Như Ý Xuân

Chương 93: Ngoại truyện 4: Tử Khâm và Du Du




Sau hôm đó, Thịnh Lộ Yên nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân, nàng nhận ra hình như sau khi các con ra đời, toàn bộ tinh lực của nàng đều dành cho các con, quả thực đã có nhiều chỗ lơ là Tầm Lại.

Nhớ lại lúc mang thai nàng còn ghen với các con, cảm thấy Tầm Lại đối xử với nàng càng ngày càng tốt là vì nàng đang mang thai, rồi nàng cũng từng bối rối việc Tầm Lại đối xử tốt với các con hơn, hay đối xử tốt với nàng hơn. Không ngờ bây giờ các con ra đời rồi, nàng lại biến thành người như vậy. Nếu tình hình này cứ tiếp tục kéo dài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quan hệ phu thê của bọn nàng.

Mấy ngày sau, Thịnh Lộ Yên đích thân mang cơm trưa đến Hộ Kinh tư.

Hầu hết mọi người trong Hộ Kinh tư đều biết Thịnh Lộ Yên, có vài người từng đến đất Bắc với nàng, cũng có vài người từng đến Tầm phủ. Thế nhưng, vì hai năm nay nàng có thai nên cũng ít gặp mọi người. Song, hễ là những Hộ Kinh vệ đã biết Thịnh Lộ Yên thì đều hết lời khen ngợi nàng. Hôm nay thấy nàng tới đây bọn họ đều rất kích động.

“Mọi người ở lại Hộ Kinh tư ăn cơm trưa nhé, ta mang nhiều thức ăn lắm.”

“Đa tạ phu nhân.”

Thịnh Lộ Yên mỉm cười duyên dáng với mọi người.

Đã vài năm không gặp nên mọi người đều vô cùng cảm khái, hình như phu nhân của Chỉ huy sứ bọn họ ngày càng đẹp hơn…. đứng một chỗ với đại nhân bọn họ thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Tầm Lại vô cùng vui sướng khi thấy phu nhân đích thân tới, nhưng sau khi trông thấy ánh mắt mọi người nhìn phu nhân thì sắc mặt dần lạnh đi.

Hắn liếc nhìn nữ nhân đang đứng cạnh mình, nàng có làn da trắng nõn rực rỡ, đôi mắt tròn xoe, khi cười tạo thành một đường thẳng, môi hồng răng trắng. Dáng người vốn đã yểu điệu, sau khi sinh con thì tròn trĩnh, trông càng thêm mềm mại thướt tha. Mỗi một cử chỉ, mỗi một bước đi đều hết sức phong tình.

Hắn hối hận rồi!

Thịnh Lộ Yên nhận ra ánh mắt bên cạnh, nàng nghiêng đầu nhìn sang.

“Chàng sao thế?” Thấy sắc mặt dường như không vui của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên khẽ hỏi.

Tầm Lại liếc nhìn đám thuộc hạ đang tranh nhau đồ ăn, lặng lẽ nắm chặt lấy tay người bên cạnh, che dưới ống tay áo rộng thùng thình của mình.

“Không sao cả. Ta chỉ cảm thấy ở đây hơi ồn, phu nhân theo ta vào trong đi.”

“Dạ.”

Ăn cơm xong, Thịnh Lộ Yên vội vàng về phủ. Vì không thể cùng các con ăn bữa trưa nên Thịnh Lộ Yên rất lo lắng, sợ các con không chịu ăn cơm. Bây giờ đã đến giờ ngủ trưa, nàng lại sợ các con ngủ không ngon.

Thế rồi lúc nàng hớt hải về phủ thì lại phát hiện ra mọi chuyện đều như thường, trong phủ cực kỳ yên tĩnh.

Theo lời Tôn ma ma nói, lúc bọn trẻ ăn cơm có hỏi đến nàng vài câu, nhưng không hề khóc nháo mà ngoan ngoãn ăn xong bữa trưa. Sau khi ăn xong, chúng chơi đùa một lúc rồi đi ngủ.

Thịnh Lộ Yên vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảm thấy trong lòng hơi mất mát. Có những lúc, không  phải các cái cần cha mẹ hơn, mà là cha mẹ không thể rời khỏi con cái. Tuy nhiên, đây cũng là một chuyện khiến người ta vui mừng, nàng cũng có thể dần dần buông lỏng để đi làm những chuyện khác.

Tối hôm đó, lúc Thịnh Lộ Yên nhắc đến chuyện ngày mai nên đưa đồ ăn gì tới cho Tầm Lại thì nàng lại thấy chàng không còn vui vẻ như tối qua nữa.

Thịnh Lộ Yên liên tiếp gặp khó khăn ở chỗ Tầm Lại và các con nên tâm trạng không sao tốt nổi. Nàng hỏi:

“Tại sao? Phu quân không muốn để ta tới đưa cơm cho chàng nữa ư?” Thịnh Lộ Yên hỏi.

Tầm Lại thầm nghĩ, không phải hắn không muốn phu nhân tới đưa cơm, mà là không muốn để người ta nhìn thấy vẻ đẹp của phu nhân. Vốn hắn cũng không muốn nói ra sự thật này, nhưng khi trông thấy phu nhân có vẻ không vui thì đành phải nói: “Thê tử ta đẹp vô cùng, vi phu không muốn để người ta nhìn thấy nàng.”

Thịnh Lộ Yên hơi giật mình vì không ngờ đây lại là câu trả lời của chàng.

Tầm Lại nhân cơ hội sáp lại gần nàng, hôn lên cánh môi mà hắn đã mong nhớ cả một ngày.

Giờ đẹp cảnh đẹp như thế, cần gì phải thảo luận chuyện này, chi bằng làm chút việc thú vị hơn.

Còn về trưa ngày hôm sau, vì cơ thể không khỏe nên Thịnh Lộ Yên cũng không tới đưa cơm nữa.

Những ngày sau đó, Thịnh Lộ Yên bắt đầu quan tâm Tầm Lại như trước, nàng không ngừng hỏi han ân cần, cũng thường xuyên nghe ngóng tin tức chỗ Tầm Lại. Hai người lại ngọt ngào như mọi khi, đúng là làm người ta phải ghen tỵ.

Xuân đi đông đến, thoắt cái bé Hồ Lô và bé Sơn Tra đã ba tuổi. Lúc hai đứa trẻ mới ra đời trông chẳng khác nhau là mấy, bây giờ lớn dần, mọi người lại phát hiện ra ngũ quan của hai đứa có nét khác biệt. Song, tuy không giống nhau như cặp song sinh, nhưng vì cùng cha cùng mẹ nên vẻ ngoài của hai đứa vẫn có nét giống nhau, vừa nhìn đã biết là hai huynh muội.

Nếu nói đến điểm khác nhau nhất của chúng, đó không phải là tướng mạo mà là tính cách.

Bé Hồ Lô có cái tên giống hệt con người, bé bí ẩn giống như cái nút hồ lô, nửa ngày cũng không nói một lời. Nhưng thằng bé hết sức thông minh, tuy luôn cúi đầu làm việc của mình, nhưng những lời người lớn nói bé thường có thể nghe hiểu. Còn bé Sơn Tra thì giống như con chim sẻ đậu trên cành cây, suốt ngày líu lo ríu rít.

Thịnh Lộ Yên nhìn hai đứa con trước mặt, cảm thấy cuộc sống của mình quả thực có thêm rất nhiều niềm vui.

Lúc rảnh rỗi, Thịnh Lộ Yên sẽ kể chuyện cho các con nghe, gần đây nàng đang đọc ‘Nguyên Phong du ký’. Trong quyển ký này kể về rất nhiều phong thổ, đất nước và con người, đan xen là những mẩu chuyện nhỏ xảy ra ở nơi đó, vô cùng lôi cuốn người đọc. Hiện nay có rất nhiều người yêu thích quyển ký này vì khi đọc những câu chuyện nhỏ người ta còn biết thêm kiến thức về vùng đất đó.

Song, quyển ký trong tay Thịnh Lộ Yên khác với bên ngoài, vì đây là bản Thịnh Nguyên Phong tự tay viết và gửi tặng nàng.

Nàng và Tam đệ đã nhiều năm không gặp, mấy năm qua Tam đệ luôn đi du lịch ở bên ngoài, đây đã là quyển du ký thứ ba của đệ ấy.

Sau khi cùng các con đọc xong quyển sách, Thịnh Lộ Yên trông thấy những cánh hoa rơi lả tả trong sân, thấy cảnh này khiến  nàng ngậm ngùi rằng không biết khi nào mình mới được gặp lại đệ đệ.

“Nương ơi, đất Bắc thật sự có gió cát lớn như thế sao?” Bé Sơn Tra tò mò hỏi.

Thịnh Lộ Yên không nghĩ vẩn vơ nữa mà nói: “Đúng thế, gió cát ở đất Bắc lớn lắm, đi lại trong sa mạc phải chú ý an toàn.”

“Tại sao con người phải tìm nước trong sa mạc ạ? Vì sao không tự mang nước theo? Vì sao không múc nước trong giếng ạ?” Bé Sơn Tra không ngừng hỏi.

Hai đứa bé đang trong độ tuổi hiểu kỳ nên cái gì cũng muốn hỏi cho ra nhẽ. Có vài câu đơn giản thì Thịnh Lộ Yên vẫn có thể đáp lại được, nhưng có vài câu nàng không biết trả lời thế nào.

Chẳng hạn như, trong quyển ‘Nguyên Phong du ký’ có viết rằng, rất nhiều năm trước, trong sa mạc đã từng có một thành trì, nó có tác dụng khai thông hai miền nam bắc. Người đi lại trong sa mạc đều chọn nơi đó để nghỉ ngơi qua đêm, đồng thời bổ sung lương thực và nước. Nhưng một ngày nào đó thành kỳ này bỗng nhiên biến mất, không ai có thể tìm được nó nữa.

“Nương ơi, vì sao thành trì bỗng nhiên không thấy nữa ạ?” Bé Hồ Lô quan tâm vấn đề này hơn.

Bé Sơn Tra cũng ngẩng đầu nhìn Thịnh Lộ Yên, thấy nương do dự, bé Sơn Tra nói toẹt ra: “Có phải nương không biết không ạ?”

Thịnh Lộ Yên mỉm cười, nói sự thật: “Nương quả thực không biết.”

Nàng chưa từng đến sa mạc Tây Bắc, cũng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này. Nếu không phải Tam đệ viết trong sách như thế, nàng thậm chí còn không biết trong sa mạc từng xuất hiện một thành trì. Song vì giờ đã biết nên nàng cũng rất tò mò về nó.

Bé Sơn Tra nói: “Thế đêm nay con hỏi cha vậy, chắc chắn cha sẽ biết.”

Khéo nha, mấy ngày trước Thịnh Lộ Yên từng hỏi rồi.

“Cha con cũng không biết đâu.”

“Hả?” Mặt bé Sơn Tra lộ rõ vẻ thất vọng. Ở trong lòng con bé,  cha là người không gì là không làm được, không ngờ đến cả cha cũng không biết chuyện này.

Thịnh Lộ Yên thấy nữ nhi thất vọng, vội càng vỗ về: “Hay là đợi cữu cữu về, con hỏi cữu cữu xem?”

Mắt bé Sơn Tra lại rực lên hi vọng, hai bàn tay vỗ vào với nhau, cười nói: “Đúng thế, đây là cữu cữu viết mà, chắc chắn cữu cứu sẽ biết. Lần sau con sẽ nói với Mẫn muội rằng cữu cữu của con mới là người giỏi nhất, cữu ấy biết những chuyện người ta không biết.”

Mẫn muội là nữ nhi của Trâu Tử Xuyên và Dương Bạch Dao, mấy hôm trước là sinh nhật của con bé, Mẫn nhi từng khoe với bé Sơn Tra rằng Đại biểu ca tặng cho con bé rất nhiều đồ tốt.

Trẻ con luôn thích so bì những thứ khó hiểu.

“Nhưng mà, cữu cữu của con cũng là cữu cữu của Mẫn muội muội mà.” Thịnh Lộ Yên nói.

“Ồ?” Bé Sơn Tra có chút không vui.

“Không phải con cũng gọi cữu cữu của Mẫn nhi là cữu cữu sao? Con gọi cữu cữu của Mẫn nhi là biểu cữu, mẫn nhi cũng phải gọi cữu cữu của con là biểu cữu.”



Thịnh Lộ Yên nói xong mới nhận ra mình nói có chút luẩn quẩn, nàng nghĩ có lẽ nữ nhi sẽ không hiểu, đang định giải thích vài câu thì không ngờ bé sơn Tra lại nghe hiểu.

“Đại cữu cữu của Mẫn nhi thích muội ấy nhất, không thích con. Vậy thì cữu cữu của con chắc chắn cũng thích con nhất, không thích muội ấy. Có đúng không, mẫu thân?”

Thịnh Lộ Yên nghe nữ nhi nói những lời này thì bật cười, nàng nói: “Không phải cữu cữu của con không thích Mẫn nhi, cữu ấy cũng thích Mẫn nhi, chẳng qua là về mặt huyết thống thì con và cữu ấy thân hơn.”

Bé Sơn Tra lập tức đưa ra chứng cứ: “Chắc chắn cữu cữu của con thích con hơn, cữu ấy gửi cho con rất nhiều thư mà có gửi cho Mẫn nhi muội muội đâu.”

Thịnh Lộ Yên cũng không giải thích nữa, nàng xoa đầu nữ nhi.

Đúng lúc này, một gái nước lạnh giội xuống.

“Nhưng mà, bao giờ cữu cữu mới về ạ?” Bé Hồ Lô nói.

Lời này nói đúng điểm mấu chốt, cữu cữu có tốt thế nào, chưa về thì cũng đâu có được.

Bé Sơn Tra nói: “Phải đấy, mẫu thân ơi, con còn chưa gặp cữu cữu bao giờ cơ.”

Thịnh Lộ Yên thở dài, đúng thế, nàng cũng rất muốn biết bao giờ Tam đệ quay về.

Các con ba tuổi rồi, cũng đã đến tuổi học vỡ lòng. Hiện giờ, việc đưa bọn trẻ ra ngoài đi học hay mời vài vị tiên sinh tới phủ dạy học đã trở thành một vấn đề nan giải của phu thê hai người. Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ cảm thấy bọn trẻ còn quá nhỏ, đưa ra ngoài không yên tâm nên quyết định mời tiên sinh về phủ dạy học, đợi hai đứa lớn thêm sẽ đưa ra ngoài học sau.

Chỉ là, bọn họ định chuyển nhà trước khi làm việc này.

Tuy Tầm Lại mang tiếng là xuất thân nhà nghèo, nhưng được thánh sủng, làm quan gần mười năm đã giải quyết bao nhiêu chuyện lớn, Hoàng thượng ban thưởng rất nhiều điền trang, nhà và cửa tiệm.

Khi kết thúc vụ án của phủ Thừa Ân hầu, Hoàng thượng đã ban cho Tầm Lại một tòa nhà lớn, chẳng qua lúc đó Thịnh Lộ Yên đang mang thai nên không tiện di chuyển, mà vẫn ở lại nhà cũ này. Bây giờ hai con đã lớn, toà nhà bây giờ đang ở trở nên bé đi. Đợi vài năm nữa bọn trẻ lớn hơn, chúng cũng phải có  phòng nhỏ của riêng mình, ở đây đã không còn tiện nữa.

Vì thế hai phu thê chuẩn bị chuyển tới toàn nhà mà Hoàng thượng ban thưởng.

Chuyển nhà đương nhiên phải mở tiệc, đây cũng là lần đầu tiên sau khi thành thân Thịnh Lộ Yên tổ chức tiệc ở trong phủ, nàng phải  chuẩn bị thật tươm tất, không thể để mất mặt được.

Bần nơi phố xá không ai hỏi, giàu giữa rừng sâu khách đầy nhà.

(*)贫居闹市无人问,富在深山有远亲. Bản dịch Thị fish. Giải thích: Khi nghèo khổ không người thăm hỏi, lúc giàu sang thì khách khứa đầy nhà. Ví với tình người ấm lạnh, tham phú phụ bần.

Hai phu thê còn chưa để lộ tin mình muốn chuyển nhà thì đã có người đoán được qua động thái của hạ nhân trong phủ. Người còn chưa chuyển sang mà mọi người đã đưa quà tới.

Buổi tối khi Tầm Lại trở về, Thịnh Lộ Yên đưa danh sách quà mừng cho chàng.

“Chàng xem này, chúng ta còn chưa chuyển sang mà quà mừng đã được đưa tới rồi.”

Tầm Lại cau mày nhìn danh sách quà mừng.

Thịnh Lộ Yên nói tiếp: “Đồ dùng trong nhà đã phơi nắng xong, ngày mai chúng ta phải chuyển sang, đến lúc đó sẽ có càng nhiều người biết chuyện, e rằng người tặng quà mừng sẽ giẫm nát bậc cửa nhà chúng ta mất. Chúng ta phải nghĩ cách gì thôi, không thể cứ để chuyện này xảy ra được.”

Lúc đầu người ta cảm thấy cuộc hôn nhân của bọn nàng không mấy khả quan, vì thế rất ít người quan tâm đến việc trong phủ bọn họ, nhưng từ lúc các thế gia sụp đổ thì phủ bọn họ náo nhiệt hẳn lên, đặc biệt là tiệc thôi nôi của các con.

Đôi khi náo nhiệt không phải là chuyện tốt, nhất là bây giờ Tầm Lại đang được Thánh thượng tín nhiệm, càng là những lúc thế này thì càng nên cẩn thận từng li từng tí.

Nhưng hơn nửa những người này đều là họ hàng của Thịnh Lộ Yên, người ta cũng không nói là tới tặng quà, chỉ nói là họ hàng đến thăm hỏi bình thường. Đếm dần lên, bọn họ đều là cha chú trong nhà, nên nàng rất khó từ chối.

Quan hệ thế gia rối rắm và phức tạp, không phải nói cắt là có thể cắt đứt được.

Tầm Lại nhìn tên một người trong danh sách quà mừng, nói: “Phu nhân không cần lo lắng, chuyện này cứ để vi phi giải quyết.”

Một Lại bộ chủ sự vừa mới nhậm chức mà đã có bản lĩnh tặng ngọc Tân Cương thượng hạng sao?

Mấy ngày sau, vị Lại bộ chủ sự này bị Hộ Kinh tư điều tra. Mọi người nghe nói rằng, sở dĩ vị này bị điều tra là vì tặng quà tân gia cho nhà họ Tầm. Chuyện này vừa truyền ra, những người có dụng tâm tặng quà đến Tầm gia đều hoàn toàn hết hi vọng. Dẫu sau, bọn họ tặng quà mừng cho Tầm Lại là vì muốn lấy lòng hắn, chứ không phải muốn bị hắn điều tra.

Nhờ chuyện của phu nhân mà danh tiếng của Tầm Lại mới tốt lên một chút, bấy giờ lại tan thành mây khói.

Cuối cùng, qua một hồi bàn bạc, phu thê bọn họ quyết định khiêm tốn một chút, tiệc tân gia chỉ mời những người thân quen, còn những người khác không mời ai cả. Sau khi tiệc mừng nhà mới kết thúc, Tầm Lại trình một bản danh sách quà mừng đã chỉnh lý lên Hoàng thượng. Tuy quan hệ quân thần của bọn họ tốt, nhưng có những chuyện cũng phải phòng ngừa trước.

Đến khi chuyện này bị truyền ra, người tới Tầm gia tặng quà trở nên ít đi, hắn thầm nghĩ, đúng là một công đôi việc.

Về sau, mặc dù có ngự sử tố cáo Tầm Lại vì chuyện tân gia của Tầm gia, nhưng vì Tầm Lại đã báo trước với Hoàng thượng, nên việc này không hề làm ảnh hưởng đến quan hệ quân thần của hai người.

Mấy ngày sau, Tầm Lại rời kinh đi ra ngoài làm việc.

Sau khi chuyển tới phủ đệ rộng lớn này, hai đứa bé vẫn chưa thể thích ứng được, thêm với Tầm Lại cũng không ở Kinh thành, bọn trẻ đã mấy ngày không gặp phụ thân mình nên rất nhớ. Lúc đầu hai đứa còn ngủ không say, đêm đến luôn bám lấy Thịnh Lộ Yên, không muốn về phòng của mình.

“Mẫu thân ơi, đêm nay con không muốn về phòng, phòng lớn quá, con sợ lắm ạ.” Bé Sơn Tra bĩu môi nói.

Tuy bé Hồ Lô không nói, nhưng nhìn ánh mắt cũng biết được là bé rất muốn ngủ với mẫu thân.

Thấy dáng vẻ đáng thương của các con, rồi nghĩ đến chuyện bây giờ Tầm Lại cũng không ở kinh thành, Thịnh Lộ Yên ngủ một mình cũng thấy trống vắng, vì thế nàng quyết định để các con ngủ cùng mình.

“Được đó, cha con không ở nhà, ba mẹ con chúng ta ngủ cùng nhau đi.”

“Vâng ạ, vâng ạ!” Bé Sơn Tra vỗ tay thích thú, vừa cười vừa nói.

Bé Hồ Lô cũng nở một nụ cười tươi rói.

Một lần ngủ rồi ngủ đến tận ba tháng, Thịnh Lộ Yên cũng dần quen ngủ cùng với các con.

Sau ba tháng rời kinh ra ngoài giải quyết công việc, Tầm Lại chỉ muốn về nhà thật nhanh, nhưng hắn vẫn còn việc phải làm, nên đành phải vào cung trước, đến lúc ra khỏi cung đã qua giờ Tý.

Tầm Lại giẫm bóng đêm về phủ, vừa về tới phủ, hắn đi thẳng tới chính viện.

Hiện giờ tòa nhà rất lớn, mặc dù lớn có lợi ích của lớn, nhưng cũng có chỗ không tốt. Chẳng hạn như, khoảng cách từ tiền viện đến hậu viện rất xa, phải đi qua một hoa viên nhỏ mới tới nơi.

Cuối cũng cũng về đến hậu viện, Tầm Lại không nhận ra bộ dạng đang muốn nói lại thôi của hạ nhân, hắn mở cửa chính phòng rồi tiến vào.

Khi vén màn giường lên, Tầm Lại không chỉ nhìn thấy phu nhân của mình, mà còn nhìn thấy hai thứ bé xíu.

Tầm Lại lắc đầu bất lực nhìn dáng ngủ nghiêng lệch của ba người, rồi dém chăn bọn họ. Đến khi ra khỏi phòng tắm, hắn nằm ở lề giường, ôm trọn người bên cạnh vào lòng. Tuy nhìn ba người đang ngủ bên trong khiến hắn lấy làm tiếc nuối, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Tầm Lại dần dần chìm vào giấc ngủ khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người người bên cạnh.

Nửa đêm, bé Hồ Lô tỉnh giấc, thằng bé vốn muốn tự dậy đi nhà xí, nhưng bất ngờ phát hiện còn có một người nằm cạnh mẫu thân. Đợi khi thằng bé nhận ra người nọ thì người nọ đã mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Mặc dù người nọ để râu lởm chởm, nhưng bé Hồ Lô thoạt nhìn đã nhận ra người nọ là ai. Trông thấy người quen thuộc khiến hai mắt bé ánh lên niềm vui sướng, đang định cất tiếng nói thì mồm đã bị người nọ bịt vào.

“Suỵt! Khẽ thôi con, đừng đánh thức mẫu thân con.” Tầm Lại nói nhỏ: “Con khát nước à?”

Bé Hồ Lô lắc đầu, chỉ vào gian trong.

Tầm Lại lập tức hiểu ra, hắn nhấc nhi tử lên, ôm thằng bé tới gian trong.

Đến lúc đi ra, khuôn mặt bé Hồ Lô vẫn đỏ ửng, cậu nhóc nhìn về phía phụ thân mình bằng ánh mặt đầy vẻ ngưỡng mộ. Mấy hôm nay bé đã vào học, bấy giờ mới biết phụ thân là người xuất sắc như thế, không ngờ phụ thân bé lại là Trạng nguyên lang đương triều.

“Sau này con muốn trở thành người như cha.” Bé Hồ Lô bỗng nhiên nói thầm vào tai Tầm Lại.

Tầm Lại hơi ngớ ra, sau đó mỉm cười xoa đầu nhi tử.



“Ừ, trước tiên phải đi ngủ cái đã.”

“Dạ.”

Xưa nay Thịnh Lộ Yên là người rất háu ngủ, buổi sáng mà không có ai đánh thức là nàng có thể ngủ đến lúc mặt trời lên ba sào.

Nhưng vì ba tháng nay ôm hai con ngủ mà nàng không có một ngày được ngủ nướng. Song  hôm nay nàng ngủ cực kỳ say, đến khi tỉnh giấc đã là giờ Tỵ. Vừa mở mắt ra, nàng mới nhớ đến hai đứa con, đang định cất tiếng hỏi thì nàng chợt phát hiện ra có một người đang nằm bên cạnh mình.

Tim nàng lập tức siết chặt, đầu óc còn đang mơ hồ cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Tầm Lại thấy ánh mắt phòng bị của thê tử thì vươn tay nhéo mũi nàng, trầm giọng nói: “Nàng đúng là đồ vô tâm, đến cả vi phu cũng không nhận ra sao?”

Nghe được lời này, bấy giờ Thịnh Lộ Yên mới thật sự tỉnh táo mà và nhận ra người này là ai.

“Phu quân, cuối cùng chàng cũng về rồi~” Thịnh Lộ Yên nở một nụ cười xán lạn, ôm chầm lấy eo Tầm Lại.

Sau khi thành thân, hai người chưa từng xa nhau lâu đến thế. Tầm Lại đi chuyến này khiến nàng vô cùng nhớ mong.

“Sao ta lại không nhận ra chàng chứ, ta vừa nhìn đã nhận ra phu quân rồi.”

Thành thân đã nhiều năm, sao Tầm Lại không nhận ra Thịnh Lộ Yên đang nói dối chứ, nhưng hắn lại rất hưởng thụ câu nói của nàng. Thế nhưng, hắn phải trừng phạt nàng mới được, nếu không thì nàng sẽ thật sự quên bẵng hắn.

Thịnh Lộ Yên vừa dứt lời, cánh môi đã bị người nọ chặn lại.

Ba tháng không gặp, dường như nam nhân này càng bá đạo hơn trước, chàng hôn đến nỗi nàng suýt nữa tắt thở, râu của chàng chọc vào làm nàng vô cùng ngứa ngáy. Vốn nàng muốn từ chối, nhưng không có cơ hội.

Một nụ hôn say đắm cháy bỏng khiến không khí dần trở nên ý vị.

Qua hồi lâu, Thịnh Lộ Yên cũng vô cùng muốn chàng, hai người sớm đã quen thuộc cơ thể của nhau, có vài chuyện như nước chảy thành sông. Thế song, vào đúng thời khắc then chốt, cửa bỗng bị ai đó đẩy ra.

“Cha, nương, hai người dậy chưa ạ?” Giọng nói lanh lảnh êm tai của bé Sơn Tra vang lên.

Hai người thoắt cái tỉnh táo lại.

Bé Sơn Tra đang định nhấc chân vào phòng thì lập tức bị một người bế lên.

Ngay sau đó là giọng nói của Tôn ma ma: “Cô nương à, đại nhân và phu nhân vẫn đang ngủ, lát nữa chúng ta lại đến.”

Nói xong, một tay bà bế bé Sơn Tra, tay còn lại cấp tốc đóng cửa lại.

Chuyện này xảy ra quá bất ngờ khiến Thịnh Lộ Yên và Tầm Lại đều trở tay không kịp, hai người một trên một dưới đưa mắt nhìn nhau, không ai nói năng gì.

Giọng của Tôn ma ma lại lần nữa vang lên bên ngoài.

“Các ngươi làm việc kiểu gì thế hả, vì sao không ngăn cô nương lại?”

“Lần sau còn để chuyện này xảy ra thì các ngươi đừng làm việc ở chính viện nữa, tới phòng bếp nhóm củi luôn!”

Tuy Tôn ma ma đã cố ép giọng, nhưng hai người bên trong vẫn nghe thấy rõ rành.

Thịnh Lộ Yên nhìn bộ dạng của chàng, hỏi dò một câu: “Còn…. tiếp tục không?”

Làm sao còn tiếp tục được nữa?

Tầm Lại kề mặt vào gáy Thịnh Lộ Yên, thở dài thườn thượt, phải mất một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại.

“Suốt những qua Hách Liên Tử Khâm và Hách Liên Du Du đều ngủ với phu nhân sao?” Tầm Lại nói bằng giọng khàn khàn.

Đây là lần đầu tiên Tầm Lại gọi tên đầy đủ của bọn trẻ, có thể thấy tâm trạng của chàng lúc này tồi tệ đến mức nào.

Thịnh Lộ Yên nói ngay: “Đúng vậy.”

“Đêm nay bảo bọn trẻ về đi.” Tầm Lại nói.

“Vâng.” Thịnh Lộ Yên chớp mắt mà đáp: “Nhưng mà, phu quân tự nói với chúng đi.”

Thịnh Lộ Yên trông thấy ánh mắt của Tầm Lại thì nhanh chóng sửa lời: “Ta đi nói, phu quân yên tâm.”

Thôi được rồi, nhìn bộ dạng này cũng biết bây giờ Tầm Lại đang rất khó chịu, nàng không nên trêu chọc chàng thì hơn.

“Ừ.” Tầm Lại đáp.

Sau đó hắn đứng dậy, sải bước vào gian tắm.

Thịnh Lộ Yên không khỏi phì cười khi nghĩ đến sắc mặt xám xịt của Tầm Lại và nghe thấy tiếng nước bên trong truyền ra.

Tuy hai người đã thương lượng trước là để Thịnh Lộ Yên đi nói tin này với bọn trẻ, nhưng khi nàng về chính viện sau khi giải quyết việt vặt trong phủ thì lại nghe thấy Tầm Lại đang nói chuyện với nhi tử.

Tầm Lại kiểm tra bài tập của nhi tử trước, sau khi chỉ điểm bài tập cho con xong, hắn lại truyền thụ cho con rất nhiều cách đọc sách. Trong ánh mắt ngưỡng mộ của nhi tử, hắn chuyển đề tài câu chuyện và nói: “Tử Khâm à, bây giờ con đã ba tuổi, lại là trưởng tử trong nhà, con nên đảm đương trách nhiệm của mình rồi.”

Nghe cha nói như vậy, bé Hồ Lô lập tức ngồi thẳng lưng.

Rồi Tầm Lại nói tiếp: “Vi phu không ở nhà, con cần phải bảo vệ muội muội chu toàn, cũng phải chăm sóc mẫu thân chu đáo.”

Mặt bé Hồ Lô lộ ra vẻ áy náy, nói: “Nhi tử đã không làm tốt ạ.”

Tầm Lại cầm nắp chén hớt bọt phía trên, nói: “Không sao cả, vi phu vẫn tin con có thể làm tốt, hôm nay ta sẽ giao cho con một nhiệm vụ.”

“Mời phụ thân nói.”

“Hôm nay con với muội muội về phòng của mình ngủ, vi phu muốn xem con có thể dỗ dành muội muội, bảo vệ muội muội chu toàn và đảm đương trách nhiệm của người làm ca ca hay không.”

“Nhi tử chắc chắn có thể!”

“Ừ, con đi đi.”

“Vâng thưa phụ thân.”

Thịnh Lộ Yên nhìn vẻ mặt trịnh trọng của nhi tử, lại nhìn dáng vẻ nhàn nhã ngồi uống trà của Tầm Lại, chợt cảm thấy phu quân mình tâm cơ quá mức thì phải. May mà nhi tử thông minh hơn đứa bé bình thường, nếu không sẽ không hiểu được lời chàng nói. Nếu nói lời như này với bé Sơn Tra, chắc hẳn con bé sẽ nghe không hiểu.

“Già không nên thân!” Thịnh Lộ Yên phê bình.

“Phu nhân cảm thấy vi phu già rồi sao?” Tầm Lại sờ cái cằm đã được cạo sạch bong của mình.

Trọng điểm của nàng là điều này sao? Đường đường là Trạng nguyên lang mà sao nắm không đúng trọng điểm vậy.

“Đường đường là Tầm đại nhân Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư thì sao có thể già được chứ, tiểu cô nương khắp kinh thành đều thích chàng kìa.” Thịnh Lộ Yên nói câu chua lét.

Tầm Lại nhấc ấm trà rót đầy chèn cho Thịnh Lộ Yên: “Một mình phu nhân là đủ rồi.”

Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên cười rạng rỡ.

Thấy nàng cười, Tầm Lại cũng cười theo.