Cuộc sống trong cung luôn có người vui có người buồn.
Nếu cuộc sống thuận buồm xuôi gió một chút thì cuộc đời sẽ như nước chảy mây trôi, nếu ngày qua ngày vất vả, thật sự còn khó chịu hơn kén lột.
Như Ý ôm bụng, bụng lớn lên từng ngày.
Chớp mắt đã đến thời điểm nóng bức nhất của mùa hè.
Nàng gọi Nhị Tâm đưa một ly trà xanh, thái giám tổng quản phủ Nội vụ Tần Lập cung kính đứng ở bên cạnh, chờ Như Ý lật xem sổ sách hai tháng qua.
Như Ý cảm thấy hắn có chút chướng mắt, liền khoát tay nói: "Ngươi ra ngoài cửa chờ trước đi, đợi lát nữa bổn cung xem xong rồi vào lấy."
Tần Lập cúi người lui ra ngoài.
Nhị Tâm đứng bên cạnh Như Ý, Như Ý lật xem ghi chél của Kính Sự Phòng, Nhị Tâm thấy có chút kỳ lạ, thuận miệng hỏi một câu: "Nương nương, ghi chép của Kính Sự Phòng đều ghi hoàng thượng đều lật thẻ bài mỗi tối ——"
Không đợi Nhị Tâm nói xong đã bị Như Ý ngăn lại: "Chuyện này có gì kỳ lạ, hoàng thượng muốn làm gì thì làm."
"Nhưng nô tỳ cảm thấy ——"
"Không quan trọng." Như Ý giật giật khóe miệng, bình tĩnh lật sang trang tiếp theo, xác nhận hai tháng nay hậu cung chi tiêu rất bình thường, đang định đưa cho Tần Lập.
Lúc này đột nhiên Nhị Tâm nhớ tới một chuyện: "Nương nương, lúc nô tỳ vừa mới đi theo Tần Lập tới, Mạt Tâm của Hàm Phúc cung đi đến Nội Vụ Phủ, nói muốn lấy một ít dầu chải tóc tốt nhất cho Tuệ phi."
Như Ý ngẩn người: "Vì sao?"
"Nô tỳ cũng không rõ.
Nhưng nghe người bên ngoài nói gần đây Tuệ phi đóng cửa không ra, bởi vì dung nhan bị hư tổn." Khi Nhị Tâm nói bốn chữ cuối, cố ý nhấn mạnh giọng điệu, Như Ý hiểu ý, gật đầu: "Biết rồi."
"Nhưng từ trước đến nay đám người Nội Vụ Phủ làm việc theo quy củ, người quản lý chính vụ của hậu cung, cho dù Tần Lập là tổng quản Nội vụ phủ, cũng không dám tự mình quyết định, phải đợi đến khi hỏi ý kiến của người mới dám nói tiếp."
Như Ý mỉm cười: "Chuyện này có gì có, cứ đưa cho cô ta."
Trước khi Nhị Tâm rời đi, Như Ý kéo ống tay nàng: "Vẫn làm theo quy củ cũ."
Nhị Tâm gật đầu ra khỏi cửa.
Lúc này đang là thời điểm nóng nhất giữa mùa hè, Như Ý cảm thấy hơi chóng mặt, phân phó người đặt thêm mấy chậu đá ở trong điện.
Nâng cằm chán nản nhìn mấy con ve ở trên cây trong sân Dực Khôn cung, tiếng kêu khiến người ta có cảm giác mệt mỏi buồn ngủ.
Xuyên qua cửa sổ, nàng nhìn thấy nhũ mẫu đi vào trong điện nói: "Nương nương, tiểu a ca ngủ trưa xong đã tỉnh rồi, người có muốn gặp không ạ?"
Như Ý đang cảm thấy rất nhàm chán, liền vui vẻ đáp ứng, gọi người ôm Vĩnh Giác vào trong điện, ánh mắt đứa nhỏ trong trẻo, nàng nhìn thấy cực kỳ vui vẻ.
Như Ý đùa giỡn với hài tử, không biết thời gian đã trôi qua rất nhanh.
Khi hoàng thượng vào, Như Ý đang khoa tay múa chân, kiên nhẫn dạy Vĩnh Giác nói chuyện.
Hiện giờ hài tử đã tròn một tuổi, mỗi ngày đều theo Như Ý bập bẹ tập nói, Như Ý không phát hiện hắn đi vào, tay kia cầm một quả nho lạnh nhét vào miệng, nhìn bộ dáng Vĩnh Giác bật cười.
Hoàng thượng bước tới, ăn nho lạnh nói: "Nho này lạnh như vậy, ăn ít sẽ tốt hơn."
Như Ý nghe thấy thanh âm quay đầu lại: "Trời nóng như vậy, chỉ là ăn mấy quả nho thôi, hoàng thượng sẽ không keo kiệt chứ?"
Hoàng thượng cười ngồi bên cạnh Vĩnh Giác, vươn tay nhéo mặt Như Ý: "Nàng quên mình đang mang thai, không thể ăn nhiều đồ lạnh sao?"
Như Ý hất tay hắn ra, tức giận nói: "Hôm nay nóng như vậy, cho dù thần thiếp không ăn, hài tử cũng sẽ cảm thấy nóng."
"Bỏ đi bỏ đi ——" Hoàng thượng bất đắc dĩ cười: "Ăn ít một chút, lạnh quá.
Chờ nàng sinh hài tử xong xong muốn ăn cái gì, muốn ăn bao nhiêu đều được, trẫm sai người mang đến cho nàng ăn." Hắn vuốt ve đầu Vĩnh Giác: "Vĩnh Giác muốn ăn cái gì cũng sai người mang đến."
Như Ý vừa định nói gì đó, lại nghe Vĩnh Giác nũng nịu kêu một tiếng: "Hoàng a mã." Hoàng thượng vô cùng mừng rỡ, lập tức ôm Vĩnh Giác vào trong lòng, vuốt ve trán hài tử: "Vĩnh Giác chúng ta thật thông minh."
Như Ý nhìn hai người họ như vậy, vuốt ve đầu Vĩnh Giác: "Con là tiểu tử không có lương tâm, mỗi ngày ngạch nương đều dạy con nói chuyện, con lại nói hoàng a mã trước."
Như Ý nhìn dáng vẻ đắc ý của hoàng thượng, vui vẻ ôm Vĩnh Giác, nàng không nói gì nữa, cầm lấy quạt bên cạnh quạt xua tan hơi nóng..