Nhu Tình

Chương 1: Gieo mình xuống đáy biển




Một giờ sáng theo giờ địa phương, bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái mặc chiếc váy ngủ có ren trên cổ, đầu tóc được chải chuốc gọn gàng, đôi mắt vô hồn không một chút sợ hãi cùng với đôi chân trần bước trên cát, tiến về phía đại dương lạnh lẽo ngoài kia.

Lần thứ bao nhiêu trong số lần mang ý định tự xác, lúc nào Kim Tinh cũng lun nghĩ đến việc gieo mình xuống đáy biển. Nhưng lúc nào, cũng bất thành. Hôm nay, trời còn chưa sáng cô đã từ Ngoại Thành chạy đến phía biển hoang vắng ở phía Tây ngoài Thành Phố, chỉ để tiếp tục ý định tự xác của bản thân.

Từng giây, từng phút trôi qua, thì cô gái nhỏ ấy lại càng lúc càng gần với cái chết hơn. Những câu nói mà cô đã viết lại trong bức tâm thư, từng dòng, từng chữ đều đang thoáng qua trong tâm trí của Kim Tinh.

- Giá như một lần tôi có thể nhận lại một lời xin lỗi, thì chắc đã không có kết cục như bây giờ,

- Tất cả đã không còn kịp nữa.

Bầu trời đêm nay vô cùng tăm tối, đến cả ánh trăng cũng không thể chữa lành vết thương trong trái tim của Kim Tinh, không thể chiếu sáng đủ để có thể dẫn lối cho cô đi. Ánh trắng mờ nhạt như làn sương của buổi sáng ban mai, nó không đủ để chiếu gọi xuống mặt biển xanh biếc đầy sức sống, mà chỉ còn là dải mù mịt, mặt biển thì tăm tối đến lạnh lẽo, xung quanh gió thổi vô cùng mạnh, những lá cây cũng cứ thế mà bay theo làn gió đậu vào mái tóc dài và đen của cô.

- Lưu luyến tôi sao?.

Kim Tinh đưa tay lên, nhặt lấy chiếc lá trên tóc mình rồi mỉm cười với nó. Tuy chỉ là chiếc lá, nhưng nếu nó có linh hồn nó cũng sẽ khóc khi nhìn thấy ánh mắt đen sầm và mất đi sức sống ấy của cô gái trẻ còn chưa tốt nghiệp xong cấp 3. Đã muốn từ bỏ thế gian này, chỉ để được gieo mình xuống đáy biển. Không còn ai làm phiền, cũng chẳng ai phán xét cô.

- Tạm biệt.

Lời nói hốt ra vô cùng yếu ớt nhưng vẫn đủ khiến người khác chạnh lòng, đôi chân cô vẫn bước đi. Đến đây, nước cũng đã dâng qua đầu Kim Tinh, cô đã hoàn toàn mất đi điều khiển ở trong dòng nước lạnh lẽo này, cô cứ như là một giọt nước đang dần chìm xuống và hoà lẫn vào chúng. Trên khuôn mặt ấy, vẫn mĩm cười rạng rỡ như chưa thề hối hận với những điều cô đã và đang làm, đôi mắt to tròn và vô tội ấy cũng đã nhắm lại, chiếc mũi thon thả cũng đang sùi bọt biển không ngừng. Cơ thể cô vẫn không động đậy, tay chân dũi thẳng ra nhằm khiến cơ thể sẽ chìm nhanh hơn.

Kết thúc, kết thúc rồi sao?. Cô gái nhỏ ấy đã quá yêu đuối, nhưng sự yếu đuối ấy xuất phát ra là vì, cô ấy đã dành cả đời chỉ để mạnh mẽ vực dậy, chóng chọi với miệng đời và những kẻ kì thị cô, gia đình cũng chẳng đứng về phía cô, người mình tin tưởng nhất cũng vậy mà phản bội cô. Còn cay đắng nào hơn khi cô phát hiện bản thân bị mắc căn bệnh nguy hiểm nhất thế giới, Động Mạch Vành(CAD). Chỉ cần nhịp tim không ổn định, thần chết sẽ đến bên cô ngay lập tức.

Vậy thì còn ý nghĩa nào để sống nữa?, cố gắng vì tương lai. Nhưng chỉ nhận lại là chua sót và con đường cùng, không thể trách cô ấy, cũng không trách số phận. Vì đó là chuyện sinh tử đoản mệnh, nên cô cũng chẳng than trách ai, tiếc nuối hay hận thù ai.

***

***

***

Vốn dĩ chỉ kết thúc ở đây, nhưng có lẽ Diêm Vương vẫn chưa muốn lấy mạng của Kim Tinh, cô lại một lần nữa được cứu sống và kế hoạch được chết của cô lại một lần nữa thất bại.

***

Trong căn phòng, ánh nắng của buổi trưa len lỏi vào từng ngóc ngách. Dù đã có rèm đen che lại, giấu đi ánh nắng chiếu vào, nhưng ánh nắng của mặt trời hôm nay thật mãnh liệt. Xuyên thẳng qua các bức tường rèm chỉ để chiếu ánh sáng của sự sống vào trong căn phòng u ám này.

Vài tia nắng chạm vào mặt Kim Tinh, khiến đôi mắt theo đó mà phản xạ lại. Cô bất chợt giật mình, mở mắt ra liền ngồi bật dậy.

- Á,a...aaa...a.

Cả cơ thể này đau nhức như có ngàn cây đang đâm xuyên vào, Kim Tinh chỉ vừa ngồi bật dậy mà bao nhiêu chổ đau trên cơ thể liền căng ra, thoáng chóc khuôn mặt cô từ xanh chuyển qua trắng bệch.

- Cái gì, mình chết rồi mà?,

- Nơi này là đâu chứ?.

Ánh mắt cô lảo đảo khắp nơi, chỉ nhìn rất nhiều thứ trước mắt và đặc biệt là vô cùng lạ lẫm. Nơi này vừa lạ vừa quen, trong giấc mơ cô đã từng mơ thấy, nhưng nó chỉ là thoáng qua, chắc đây cũng là mơ hoi!.

- Uza,....

Dùng tay nhéo mạnh vào mặt mình, quả thật đây không phải mơ mà đây là thật. Chính Kim Tinh cũng là thật, cô vẫn chưa chết. Mà đã được sống, còn được nằm trên chiếc giường to, chăn nệm ấm áp.

- Á....á...a

Lại gì nữa đây, lần này Kim Tinh nhìn cơ thể mình trong chăn. Cô chẳng mặc gì, cơ thể trần trụi không một mảnh vải, khiến cô hoang mang đến hoảng hốt. Rốt cuộc cơ thể này và tâm trí này là sao?, họ là một hay sao? và tại sao cô lại ở nơi đây. Cô đã gieo mình xuống biển rồi cơ mà.

Nhớ lại lúc ấy, trong lúc chìm sâu dưới đáy biển. Trong tai cô vọng ra rất nhiều giọng nói, lo lắng có, tức giận có. Và cô cũng cảm nhận được có một đôi mắt lạnh lùng đã nhìn về phía cơ thể ấy, chính xác hơn là Kim Tinh. Khoảnh khắc ấy chỉ thoáng qua, ngay sau đó là vô vàn kiểu đau rát do nước biển đã tràn vào hết lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cô, chẳng còn có nổi sức để ký ức hay bất cứ gì đưa đến não cô nữa. Lúc này chỉ còn là một màng màu đen ngay trong tâm trí lẫn cả đôi mắt cô.

...----------------...