Nhu Tình

Chương 8: Cô gái đó là ai




Đúng như lời đã hứa, sau gần 5’ Kim Tinh đã xem xét xong mọi thứ và tiện tay chỉnh vài lỗi nhỏ của máy, rồi liền đi đến phía người đàn ông đã đợi khá lâu.

- Xong rồi, máy đã ổn rồi đó. Chú cứ vào kiểm tra thử đi.

Người đàn ông đi về phía chiếc máy gắp thú, rồi bấm vào khởi động. Quả nhiên là đã hoạt động lại như bình thường.

- Cô sửa bằng cách nào vậy, ban nãy nó rõ ràng đã không hoạt động được cơ mà?

...Kim Tinh tiến lại phía ông ta, đôi chân cô đi từng bước nặng trĩu về phía trước, cả cơ thể cứ như đã sắp tan chảy tới nơi. Nhưng chất giọng và sự thân thiện vẫn toát ra trên khuôn mặt gầy gò của cô....

- Đúng thật là ban đầu nó có vấn đề, nhưng mà vấn đề này không nằm ở chất lượng máy, mà nó nằm ở phía con cún kia....

Kim Tinh chỉ tay về phía thú cưng của bà chủ này đang nuôi, nó là giống chó Shiba vô cùng thông minh nhưng cũng không kém phần tinh nghịch. Nhưng tại sao lại nói nó là nguyên nhân được chứ.

- Vốn dĩ máy chẳng thề bị gì cả, nhưng vì con cún đó. Nó đã cắn lấy sợi dây liên kết với thanh điều khiển, nếu không quan sát kỉ sẽ rất khó để thấy là hai sợ dây đã hoàn toàn tách rời nhau.

Bà chủ cửa hàng đứng nép một bên nghe thế thì có chút hoang mang, bà ta đưa mắt nhìn về chú cún cưng của mình.

- Sao là nó được??

Kim Tinh nhìn ông chú đang có chút ngờ vực và khó tin nên đã nói tiếp.

- Lúc đầu tôi không nghĩ thủ phạm là nó đâu, nhưng vì vết cắn và cả long chó ở đây khá nhiều. Hơn hết mùi của nó cũng thoang thoảng ở nơi đây nhiều hơn những chổ khác,

- Chú à, tuy tôi không rành về ngành điện tử. Nhưng nếu chú muốn dùng hàng si mà lại là loại tốt nhất, thì chú hãy lựa chọn cửa hàng của bà ấy đi.



Lời nói toát ra không một chút nịnh thót, nhưng cũng không lòng vòng, khiến tâm trí của ông chú này có phần cân nhắc lại.

*

*

*

- Aiiizz, thật sự cảm ơn cô nhiều, không nhờ có cô thì chắc tôi đã bị mất khách hàng rồi.

- Vậy coi như tôi và thằng nhóc này không còn nợ bà nhé.

Vừa nói dứt lời, Kim Tinh liền mau chóng nắm tay Triết Triết vội rời đi ngay.

- Ơ khoan đã.

Bà chủ của hàng gọi vọng lại khi thấy Kim Tinh và nhóc ấy đang vội vã rời đi, cả hai quay người lại, Kim Tinh chỉ biết cười trừ rồi ngoảnh mặt sang chổ khác.

- Tôi thấy cô không mang giày, chổi tôi có một đôi hay đợi tôi đi lấy cho cô mang nhé.

Nói rồi bà ấy liền chạy ngay vào trong.

- Ơ không cần đâu,....

***

Sau khi Kim Tinh đã rời đi khỏi căn phòng thì khoảng 2’ sau Thanh Hoa đã đi đến, cô ấy tiến vào phòng chỉ nhìn thấy cánh cửa đã bị mở toan ra và chẳng thấy bóng dáng của Kim Tinh đâu, ngoài ra mọi thứ xung quanh đều rất bình thường, đến cả cánh cửa cũng không hề có dấu hiệu bỏ trốn.

- Không hay rồi.

Thanh Hoa chạy hục mạng về phía của toà nhà chính.

- Mau, mau đi tìm Ninh tiểu thư, cô ấy mất tích rồi~~.

Thanh Hoa vừa la lớn, nước mắt vừa dàn giụa ra, trong đầu cô ấy lúc này chỉ toàn là những cảnh tượng Ninh phu nhân đang tự mình kết liễu tính mạng.

***

- Cô mang vào thử đi.



Kim Tinh xỏ chân vào đôi giày quai hậu màu đen có phần viền hồng, nhìn nó trông rất giống đôi giày của một cô sinh viên nhỏ tuổi còn đang đi học, đến cả size giày cũng vô cùng vừa vặn với cô.

- Ôi chao, cô mang cũng đẹp quá. Không ngờ đôi giày này lại vừa vặn với cô đến vậy. Haizz, tiếc rằng đứa con gái xấu số của tôi không may đã qua đời rồi, nên đôi giày tôi mua tặng nó cũng cứ thể mà bị lãng quên.

Lời nói chất chứa nhiều phần tiếc nuối và chua xót cho đứa con gái của bà ấy, nói đến đây Kim Tinh có phần nghẹn lại. Cô cũng đã đi tìm cái chết, không biết gia đình cô đã hay cô đã qua đời chưa hay họ đang cuốn cuồn cả lên để đi tìm cô khắp nơi.

- Cảm ơn cô, cháu nhất định sẽ giữ đôi giày này thật cẩn thận.

Cả hai cũng đã từ biệt bà chủ cửa hàng rồi đi nơi khác, trên đường đi về hướng vô định Kim Tinh liếc mắt xuống nhìn thằng nhóc ban nãy còn ồn ào, ngỗ nghịch bây giờ lại im lặng đến kì lạ.

- Nhóc con, nhà em ở đâu?

Triết Triết nhìn Kim Tinh, đôi mắt nhóc ấy xụ xuống như đang buồn chuyện gì.

- Em không muốn về nhà,....khó khăn lắm mới ra khỏi đó. Em không muốn về đâu.

- Sao, em trốn đi à??

Kim Tinh bất ngờ nhìn nhóc ấy, trong lòng có chút hoang mang.

- Nhưng bây giờ chúng ta đi đâu, chị không biết nơi này. Hơn nữa đến giờ chị vẫn chưa tìm được đường về nhà,

- Em mau nói đi, em ở đâu?

Triết Triết nắm tay cô rồi đi đến một nơi khác, nơi này khá xa. Đi từ lúc trưa cho đến gần xế chiều mới đến nơi. Lúc này, trong cơ thể của Kim Tinh cũng đã có vài dấu hiệu khó thở, bụng đau thắt lại, hai chân dần đang tê cứng, cả cơ thể cô dần đang mất đi cảm giác.

- Đến rồi.

Triết Triết xoay người lại nhìn lên khuôn mặt đang sắp lìa hồn của cô.

- Hửm, sao mặt chị kì lạ thế?

Khuôn mặt của Kim Tinh lúc trước vẫn còn một chút sắt hồng, nhưng giờ đây, ngay cả một chút sự sống cũng đã không còn tồn tại trên khuôn mặt của cô nửa, cả cơ thể cô đều tái nhợt đến đáng sợ.

- Không sao, tới nhà rồi thì em vào đi. Chị đi đây.

Kim Tinh quay mặt rời đi.

- Là ai, tôi tới ngay đây~~.

Giọng nói cùng lúc với tiếng mở cửa, cô gái có vóc dáng thanh mãnh và cao ráo, khuôn mặt hồng hào, làn da cũng vô cùng trắng trẻo, bước ra mở cửa.

- Chị Thất Thất.

Triết Triết chạy ngay đến ôm cô gái trước mặt, cô ta chính là An Thất, cũng là chị ruột của Triết Triết.

- Triết Triết, cô gái đó là ai?

Kim Tinh đang rời đi, thì bị giọng nói ấy đột ngột xuất hiện, khiến cô bỗng khựng lại.

- Là Ninh Ninh tỷ, bạn thân em đã kể với chị đấy.

An Thất tiến lại phía Kim Tinh.

- Cô là.....

- Ầ, tôi xin lỗi tôi phải rời đi rồi.

- Hớ óoooo... là Ninh Tinh??

An Thất bỏng bất ngờ đến phát sợ khi nhìn thấy khuôn mặt của Kim Tinh, cô ta không ngờ bạn thân của em mình chính là kẻ thù không đọi trời chung với cô ta.

- Sao, cô gọi tôi là Ninh Tinh sao. Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải Ninh Tinh gì đó đâu.