Như Ý Đản

Như Ý Đản - Chương 11




Đông Hoa Đế Quân nói : “Bích Hoa, ngươi quá lo lắng rồi, con cọp này hãy còn nhỏ, nó có thể biết cái gì. Chỉ nuôi một tháng thôi, hai vị này dù đoạn tụ thế nào, cũng không đến mức đoạn trước mặt ấu thú của ngươi đâu”

Bích Hoa Linh Quân nghĩ nghĩ: “Cũng phải.”

Đông Hoa Đế Quân thở dài: “Ai, bất quá là đoạn tụ mà thôi, hiện giờ bị đày trên hoang đảo, nếu ngay cả bằng hữu là người cũng muốn xa lánh bọn hắn, vậy cũng thật đáng buồn.”

Lương tâm nhỏ bé của Bích Hoa Linh Quân nhất thời cảm giác bị trách cứ, vừa sờ soạng Nguyên Túc vừa nói, “Vậy thì đi nhờ Hoành Văn.”

Bích Hoa Linh Quân vốn định tức khắc khởi hành, rốt cuộc không bỏ được, vẫn là ôm Nguyên Túc trở về phủ, ngủ cùng nó một đêm, sau đó mới chịu nương theo một ngọn gió lành, tới hòn đảo ở cực đông thiên đình.

Bích Hoa Linh Quân một tay ôm Nguyên Túc, tay kia thì gõ gõ cửa, một lát sau cửa mở, Tống Dao đứng bên trong, vừa nhìn thấy Bích Hoa Linh Quân liền cười nói: “Thì ra là Bích Hoa huynh! Đã lâu không gặp, nghe nói ngươi sinh xong thì ở trong phủ nghỉ ngơi điều dưỡng, sao lúc này lại xuất môn? Ta tính ra thì ngươi còn trong tháng mà, nghe nói loại chuyện này cần chú ý một chút, ra gió sẽ không tốt.”

Bích Hoa Linh Quân khóe miệng giật giật, nghiêm mặt nói: “Tống huynh, ta mấy hôm trước đi dạo ở thiên đình, tình cờ gặp Thiên Xu Tinh Quân, ngươi có muốn ta kể tình hình gần đây của người đó cho ngươi với Hoành Văn nghe cho biết không?”

Tống Dao nghe thấy hai chữ “Thiên Xu” thì thần sắc đại biến, lập tức mặt mày hớn hở nói : “Ha ha, Bích Hoa huynh, đã lâu không gặp, mới vừa rồi nhịn không được nói đùa vài câu, ngươi không cần để ở trong lòng, ha ha. Hôm nay đến có chuyện gì?”

Ánh mắt chuyển đến cái cục tròn xù lông trong lòng Bích Hoa, “Ngươi đang ôm đây là?”

Bích Hoa Linh Quân thật cẩn thận ôm Nguyên Túc từ trong lòng hướng ra phía ngoài, tiểu lão hổ vừa rồi rúc trong lòng ngực của hắn ngủ, lúc này dáng vẻ vẫn là chưa chịu tỉnh, xoay xoay một chút, lại tiếp tục tựa đầu trước ngực Bích Hoa Linh Quân. Bích Hoa Linh Quân sờ sờ lông nó, Tống Dao vươn người tới cẩn thận nhìn: “Cái cục này, là con mèo?”

Bích Hoa Linh Quân nghiêm nghị nói: “Là hổ.”

Tống Dao chợt hiểu: “Ta nghe nói ngươi ấp Như Ý đản ra một lão hổ, chẳng lẽ là nó?”

Bích Hoa Linh Quân thần tình tự mãn: “Đúng vậy, kỳ thật ta hôm nay đến đây, là có chuyện muốn nhờ ngươi cùng Hoành Văn.”

Bích Hoa Linh Quân đi theo Tống Dao vào nội viện, xa xa thấy Hoành Văn Thanh Quân đứng ở trước cửa sảnh lớn chờ. Tống Dao bước qua: “Hoành Văn, Bích Hoa huynh đem con cọp con huynh ấy ấp ra tới đây.”

Hoành Văn Thanh Quân lập tức vui vẻ nói : “Thật à? Bích Hoa huynh tự mình ấp ra cọp con, nhất định phải hảo hảo nhìn một cái.”

Bích Hoa Linh Quân theo sau Tống Dao đi đến sảnh, tiểu lão hổ đang nằm ngủ trong lòng hắn khẽ mở mắt, nhìn Hoành Văn Thanh Quân một cái, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Bích Hoa Linh Quân nâng Nguyên Túc trên tay, Nguyên Túc ngáp một cái, gió mát làm nó buồn ngủ, nheo nheo mắt, khẽ nhúc nhích thân mình.

Bích Hoa Linh Quân cười như hoa đào nở rộ, nâng Nguyên Túc về phía hai người Tống Dao, Hoành Văn: “Tống huynh, Hoành Văn huynh, hai ngươi xem nó có phải rất đáng yêu không?”

Tống Dao cùng Hoành Văn đứng hai bên trái phải nhìn cọp con, lại đưa tay sờ sờ nó, đều khẳng định, quả thực rất đáng yêu, thập phần đáng yêu.

Bích Hoa Linh Quân rất vui vẻ.

Chờ khi mọi người cùng vào phòng, qua một chung trà, Bích Hoa Linh Quân vuốt ve Nguyên Túc đang nằm ngủ say trên đầu gối mình, nói rõ ý định: “Tống huynh, Hoành Văn huynh, ta hôm nay đến đây kỳ thực là có chuyện muốn nhờ. Ta có tiên vụ quấn thân, có thể gửi Nguyên Túc đến chỗ các ngươi vài ngày không?”

Hoành Văn Thanh Quân lập tức đáp: “Bích Hoa huynh quá khách khí rồi, chỉ là việc nhỏ thôi, huống chi con cọp con này khả ái như thế, Bích Hoa Linh Quân huynh nỡ để nó lại chỗ này sao.”

Bích Hoa Linh Quân thập phần vui sướng, nhưng Tống Dao nhìn nhìn Hoành Văn, lại nhìn nhìn tiểu hổ trên đầu gối Bích Hoa Linh Quân, thần sắc có chút do dự.

Bích Hoa Linh Quân chính là lo lắng Tống Dao. Rất nhiều năm trước, Tống Dao cùng Hoành Văn vì tiên vụ phải hạ phàm, thì từng có một con hồ ly đực không sợ chết mến mộ hvtq, khiến Tống Dao vô duyên vô cớ ăn một đống giấm chua, con hồ ly này hiện giờ đã công đức viên mãn, tu thành tiên thể, trấn thủ một phương núi non nơi hạ giới, nghe nói thỉnh thoảng cũng đến nơi này thăm hvtq, Tống Dao mỗi khi nhắc tới chuyện này thì đều cả người khó ở. Cho nên về sau hắn luôn đối với linh thú lông xù sinh ra đề phòng…

Bích Hoa Linh Quân đang lo lắng thì nghe Tống Dao lên tiếng: “Bích Hoa huynh, ngươi cũng biết ta chưa từng nuôi qua linh thú, tiểu lão hổ từ Như Ý đản này lúc nuôi có gì cần chú ý không, ngươi trước tiên nói rõ ràng qua một chút, tỷ như nó ăn chay hay ăn mặn, lúc nào tắm rửa, một ngày chải lông mấy lần, được thì viết ra là tốt nhất, ta là thô nhân, cẩn thận làm tổn thương tâm can bảo bối của ngươi.”

Lời này khiến Bích Hoa Linh Quân cảm thấy mới vừa rồi là mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, hổ thẹn vạn phần, “Tống huynh, ngươi yên tâm, không có gì cần chú ý, nó rất ngoan, rất dễ nuôi. Nó chỉ uống nước trong, một ngày tắm một lần, sau khi tắm chải sơ lông cho nó là được. Nó ở trong phủ ta, bình thường cũng ngủ một giấc rồi đến trong viện dạo, không chạy loạn cũng không quấn người.”, vừa nói vừa cúi đầu trìu mến nhìn Nguyên Túc, “Ta nuôi nhiều linh thú như vậy, nó xem như là con ngoan nhất.”

Tống Dao lặng lẽ cười nói: “Bích Hoa huynh, ánh mắt ngươi nhìn nó cứ như đang nhìn hài tử vậy. Ha ha, ngươi yên tâm, con của ngươi chính là cháu của ta, ta nhất định chăm sóc nó thật tốt!”

Bích Hoa Linh Quân lại nói liên miên nửa ngày, liệt kê từng chuyện kể từ khi ấp trứng đến khi Nguyên Túc nở ra, tự thuật đến lúc uống xong cả một ấm trà mới tính là nói xong, ôm Nguyên Túc lên, lưu luyến đưa đến trước mặt Tống Dao và Hoành Văn.

Tống Dao đưa tay đón, Nguyên Túc từ trong lòng Bích Hoa Linh Quân ngẩng đầu nhìn, đôi mắt ngập nước nhìn Hoành Văn Thanh Quân, ngâm nga hai tiếng trong cổ họng như làm nũng, Hoành Văn cười nói: “Nha, nó còn biết làm nũng.”, y vươn tay ra, vỗ vỗ đầu Nguyên Túc. Tống Dao tiếp nhận nó từ tay Bích Hoa Linh Quân, ôm vào trong ngực: “Bích Hoa huynh ngươi yên tâm, một tháng sau nó nếu lạng thịt nào, ngươi cứ tới tìm ta.”

Bích Hoa Linh Quân trịnh trọng nói: “Nhờ hai người đó.”, lải nhải thêm một hồi mấy chuyện nhỏ nhặt của Nguyên Tú, lại sờ soạng nó một phen mới lưu luyến cáo từ rời đi.

Chờ Bích Hoa Linh Quân theo cơn gió biến mất vô tung, Tống Dao mới phiền muộn thở dài, nói với Hoành Văn Thanh Quân, “Ngươi có cảm thấy Bích Hoa rất đáng lo không, vì lão hổ này mà giống như nhập ma vậy. Những lời hắn từng nói lúc gặp mặt ta mười lần cũng không nhiều bằng hôm nay nói về con cọp con này đó.”, nói xong nắm lấy lông sau gáy Nguyên Túc, nâng đầu của nó lên, quan sát một chút, “Cũng chỉ là một con hổ lông vàng, linh khí. . . ta thấy thực bình thường. Chẳng lẽ bởi vì là từ Như Ý đản ấp ra, lại là do hắn ấp, nên mới thấy không tầm thường?”

Tiểu lão hổ nhướng mí mắt, không có hứng thú nhìn Tống Dao, sau đó nằm trong lòng Tống Dao xoay người qua, mở to cặp mắt ngập nước Hoành Văn.

Hoành Văn Thanh Quân cười nói: “Nhưng nó quả thật đáng yêu, mới vừa rồi Bích Hoa nói nó rất dễ nuôi, liền lưu tâm thay hắn chăm sóc một tháng thôi.”