Như Ý Đản

Như Ý Đản - Chương 29




Vì sao đối tượng ghen tuông phải chọn Tử Lang, Đan Chu đã trải qua một phen tự hỏi.

Thứ nhất, tiểu tiên thú ở quý phủ của Bích Hoa Linh Quân đều trong veo như nước, Đan Chu Tiên Đế là một đại tiên khoan dung với tiểu bối lại biết thương hương tiếc ngọc, đối với đám tiểu tiên thú này chỉ có yêu thích, không thể dậy nổi nửa điểm ghen tuông. Tỷ như con báo nhỏ mà y và Bích Hoa cùng vuốt ve lần đó, về sau vẫn thường quấn lấy y, leo lên người y cọ đầu vào tay vào mặt y, hoặc nằm trên đầu gối ngậm tóc y lăn qua lăn lại, Đan Chu thích nó vô cùng, mỗi khi yêu thương sờ soạng nó thì trong lòng đều nghĩ, tương lai nó có thể hóa thành người, không biết sẽ là một thiếu niên xin tươi mơn mởn đến dường nào.

Thứ hai, gần đây, Bích Hoa Linh Quân quả thật đối với Tử Lang vô cùng chăm chút. Mỗi lần Đan Chu trò chuyện với Bạch Hoa, Bích Hoa Linh Quân liền chuồn mất, Đan Chu cảm ứng được khí tức của y, hơn phân nửa đều là đi chiếu cố Tử Lang.

Tử Lang sau khi đến đây đều một mực rúc vào trong góc, các tiên thú đến lôi kéo làm quen, nó cảm thấy người ta mỗi kẻ đều xinh đẹp, càng phát hiện ra mình xấu xí, chỉ sợ tuy rằng ngoài mặt tìm đến nó nhưng trong lòng lại đang nhạo báng nó, vì thế nó không ừ hử lấy một tiếng, càng tận lực trốn tránh. Bích Hoa Linh Quân chỉ có thể chậm rãi ôn hòa đối đãi nó, khiến nó dần dần hoạt bát hơn. Theo lý thuyết thì với linh tính của nó, trước mắt đã có thể nói chuyện được, thế nhưng Tử Lang từ khi đến đây vẫn chưa nói lời nào.

Mỗi khi Đan Chu liếc mắt nhìn qua, đều có thể thấy Bích Hoa ôm con lâm lang thú xấu xí kia, vừa nhẹ nhàng vuốt ve, vừa ôn tồn nói chuyện với nó, rốt cục có một ngày, Tử Lang cuộn thành một cục trên đầu gối Bích Hoa Linh Quân, ừm một tiếng, Bích Hoa Linh Quân cười như xuân về hoa nở, năm đó lão nhân gia y từ trứng chui ra, Bích Hoa Linh Quân cũng chỉ vui mừng như vậy là cùng.

Không phải chỉ là ừm một cái thôi à, đáng giá lắm sao? Lại coi trọng một con tiểu thú xấu như thế… Nhân lúc Bích Hoa Linh Quân đi vắng, Đan Chu liền thong thả đi đến hậu viện, ngoắc ngón tay với Tử Lang, “Lại đây”. Tử Lang co rúm trong bụi cỏ, run rẩy đến bên chân Đan Chu. Xem, như vậy là được rồi, cần gì rườm rà, Thanh Tịch thật là không biết dạy dỗ nó.

Đan Chu tiếp tục nói với tiểu thú xấu xí đang run rẩy bên chân mình, “Mau nói ta nghe thử, bổn tọa hỏi ngươi, ngươi hiện tại tên gọi là gì, có biết hay không?”

Hai hàm răng Tử Lang va vào nhau, từ kẽ răng yếu ớt nói, “Bẩm… Bẩm Đế tọa ~~ là ~~ là ~~ Tử Lang ~~”, thanh âm rất nhỏ, nhưng vẫn nghe được. Này không phải nói chuyện rồi đấy sao? Đan Chu vừa lòng mỉm cười, đang muốn bảo nó vừa rồi nói không nghe rõ lắm, nói lớn hơn đi. Còn chưa mở miệng, lâm lang thú đã chớp mắt, cứng đờ lăn ra ngất.

Bích Hoa Linh Quân đúng lúc này xuất hiện, vội vàng ba bước chạy thành hai bước vọt tới, ôm lâm lang thú vào lòng, Đan Chu phân trần, “Nó không phải từng ở long cung, còn ở phủ của Thái Thượng Lão Quân mấy ngày sao, sao mới ở trước mặt ta không bao lâu liền hôn mê? Ai, ta sau này đối với mấy tiểu tiên thú có phải nên thu liễm bớt tiên khí lại không?”

Bích Hoa Linh Quân không nhanh không chậm đáp: “Đế tọa tiên khí không phải bình thường, tiểu linh thú như nó đại khái không chịu nổi. Nó ở đế tòa trước mặt ước chừng cũng không phù hợp, có thể được Đế tọa chỉ giáo là vạn hạnh khó được, nhưng nó trước mắt còn chưa có tư cách này. Bởi vậy để tiểu tiên nuôi dạy nó là được rồi, không nên mệt nhọc Đế tọa.”

Lời này nói cực kỳ hợp tình hợp lý, Đan Chu nghe ra được, Bích Hoa Linh Quân mở miệng một tiếng lại một tiếng gọi y Đế tọa, chuyện trước kia đã đồng ý gọi Đan Chu đã ném qua một bên, Bích Hoa Linh Quân không cho Đan Chu đến gần linh thú, Tử Lang chính là con đầu tiên, lúc nói chuyện Bích Hoa vẫn không quên dùng tiên khí độ cho Tử Lang trong lòng, Tử Lang liền tỉnh lại, lập tức hai hàm răng đánh vào nhau lập cập, liều mạng lui vào lòng Bích Hoa Linh Quân.

Cánh tay Bích Hoa Linh Quân giật giật, ôm Tử Lang càng chặt hơn.

Đan Chu nheo mắt, khoan hồng độ lượng không nói gì, làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Tử Lang từ đó về sau càng kề cận Bích Hoa Linh Quân, Bích Hoa Linh Quân đi vắng nó vẫn như cũ chui vào một góc nào đó, Bích Hoa vừa xuất hiện nó liền cẩn thận bò tới. Nhất là khi có Đan Chu ở gần đó thì nó bò càng nhanh.

Vì thế, lúc Đan Chu cân nhắc đối tượng để ghen tuông thì mắt liếc qua góc tường đình viện, lập tức quyết định sẽ là nó. Đan Chu cảm thấy, Bích Hoa tận lực che chở tiểu linh thú này, mà nó lại sợ hãi uy nghi lão nhân gia y, Bích Hoa cũng vì thế mà nói lời không mềm không cứng với mình, đương nhiên y độ lượng hải hà sẽ không để bụng. Nhưng nếu đã như thế, dứt khoát chọn nó để ghen một chút, xem như hợp tình hợp lý rồi.

Đan Chu quyết định như thế thì lập tức thực hiện. Chuyện ghen tuông là phải nắm chắc. Chọn lúc nhàn rỗi, Bích Hoa Linh Quân đang ôm Tử Lang thì Đan Chu thong thả đi tới, nhìn sâu vào mắt Bích Hoa Linh Quân, không nói lời nào. Tử Lang lập tức liều mạng chui rúc trong lòng Bích Hoa Linh Quân. Bích Hoa Linh Quân đứng lên, Đan Chu thở dài một tiếng, “Thanh Tịch, khanh có rảnh cả ngày cùng nó, sao không theo ta tâm sự một chút?”

Bích Hoa Linh Quân đáp: “Có phải hôm nay không ai vấn an người, hay là Hoa Quang Thiên Quân hôm nay không có tới? Nếu Đế tọa cảm thấy tịch mịch, muốn tìm vị nào bồi tiếp, ta lập tức đi mời.”

Đan Chu nghe nhắc tới Quang Hoa Thiên Quân thì rất cao hứng, quả nhiên Thanh Tịch còn để bụng chuyện này, y lập tức nhìn chăm chú Bích Hoa đầy ẩn ý, “Bạch Hoa, sớm là quá khứ. Thanh Tịch, hiện giờ xung quanh ta, ai có thể so được với khanh? Vậy mà khanh gần đây thời gian ở với nó còn nhiều hơn ở với ta…”

Đan Chu nói những lời này như nước chảy thành sông, y là thật tâm.

Bích Hoa Linh Quân lông tóc dựng đứng, cười khan: “Là ta sơ sót, bất quá tính cả lúc đi ngủ, so với thời gian ta chăm sóc Tử Lang thì nhiều hơn rất nhiều, người đã quên tính rồi.”

Đan Chu cảm thấy lúc này mục đích ăn dấm chua đã đạt được, nếu cứ cùng tiểu thú xấu xí kia tị nạnh thì quá mất thân phận, hơn nữa nó cũng thật đáng thương, vậy nên y không nói gì nữa, gật gật đầu, thong thả bỏ đi.

Lại một hôm, Đan Chu chọn lúc Bích Hoa đi vắng, gọi lâm lang thú đến cạnh mình. Cảnh giới cao hơn của ghen tuông là không ngừng ở việc biểu lộ bằng ngôn ngữ, mà dùng chút thủ đoạn, loại bỏ kẻ chướng mắt.

Đan Chu hòa ái hỏi lâm lang thú: “Ngươi vẫn là ấu thú, nhưng đã có thể nói tiếng người, có thể thấy được rất có tiên căn. Ngươi có biết ngươi còn bao lâu nữa mới hóa được thành người hay không? ”

Tử Lang dán mình trên đám cỏ, run rẩy nói: “Không ~ không biết ~~ ”

Đan Chu cười: “Ừm, sau khi hóa thành hình người, ngươi cũng không cần ở trong phủ này nữa, bổn tọa sẽ xem xét an bài cho ngươi một nơi thật tốt, từ Ngọc Đế cho đến các vị thần tiên lớn nhỏ, ngươi muốn đi nơi nào bổn tọa thay ngươi làm thỏa đáng. Nghĩ đến ngươi có thể cũng không có tính toán gì, hoặc là bổn tọa trước thay ngươi tìm nơi tốt đi. Ừm, bổn tọa có thể truyền cho ngươi chút phép mầu, cho ngươi hóa thành nhân thân.”

Đan Chu giơ tay lên, đặt ở đỉnh đầu Tử Lang, Tử Lang cả người nhất thời tiên quang đại thịnh, từ trong ánh sáng, lâm lang thú dần hóa thành một thiếu niên.

Đại khái trong tộc lâm lang thú, Tử Lang xem như bộ dạng không tệ rồi, sau khi hóa thành hình người cũng không quá xấu, thanh tú đoan chính, một thân y phục màu tím nhạt, sắc mặt hơi tái nhợt, lại như cũ ôm đầu gối ngồi co rúm, thoạt nhìn thuận mắt hơn thú hình xấu xí rất nhiều.

Đan Chu vui mừng nở nụ cười, ngữ khí nhịn không được càng hòa ái thêm một chút: “Ngươi đã hóa thành hình người, hiện tại nói cho bổn tọa biết, ngươi muốn cái gì?”

Vừa mới nói tới đây, Bích Hoa Linh Quân hồi phủ, đi vào đình viện, Tử Lang hóa thành nhân hình, Đan Chu tươi cười đầy mặt, còn có câu nói kia, nhất nhất lọt vào mắt vào tai Bích Hoa Linh Quân.

Đan Chu thấy Bích Hoa Linh Quân thì thân hình cứng lại một chút, y đang bức bách Tử Lang tím lang, lại bị Bích Hoa Linh Quân nhìn thấy, Thanh Tịch có lẽ hiểu được y đang ghen với Tử Lang, phải không?

Bích Hoa Linh Quân nhìn tình hình trước mắt, trong lòng cực kỳ tự nhiên bay ra một câu tục ngữ của phàm gian ——

Lão phượng hoàng Đan Chu này, thật sự là từ tám tuổi đến tám mươi tuổi, già không bỏ nhỏ không tha mà.