Marcus không thể nhớ lần gần đây nhất anh trở nên bạo lực là khi nào, nhưng khi anh đứng đây, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt giả tạo của Colin Bridgerton, anh bị cám dỗ hết sức.
“Đức ngài Chatteris,” Bridgerton thì thào, chào anh với cái gật đầu lịch sự. Một cái gật đầu lịch sự và một cái nhìn. Nếu Marcus có một tâm trạng tốt hơn, anh có thể hiểu rõ rằng cái nhìn đó chỉ để khiêu khích anh, nhưng Marcus không ở trong tâm trạng tốt. Anh đã có tâm trạng tốt. Anh đã có một tâm trạng rất tốt, như một sự thật hiển nhiên, mặc dù vừa mới chịu đựng một thứ có thể là màn trình diễn nhạc Mozart tệ nhất loài người từng biết đến.
Không thành vấn đề khi tối nay một vài phần đáng thương của tai anh bị tê liệt; phần còn lại của con người anh vẫn chìm đắm trong hạnh phúc. Anh đã ngồi ở chỗ của mình và nhìn ngắm Honoria. Nếu cô là một chiến binh tàn nhẫn trong buổi diễn tập cuối cùng, thì sau đó cô là một thành viên hạnh phúc của đoàn nhạc hội này. Cô mỉm cười suốt buổi diễn, nhưng anh biết cô không cười vì khán giả, hay thậm chí vì âm nhạc. Cô cười vì những người cô yêu quý. Và anh có thể, tuy nhiên chỉ trong một giây phút ngắn ngủi, tưởng tượng rằng anh là một trong những người đó.
Trong trái tim mình, cô cười vì anh.
Nhưng giờ khi cô cười với Colin Bridgerton, anh ta rất nổi tiếng với vẻ quyến rũ và đôi mắt xanh lục lấp lánh. Điều đó hầu như có thể tha thứ được, nhưng khi Colin Bridgerton bắt đầu tươi cười với cô…
Có thứ gì đó không thể chịu được.
Nhưng trước khi anh có thể can thiệp, anh phải thoát khỏi cuộc nói chuyện với Felicity Featherington – hay đúng hơn, mẹ của Felicity Featherington, người đã làm anh nói chuyện như một kẻ xấu xa. Anh chắn hẳn đã thô lỗ; không, anh chắn chắn đã thô lỗ, nhưng thoát khỏi mẹ con nhà Featherington không phải là chuyện người ta có thể làm được với sự khéo léo hay sự tinh tế.
Cuối cùng, sau khi giật cánh tay ra khỏi cái ôm ghì của bà Featherington theo đúng nghĩa đen, anh đi đến chỗ Honoria, người đang rạng rỡ, mỉm cười vui vẻ với ngài Bridgerton.
Anh từng có ý định lịch sự. Thật sự anh có. Nhưng khi vừa đến gần, Honoria bước nhẹ sang một bên, và anh nhìn thấy, lộ ra từ viền váy, một ánh đỏ của vải sa tanh.
Đôi giày đỏ may mắn của cô.
Và đột nhiên anh nổi điên.
Anh không muốn người đàn ông khác nhìn thấy đôi giày đó. Anh không muốn người đàn ông khác biết về đôi giày đó.
Anh nhìn khi cô bước về chỗ cũ, chất vải quyến rũ màu đỏ đã trở về bên dưới váy cô. Anh bước tới trước và nói, có lẽ với giọng nói lạnh lùng hơn anh tưởng, “Quý cô Honoria.”
“Đức ngài Chatteris,” cô đáp lại.
Anh ghét lúc cô gọi anh là đức ngài Chatteris.
“Rất vui được gặp ngài,” giọng của cô như một người quen lịch sự, hoặc có thể là một người em họ xa. “Đức ngài làm quen với ngài Bridgerton chứ?”
“Có,” là câu trả lời ngắn gọn của Marcus.
Bridgerton gật đầu, sau đó Marcus gật đầu, và đó có vẻ là mức độ trò chuyện mà hai người đàn ông muốn chia sẻ.
Marcus đợi Bidgerton tạo ra vài lí do để rời đi, bởi vì chắc chắn anh ta sẽ hiểu đó là những gì Marcus mong đợi anh ta làm. Nhưng kẻ gây phiền nhiễu chỉ đứng đó mỉm cười, như thể anh ta không quan tâm gì đến thế giới này.
“Ngài Bridgerton đang nói—“ Honoria bắt đầu, vào ngay lúc Marcus nói: “Nếu anh thứ lỗi cho chúng tôi, tôi có vài lời muốn nói với quý cô Honoria.”
Nhưng Marcus đã lớn tiếng, và hơn thế nữa, anh thực sự kết thúc câu nói. Honoria ngậm chặt miệng lại, rút lui vào trong im lặng lạnh lùng.
Ngài Bridgerton nhìn anh đánh giá, giữ nguyên vị trí của anh ta đủ lâu để hàm của Marcus nghiến lại, và rồi, như thể giây phút này chưa bao giờ xảy ra, anh ta chuyển sang vẻ quyến rũ trong một giây, cúi đầu chào vui vẻ, và nói: “Nhưng dĩ nhiên. Tôi vừa nghĩ tôi muốn một ly đá chanh hơn bất cứ thứ gì.”
Anh ta cúi chào, mỉm cười, rồi bỏ đi.
Honoria đợi cho đến khi anh ta ra khỏi tầm nghe, rồi cô quay sang Marcus với một cái quắc mắt giận dữ. “Anh thật thô lỗ đến khó tin.”
Anh nhìn cô nghiêm khắc. “Không giống với cậu em Bridgerton, người này không ngây thơ và thiếu kinh nghiệm đâu.”
“Anh đang nói gì vậy?”
“Em không nên ve vãn với anh ta.”
Honoria há hốc miệng. “Em không có!”
“Dĩ nhiên em có,” anh vặn lại. “Anh đã quan sát em.”
“Không, anh không có,” cô bắn trả. “Anh đã nói chuyện với Felicity Featherington!”
“Cô ấy thấp hơn anh một cái đầu. Anh có thể nhìn thấy ngay trên cô ấy.”
“Nếu anh phải biết,” Honoria nghiến răng, hoàn toàn không thể tin được anh lại hành động như bên bị hại, “dì của anh gọi anh ta đến. Chẳng lẽ anh mong đợi em thô lỗ và bỏ anh ta lại ngay trong nhà mình sao? Tại một sự kiện mà, em có thể nói thêm, anh ta được mời tới?”
Câu cuối cùng cô không khẳng định lắm, nhưng cô không thể hình dung mẹ cô lại không mời người nhà Bridgerton.
“Dì của anh?” anh hỏi.
“Phu nhân Danbury. Bà cố-cố-cố-cố…”
Anh nhìn cô chằm chằm.
“Cố-cố-cố-cố…” cô tiếp tục, chỉ để gây bực mình.
Marcus nói gằn vài tiếng, sau đó nói, với một giọng nhẹ nhàng thích hợp hơn. “Bà ấy là một mối de dọa.”
“Em thích bà,” cô nói bướng bỉnh.
Anh không nói gì, nhưng anh trông điên tiết. Và những gì Honoria có thể nghĩ là, Tại sao? Anh đang nổi giận vì cái quái gì? Cô mới là người có tình cảm với người đàn ông xem cô như gánh nặng. Một gánh nặng với người là bạn thân của anh. Thậm chí ngay bây giờ anh vẫn giữ lời hứa ngu ngốc của anh với Daniel, xua đuổi các quý ông anh thấy không phù hợp.
Nếu anh không yêu cô, thì ít nhất anh có thể ngừng phá hủy cơ hội của cô với người khác.
“Em đi đây,” cô tuyên bố, bởi vì đơn giản là cô không thể chịu đựng được nữa. Cô không muốn nhìn thấy anh, cô không muốn nhìn thấy Daisy, hay Iris, hay mẹ cô, hay thậm chí là ngài Bridgerton, anh ta vừa lủi vào trong góc với cốc nước chanh, quyến rũ chị gái của Felicity Featherington.
“Em đi đâu?” anh hỏi.
Cô không trả lời. Cô không thấy đó là chuyện của anh.
Cô rời khỏi phòng mà không hề nhìn lại.
Chết tiệt thật.
Marcus muốn đuổi theo Honoria ra khỏi phòng, nhưng như thế sẽ gây ầm ĩ. Anh muốn nghĩ rằng không có ai chú ý đến cuộc tranh cãi của họ, nhưng Colin Bridgerton đang cười nửa miệng ở trong góc với ly nước chanh của anh ta, và phu nhân Danbury với cái nhìn Ta-có-quyền-lực-và-ta-biết-hết ở trên mặt mà thông thường Marcus sẽ không để ý tới.
Tuy nhiên lần này, anh nghi ngờ bằng cách nào đó bà đã sắp xếp làm cho anh suy sụp.
Cuối cùng, khi tên phiền phức Bridgerton giơ bàn tay bị thương lên thành một lời chào chế giễu, Marcus nghĩ là anh đã có đủ rồi, anh sải bước ra khỏi cánh cửa mà Honoria vừa đi ra. Để những tin ngồi lê đôi mách xuống địa ngục đi. Nếu có ai nhận thấy rằng cả hai người họ đều rời đi và muốn làm ầm lên, thì chết tiệt đi họ có thể đòi hỏi Marcus cầu hôn.
Anh không có vấn đề gì với chuyện đó.
Sau khi tìm kiếm trong vườn, phòng khách, hay thậm chí cả nhà bếp, cuối cùng anh tìm thấy Honoria trong phòng ngủ của cô, nơi mà anh bắt mình đừng nghĩ tới. Nhưng anh đã dành đủ thời gian ở nhà Windstead để biết các căn phòng riêng tư nằm ở đâu, và sau khi anh đã đi hết mấy căn phòng chết tiệt khác trong nhà, chà, chẳng lẽ cô thực sự hi vọng anh sẽ không tìm thấy cô ở đây?
“Marcus!” Cô gần như thét lên. “Anh đang làm gì ở đây?”
Hình như, cô mong đợi anh sẽ không tìm thấy cô ở đây.
Câu đầu tiên anh thốt ra là hoàn toàn thiếu khôn ngoan. “Có gì không ổn với em sao?”
“Có gì không ổn với em à?” Cô đứng dậy trên giường, nhanh chóng di chuyển về phía đầu giường trông hơi giống con cua. “Anh bị cái gì vậy?”
“Anh không phải là người xông ra khỏi bữa tiệc để hờn dỗi ở trong góc.”
“Đó không phải là một bữa tiệc. Đó là một buổi nhạc hội.”
“Đó là buổi nhạc hội của em.”
“Em sẽ hờn dỗi nếu em muốn,” cô lầm bầm.
“Gì cơ?”
“Không có gì.” Cô nhìn anh chằm chằm. Khoanh chặt tay trước ngực. “Anh không nên ở đây?”
Anh búng tay cái tách như thể để nói ( với vẻ rất mỉa mai ) Ồ, thật sao.
Cô nhìn tay anh, rồi nhìn mặt anh. “Cái đó có ý gì vậy?”
“Em vừa dành hầu hết tuần rồi ở trong phòng ngủ của anh.”
“Anh gần như sắp chết.”
Cô có một lí do khá tốt, nhưng anh không chuẩn bị thừa nhận điều đó. Giờ thì xem này,” anh nói, trở lại vấn đề quan trọng, “Anh đã giúp em khi yêu cầu Bridgerton rời đi.”
Miệng cô há hốc với cơn phẫn nộ. “Anh—“
“Anh ta không phải loại người mà em nên kết giao,” anh nói, cắt lời cô.
“Cái gì?”
“Em sẽ nhỏ tiếng lại chứ?” anh rít lên.
“Em đã không ồn ào cho đến khi anh tới,” cô rít lại ngay lập tức.
Anh bước về trước một bước, không thể giữ bản thân hoàn toàn trong tầm kiểm soát. “Anh ta không phải là người đàn ông thích hợp cho em.”
“Em chưa bao giờ nói anh ta thích hợp cả! Phu nhân Danbury gọi anh ta đến.”
“Bà ấy là một mối đe dọa.”
“Anh đã nói vậy rồi.”
“Anh lặp lại thôi.”
Cuối cùng! – cô bò ra khỏi giường. “Thế quái nào là ‘đe dọa’ khi giới thiệu em với Colin Bridgerton?”
“Bởi vì bà ấy muốn làm cho anh ghen tị!” anh thật sự hét lên.
Hai người họ hoàn toàn im lặng, và rồi, sau một cú liếc nhanh về phía cái cửa mở, anh vội vàng đi đến và đóng nó lại.
Sau khi quay lại với Honoria, cô đang đứng im đến nỗi anh có thể thấy cô nuốt xuống. Đôi mắt cô thật lớn trên khuôn mặt – cái nhìn chăm chú nghiêm nghị của cô luôn làm anh mất bình tĩnh. Trong ánh nến lung linh, chúng tỏa sáng như ánh bạc, và anh thấy mình như bị thôi miên.
Cô thật xinh đẹp, anh đã biết điều đó. Nhưng nó đánh vào anh lần nữa, với sức mạnh gần như làm anh khụy ngã.
“Tại sao bà ấy muốn làm vậy?” cô hỏi nhẹ nhàng.
Anh ngậm miệng lại để cố gắng không trả lời, nhưng cuối cùng anh nói, “Anh không biết.”
“Tại sao bà ấy nghĩ là bà ấy có thể làm vậy?” cô thúc ép.
“Bởi vì bà ấy nghĩ bà ấy có thể làm mọi chuyện,” Marcus liều mạng nói. Bất cứ thứ gì để tránh nói sự thật. Không phải là anh không muốn nói với cô rằng anh yêu cô, nhưng không phải lúc này. Đây không phải cách mà anh muốn.”
Cô nuốt xuống lần nữa, một chuyển động đau đớn được tăng lên bởi sự tĩnh lặng của phần còn lại của cơ thể cô. “Và tại sao anh nghĩ đó là việc của anh để chọn lựa người đàn ông nào em nên hay không nên kết giao?”
Anh không nói gì.
“Tại sao, Marcus?”
“Daniel yêu cầu anh,” anh nói với giọng đều đều căng thẳng. Anh không xấu hổ với chuyện đó. Anh thậm chí không thấy xấu hổ vì đã không nói với cô. Nhưng anh không đánh giá cao việc giấu giếm,
Honoria hít một hơi dài và run rẩy, sau đó thở ra. Cô đưa một tay lên miệng, bắt lấy luồng khí cuối cùng, sau đó nhắm mắt lại. Trong một phút, anh nghĩ cô sẽ khóc, nhưng rồi anh nhận ra cô cần làm vậy để kiềm nén cảm xúc của mình. Đau đớn? Giận dữ? Anh không biết, nhưng vì vài lí do điều đó đâm một cây cọc vào tim anh.
Anh muốn hiểu cô. Muốn hiểu cô hoàn toàn.
“Ừm,” cuối cùng cô nói. “Không lâu nữa anh ấy sẽ trở về, nên anh được giải phóng khỏi trách nhiệm của mình.”
“Không.” Từ đó thốt ra từ anh như một lời tuyên thệ, xuất phát từ cốt lõi con người anh.
Cô nhìn anh với sự bối rối nôn nóng. “Ý anh là gì?”
Anh bước tới trước. Anh không chắc là anh đang làm gì. Anh chỉ không thể dừng lại. “Ý anh là không. Anh không muốn được giải phóng.”
Môi cô há ra.
Anh tiến thêm một bước. Tim anh đập thình thịch, và có thứ gì đó trong người anh trở nên nóng bỏng, và thèm khát. Nếu có bất kì thứ gì trên đời này ngoài cô và anh ra – thì anh cũng không biết.
“Anh muốn em,” lời nói thẳng thừng, hầu như là thô bạo, nhưng tuyệt đối đúng không thể nào phủ nhận được.
“Anh muốn em,” anh nói lại lần nữa, vươn tay ra và nắm lấy tay cô. “Anh muốn em.”
“Marcus, em—“
“Anh muốn hôn em,” anh nói, chạm một ngón tay lên môi cô. “Anh muốn ôm em.” Và rồi, bởi vì anh không thể giữ nó lại thêm một giây nào nữa. “Anh bùng cháy vì em.”
Anh ôm mặt cô trong tay anh và anh hôn cô. Anh hôn cô với mọi thứ hình thành nên con người anh, với cơn đói khát và đau đớn cháy bừng của dục vọng. Kể từ giây phút anh nhận ra anh yêu cô, niềm đam mê đã lớn dần trong anh. Nó có lẽ đã ở đó từ lâu, chỉ đợi anh nhận ra nó.
Anh yêu cô.
Anh muốn cô.
Anh cần cô.
Anh cần cô ngay bây giờ.
Anh đã dành cả đời mình để làm một quý ông hoàn hảo. Anh chưa bao giờ là một kẻ tán tỉnh. Anh chưa bao giờ là một tên lừa đảo. Anh ghét là trung tâm của sự chú ý, nhưng vì Chúa, anh muốn là trung tâm sự chú ý của cô. Anh muốn làm điều sai trái và xấu xa. Anh muốn kéo cô vào vòng tay mình và mang cô đến giường của cô. Anh muốn cởi từng mảnh quần áo ra khỏi cơ thể cô, và sau đó anh muốn tôn thờ cô. Anh muốn chỉ cho cô biết tất cả mọi thứ mà anh không chắc là anh biết diễn đạt như thế nào.
“Honoria,” bởi vì ít nhất anh có thể gọi tên cô. Và có lẽ cô sẽ nghe thấy những gì anh cảm thấy trong giọng nói của anh.
“Em…em…” Cô chạm vào má anh, mắt cô chuyển động như xuyên thấu trên khuôn mặt anh. Môi cô hé mở, đủ để anh thấy đầu lưỡi màu hồng của cô phóng ra để thấm ướt môi.
Và rồi anh không thể nhịn được. Anh phải hôn cô lần nữa. Anh cần phải ôm cô, để cảm nhận cơ thể cô ấn vào người anh. Nếu cô nói không, nếu cô lắc đầu hay ra bất kì dấu hiệu nào cho thấy cô không muốn chuyện này. Anh sẽ quay lại và bước ra khỏi phòng.
Nhưng cô không làm, cô chỉ nhìn anh chăm chú, mắt cô mở lớn và đầy ngạc nhiên. Nên ấy kéo cô về trước, vòng tay ôm lấy cô và hôn cô lần nữa, lần này anh cho phép mình bỏ đi sợi dây kiềm chế cuối cùng mà anh đã giữ rất chặt.
Anh kéo cô vào anh, thưởng thức từng đường cong và chỗ hõm trên cơ thể cô. Cô thốt ra một tiếng rên rỉ nhỏ -- của thích thú? Hay khao khát? – và nó làm ngọn lửa trong anh bùng cháy.
“Honoria,” anh rên rỉ, hai tay di chuyển điên cuồng trên lưng cô, xuống đường cong ngọt ngào ở phía dưới. Anh siết chặt, rồi anh ép vào, buộc phần bụng mềm mại nhẹ nhàng của cô ép vào phần vật khuấy động của anh. Cô bật ra một hơi thở hổn hển bất ngờ vì sự tiếp xúc. Nhưng anh không dám đẩy cô ra và giải thích cho cô. Cô rất ngây thơ, anh biết điều đó, và có lẽ cô không biết có nghĩa gì khi cơ thể anh phản ứng như thế này.
Anh nên đi chậm hơn, để hướng dẫn cô qua chuyện này, nhưng anh không thể. Có giới hạn đối với sự kiểm soát của đàn ông. Và anh đã vượt qua giới hạn của mình khi cô đưa tay ra và chạm vào má anh.
Cô thật mềm mại và mềm dẻo trong vòng tay anh, cái miệng không thành thạo của cô háo hức quay lại với nụ hôn của anh, anh cuốn cô vào vòng tay và nhanh chóng mang cô lên giường. Anh đặt cô nằm xuống với tất cả ân cần mà anh có thể xoay xở được, và sau đó, vẫn còn nguyên quần áo, anh nằm xuống trên người cô, gần như bùng nổ với cảm giác cơ thể cô ở bên dưới anh.
Chiếc váy của cô có những tay áo phồng nhỏ mà hình như phụ nữ rất thích. Và Marcus nhanh chóng nhận ra chúng ở trên da cô khá lỏng lẻo khi cô nằm. Ngón tay anh tìm thấy cái viền và và trượt vào bên dưới, để lộ một bên vai trần trắng nga của cô.
Với một hơi thở đứt quãng anh lùi lại và nhìn ngắm cô. “Honoria,” anh nói và nếu như anh không bị siết lại quá chặt, anh có thể sẽ cười. Tên cô dường như là âm thanh duy nhất anh có thể thốt ra.
Có lẽ đó là từ duy nhất có ý nghĩa.
Cô nhìn anh, môi cô đầy đặn và sưng phồng vì thân mật. Cô là tạo vật đẹp nhất mà anh từng thấy, mắt cô rực sáng với ham muốn, ngực phập phồng theo từng nhịp thở nhanh.
“Honoria,” anh nói lần nữa, lần này là một câu hỏi, hay có lẽ là một lời cầu xin. Anh ngồi dậy để cởi áo khoác và áo sơ mi của mình. Anh cần cảm nhận không khí trên da anh; anh cần cảm nhận da cô trên da anh. Khi đồ đạc anh rơi xuống sàn, cô với tay lên và chạm vào anh, đặt một bàn tay mềm mại lên ngực anh. Cô thì thầm tên anh, và anh xong đời.
Honoria không chắc khi nào cô đã quyết định trao bản thân cho anh. Có lẽ là khi anh gọi tên cô, cô với tay ra và chạm vào má anh. Hay có lẽ là khi anh nhìn cô, mắt anh nóng bỏng và ham muốn, anh nói, “Anh bùng cháy vì em.”
Nhưng cô có cảm giác đó là khi anh xông vào phòng. Ngay sau đó, thứ gì đó trong cô biết rằng điều này sẽ xảy ra, rằng nếu anh làm bất cứ điều gì để ngụ ý là anh yêu cô, hay chậm chí chỉ là anh muốn cô, cô sẽ lạc lối. Cô ngồi trên giường, cố tìm ra làm thế nào buổi tối nay lại thất bại một cách khó hiểu như thế, và sau đó tất cả thật đột ngột, anh ở đây, như thể cô đã triệu hồi anh.
Họ đã cãi nhau, và nếu có ai ở đây để hỏi cô, thì cô sẽ khăng khăng rằng ý định của cô là tống cổ anh ra khỏi phòng và cài cửa lại, nhưng sâu bên trong, thứ gì đó trong cô bắt đầu bừng lên và rực sáng. Họ ở trong phòng cô. Cô ở trên giường mình. Và sự gần gũi lúc đó là không thể cưỡng lại được.
Nên khi anh thu hẹp khoảng cách giữa họ và nói, “Anh bùng cháy vì em,” cô không thể phủ nhận sự khao khát hơn cô có thể phủ nhận hơi thở của mình thêm nữa. Khi anh đặt cô nằm lên giường, cô chỉ có thể nghĩ rằng đó là nơi cô thuộc về, và anh thuộc về chỗ đó với cô.
Anh là của cô. Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Anh kéo áo sơ mi ra, để lộ lồng ngực đầy cơ bắp rắn chắc. Cô đã thấy nó trước đây, dĩ nhiên, nhưng không giống như thế này. Không phải với anh hiện ra lờ mờ ở trên cô, mắt anh đầy các nhu cầu nguyên sơ để khẳng định cô là của anh.
Và cô muốn điều đó. Ôi cô muốn nó làm sao. Nếu anh là của cô, vậy thì cô sẽ vui vẻ trở thành của anh. Mãi mãi.
Cô vươn tay ra và chạm vào anh. Ngạc nhiên vì hơi nóng của cơ thể anh. Cô có thể cảm nhận tim anh nhảy vọt ở bên trong, cô nghe thấy mình thì thầm tên anh. Anh rất đẹp trai, rất nghiêm túc, và rất…tuyệt.
Anh thật tốt. Anh là người đàn ông tử tế, với một trái tim lương thiện. Và lạy Chúa, bất kì cái gì anh đang làm ở dưới cổ cô với môi anh…anh cũng thật tuyệt.
Cô đã cởi dép ra thậm chí trước cả khi anh đến phòng cô, với cái chân mang tất của mình, cô lướt ngón chân dọc theo—
Cô phá ra cười.
Marcus lùi lại. Mắt anh đầy vẻ thắc mắc nhưng cũng rất, rất tức cười.
“Đôi bốt của anh,” cô nói đứt quãng.
s
Anh im lặng, rồi chậm rãi quay đầu về phía chân mình. Và rồi: “Khốn thật.”
Cô thậm chí còn cười lớn hơn.
“Không buồn cười gì hết,” anh lầm bầm. “Nó…”
Không biết sao cô lại nín thở.
“…thật mắc cười,” anh thừa nhận.
Cô cười dữ đến nỗi làm rung cả giường. “Anh có thể cởi nó ra không?” cô thở hổn hển.
Anh khinh khỉnh nhìn cô và anh đẩy mình ngồi dậy bên cạnh giường.
Sau khi hít vào vài hơi, cô xoay xở nói, “Dù trong hoàn cảnh nào em cũng không bao giờ lấy một cái dao cho anh để cắt bỏ chúng đâu.”
Câu đáp lại của anh là một âm thanh trống rỗng khi chiếc bốt phải của anh rơi xuống sàn. Và rồi: “Không cần dao là chuyện tất nhiên.”
Cô cố gắng tỏ ra nghiêm túc. “Em rất hài lòng khi nghe thế.”
Anh bỏ chiếc bốt còn lại ra và quay lại với cô với cái nhìn nặng trĩu khiến cô tan chảy từ bên trong. “Anh cũng vậy,” anh thì thào, duỗi người ra dọc theo cô. “Anh cũng vậy.”
Ngón tay anh tìm thấy một hàng nút nhỏ ở phía sau chiếc váy của cô, và chất lụa màu hồng nhạt như tan đi, rơi khỏi người cô như một tiếng thì thầm. Bàn tay của Honoria theo bản năng che ngực lại. Anh không tranh cãi, anh không cố gắng kéo tay cô ra. Thay vào đó anh hôn cô lần nữa, miệng anh nóng và nồng nàn trên miệng cô. Và với mỗi giây phút sâu đậm hơn, cô dần thoải mái trong vòng tay anh cho đến khi đột nhiên cô nhận ra tay cô không còn ở trên ngực cô nữa, là tay của anh.
Và cô thích điều đó.
Cô đã không nhận ra cơ thể của cô – bất cứ phần cơ thể nào đó của cô – có thể nhạy cảm, và đòi hỏi như vậy. “Marcus!” cô thở dốc, lưng cô cong lên vì sốc khi ngón tay anh tìm thấy đỉnh hồng.
“Em thật đẹp,” anh thở ra, và cô cảm thấy mình xinh đẹp. Khi anh nhìn cô, khi anh chạm vào cô. Cô cảm thấy mình là người phụ nữ xinh đẹp nhất từng được tạo ra.
Miệng anh thế chỗ ngón tay anh, và cô thốt ra tiếng rên rỉ kinh ngạc, chân cô duỗi thẳng và căng cứng khi cô cào ngón tay vào tóc anh. Cô phải tóm lấy thứ gì đó. Cô phải làm. Nếu không cô sẽ đơn giản là rơi xuống mặt đất. Hay trôi ra xa. Hoặc là biến mất, bùng nổ từ hơi nóng và năng lượng chảy trong cô.
Cơ thể cô cảm thấy thật xa lạ, hoàn toàn không giống với bất kì thứ gì cô từng tưởng tượng. Và cùng một lúc, tất cả thật tự nhiên. Tay cô dường như biết chính xác nơi đến, và hông cô biết phải chuyển động như thế nào, và khi môi anh chuyển xuống bụng cô, trải dọc xuống sau khi cái viền váy của cô mà anh đã siêng năng lột khỏi người cô, cô biết rằng điều đó là đúng, và nó thật tuyệt. Cô không chỉ muốn nó, cô muốn nhiều hơn. Thẳng xuống dưới, làm ơn.
Tay anh túm lấy đùi cô và nhẹ nhàng đẩy chúng mở ra, và cô tan chảy trong tư thế đó, rên rỉ. “Vâng,” và “Làm ơn,” và “Marcus!”
Rồi anh hôn cô. Cô không mong đợi chuyện này, và cô nghĩ cô có thể chết vì khoái lạc. Khi anh tách cô ra, cô cảm thấy hơi thở của anh, chuẩn bị bản thân cho cuộc xâm chiếm thân mật của anh. Nhưng thay vào đó anh tôn thờ cô bằng miệng anh, lưỡi anh, môi anh, cho đến khi cô quằn quại, thở dốc, với những nhu cầu rời rạc.
“Xin anh, Marcus,” cô van nài, và cô ước chi cô biết chính xác mình đang cầu xin điều gì. Nhưng bất kể nó là gì, cô biết anh có thể cho cô. Anh sẽ biết làm thế nào để dập tắt cơn đau tinh tế bên trong cô. Anh có thể đưa cô đến thiên đường, anh có thể đưa cô trở lại mặt đất nên cô có thể dành cả đời để ở trong vòng tay anh.
Anh tách khỏi cô trong một lúc, và cô gần như phát khóc vì thiếu vắng sự đụng chạm của anh. Anh gần như xé rách cái quần ống túm của mình, và khi anh quay lại, họ nằm sát vào nhau, mặt anh kề sát mặt cô, tay anh trong tay cô, và hông anh khẩn thiết nằm giữa hai chân cô.
Môi cô há ra khi cô cố gắng thở đều. Khi cô nhìn anh, anh đang nhìn cô, và những gì anh nói là, “Giữ lấy anh.”
Đỉnh nhọn của anh ấn vào cô, sau đó mở cô ra, và cô hiểu. Thật khó khăn, bởi vì những gì cô muốn là siết chặt mỗi thớ cơ trong cơ thể cô. Nhưng bằng cách nào đó, cô tự thư giãn đủ để với mỗi cú nhấn, anh vào trong cô sâu hơn, cho đến khi với một hơi thở gấp bất ngờ cô nhận ra anh đã hoàn toàn ở trong cô.
Anh rùng mình vì khoái cảm, và anh bắt đầu chuyển động trong một nhịp điệu mới, trượt tới lui bên trong cô. Cô bắt đầu nói gì đó, nhưng cô lại không biết cô nói gì. Có lẽ cô đã nài nỉ anh, hoặc cầu xin anh, hay cố gắng đạt vài loại thỏa thuận để anh sẽ làm chuyện này đến cùng, và mang cô theo với anh, làm cho chuyện này kết thúc, và làm cho nó đừng bao giờ dừng lại, và—
Có gì đó xảy ra.
Mỗi tế bào của cô kết lại thành một quả cầu nhỏ chặt khít và sau đó bắn vỡ ra, như một trong những quả pháo cô thấy được bắn lên trên Vauxhall. Marcus cũng kêu lên và đẩy về trước lần cuối cùng, tràn ra bên trong cô, trước khi anh sụp xuống hoàn toàn.
Trong vài phút, Honoria không thể làm gì hết ngoài nằm đó, ngạc nhiên vì hơi ấm của anh bên cạnh cô. Marcus đã kéo một tấm chăn mỏng lên trên họ, và cùng nhau họ tạo nên một thiên đường nhỏ cho riêng mình. Tay anh nắm tay cô, ngón tay họ đan vào nhau. Và cô không thể tưởng tượng có một giây phút nào bình yên và đáng yêu hơn thế nữa.
Đó sẽ là của cô. Chuyện này. Trong phần đời còn lại. Marcus không nhắc đến chuyện kết hôn, nhưng nó không làm cô bận tâm. Đây là Marcus. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi một người phụ nữ sau một thời điểm như thế này. Và có lẽ anh đang chờ đợi đúng lúc để cầu hôn. Anh thích làm những điều đúng đắn. Marcus của cô.
Marcus của cô.
Cô thích âm thanh này.
Dĩ nhiên, cô nghĩ với một tia sáng ảm đạm trong mắt. Anh đã có một ít không đứng đắn vào tối nay. Nên có lẽ…
“Em đang nghĩ gì vậy?” anh hỏi.
“Không có gì,” cô nói dối. “Sao anh hỏi vậy?”
Anh chuyển vị trí sao cho anh có thể chống khủy tay và nhìn xuống cô. “Em có một cái nhìn đáng sợ trên mặt.”
“Đáng sợ?”
“Láu cá,” anh sửa lại.
“Em không chắc là em thích cái nào hơn.”
Anh cười khúc khích, một tiếng trầm thấp vang dội thân mật từ cơ thể anh đến cơ thể cô. Rồi mặt anh trầm xuống. “Chúng ta sẽ phải trở lại.”
“Em biết,” cô nói với một tiếng thở dài. “Chúng ta sẽ bị mất tích.”
“Anh không có, nhưng em thì có.”
“Em luôn có thể nói với mẹ là em bị bệnh. Em sẽ nói là em mắc bất kì chứng bệnh nào ảnh hưởng từ Sarah. Cái đó nói thật thì, không có gì hết, không ai biết cả ngoài Sarah.” Cô bậm môi thành một đường cáu kỉnh. “Tuy nhiên, còn có em. Và Iris. Có lẽ cả cô Wynter cũng biết.”
Anh cười lần nữa. Cuối xuống và hôn nhẹ vào mũi cô. “Nếu có thể, anh sẽ ở lại đây mãi mãi.”
Cô mỉm cười khi những lời nói ấm áp của anh trượt qua cô như một nụ hôn. “Em vừa nghĩ rằng điều đó giống như thiên đường.”
Anh im lặng trong một lúc, rồi sau đó, thật nhẹ nhàng cô không chắc là cô nghe anh nói rõ, anh thì thầm, “Thiên đường không thể nào so sánh được.”