Như Thể Thiên Đường (Just Like Heaven)

Như Thể Thiên Đường (Just Like Heaven) - Chương 19





Ngày diễn ra nhạc hội


Sáu tiếng trước giờ biểu diễn


“Sarah đâu rồi?”


Honoria ngẩng đầu lên khỏi đoạn nhạc của cô. Cô đang viết nguệch ngoặc ghi chú ở bên lề. Cô không viết gì ra hồn cả, nhưng nó cho cô một ảo tưởng rằng cô biết một chút gì đó về những gì cô đang làm, nên cô chắc chắn phải có một vài loại kí hiệu trên mỗi trang giấy.


Iris đang đứng giữa phòng nhạc. “Sarah ở đâu?” cô lại nói.


“Chị không biết,” Honoria nói. Cô nhìn qua bên này, rồi nhìn sang bên kia. “Còn Daisy đâu?”


Iris vẫy cánh tay thiếu kiên nhẫn về phía cửa. “Con bé dừng lại để chăm chút bản thân mình sau khi chúng em đến. Đừng lo về con bé. Nó sẽ không bao giờ bỏ lở chuyện này đâu.”


“Sarah không ở đây à?”


Iris trông có vẻ sẵn sàng bùng nổ. “Chị không thấy con bé sao?”


“Iris!”


“Em xin lỗi, em không có ý thô lỗ, nhưng con bé ở nơi quỷ quái nào rồi?”


Honoria thở ra một hơi dài cáu kỉnh. Bộ Iris không còn chuyện gì quan trọng hơn để lo lắng tới à? Con bé không làm một con ngốc ở trước mặt người đàn ông mà gần đây con bé mới nhận ra là mình yêu.


Ba ngày đã trôi qua, và cô thấy muốn bệnh chỉ vì nghĩ về chuyện đó.


Honoria không nhớ rõ những gì cô nói. Thay vào đó, cô nhớ lại âm thanh kinh khủng trong giọng nói của cô, nhát gừng và tức tối. Cô nhớ não của cô cầu xin miệng cô hãy dừng lại, và cô nhớ miệng cô từ chối lời yêu cầu đó. Cô đã hoàn toàn vô lí, và nếu trước đó anh xem xét cô như một trách nhiệm, bây giờ anh nên xem cô như một việc vặt.


Thậm chí trước cả khi đó, trước khi cô bắt đầu phun ra những lời vô nghĩa và hành động quá cảm tính về việc đàn ông trên thế giới chắc chắn nên nghĩ họ có lí do chính đáng để coi phụ nữ là giới tính gàn dở, thì cô vẫn là một con ngốc. Cô nhảy với anh như thể anh là đấng cứu thế của cô, cô nhìn lên anh với tình yêu trong ánh mắt cô, và anh nói—


Không gì cả. Anh không nói gì hết. Chỉ có tên cô. Và rồi anh nhìn cô như thể cô chuyển thành màu xanh lá cây. Anh có thể đã nghĩ cô đang tính toán để phá hủy một đôi bốt hoàn hảo khác của anh.


Đó là ba ngày trước. Ba ngày. Mà không có một từ.


“Con bé nên ở đây ít nhất là hai mươi phút trước,” Iris càu nhàu.


Với câu đó Honoria rì rầm,” Anh ấy nên ở đây hai ngày trước.”


Iris bật lại. “Chị mới nói gì?”


“Có lẽ là do đường xá chăng?” Honoria hỏi, nhanh chóng hồi tỉnh lại.


“Con bé chỉ sống cách đây nửa dặm.”


Honoria gật đầu lơ đãng. Cô nhìn xuống tờ ghi chú cô làm trên trang hai của bản nhạc và nhận ra rằng cô đã ghi tên của Marcus. Hai lần. Không, ba lần. Có vài chữ M.H bằng chữ cách điệu kế bên một nốt trắng chấm. Chúa ơi. Cô thật thảm hại.


“Honoria! Honoria! Chị có đang nghe em nói không vậy?”


Lại là Iris. Honoria cố không rên rỉ. “Chị chắc là con bé sẽ ở đây nhanh thôi,” Honoria xoa dịu.


“Thật sao?” Iris hỏi. “Bởi vì em thì không. Em biết con bé sẽ làm chuyện này với em.”


“Làm cái gì?”


“Chị không hiểu sao? Con bé sẽ không tới.”


Cuối cùng Honoria nhìn lên. “Ồ, đừng có ngốc ngếch. Sarah sẽ không bao giờ làm thế.”


“Thật không?” Iris nhìn cô ngờ vực. Và hoang mang. “Thật không?”


Honoria nhìn Iris chằm chằm một lúc lâu, và rồi: “Ôi trời ơi.”


“Em bảo chị là không nên chọn bản hòa tấu số 1. Sarah thật sự chơi pi-a-nô không tệ, nhưng đây là một bài quá khó.”


“Nó cũng khó đối với chúng ta,” Honoria nói yếu ớt. Cô bắt đầu cảm thấy muốn bệnh.


“Không khó như phần pi-a-nô. Và bên cạnh đó, không thành vấn đề phần vi-ô-lông khó như thế nào, bởi vì—“ Iris im bặt. Cô nuốt xuống, má cô ửng hồng.


“Em sẽ không làm chị tổn thương đâu,” Honoria bảo cô. “Chị biết chị rất tệ. Và chị biết Daisy còn tệ hơn nữa. Chúng ta đều tệ với bất kì tác phẩm âm nhạc nào.”


“Em không thể tin được,” Iris nói, bắt đầu bước nhanh trong phòng. “Em không thể tin con bé làm thế này.


“Chúng ta không biết con bé sẽ không chơi,” Honoria nói.


Iris quay vòng vòng. “Thật à?”


Honoria nuốt xuống khó nhọc. Iris nói đúng. Sarah chưa bao giờ trễ hai mươi phút – không, giờ là hai mươi lăm phút -- vào lúc diễn tập cả.


“Chuyện này sẽ không xảy ra nếu chị không chọn một tác phẩm khó như vậy,” Iria buộc tội.


Honoria dậm chân. “Đừng có cố đổ lỗi cho chị! Chị không phải là người dành cả tuần vừa rồi để than phiền về-- Ôi, đừng bận tâm. Chị ở đây, con bé thì không. Và chị không biết tại sao đó là lỗi của chị.”


“Không, không, dĩ nhiên,” Iris nói, lắc đầu. “Chỉ là—ôi!” Cô bật ra tiếng kêu giận dữ thất vọng. “Em không tin con bé lại làm điều này với em.”


“Với chúng ta,” Honoria nhẹ nhàng nhắc cô.


“Phải, nhưng em mới là người không muốn trình diễn. Chị và Daisy không quan tâm.”


“Chị không thấy có chuyện gì để bận tâm cả,” Honoria nói.


“Em không biết,” Iris rền rĩ. “Chỉ là chúng ta có nghĩa vụ phải trình diễn cùng nhau. Đó là những gì chị nói. Mỗi ngày chị đều nói thế. Và nếu em phải nuốt xuống niềm kiêu hãnh và làm nhục bản thân mình trước mặt mọi người, Sarah cũng phải làm thế.”


Ngay sau đó Daisy đến. “Chuyện gì đang xảy ra?” cô hỏi. “Tại sao Iris có vẻ buồn bực vậy?”


“Sarah không có ở đây,” Honoria giải thích.


Daisy nhìn đồng hồ trên mặt lò sưởi. “Chị ấy bất lịch sự quá. Chị ấy hầu như đã trễ nửa tiếng đồng hồ rồi.”


“Con bé sẽ không tới,” Iris nói huỵch toẹt.


“Chúng ta không biết chắc mà,” Honoria nói.


“Ý chị là gì khi Sarah không tới?” Daisy lặp lại. “Chị ấy không thể không tới. Có ý nghĩa gì khi chúng ta trình diễn một bản hòa tấu pi-a-nô mà không có phần pi-a-nô?”



Một khoảng lặng trùm lên căn phòng, và rồi Iris thở hổn hển. “Daisy, em thật thông minh.”


Daisy trông hài lòng, nhưng dù sao cô vẫn hỏi, “Thật không?”


“Chúng ta có thể hủy bỏ buổi trình diễn!”


“Không,” Daisy nói, nhanh chóng lắc đầu. Cô quay sang Honoria. “Em không muốn làm vậy.”


“Chúng ta không có sự lựa chọn,” Iris tiếp tục, mắt cô sáng lên với niềm vui sướng. “Giống như em nói đấy. Chúng ta không thể có một bản hòa tấu pi-a-nô mà không có pi-a-nô. Ôi, Sarah thật thông minh.”


Tuy nhiên, Honoria không bị thuyết phục. Cô yêu mến Sarah, nhưng thật khó để nghĩ về việc con bé lên một kế hoạch gì đó mà không hề ích kỉ, đặc biệt dưới những trường hợp như thế này. “Em thật sự nghĩ con bé làm điều này để cố gắng hủy bỏ toàn bộ buổi trình diễn à?”


“Em không quan tâm tại sao con bé làm vậy,” Iris nói thẳng. “Em chỉ quá vui mừng khi em có thể--“ Trong một khoảnh khắc cô thật sự nói không nên lời. “Em tự do! Chúng ta tự do! Chúng ta—“


“Các cô gái! Các cô gái!”


Iris bỏ dỡ câu chúc mừng khi tất cả họ quay ra cửa. Mẹ của Sarah, dì Charlotte của họ -- được biết đến như là quý bà Pleinsworth – đang vội vã đi vào phòng, theo sau bà là một người phụ nữ trẻ, tóc đen mặc bộ váy đơn giản và vừa vặn một cách cân đối ngay lập tức cho thấy cô ấy là một gia sư.


Honoria có một dự cảm chẳng lành về chuyện này.


Không phải về người phụ nữ. Cô ấy trông hoàn toàn dễ thương, có lẽ có hơi không thoải mái vì bị kéo vào cuộc tranh cãi gia đình. Nhưng dì Charlotte có một tia nhìn đáng sợ trong mắt. “Sarah bị bệnh,” bà thông báo.


“Ôi, không,” Daisy khóc, chìm vào cái ghế một cách đột ngột. “Chúng ta sẽ làm gì đây?”


“Em sẽ giết con bé,” Iris thì thào với Honoria.


“Đương nhiên, ta không thể cho phép buổi trình diễn bị hủy bỏ,” dì Charlotte tiếp tục. “Ta không thể sống nổi nếu để một thảm kịch như thế xảy đến.”


“Con bé cũng thế thôi,” Iris nói nhỏ.


“Ý nghĩ đầu tiên của ta là chúng ta có thể phá bỏ truyền thống và nhờ một người trình diễn trước đây tham gia vào nhóm, nhưng chúng ta không có một nghệ sĩ pi-a-nô nào kể từ khi Philippa chơi vào năm 1816.”


Honoria kinh ngạc nhìn chằm chằm vào dì của cô, bà thật sự nhớ những chi tiết đó, hay bà đã ghi chúng ra?


“Philippa đang có thai,” Iris nói.


“Ta biết,” dì Charlotte trả lời. “Con bé còn không tới một tháng nữa thôi, buồn thay, và con bé rất to lớn. Con bé có thể xoay xở với đàn vi-ô-lông, nhưng không có cách nào vừa với đàn pi-a-nô được.”


“Ai chơi trước Philippa,” Daisy hỏi.


“Không ai cả.”


“Ừm, điều đó không thể đúng được,” Honoria nói. Mười sáu năm tổ chức nhạc hội, và nhà Smythe – Smith chỉ sản sinh ra có hai nghệ sĩ pi-a-nô?


“Điều đó đúng đấy,” dì Charlotte khẳng định. “Ta cũng ngạc nhiên như con. Ta đã coi lại tất cả các chương trình của chúng ta, để cho chắc ăn. Hầu hết các năm chúng ta chỉ có hai người chơi vi-ô-lông, một người chơi đàn an-tô [ còn gọi là đàn vĩ cầm trầm; hơi giống đàn vi-ô-lông ], và một người chơi xen-lô.”


“Nhóm tứ tấu đàn dây,” Daisy nói thừa. “Một dàn bốn nhạc cụ kinh điển.”


“Vậy, chúng ta có hủy bỏ không?” Iris hỏi, và Honoria bắn cho cô một cái nhìn cảnh báo. Iris nghe có hơi hào hứng với khả năng này.


“Chắc chắn không,” dì Charlotte nói, ra hiệu về phía người phụ nữ đứng kế bên. “Đây là cô Wynter. Cô ấy sẽ thay thế cho Sarah.”


Tất cả họ quay sang người phụ nữ tóc đen đứng im lặng ở một bên và hơi ở phía sau dì Charlotte. Cô ấy thật, trong một từ thôi, rực rỡ. Mọi thứ về cô đều hoàn hảo, từ mái tóc sáng bóng đến làn da màu trắng sữa. Mặt cô hình trái tim, môi cô đầy đặn và hồng hồng, lông mi của cô dài đến nổi Honoria nghĩ nó sẽ chạm chân mày nếu cô ấy mở to mắt ra.


“Ừm,” Honoria thì thầm với Iris, “ít ra thì cũng không có ai nhìn chúng ta.”


“Cô ấy là gia sư của chúng ta,” dì Charlotte giải thích.


“Và chị ấy sẽ chơi à?” Daisy hỏi.


“Ta sẽ không mang cô ấy đến đây nếu cô ấy không làm vậy,” dì Charlotte nói thiếu kiên nhẫn.


“Đó là một bài khó,” Iris nói, giọng cô hung hăng. “Một bài rất khó. Một bài rất rất—“


Honoria húc cùi chỏ vào xương sườn cô.


“Cô ấy đã biết bài đó rồi,” dì Charlotte nói.


“Thật không,” Iris hỏi. Cô quay qua cô Wynter với sự hoài nghi, hoàn toàn trung thực, tuyệt vọng. “Thật sao?”


“Không tốt lắm,” cô trả lời với giọng nhẹ nhàng, “nhưng chị đã chơi bản đó trước đây.”


“Chương trình đã được in ra rồi,” Iris cố gắng. “Họ có Sarah trong danh sách cho phần pi-a-nô.”


“Quên chương trình đi,” dì Charlotte nói cáu kỉnh. “Chúng ta sẽ thông báo vào lúc bắt đầu. Họ làm vậy hoài ở rạp hát.” Bà vẫy tay về phía cô Wynter, vô tình đánh nhẹ lên vai cô. “Hãy xem cô ấy như người đóng thế Sarah.”


Có một khoảnh khắc im lặng hơi bất lịch sự, và rồi Honoria bước về trước. “Hoan nghênh,” cô nói, chắc chắn đủ để Iris và Daisy sẽ hiểu để làm theo chỉ dẫn của cô hay của người khác. “Rất vui được gặp chị.”


Cô Wynter nhún gối chào. “Và tôi cô, ơ…”


“Ồ, em rất xin lỗi,” Honoria nói. “Em là quý cô Honoria Smythe – Smith, nhưng làm ơn, nếu chị sẽ tham gia với chúng em, chị nên gọi tên riêng.” Cô ra dấu về mấy người em họ. “Đây là Iris, và đây là Daisy. Cũng là người nhà Smythe – Smith.”


“Như ta đã từng,” dì Charlotte xen vào.


“Chị tên Anne,” cô Wynter nói.


“Iris chơi xen-lô,” Honoria tiếp tục,” Daisy và em đều chơi vi-ô-lông.”


“Ta sẽ rời đi để để bốn đứa con luyện tập,” dì Charlotte nói, đi về phía cửa. “Mấy đứa có một buổi chiều bận rộn phía trước đấy, ta chắc chắn.”


Bốn nhạc công đợi cho đến khi bà đi mất, và rồi Iris nhào tới. “Con bé không bị bệnh, phải không?”


Anne khựng lại, rõ ràng là ngạc nhiên bởi sự kích động trong giọng nói của Iris. “Thứ lỗi cho chị?”


“Sarah,” Iris nói, không hài lòng. “Con bé giả bộ. Em biết mà.”


“Chị thật sự không biết nói sao,” Anne nói với sự khéo léo tuyệt vời. “Chị thậm chí còn không thấy cô ấy.”


“Có lẽ chị ấy bị phát ban,” Daisy nói. “Chị ấy sẽ không muốn bất kì ai nhìn thấy chị ấy nổi đóm.”


“Chị sẽ không hài lòng với thứ gì ít hơn bị xấu xí vĩnh viễn,” Iris gầm gừ.


“Iris!” Honoria mắng.



“Chị không biết quý cô Sarah rõ lắm,” Anne nói. “Chị mới được thuê vào năm nay, và cô ấy thì không cần một gia sư.”


“Dù sao thì chị ấy sẽ không nghe lời chị đâu,” Daisy nói. “Chị có lớn tuổi hơn chị ấy không?”


“Daisy!” Honoria rầy la. Chúa ơi, cô mắng mỏ quá nhiều lần rồi.


Daisy nhún vai. “Nếu chị ấy kêu tên thánh của chúng ta thì em nghĩ em có thể hỏi chị ấy bao nhiêu tuổi.”


“Lớn tuổi hơn em,” Honoria nói, “điều đó có nghĩa là không, em không thể hỏi.”


“Không có vấn đề gì đâu,” Anne nói, mỉm cười với Daisy. “Chị hai mươi bốn tuổi. Chị coi sóc Harriet, Elizabeth, và Frances.”


“Chúa giúp chị,” Iris lẩm bẩm.


Honoria không thể phủ nhận. Ba em gái của Sarah, khi tách chúng ra từng đứa một, cực kì đáng yêu. Tuy nhiên, để chúng bên nhau…Có lí do để gia đình Pleisworth không bao giờ thiếu chuyện kịch tính.


Honoria thở dài. “Chị cho là chúng ta nên diễn tập.”


“Chị phải cảnh bảo em,” Anne, “Chị không giỏi lắm đâu.”


“Ổn mà. Tụi em cũng vậy.”


“Điều đó không đúng!” Daisy bào chữa.


Honoria nghiêng người để những người khác không nghe thấy và thì thầm với cô Wynter, “Iris thực sự khá tài năng, Sarah thì tạm ổn, nhưng Daisy và em thì rất tệ. Lời khuyên của em là chị nên mang bộ mặt dũng cảm và làm đại đi.”


Anne trông hơi cảnh giác. Honoria nhún vai đáp lại. Cô ấy sẽ sớm học được trình diễn ở một buổi hòa nhạc của nhà Smythe – Smith là có ý nghĩa gì.


Và nếu không, cô ấy phải điên cuồng cố gắng thôi.


Tối nay Marcus đến sớm, mặc dù anh chưa chắc lắm về việc chọn chỗ ngồi ở phía trước hay chỗ ngồi ở phía sau. Anh có mang hoa tới – không phải một đóa dạ hương lan,dù sao thì không có chỗ nào bán chúng cả, thay vào đó là hai mươi hoa tulip sặc sỡ từ Hà Lan.


Anh chưa bao giờ mang hoa đến cho phụ nữ trước đây. Nó làm anh tự hỏi lòng rằng anh đã làm cái quái gì với cuộc đời anh cho đến nay.


Anh đã nghĩ về chuyện bỏ qua buổi trình diễn. Honoria cư xử rất kì lạ vào buổi tiệc sinh nhật của phu nhân Bridgerton. Rõ ràng cô giận dữ với anh về chuyện gì đó. Anh không biết là cái gì, nhưng anh thậm chí còn không chắc đó là vấn đề nữa. Cô có vẻ xa cách lạ thường khi lần đầu tiên anh đến gặp cô sau khi anh quay lại London.


Nhưng sau đó, khi họ khiêu vũ…


Đó là phép màu. Anh thề rằng cô cũng cảm thấy như vậy. Phần còn lại của thế giới như biến mất, chỉ còn lại hai người họ giữa những vệt mờ của màu sắc và âm thanh, và cô không dẫm lên chân anh dù chỉ một lần.


Điều đó chính nó thật sự là một kì tích.


Nhưng có thể anh đã tưởng tượng ra. Hoặc có lẽ đó đơn giản chỉ là cảm nhận từ một phía. Bởi vì khi tiếng nhạc dừng, cô đã vô lễ, cộc cằn, và mặc dù cô bảo cô không được khỏe, cô đã từ chối lời đề nghị được giúp đỡ của anh.


Anh sẽ không bao giờ hiểu được phụ nữ. Anh nghĩ cô là một ngoại lệ, nhưng hình như là không. Và anh dành ba ngày qua để cố tìm hiểu lí do.


Tuy nhiên, cuối cùng, anh nhận ra anh không thể bỏ lỡ buổi nhạc hội. Nó là truyền thống, như Honoria đã giải thích rất hùng hồn. Anh đã tham dự mỗi buổi nhạc hội kể từ khi anh đủ tuổi để tự mình đi đến London, và nếu anh không tham dự sau khi khai rằng đó là lí do anh đến London rất sớm sau căn bệnh của mình, Honoria sẽ xem đó như là sự sỉ nhục.


Anh không thể làm thế. Không thành vấn đề khi cô tức giận với anh. Không quan trọng khi anh nổi giận với cô, và anh nghĩ anh có quyền để nổi giận. Cô cư xử một cách rất kì lạ và thù địch, cô không cho anh bất kì dấu hiệu nào để biết lí do tại sao.


Cô là bạn anh. Ngay cả khi cô không bao giờ yêu anh, cô sẽ luôn là bạn anh. Và anh không thể cố tình làm tổn thương cô hơn việc anh có thể cắt lìa bàn tay phải của mình.


Có thể anh mới yêu cô lúc gần đây, nhưng anh đã biết cô suốt mười lăm năm. Mười lăm năm để hiểu con người cô. Anh sẽ không xem xét lại ý kiến của mình về cô vì một đêm duy nhất kì quặc này.


Anh đi đến phòng nhạc, nơi này đông đúc những người hầu đang chuẩn bị sẵn sàng cho buổi trình diễn sắp tới. Anh thực sự chỉ muốn thấy Honoria, có lẽ nói một vài lời động viên trước buổi nhạc hội.


Quỷ thật, anh nghĩ anh cần được khích lệ. Sẽ rất đau đớn khi ngồi đó và nhìn cô giả vờ đó là màn trình diễn của cuộc đời chỉ để làm vui lòng gia đình cô.


Anh đứng cứng nhắc ở một bên của căn phòng, ước gì anh không đến sớm như vậy. Nó dường như là một ý tưởng hay vào thời điểm đó, nhưng giờ anh không biết là anh đã nghĩ gì nữa. Anh không thấy Honoria ở bất cứ chỗ nào. Anh nên nhận ra cô sẽ không ở đây, cô và các em họ chắc chắn đang chuẩn bị nhạc cụ ở nơi khác trong nhà. Và những người hầu nhìn anh lạ lùng như thể để nói, Ngài đang làm gì ở đây?


Anh hắt cằm và nhìn căn phòng theo cùng một cách anh hay làm trong các sự kiện thông thường. Có thể anh trông nhàm chán, nhưng chắc chắn anh trông kiêu hãnh, và không có ai nói đúng hoàn toàn.


Anh nghi ngờ các vị khách khác sẽ không đến trong ít nhất ba mươi phút nữa, anh tự hỏi liệu anh có thể đợi ở phòng khách không, nơi đó chắc chắn không có ai. Đó là lúc anh bắt gặp một tia nhá của cái gì đó màu hồng, rồi anh nhận ra đó là quý bà Windstead, lao vào phòng với cơn điên cuồng điển hình. Bà phát hiện ra anh, rồi bà phóng tới. “Ôi, ơn trời cậu ở đây.”


Anh nhận thấy biểu hiện rầm rộ trên khuôn mặt bà. “Có gì không ổn sao?”


“Sarah bị bệnh.”


“Cháu rất tiếc khi nghe thế,” anh nói lịch sự. “Cô ấy sẽ ổn chứ?”


“Ta không biết,” quý bà Windstead trả lời hơi gay gắt, xét đến việc bà đang nói về sức khỏe của cô cháu gái. “Ta chưa gặp con bé. Tất cả những gì ta biết là, con bé không có ở đây.”


Anh cố gạt đi cảm giác choáng váng trong lồng ngực. “Vậy bà sẽ hủy buổi nhạc hội phải không?”


“Sao ai cũng hỏi thế hết vậy? Ôi, đừng bận tâm. Dĩ nhiên chúng tôi không hủy buổi nhạc hội. Gia sư của nhà Pleisworth hình như có thể chơi, và cô ấy sẽ đảm nhận phần của Sarah.”


“Vậy mọi chuyện đều ổn,” anh nói. Đằng hắng. “Đúng không?”


Bà nhìn anh như thể anh là đứa trẻ bị thiểu năng. “Chúng ta không biết liệu cô gia sư này có chơi tốt không.”


Anh không biết kĩ năng về pi-a-nô của cô gia sư này sẽ tạo nên sự khác biệt như thế nào cho toàn bộ chất lượng của màn trình diễn, nhưng anh từ chối nói ra câu đó. Thay vào đó anh nói vài thứ như: “Ôi chà.” Hoặc có lẽ là, “Thật vậy.” Dù là cái nào, nó cũng giúp cho mục đích tạo ra âm thanh mà không cần nói tiếng nào.


Đó thực sự là thứ tốt nhất anh có thể hi vọng trong trường hợp này.


“Đây là buổi nhạc hội thứ mười tám của chúng tôi, cậu biết chứ?” quý bà Windstead nói.


Anh không biết.


“Mỗi buổi nhạc hội đó đều thành công, giờ là cái này.”


“Có lẽ cô gia sư đó sẽ rất tài năng,” anh nói, cố gắng an ủi bà.


Quý bà Windstead nhìn anh khẩn trương. “Tài năng không quan trọng lắm khi mà một người chỉ có sáu tiếng đồng hồ tập luyện.”


Marcus có thể thấy cuộc trò chuyện này không đi đến đâu cả, nên anh lịch sự hỏi liệu có chuyện gì anh có thể làm để giúp đỡ cho buổi trình diễn không, anh hoàn toàn mong chờ bà nói không, rồi điều đó sẽ cho anh tự do để đi thưởng thức một ly randy trong phòng khách.


Nhưng với sự bất ngờ và – người ta phải trung thực – kinh sợ của anh, bà nắm tay anh lắc nhiệt tình và nói, “Có!”


Anh đông cứng. “Gì cơ ạ?”


“Cậu có thể mang nước chanh đến cho các cô gái không?”
s


Bà muốn anh mang— “Cái gì?”


“Mọi người đều bận. Mọi người.” Bà vẫy tay như để chứng minh. “Các người hầu đã sắp xếp lại ghế ngồi ba lần rồi.”


Marcus liếc nhìn căn phòng, tự hỏi có gì phức tạp với mười hai hàng ghế chứ.


“Bà muốn cháu mang nước chanh cho họ,” anh lặp lại.


“Chúng có thể khát nước,” bà giải thích.


“Họ không phải đang hát chứ?” Trời ơi, thật kinh dị.


Bà mím môi lại vì phát cáu. “Tất nhiên không. Nhưng chúng đã diễn tập cả ngày nay rồi. Đó là một công việc căng thẳng. Cậu có chơi không?”


“Nhạc cụ ư? Không.” Đó là một trong số ít những kĩ năng cha anh thấy không cần thiết phải học.


“Vậy cậu sẽ không hiểu đâu.” Bà nói với vẻ rất kịch tính. “Những cô gái tội nghiệp đó sẽ khát khô cổ họng.”


“Nước chanh,” anh nói lần nữa, tự hỏi liệu bà có muốn anh mang chúng trên một cái khay không. “Tốt thôi.”


Mày bà nhướng lên, trông bà hơi bực với sự chậm chạp của anh. “Ta cho là cậu đủ mạnh để mang một cái bình?”


Khi những lời lăng mạ qua đi, nó đủ phi lí để không làm phiền anh. “Vâng, cháu nghĩ cháu có thể xoay xở,” anh nói cứng nhắc.


“Tốt, ở đằng kia,” bà nói, vẫy tay về phía cái bàn ở một bên của căn phòng. “Và Honoria chỉ ở bên kia cánh cửa.” Bà chỉ về phía sau.


“Chỉ có Honoria thôi sao?”


Mắt bà hẹp lại. “Dĩ nhiên không. Cả bốn người.” Và với câu đó, bà bỏ đi, chỉ đạo người hầu, hỏi han người giúp việc, và thường cố gắng giám sát những gì dường như là, theo ý kiến của Marcus, một việc vận hành trơn tru.


Anh bước tới một trong mấy cái bàn giải khát và cầm một bình nước chanh. Không có cái li nào được chuẩn bị, điều này làm anh tự hỏi liệu quý bà Windstead có ý định muốn anh đổ nước chanh vào họng của các cô gái hay không.


Anh mỉm cười. Đó là một viễn cảnh hay ho làm sao.


Bình nước trong tay, anh bước về phía cái cửa quý bà Windstead vừa chỉ, di chuyển nhẹ nhàng để không làm phiền bất cứ buổi diễn tập nào đó đang diễn ra.


Không có buổi diễn tập nào hết.


Thay vào đó, anh thấy bốn cô gái đang tranh cãi như thể số phận của Vương quốc Anh phụ thuộc vào đó. Ừm, không, thật sự, chỉ có ba cô gái đang tranh cãi. Cô gái chỗ đàn pi-a-nô, anh nghĩ đó là cô gia sư, đang khôn ngoan đứng ở phía ngoài.


Điều nổi bật là ba cô gái nhà Smythe – Smith đang xoay xở để cãi nhau mà không lớn tiếng, một thỏa thuận ngầm, anh nghĩ vậy, một số vị khách mà họ biết ắt hẳn đã đến sớm ở phòng bên cạnh.


“Nếu em có thể chỉ cần cười thôi, Iris,” Honoria cáu kỉnh, “thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”


“Cho ai? Cho chị à? Bởi vì em chắc với chị, nó không làm em thấy dễ dàng hơn.”


“Em không quan tâm liệu chị ấy có cười không,” một cô khác nói. “Em không quan tâm nếu thậm chí chị ấy có cười. Chị ấy ác lắm.”


“Daisy!” Honoria rít lên.


Daisy nheo mắt và liếc Iris. “Chị thật độc ác.”


“Và em là một con ngốc.”


Marcus liếc qua cô gia sư. Cô ấy đang tựa đầu vào cây đàn pi-a-nô nhỏ, điều đó khiến anh tự hỏi ba cô nhà Smythe – Smith đã như thế này trong bao lâu rồi.


“Em có thể cố gắng mỉm cười không?” Honoria chán nản hỏi.


Iris kéo dãn môi với một biểu hiện đáng sợ làm Marcus gần như rời khỏi phòng.


“Ôi trời, đừng bận tâm,” Honoria lầm bầm. “Đừng làm vậy.”


“Rất khó để giả vờ hài hước khi mà những gì em muốn làm là nhào đầu qua cửa sổ.”


“Cửa sổ đóng rồi,” Daisy nói lăng xăng.


Cái liếc mắt của Iris thâm độc vô cùng. “Chính xác.”


“Làm ơn,” Honoria nài nỉ. “Chúng ta không thể chỉ tiếp tục được thôi sao?”


“Em nghĩ chúng ta nghe tuyệt vời,” Daisy khịt mũi nói. “Sẽ không ai biết được chúng ta chỉ có sáu giờ luyện tập với Anne.”


Cô gia sư ngẩng lên khi nghe tên mình, rồi ngồi trở lại khi rõ ràng là cô không cần trả lời.


Iris bật lại em gái mình với một câu gì đó ác ý. “Em sẽ không thể biết chắc – Ui! Honoria!”


“Xin lỗi. Có phải do khuỷu tay của chị không?”


“Ngay xương sườn của em.”


Honoria rít lên cái gì đó với Iris mà anh cho rằng chỉ có cô nghe được, nhưng rõ ràng là về Daisy, vì Iris cho em gái một cái nhìn chê bai, rồi đảo mắt và nói, “Được thôi.”


Anh nhìn qua cô gia sư. Cô có vẻ như đang đếm mấy vết đốm trên trần nhà.


“Chúng ta sẽ thử lại lần nữa chứ?” Honoria với quyết tâm mệt mỏi.


“Em không thể hình dung nó sẽ có ích gì nữa,” đến từ Iris, tất nhiên.


Daisy cho cô một cái nhìn khinh miệt và cắt ngang. “Luyên tập làm nên hoàn hảo.”


Marcus nghĩ anh thấy cô gia sư cố gắng đè nén một tiếng cười. Cuối cùng cô nhìn lên và thấy anh đứng đó với bình nước chanh. Anh đưa ngón tay lên môi, cô nhẹ gật đầu và mỉm cười rồi quay lại với đàn pi-a-nô.


“Chúng ta sẵn sàng chưa?” Honoria hỏi.


Các cô gái chơi vi-ô-lông nâng nhạc cụ lên.


Bàn tay của cô gia sư quét qua các phím đàn pi-a-nô.


Iris phát ra một tiếng rên rỉ khốn khổ nhưng dù sao cô cũng đặt cây vĩ lên đàn xen-lô của mình.


Và rồi màn kinh dị bắt đầu.