẩu. Bôi thuốc xong, Sinh không còn cảm giác gì cả, tưởng chừng như không có nó vậy. Sinh hơi an tâm, biết rằng lúc cắt sẽ không đau đớn lắm.
Lát sau, rượu mang đến, Sinh cùng thuật sĩ nhâm nhi, xem hai con chó giao cấu với nhau. Lúc nửa hồi cụp lạc, thì hai tên gia đồng nắm hai đầu dây kéo ghì chúng, còn thuật sĩ cầm dao chặt ngang. Chó đực kêu oăng oẳng, hai chân sau cố kẹp chặt âm hộ con cái như sợ bị chia cách, nào ngờ không xong mà dương vật của nó cũng bị mất rồi.
Thuật sĩ chặt xong, bèn vội vàng tiến hành thủ thuật như đã trình bày trước. Xong rồi hai người lại uống rượu.
Ðến đêm. Bán Dạ Sinh ngủ nhờ trong nhà của thuật sĩ. buổi tối hai người có dịp trò chuyện và Bán Dạ Sinh cũng nghe thêm được nhiều thuật lạ chốn phòng the. Qua ngày hôm sau, Sinh mới về nhà tịnh dưỡng. Cũng may, Sinh đã qua được ba tháng chịu đựng, không nhìn đàn bà, không nghĩ đến chuyện dâm dục, ngay cả vật vừa cải tạo, Sinh cũng không thèm ngó, thèm rờ đến.
Ðợi đủ một trăm hai mươi ngày mới tháo băng ra, sau khi rửa ráy sạch sẽ, Sinh mới nhìn kỹ. Bất giác cười to lên:
“Trông mi to lớn vĩ đại làm sao! cải tạo quả rất có hiệu lực, từ đây về sau mi mặc sức mà tung hoành trong thiên hạ”
Lại một vài hôm sau nữa, Sinh định đi tìm Tái Côn Lôn thì Tái Côn Lôn cũng vừa đến. Tái Côn Lôn nói:
“Lâu quá em ở nhà, không đi đâu, chắc là học hành tiến bộ nhiều”.
Bán Dạ Sinh nói:
“Học hành thì đại khái cũng thế thôi, riêng có thuật phòng the thì tiến bộ nhiều”.
Tái Côn Lôn nói:
“Khí lực của em đã yếu mà dương vật cũng không dài được bao nhiêu, anh khuyên em không nên để ý chuyện đó làm gì”
Bán Dạ Sinh nói:
“Anh nói sao, kẻ sĩ đi vắng ba ngày đã thấy có thay đổi, huống hồ gì anh em mình xa cách nhau đến ba tháng, chẳng lẽ không có gì đổi thay, để anh bỉ bạc như vậy”.
Tái Côn Lôn nói:
“Cho dù có tiến bộ, thì cũng chỉ bôi bác đấy thôi, có gì đáng nói đâu. Cũng như người học võ nghệ, thân thể phải cao lớn, khí lực phải cường tráng, lúc bấy giờ học võ mới xài được. Còn như người cao không quá ba thước, khí lực không đến mười cân, cho dù có học thập bát ban võ nghệ, môn nào cũng giỏi, nhưng chỉ cầu may giết được tên trộm nhỏ là cùng”.
Bán Dạ Sinh nói:
“Anh nói sai rồi, há không thấy trẻ con ba thước mà về sau thành bậc đại hán hay sao? há không nghe các bậc danh sư tay không có thể trừ ma bắt quỷ, vậy mà mới trông chẳng khác cô gái đồng trinh hay sao? chỉ có dương vật của người chết là có thể tiêu tan, không dài ra được chứ của người sống thì làm sao biết được là không dài, không to ra.”
Tái Côn Lôn nói:
“Anh không tin như thế. Dương vật của trẻ con còn mười ba mười bốn tuổi, chưa xuất tinh, tuy mổi ngày một to ra, nhưng làm sao phát triển bằng của ngưòi ngoài hai mươi tuổi, bởi vì sự phát triển của nó chỉ tính bằng ti bằng hào, chứ đâu có tính phằng phân bằng tấc được”.
Bán Dạ Sinh nói:
“Ðừng nói ti hào, ngay cả phân tấc cũng không nhìn ra được, trừ phi nó to ra gấp mấy lần mới thấy lạ mà thôi”.
Tái Côn Lôn nói:
“Ðâu có chuyện vô lý như vậy. Ở đời này, chỉ có con người làm giàu bộc phát mà thôi, chứ dương vật thì làm gì bỗng dưng bộc phát được. Em đã nói vậy thì hãy vạch ra cho anh xem”.
Bán Dạ Sinh nói:
“Lần trước đem khoe bị anh chê bai thậm tệ, em thề sẽ không cho ai xem nữa”.
Tái Côn Lôn nói:
“Ðừøng nói chơi, hãy mau cho anh xem. Nếu quả thật có tiến bộ chút nào, thì anh xin lỗi”.
Bán Dạ Sinh nói:
“Nói bằng miệng nào ích gì. Tốt hơn anh nên tìm một việc hay hay cho nó làm, một là để thí nghiệm nó hai là để khuyến khích nó. Có nư vậy mới là người anh có lòng bồi dưỡng nhân tài”.
Tái Côn Lôn nói:
“Ðã thế, anh hứa sẽ chu tất việc đã nói với em hôm trước”.
Bán Dạ Sinh nói:
“Nếu vậy, xin chớ chê như trước”.
Bấy giờ trời bắt đầu vào đông, Sinh mặc áo bông quần cạp. Sinh sợ rằng quần áo mặc nhiều quá, cử động trở ngại, vạch ra xem không kỹ, nên nới thắt lưng lụa, nhét ạt áo vào rồi tuột quần. Hai tay bợ lấy dương vật, Sinh nói với Tái Côn Lôn :
“Có tiến triển chút nào không, mời anh xem thử”.
Tái Côn Lôn lúc đứng xa còn hồ nghi, nhưng khi lại gần mà dòm, thì trố mắt le lưỡi tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên. Tái Côn Lôn hỏi Bán Dạ Sinh :
“Em làm sao mà dương vật tương đối bỉ ổi kia trở thành hùng tráng đến thế?”
Bán Dạ Sinh nói:
“Em không biết tại sao. Từ khi bị anh nói khích, nó vùng vằng gồng lên suốt ngày đêm như nổi giận vậy, ngay em cũng không cản được”.
Tái Côn Lôn nói:
“Chớ gạt anh. Trên lớp da có dấu dao, bốn phía lại có bốn lằn dài khác nhác màu. Như vậy đã dùng xảo thuật gì để cải tạo, em nói thiệt cho anh rõ.”
Bán Dạ Sinh bị gạn hỏi đành đem chuyện gặp thuật sĩ dùng cẩu vật biến cải kể cặn kẻ cho Tái Côn Lôn.
Tái Côn Lôn nói;
“Lòng hiếu sắc của em kiên trì như thế, đủ để kế hoạch chỉ tiến không lùi. Ðã không ngăn được, thôi để anh lo cho em xong việc”.
Tái Côn Lôn bỏ đi dò la, ít bửa sau, tươi cười chạy về báo:
“Anh vừa hỏi người hàng xóm, người ta nói chồøng đi bán tơ ở xa, mười mấy bữa mới về. Bây giờ em đi cùng anh, tìm lời tán tỉnh nàng, chắc chỉ cần tỏ chút tình ý đằm thắm chắc được. Ðến tối anh tìm cách đưa em lọt vào nhà, bảo đảm sẽ có tới mười mấy ngày để cùng nhau khoái lạc”.
Bán Dạ Sinh nói:
“Trăm sự xin cậy nơi anh”.
Thế là hai người ra đi, chẳng bao lâu đến tiệm. Giai nhân đích thân tiếùp khách, mặt không lộ vẻ gì.
Tái Côn Lôn nói:
“Tại hạ muốn mua ít cân tơ”
Người đàn bà trông hàng nói:
“Có thì đang có vài cân, không rõ ông đây có vừa ý không”.
Bán Dạ Sinh nói:
“Tơ nhà cô chắc rất tốt, có khi lại còn quá tốt là khác, chỉ sợ học trò lỡ vận như tôi mua không nổi mà thôi”.
Người đàn bà nói:
“Quan nhân quá lời, xin mời ngồi chơi, để tôi lấy tơ”.
Tái Côn Lôn bảo Bán Dạ Sinh ngồi phía trên, mình ngồi phía dưới, phía trên gần chỗ người đàn bà, cho tiện ve vãn.
Người đàn bà đem ra một cuộn tơ trao cho Bán Dạ Sinh xem, nét mặt đoan trang bình thản không lộ ý gì cả.
Bán Dạ Sinh chưa cầm cuộn tơ đã bảo:
“Cuộn tơ này quá vàng, e không dùng được”.
Nhưng khi cầm trong tay, lại nói với Tái Côn Lôn :
“Lạ thật, lúc nãy cô cầm cuộn tơ trong tay thì thấy màu vàng, bây giờ cầm đến tay tiểu đệ rời thì cuộn tơ lại thành trắng, không hiểu tại sao vậy”.
Suy nghĩ một lúc, Sinh tiếp:
“Phải rồi, tay của cô nương đây trắng cho nên làm màu tơ hóa vàng, còn tay em đen, nên tơ vàng ửng trắng”.
Người đàn bà nghe nói, liếc nhìn tay của Bán Dạ Sinh rồi đáp:
“Tay của quan nhân có đen đúa chút nào đâu”.
Nói là nói vậy, chứ nàng vẫn chưa lộ tình ý gì.
Tái Côn Lôn nói:
“Tay của chú ấy so với của chúng tôi không thể nói là đen, nhưng so với tay cô nương không thể nói là trắng”.
Người đàn bà nói:
“Ðã nhận tơ thiệt trắng, sao các ngài lại không mua?
Bán Dạ Sinh nói:
“Ðây là do tay tôi mà tơ hóa trắng, đủ rõ không phải trắng thật, thành ra muốn mua tơ nào trắng như tay cô nương mới đúng là hàng tốt. Xin cô nương lấy thêm hàng cho chúng tôi xem”.
Tái Côn Lôn nói:
” Trên đời, làm gì có nổi thứ tơ trắng cỡ tay cô nưong đây. Chỉ cần bằng màu da mặt của chú là cũng đủ dùng”.
Người đàn bà nghe xong lại đưa mắt nhìn Bán Dạ Sinh một lúc rồi cười nói:
“Chỉ sợ ngày nay trên đời không có nổi loại tơ trắng bằng thế”.
Quý độc giả có biết tại sao người bán tơ ban nãy lơ là, mà bây giời thình lình lại quan tâm không? Ấy là vì nàng cận thị, cách xa ba bước là không thấy rõ. Lúc đầu, khi Bán Dạ Sinh bước vào, chỉ tưởng là người mua tơ tầm thường, kịp đến khi nghe nói đến mấy tiếng học trò lỡ vận, mới biết là dân đọc sách, nhưng vẫn cho là kẻ tầm thường, không nhìn kỹ, bởi giương mắt ngó người chỉ mệt mà thôi; thế nên gặp đàn ông con trai, nàng ít khi nhìn ngắm. Nhưng phàm đàn bà cận thị thì số xinh đẹp lại đông, xấu xí ít, số thông minh đông, ngu muội ít.
Duy có điều là lòng ham chuyện mây mưa cũng như lòng tham sắc dục của đàn ông, đã làm tình là phải đến nơi đến chốn mà rất tích cực, chứ không lơ là. Về sau có hai câu tục ngữ:
Phụ nhân cận thị nhãn
Cán sự bất nọa lãn
Có nghĩa:
Ðàn bà cận thị
Làm tình không lười.
Nếu vốn là người đam mê sắc dục mà mắt lại còn có thể nhìn xa để trông thấy được trai đẹp, thì sao giữõ được lòng riêng khỏi động, cho tiết tháo được tròn. Cho nên ông trời khi tạo ra hình hài con người cũng có điều hay, là bắt họ phải có cặp mắt ấy để chỉ nhìn thấy chồng, còn ai khác kia dù có đẹp như Phan An, Tống Ngọc cũng không nhìn thấy rõ ràng từ xa. Như thế đời mới bớt đi được nhiều nghiệt chướng. Vì vậy, cho đến nay, người đàn bà cận thị phần lớn dễ vẹn được tiết tháo, ít làm bậy, chung quy cũng là nhờ cặp mắt cận thị.
Còn người đàn bà ban nãy, không phải chỉ khéo nói vài ba câu là đủ để nàng để mắt tới đâu, cho dù có đứng trước mặt nàng tán tỉnh đến tối, nàng vẫn coi như gặp đám mây mù. Thế nhưng không hiểu tại sao, nàng mới thấy tay, thấy mặt của Bán Dạ Sinh mà đã động lòng. Nàng nhìn Bán Dạ Sinh mà nói:
“Công tử có thật muốn mua hay không? Nếu có, trong nhà em có cuộn tơ tốt, để em lấy ra”.
Bán Dạ Sinh nói:
“Chúng tôi có ý đến đây, chẳng lẽ không có thật tâm. Xin nương nương hiểu cho”.br>
Người đàn bà vào trong nhà một látø, đã đem theo ra một cuộn tơ mà con hầu cũng ra, bưng trà mời khách. Bán Dạ Sinh cần chén uống mà chừa lại phân nửa, đưa đến chủ nhân như có ý mời cùng chung chén. Người đàn bà thấy vậy, nhìn Bán Dạ Sinh mà cười rồi trao cuộn tơ. Khi đón lấy, tay khẽ nắm lấy tay nàng. Ngoài mặt nàng vẫn bình thản, nhưng móng tay lại khẽ cào vào lòng bàn tay khách.
Tái Côn Lôn nói:
Cuộn tơ này tốt thiệt, mình mua cho rồi”. Nói rồi móc mấy thoi bạc ra, trao cho Bán Dạ Sinh.
Bán Dạ Sinh lấy bạc trao lại cho nàng, nói:
“Bạc này đều đủ cân lượng, mời cô nương xem”.
Người đàn bà nói:
“Bạc đã đóng nén, ngoài trông đẹp, không biết bên trong có tốt không”.
“Nếu không chắc, xin cứ để lại cả bạc lẫn tơ. Tối nay tôi trở lại, có thì giờ ta cùng mở xem bên trong với nhau. Không dám nói ngoa, cái gì của chúng tôi cũng tốt, ngoái sao trong vậy.”
Người đàn bà nói:
“Xin đừng ngại. Nếu trong ngoài tương xứng, thế nào mình cũng giao dịch về sau, lẽ nào lần một mà thôi.”
Tái Côn Lôn thấy hai bên đôi mắt cùng liếc, đôi lòng cùng ưa, biết là việc thành quá nửa, cầm cuộn tơ lên rồi hối Bán Dạ Sinh về. Trước khi đi, Bán Dạ Sinh còn liếc người đàn bà ấy mấy lượt. Người đàn bà tuy không thấy rõ, nhưng cũng hiểu ý tứ rồi. Mắt nàng khẽ nhắm lại, vẻ như buồn mà chẳng phải buồn, nửa như vui mà chẳng phải vui.
Hai anh em đi ra ngoài bàn nhau:
“Việc này thành công kể như tám chín phần. Có điều không biết đêm nay đến cách nào đây?”
Tái Côn Lôn nói:
“Có anh bên cạnh, không khó gì cả, chớ có lo. Có điều nàng ban nãy nói gì, em có hiểu hết không. Sợ em nhìn được mà không biết có dùng được, nếu không làm cho nàng thỏa mãn thì chỉ được một lần thôi. Lời anh trước kia có phải bây giờ ứng nghiệm không? Em phải ráng, đừng để khảo hạch bước đầu bị nàng đánh rớt, chỉ lọt nổi đệ nhất trường, còn đệ nhị, đệ tam trương lại không chịu nổi.”
Bán Dạ Sinh nói:
“Quyết không chịu thế. Nếu không tin, khi lâm sự anh việc ở đâu đó mà chứng kiến.”
Hai người cười xòa, mong ngày chóng tàn, trăng mau mọc để còn chuẩn bị ra tay.