Như Ý Xuân

Chương 90: Ngoại truyện 1: Cuộc sống hằng ngày của đôi phu thê (1)




Tin Thịnh Lộ Yên sinh được một đôi long phượng nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, bây giờ câu chuyện tình yêu của nàng và Tầm Lại được mọi người hết sức quan tâm. Hôm đó đã có rất nhiều người trông thấy Tầm Lại cưỡi ngựa chạy như bay về phủ, lại thêm tin tức này, mọi người lập tức hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Ngay cả Hoàng thượng cũng hỏi vài câu khi hay tin phủ bọn họ sinh được một đôi long phương.

(*) Long phượng: 1 trai 1 gái.

Mặc dù Tầm Lại và Thịnh Lộ Yên không định làm lớn, nhưng lễ tắm ba ngày vẫn có rất nhiều khách đến. Dù sao đây cũng là điềm lành, nên có rất nhiều người tới với mong muốn dính chút vận may.

Hơn nữa, vì có vũ khí đặc biệt nên biên quan Đại Lịch liên tiếp giành được thắng lợi, ngay cả thành lũy đã mất nhiều năm trước cũng được giành lại, nhờ vậy mà Thịnh Lăng hầu nhiều lần nhận được khen thưởng.

Lần này, hễ là những có quan hệ họ hàng với Thịnh Lộ Yên, hay đồng liêu của Tầm Lại thì đều tới khá đông.

Cảnh tượng sôi nổi này và khung cảnh vắng vẻ lúc bọn họ thành thân đã hình thành sự đối lập rõ rệt.

Nhưng dù sao người ta cũng là họ hàng, đã đến cửa rồi thì cũng không thể đuổi ra được, Đêm đó, Thịnh Lộ Yên nhìn danh sách quà tặng dài dằng dặc mà đau hết cả đầu. Người ta đã đến rồi, vậy thì chắc chắn bọn họ cũng phải trả lại. Đây chính là đạo lý đối nhân xử thế và cũng chính là một chuyện cực kỳ phiền phức.

Tầm Lại nghe thấy nàng cứ than thở mãi, bèn duỗi tay cầm danh sách quà tặng đi.

“Nàng đừng xem nữa, xem nhiều hại mắt, mau nghỉ ngơi đi.”

Chậc, đây cũng là chuyện không sao thay đổi được, Thịnh Lộ Yên không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận.

Thế nhưng….

“Chàng có nói xấu ta ở bên ngoài không đấy?” Thịnh Lộ Yên nhìn vào đôi mắt của Tầm Lại mà hỏi.

Hôm nay nàng nghe được rất nhiều tin nhảm. Người ta đều nói nàng rất ghê gớm, suốt ngày ở phủ diễu võ dương oai, lúc đánh lúc mắng Tầm Lại. Nàng có thô bạo thế sao?

Tầm Lại cười: “Sao vi phu lại làm chuyện này chứ, phu nhân nói gì vậy.”

Thịnh Lộ Yên cau mày: “Nếu không phải chàng nói, thế thì là ai nói, chẳng lẽ trong phủ chúng ta lại có gian tế?”

Nghe vậy, Tầm Lại lập tức trở nên nghiêm túc, hỏi: “Phu nhân đã nghe được những gì?”

Thịnh Lộ Yên lập tức nói: “Chàng không biết đó thôi, cữu mẫu và thẩm nương kể cho ta rằng, bên ngoài đều nói ta đối xử với chàng cực kỳ hung dữ, sai chàng làm này làm kia, còn đánh chàng, mắng chàng.”

Nghe được lời này, sắc mặt của Tầm Lại hơi mất tự nhiên.

Thật ra hắn cũng đã từng nghe được những lời này, và còn tìm được cả nguồn phát tán tin đồn này rồi,

“Lẽ nào chàng biết là ai nói sao?” Thịnh Lộ Yên hỏi.

“Chắc là suy đoán của người ta thôi, ai khôn ngoan sẽ tự biết phân biệt đúng sai, phu nhân không cần để ý.” Tầm Lại nói.

Lời đồn cũng không phải nói chàng, nên chàng đâu có bị làm sao! Thịnh Lộ Yên không thể không để ý, nàng hỏi: “Là ai?”

Tầm Lại không nghĩ gì mà đáp ngay: “Thiệu viện sử.”

Từ ngày đó tới Tầm phủ, Thiệu viện sử trở về nói chuyện cùng các thái y trong Thái y viện, sau đó bị người ta nghe được, một truyền mười mười truyền trăm, cuối cùng thành ra ai cũng biết.

Vừa nghe người này, Thịnh Lộ Yên thấy hơi khó hiểu.

Tầm Lại giải thích: “Hôm đó phu nhân sinh, vi phu cho người đến Thái y viện mời Thiệu viện sử và Trương thái y tới.”

Nhớ đến những lời mình nói hôm đó, Thịnh Lộ Yên mím môi. Thật sự quá xấu hổ!

“Sao chàng không nhắc ta ở bên ngoài có người? Làm ta bị mất mặt trước người ngoài.”



“Là lỗi của vi phu.”

Thịnh Lộ Yên cảm thấy vô cùng bẽ mặt, không muốn để ý đến chàng nữa. Nghĩ đến danh tiếng dịu dàng quý phái của nàng đã bị hủy hết khiến nàng thật sự rất buồn bực.

Trẻ con mới sinh đúng là mỗi ngày một vẻ, mới có mấy ngày mà đứa nhỏ đã trở nên trắng nõn mềm mại, ngũ quan cũng rõ ràng hơn. Thấy hai con giống mình hơn, Thịnh Lộ Yên vui sướng khôn tả.

Tầm Lại nhìn hai con có ngũ quan tương tự phu nhân thì trong mắt đầy vẻ dịu dàng.

Từ lúc có con, ngày nào Tầm Lại cũng cố gắng về nhà sớm.

Mọi người phát hiện ra, Chỉ huy sứ đại nhân của bọn họ chẳng những trở nên dịu dàng hơn, mà trên người còn có mùi sữa. Nhìn bộ dạng này, chắc là rất thích bế con.

Sau đó, có rất nhiều người thêu dệt thành những câu chuyện rồi truyền ra ngoài.

Tầm Lại thoắt cái trở thành một trượng phu tốt một người cha tốt yêu vợ thương con, rồi vọt cái trở thành hình mẫu tiêu chuẩn để các cô nương trong kinh thành chọn bạn trăm năm. Thử hỏi ai có thể không yêu một nam nhân yêu thương gia đình, yêu chiều thê tử, muốn năng lực có năng lực, muốn tướng mạo có tướng mạo chứ? Có vài tiểu cô nương còn chắn xe ngựa của Tầm Lại, tuyên bố phải làm thiếp của Tầm Lại.

Sau khi hay tin Thịnh Lộ Yên tức ghê gớm.

Sau khi Tầm Lại về phủ, nàng mặt nặng mày nhẹ với chàng.

“Phu nhân làm sao vậy?”

Thịnh Lộ Yên hừ một tiếng, liếc Tầm Lại một cái, nói một cách khó hiểu: “Vậy mà ta không biết đấy, bây giờ phu quân rất được sự chào đón của các cô nương bé bỏng.”

Tầm Lại hơi ngớ ra.

Thịnh Lộ Yên nói rõ ra luôn: “Ta nghe nói mấy ngày trước có một tiểu cô nương chắn trước xe ngựa của phu quân?”

Tầm Lại hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, lập tức nói: “Vi phu không để ý là ai chắn trước xe ngựa của ta. Lúc đó ta đang chấp hành công vụ. Thấy người chắn trước xe bèn lập tức sai người đuổi sang một bên, chưa từng nhìn lấy một cái.”

“Thật sao?”

“Thật mà, nếu phu nhân không tin có thể hỏi Tử Xuyên.”

Từ lúc Trâu Tử Xuyên thích Dương Bạch Dao, để lấy lòng Dương Bạch Dao mà Trâu Tử Xuyên nhiều lần tiết lộ bí mật của Tầm Lại cho Thịnh Lộ Yên. Bây giờ Trâu Tử Xuyên giống như tai mắt của Thịnh Lộ Yên, hễ bên Tầm Lại có biến động nhỏ hắn đều báo cho nàng. Tuy nhiên, Trâu Tử Xuyên chỉ nói những thứ có thể nói, còn về cơ mật triều đình hắn chưa từng nhắc đến một chữ. Huống hồ, nếu không có sự ngầm cho phép của đại nhân, hắn không dám nói gì cả.

Thịnh Lộ Yên nói: “Tốt nhất là thế! Nếu để ta biết chàng lừa ta, thì chàng chết chắc!”

Tầm Lại ôm nàng vào lòng, hôn lên đôi môi nàng và dịu dàng nói: “Sao vi phu có thể lừa phu nhân chứ?”

Nụ hôn say đắm dần dần khiến hai người không thể tách khỏi nhau.

Thịnh Lộ Yên nghĩ mình đã sinh được hai tháng, bèn nổi lên tâm tư.

Hai người đã hơn một năm không thân mật, bây giờ cũng đã ổn định, Thịnh Lộ Yên bắt đầu nhiệt tình hơn.

Thế nhưng, vào bước ngoặt cuối cùng Tầm Lại vẫn nhịn lại.

Thịnh Lộ Yên lấy làm khó hiểu, nhăn mày nhìn chàng: “Sao vậy?”

Chẳng lẽ nàng sinh con xong bị béo, không đẹp nữa nên chàng bắt đầu chê nàng?

Tầm Lại đỏ mắt, cất giọng khàn khàn: “Vi phu hỏi Thiệu đại nhân rồi, tốt nhất là đợi thêm tháng nữa.”



Thịnh Lộ Yên ảo não: “Nhưng ma ma nói hai tháng là được rồi.”

Tầm Lại cũng rất muốn, nhưng hắn không thể làm như thế, phải đợi cơ thể của phu nhân điều dưỡng tốt hẵng nói. Hắn giơ tay xoa tóc Thịnh Lộ Yên, khàn giọng nói: “Ngoan, nàng cố chịu chút nhé.”

Thịnh Lộ Yên vô cùng ủ rũ.

Tầm Lại còn khó chịu hơn nàng, ngày ngày vạch ngón tay ra để đếm.

Thịnh Lộ Yên nằm ngửa trên giường, cố gắng phục hồi lại cảm xúc.

Tầm Lại thì đi vào phòng tắm.

Đến khi Tầm Lại ra khỏi phòng tắm, Thịnh Lộ Yên đề nghị: “Hay là chàng tới thư phòng ngủ đi!”

Tầm Lại chau mày, chẳng lẽ nàng vẫn đang giận hắn chuyện vừa rồi?

Thịnh Lộ Yên ho nhẹ một tiếng, nói: “Ờm, ta sợ ta không nhịn nổi.”

Hình như sau khi sinh con xong thì nàng càng muốn. Nhất là mỗi ngày phải đối diện với người có khuôn mặt anh tuấn, đã thế còn yêu chiều nàng, nàng thật sự sợ có một ngày mình không nhịn được mà nhào vào chàng.

Tầm Lại: “…Không sao, vi phu có thể kìm chế được.”

Thịnh Lộ Yên lườm nguýt chàng một cái.

Nếu chàng thật sự kiềm chế được thì mỗi đêm đâu có chuyện len lén đi tắm nước lạnh. Bây giờ trời đã vào thu, chắc hẳn tắm nước lạnh rất khó khăn.

Từ đó về sau, lại có thêm một người vạch tay ra đếm ngày.

Cứ tưởng rằng chuyện chặn xe cứ thế mà qua, nào ngờ vài ngày sau lại có một tiểu cô nương khác chắn xe ngựa của Tầm Lại.

Lần này Tầm Lại không còn dễ nói chuyện như lần trước nữa, chàng chưng ra vẻ mặt lạnh lùng: “Cô nương muốn ngăn cản Hộ Kinh vệ phá án sao? Chi bằng đến Hộ Kinh tư nói chuyện một phen!”

Hết lần này đến lần khác, còn muốn để hắn tra án hay không hả?

Tiểu cô nương làm vậy cũng chỉ vì ái mộ Tầm Lại mà thôi, nàng ta nghe nói Tầm Lại đối xử rất tốt với phu nhân của chàng bèn sinh lòng thích chàng, tưởng rằng chàng đối xử tốt với tất cả cô nương, nào ngờ chàng lại có bộ dạng đáng sợ như vậy, tiểu cô nương thấy thế nhất thời bị dọa đến phát run.

“Người đâu, dẫn đi thẩm vấn thật kĩ!” Tầm Lại lạnh lùng hạ lệnh.

Tiểu cô nương sợ đến nỗi ngã ngửa ra đất.

Những người xung quanh đến hóng hớt thấy hành động của Tầm Lại thì vô cùng sợ hãi. Bọn họ suýt nữa đã quên rằng, nam nhân đối xử tốt với thê tử của mình trong lời đồn, ngoài là một trượng phu tốt, một phụ thân tốt ra còn là Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư khiến người ta nghe danh đã sợ vỡ mật.

“Ta… ta….không phải ta, ta không… ta….” Tiểu cô nương đã sợ tới mức nói không nên lời.

Nha hoàn bên cạnh lớn mật hơn, nhỏ giọng giải thích: “Cô nương nhà nô tỳ chỉ ái mộ Chỉ huy sứ đại nhân thôi, người không có ý gì khác…. lão gia nhà nô tỳ là Đại lý tự thiếu khanh.”

“Đưa về phủ!” Tầm Lại sửa lại.

Nói xong, hắn nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Nếu lần sau còn dám chặn xe ngựa của bản quan, chớ trách bản quan không khách sáo!”

Lời này hắn không chỉ nói cho vị cô nương này nghe, mà còn nói cho tất cả mọi người nghe.

Trải qua chuyện ngày hôm nay đã không còn ai dám cản trước xe ngựa của Tầm Lại nữa, còn những người muốn tặng thiếp cho Tầm Lại cũng hết sạch hi vọng.

Bọn họ dần hiểu ra rằng, sự dịu dàng của vị Chỉ huy sứ đại nhân lạnh lùng tàn nhẫn này chỉ dành cho người đặc biệt; đối với người khác, hắn vẫn là Chỉ huy sứ lạnh lùng xa cách.