Như Ý Xuân

Chương 5




Ta chỉ muốn chết một cách trong sạch...

Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn ma ma ra ngoài làm việc.

Khi Thịnh Lộ Yên đến chính viện ăn cơm, Liễu Thị mỉm cười và nói với nàng về quyết định của Thịnh Lăng hầu. Ba ngày sau Liễu Tam lang sẽ hộ tống nàng và Liễu lão phu nhân đi phủ Bình Nam chữa bệnh.

Thổi gió bên gối quả nhiên là một cách hữu dụng, nàng nghĩ.

Tuy chuyện này nằm trong dự liệu nhưng trái tim Thịnh Lộ Yên vẫn cảm thấy nặng nề. Thế nhưng, từ đầu đến cuối nàng vẫn nhoẻn miệng cười: "Chuyện này phụ thân và mẫu thân cứ quyết là được ạ."

Liễu Thị không ngờ rằng mới qua một bên mà Thịnh Lộ Yên đã đồng ý. Nhìn những việc mà thường ngày Thịnh Lộ Yên làm, đáng lẽ nàng ta phải cực lực bài xích việc này mời phải. Dẫu sao, nàng ta từng nói với hầu gia rằng chuyện hạ thuốc có liên quan tới người nhà họ Liễu. Mặc dù hầu gia không tin chuyện này nhưng Thịnh Lộ Yên lại tin vào điều đó. Ấy thế mà lần này nàng ta chẳng những không phản kháng, mà còn bình tĩnh tiếp nhận làm bà càng ngày càng không hiểu được con người của Thịnh Lộ Yên này.

Chẳng lẽ nàng ta vẫn còn hậu chiêu? Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã bị Liễu Thị tự động loại bỏ. Nàng ta chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương chưa xuất giá, những chuyện như sống chết hôn nhân đều do phụ mẫu làm chủ. Chỉ cần Thịnh Lăng hầu đồng ý thì nàng ta còn có thể dấy lên sóng gió gì được chứ.

"Ừm, giờ con về phòng thu dọn đồ đạc đi. Bệnh của con quá mức nghiêm trọng, nên vì con mà ngoại tổ mẫu định ở lại đó hơn một tháng. Nếu có thiếu thốn thứ gì con cứ sai người tới tìm ta."

Thịnh Lộ Yên cười nói: "Đa tạ mẫu thân, đa tạ ngoại tổ mẫu, vì con mà khiến hai người phải lo lắng nhiều."

"Ừm, con về đi."

Sau khi Thịnh Lộ Yên rời đi, khuôn mặt Liễu Thị xuất hiện một nụ cười vui sướng. Tháng sau Thừa Ân hầu thế tử sẽ trở về, chỉ cần Thịnh Lộ Yên không ở đây thì chuyện gì cũng dễ nói. Đến lúc đó, bà sẽ để nữ nhi của mình gả vào phủ Thừa Ân hầu.

Với cái dáng vẻ ốm yếu của Thịnh Lộ Yên, nếu nàng ta không thể chịu nổi nữa mà chết ở bên ngoài thì càng tốt!

Ban đầu Thịnh Lộ Yên cho rằng chuyện lần này sẽ thuận lợi hơn, ai dè, buổi chiều Tôn ma ma lại mang một tin không tốt quay về.

"Cô nương, vị Tầm Lại đại nhân này quá mức sắc bén, người bình thường không thể đến gần hắn. Nô tỳ vốn định để vị đó nhà tôi đưa thư qua, nhưng vừa đến gần xe ngựa của hắn đã bị hộ vệ ngăn lại ngay. Sau đó nô tỳ lại sai một tên ăn mày đầu đường thử đưa tới nhưng vẫn không thể tới gần hắn. Còn một số người khác vừa nghe thấy đưa thư cho Tầm Lại đã không dám đi, dù nô tỳ có đưa nhiều bạc cũng không chịu....Xung quanh phủ đệ của hắn cũng có ám vệ, người của chúng ta vừa vào hẻm đã bị người của hắn theo dõi. Mà người có võ công tốt của chúng ta đã đi điều tra việc thái y và bà đỡ năm đó hết rồi, tạm thời không còn ai có thể dùng được nữa."

Ngày đó bọn họ đưa thư cho Trương Ngự sử rất dễ. Khi đi ngang qua Trương Ngự sử chỉ cần nhanh tay nhét đồ lên người ông ta là được. Nhưng Tầm Lại võ công cao cường, trên người toát ra vẻ tàn bạo, không có ai dám tới gần, cũng không có ai có thể tới gần hắn.

Tuy Thịnh Lộ Yên chưa từng gặp Tầm Lại, nhưng nghĩ đến những chuyện mà hắn đã làm trong vài năm qua cũng cảm thấy sợ hãi. Suy nghĩ kĩ lại thì nàng cũng thấy đúng, người này đã đắc tội với quá nhiều người, nên có vô số kẻ thù, e rằng người muốn giết hắn phải xếp hàng trăm dặm. Thủ vệ bên cạnh loại người này chắn chắn rất nghiêm ngặt, nếu không hắn đã chết lâu rồi.

Nhưng phải làm sao mới tốt đây.

Cách tốt nhất là lẳng lặng đưa tới đó và không để hắn phát hiện ra. Nhưng không ai có thể tới gần hắn thì đưa thế nào đây? Hoặc là tìm người có võ công cao cường, nhét lá thư này cho hắn. Nhưng nàng chỉ có ba ngày thì biết đi đâu tìm cao thủ đây? Hơn nữa, chuyện này khá mạo hiểm, nàng phải tìm người đáng tin mới được. Nhưng thời gian quá gấp rút, cũng không kịp đợi nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có một cách mà thôi.

Ngày hôm sau, Thịnh Lộ Yên thuận lợi ra ngoài khi nói rằng mình muốn ra phố mua ít đồ để mang theo đến phủ Bình Nam. Nàng lấy cớ tới quán trà để nghỉ ngơi. Sau đó đợi khoảng hai khắc thì trông thấy xe ngựa của Tầm Lệ xuất hiện ở đầu phố. Khi xe ngựa sắp sửa rời khỏi tầm mắt, một mũi tên xé gió bắn thẳng lên xe ngựa.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng người màu đen lao ra khỏi xe nhanh như chớp, xung quanh xe ngựa cũng lập tức được hộ vệ vây lại. Khuôn mặt của đám hộ vệ cực kì nghiêm túc, kiếm trong tay lóe sáng, mà đây đều là những thanh kiếm đã từng thấy máu.

Không ngờ có người dám ám sát Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư ở trên đường? Quả nhiên là chán sống rồi! Không biết chuyện này sẽ khiến bao nhiêu người phải trả giá bằng mạng sống! Nhìn tư thế này của Hộ Kinh tư, người trên đường sớm đã choáng váng vì sợ hãi, ai ai cũng nháo nhác tìm chỗ để trốn, còn những người không tìm được chỗ trốn sẽ quỳ rạp trên đất, run rẩy vì sợ người chết đầu tiên sẽ là mình.

Tầm Lại mặc một bộ quần áo màu đen, đứng bên ngoài xe ngựa. Một tay buông thõng, tay còn lại đặt lên bội kiếm ở thắt lưng. Lúc này, khuôn mặt của hắn đầy nghiêm nghị, đưa mắt nhìn theo hướng của mũi tên.

Có một phong thư!

Tầm Lại híp mắt, khuôn mặt hết sức nghiêm túc, hắn nhấc ủng đen rồi sải bước về phía sau xe ngựa. Hắn rút mũi tên xuống, mở thư ra. Đọc nội dung bên trong mà nhíu mày lại. Sau khi đọc sơ qua nội dung thư, hắn nhìn về phía quán trà. Chiếu theo phương hướng và lực bắn có lẽ là ở lầu hai.

Giờ phút này quán trà đã sớm bị người của Hộ Kinh tư cao vậy lại.

Tầm Lại bắt đầu bước về phía quán trà. Hắn bước đến đâu người người thấp thỏm đến đấy. Chớ nói là tiến lên thưa gửi, ngay cả ngẩng đầu lên để nhìn hắn cũng chẳng có ai. Có thể thấy rằng, ở trong lòng mọi người thì hắn đã trở thành một hình tượng gì đó hết sức khủng khiếp.

Nhưng trên lầu hai lại có một người đang nhìn chằm chằm Tầm Lại.

Đây chính là lần đầu tiên Thịnh Lộ Yên gặp mặt Tầm Lại. Mặc dù nàng biết Tầm Lại còn trẻ, đỗ Trạng nguyên chưa được mấy năm. Nhưng từ những chuyện mà nàng nghe được thì vị sủng thần của thiên tử này làm việc cực kì cay nghiệt. Vì thế, nàng vô thức nghĩ rằng tuổi hắn đã ngoài ba mươi bốn mươi tuổi. Nhưng hôm nay gặp mặt, nàng lại thấy rằng hắn chỉ chừng hai mươi tuổi.

Mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớn rắn rỏi, dung mạo vô cùng xuất sắc, song những ưu điểm ấy lại không làm cho người ta cảm thấy hắn rất ưa nhìn. Mà vẻ tàn độc toát ra từ người hắn khiến hắn như vừa mới bò ra từ cõi chết, khiến người ta không rét mà run. Cộng với đôi mắt sắc bén như chim ưng khiến người ta không dám nhìn thẳng vào hắn. Nhớ lại những 'công lao to lớn' của hắn trong những năm qua, Thịnh Lộ Yên bỗng nhiên cảm thấy đôi chân mình nhũn ra, cũng cảm thấy hối hận về việc mình vừa làm. Nhưng, nếu đã làm rồi thì nàng sẽ không làm những chuyện để mình càng hối hận thêm, vì thế nàng ổn định lại tinh thần và đứng thẳng dậy.

Chẳng mấy chốc, Tầm Lại đã lên tới lầu hai.

Trên lầu hai lúc này có năm người, hướng bắc có ba người, hướng nam có hai người. Dựa theo hướng bắn tên thì người nọ có lẽ ở hướng nam. Tầm Lại đưa mắt nhìn sang.

Hướng nam có hai cô nương trẻ tuổi đang đứng.

Thấy Tầm Lại đi về phía mình, Thịnh Lộ Yên vịn tay Xuân Đào hành lễ với hắn: "Khụ khụ khụ, tham kiến đại nhân."

Tầm Lại quan sát nàng một phen. Cô nương này thân hình gầy yếu, nhìn trông ốm yếu đến độ có thể bị gió thổi đi. Quần áo trên người được làm từ chất liệu vô cùng tốt, chắc chắn là con nhà quyền quý. Cây trâm trên đầu rất đắt tiền, có lẽ không phải gia quyến của quan lại bình thường. Lúc này nàng đang đội mũ che nên không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt.

"Thân phận!" Tầm Lại lời ít ý nhiều.

"Bẩm đại nhân, đây là cô nương của phủ Thịnh Lăng hầu." Hộ vệ bên cạnh nói: "Lúc thuộc hạ lên đây chỉ thấy mỗi cô nương này ở đây, nha hoàn bên cạnh nàng ta vừa đi từ hậu viện lên."

Phủ Thịnh Lăng hầu, quả nhiên không phải gia đình tầm thường. Nghĩ đến nội dung trong bức thư vừa nãy, Tầm Lại lia đôi mắt sắc như kiếm tới. Cũng quá trùng hợp rồi đấy.

Tuy cách một lớp mũ che, nhưng Thịnh Lộ Yên vẫn bị ánh mắt của Tầm Lại dọa sợ. Thảo nào người này có thể ngăn trẻ con khóc lóc, đâu riêng gì trẻ con, ngay cả nàng cũng cảm thấy tim mình như ngừng đập. Thực ra nàng không ngờ rằng, vị Tầm đại nhân trong truyền thuyết lại đáng sợ như vậy. Hắn đi điều tra chuyện trong thư là được rồi, mắc gì lên đây tìm người đưa thư để trễ nải thời gian.

"Vừa rồi cô nương có thấy kẻ nào khả nghi không?" Tầm Lại hỏi lại lần nữa.

Thịnh Lộ Yên lấy lại tinh thần, dịu dàng nói: "Không thấy. Ta đi dạo phố mệt nên mới cùng nha hoàn tới đây uống chén trà. Bây giờ đang chuẩn bị rời đi."

Giọng nói rất vững vàng, nghe có vẻ không hề có chút căng thẳng nào, không giống như đang nói dối. Chẳng qua là cũng có thể là nàng ta đã chuẩn bị sẵn lí do thoái thác.

Tầm Lại nhìn chòng chọc Thịnh Lộ Yên một lát, hỏi: "Cô nương bị bệnh sao? Bệnh gì vậy?"

Thịnh Lộ Yên trầm mặc phút chốc. Sao người này lại hỏi về bệnh của nàng, chẳng lẽ Hộ Kinh tư thích hỏi người ta những câu riêng tư thế ư?

Hộ vệ bên cạnh là con cháu thế gia nên biết rất rõ nội tình, nghe thế hắn nói nói nhỏ bên tai Tầm Lại: "Nghe nói ba năm trước bị bệnh, thái y chẩn đoán cô nương này chỉ sống được mấy năm nữa, e rằng bây giờ sắp không xong rồi."

Tầm Lại lại nhìn Thịnh Lộ Yên hồi lâu.

Cơ thể yếu ớt lắm bệnh, nhìn người trông gầy nhom, e rằng ngay cả cái cung tên cũng không kéo nổi.

Sau một lát suy nghĩ, hắn khẽ hé đôi mông mỏng và nói: "Cho đi."

Kết quả đúng như mình dự đoán, Thịnh Lộ Yên lập tức thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, hơi thở của nàng còn chưa kịp bình ổn thì đã bị dọa tiếp.

Nàng vừa đi đến cạnh người Tầm Lại thì nghe thấy hắn lạnh lùng nói: "Đợi đã!"

Thịnh Lộ Yên lập tức giật thót, bước chân cũng dừng lại theo tiếng nói của người nọ. Sau khi điều chỉnh tốt cảm xúc của mình nàng mới nghiêng người nhìn Tầm Lại, hỏi bằng giọng dịu dàng: "Đại nhân còn có chuyện gì sao? "

Tầm Lại nhìn ánh mắt của Thịnh Lộ Yên qua lớp vải trắng. Lúc này hai người đang đứng rất gần nhau, nên hắn có thể nhìn rõ hơn vừa nãy. Trước mắt hắn là một đôi mắt trong veo đang khẽ nhướng lên, hắn nhìn vào đôi mắt ấy và trầm giọng nói: "Nghe nói cô nương của phủ Thịnh Lăng hầu từ bé đã đọc nhiều thi thư, tài văn chương nổi bật, chẳng hay cô nương có thể viết vài chữ để bản quan chiêm ngưỡng chút không."

Thịnh Lộ Yên bực mình không nói nên lời. Tìm cái cớ gì mà dở quá mức, cha nàng từ xưa đã có tiếng là người thô lỗ, nên nàng và Thịnh Thần Hy cũng đâu có danh tiếng tốt như vậy. Chẳng qua là muốn xem nét chữ trong thư có khớp với chữ của nàng không thôi sao, có cần phải nói thế không?

Không đợi nàng từ chối, Tầm Lại đã nói với người bên cạnh: "Người đâu, mài mực."

Thịnh Lộ Yên đang do dự nên viết cái gì thì Tầm Lại đã nói: "Cô nương viết bốn chữ 'phủ Thịnh Lăng hầu' là được."

Nàng từng nhắc đến bốn chữ này trong thư. Yêu cầu này đã xác nhận những gì Thịnh Lộ Yên đang suy nghĩ. Nàng đưa tay ra cầm lấy bút lông từ tay của Tầm Lại. Lúc viết, nàng dùng tay trái kéo ống tay áo bên tay phải, làm lộ ra cổ tay trắng ngần.

Ngón tay mảnh khảnh như cọng hành, da dẻ cũng rất mềm mại, không giống như bàn tay của người quanh năm luyện bắn cung.

Thịnh Lộ Yên cảm nhận được đôi mắt như lửa của Tầm Lại, bấy giờ mới sực tỉnh. Ngoài nét bút, hắn còn muốn kiểm tra cả vết chai trên tay nàng. Không ngờ người này lại cẩn thân như thế! Có khi nào...trái tim Thịnh Lộ Yên chợt thắt lại và cảm thấy đồ được giấu trong tay áo mình nặng ngàn cân.

Vị Tầm đại nhân này còn sắc bén và tỉ mỉ hơn những gì nàng nghĩ.

Sợ hắn phát hiện ra nhiều manh mối hơn, nên sau khi viết xong bốn chữ kia Thịnh Lộ Yên nhìn về phía Tầm Lại nhưng lại thấy ánh mắt hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào tay phải của mình. Thịnh Lộ Yên thấy thế thì cố ý vén lên tí nữa để Tầm Lại nhìn rõ ràng hơn. Sau đó, nàng nhanh chóng thu tay vào tay áo, nói một câu: "Đại nhân, ngài cứ nhìn chằm chằm vào cổ tay của tiểu nữ như thế, e rằng không ổn đâu?"

Lời vừa nói ra, quán trà vốn đang hoạt động bình thường bỗng trở nên yên lặng, dường như mọi người đều dừng động tác lại vì câu nói này của Thịnh Lộ Yên.

Cô nương này to gan thật đấy, không ngờ nàng ta lại dám chỉ trích Chỉ huy sứ của bọn họ!

Thế nhưng....vừa nghĩ đến xuất thân của cô nương này, bọn họ cảm thấy nàng có thể nói ra những lời như vậy là chuyện tuy ngoài dự đoán nhưng lại hợp tình hợp lí. Các cô nương của thế gia quý tộc đều vô cùng kiêu kì, và có sự kiêu hãnh của mình. Nếu chuyện ngày hôm nay thật sự làm ầm lên, còn không biết kết quả sẽ thế nào đâu.

Tầm Lại thấy bàn tay này không có vết chai dày thì sự hoài nghi trong lòng cũng giảm đi một chút. Thế nhưng, bàn tay kia lại thu về quá nhanh, làm hắn không thể nhìn rõ. Hơn nữa, có một số người thuận tay trái, vào lúc hắn toan muốn kiểm tra, lại không ngờ rằng đối phương sẽ nói lời như vậy. Hắn chưa kịp phản ứng lại, thì cô nương này đã đưa khăn lên bắt đầu lau nước mắt.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy. Nhìn tình cảnh trước mắt, Tầm Lại cau mày, bàn tay đang đặt trên bội kiếm ở bên hông cũng siết chặt hơn.

"Ta vẫn là nữ tử chưa xuất giá, nếu giờ bị người ta nhìn thấy, ta...ta..."

"Tên háo sắc!" Xuân Đào lấy hết can đảm mắng một câu.

Nói xong thì nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Tầm Lại làm nàng lập tức cảm thấy hối hận, sợ đến nỗi run lên cầm cập, cũng không dám nhìn vào mắt hắn nữa mà vội nói với cô nương nhà mình: "Cô...cô nương, người đừng khóc nữa, kẻo lại khóc tới ốm thì sao."

"Dù sao ta cũng là một người sắp chết rồi, khóc ốm thì ốm chứ sao." Thịnh Lộ Yên nức nở nói: "Ta chỉ muốn chết một cách trong sạch thôi."

Nhớ đến những lời thuộc hạ vừa nói, rằng vị cô nương này chẳng sống được bao lâu nữa, đây là lần đầu tiên Tầm Lại động lòng trắc ẩn với người khác. Vả lại, những gì được nhắc đến trong thư toàn là những chuyện gây bất lợi cho phủ Thịnh Lăng hầu, nếu cô nương này đã là người của phủ Thịnh Lăng hầu thì không có lý do gì để làm như vậy.

"Thả đi!" Tầm Lại nói bằng chất giọng lành lạnh.

Thịnh Lộ Yên khóc thút thít, vịn vào Xuân Đào đi xuống lầu.

Tầm Lại cầm tờ giấy mà Thịnh Lộ Yên vừa viết để đối chiếu với nét chữ trong thư và thấy hai chữ này thật sự khác nhau.

Xem xong, hắn liếc mắt xuống dưới lầu. Đúng lúc trông thấy chủ tớ hai người đang đi đến chỗ quẹo của lầu một và lầu hai, bỗng có làn gió nhẹ thổi qua làm tung bay một góc của màn che, đồng thời làm lộ ra khuôn mặt khuynh thành của người nọ.

Mũi ửng đỏ, khuôn mặt tái nhợt, sợi tóc đen đen, cùng với ánh mắt trốn tránh vì sợ hãi khi nàng phát hiện ra hắn đang nhìn nàng.