A Mai cứ vậy tiến về phía hoàng cung. Thân ảnh mảnh khảnh của một nha hoàn nhìn sao bi ai tới vậy. Mưa không ngừng xối xả, tát thẳng lên mặt A Mai nàng đau đớn.
Đến cổng thành, binh lính canh gác nhận ra A Mai nàng. Thống soái chặn nàng lại giọng không vui.
- A Mai cô nương, đã quá muộn rồi...
A Mai giơ kim bài trước mặt bọn chúng, cất giọng đều đều.
- Có kim bài hoàng đế ở đây, ai dám cản?
A Mai cầm kim bài trong tay khó có ai có thể cản nàng ta. Nhưng hậu cung ba nghìn mĩ nữ, biết tìm hoàng thượng ở đâu? Đám nô tài không cản nàng ta nhưng tuyệt không chỉ cho nàng hoàng thượng đang ở đâu cả.
- A Mai, ngươi mau về nói với công chúa, hoàng thượng sẽ không bao giờ tới thăm một phế công chúa xấu xí độc địa như vậy đâu!
A Mai giận run người. Gì chứ? Chủ tử của nàng là để chúng nghị luận bàn tán không ra gì sao?
- Nếu là vậy, để ta gặp hoàng thượng. Đúng như thế, ta sẽ không bao giờ tới nữa...
Nhưng đám nô tài bỏ đi, không bận tâm tới A Mai...
Nếu công chúa có ở đây, nhất định người sẽ biết hoàng thượng ở đâu. Còn bây giờ...
A Mai nàng ngẫm lại. Tên nô tài kia là người của hoàng hậu! Là tẩm cung của hoàng hậu...
Ngoài phủ chỉ có hai ba nha hoàn canh giữ. Bên trong vọng ra tiếng cười nói cợt nhả của cả hai. A Mai nghe có cảm giác xót xa thay chủ tử. Công chúa, vì người như này đáng không?
- Mau bẩm báo hoàng thượng ta đến.
Nha hoàn gác ngoài nhìn y phục tầm thường của nàng ướt sũng nước mà cười khinh không đáp.
- Hoàng thượng, nô tài có chuyện cần bẩm báo.
A Mai ra sức thét phía ngoài, nhưng lại nhận được hai từ phun ra từ nữ tử trong phòng.
- Cút đi.
Nha hoàn canh gác nhìn A Mai thương hại. Hoàng thượng giờ này, ngoài hoàng hậu ra, không ai sánh được...
- Hoàng thượng, nô tỳ có chuyện cần bẩm báo!
- Để mai đi...
Mai? Ngày mai ư? Công chúa có chờ được tới mai sao?
- Nô tỳ là A Mai, nha hoàn bên cạnh công chúa. Công chúa sắp... không qua khỏi rồi...
- Xoạch!
Cánh cửa mở ra. Hoàng thượng ăn mặc không chỉnh chu vội bật tung cửa, ánh mắt có phần ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi.
- Ngươi nói cái gì? Không phải công chúa rất khỏe mạnh, không muốn gặp ta nữa sao? Không phải nàng đã tìm được người tâm đầu ý hợp, sống cùng người đó vui vẻ hạnh phúc, sai ngươi tới van xin trẫm để nàng yên ổn sao?
Y chợt hiểu ra mọi chuyện. Bấy lâu nay có kẻ châm ngòi li gián y với nàng. Công chúa sắp không quá khỏi...
- Bệ hạ, xin người đừng đi, ngoài trời mưa to lắm...
Công chúa sắp không quá khỏi...
- Bệ hạ, long thể người là quan trọng nhất, xin người đừng rời cung...
Công chúa sắp không quá khỏi...
- Bệ hạ, người còn bách tính, còn muôn dân trăm họ...
Công chúa sắp không quá khỏi...
Y vùng bước đi, chạy thật nhanh trong mưa. Mặc kệ tất cả, mặc kệ y có là hoàng thượng đi chăng nữa, y cũng phải tìm nàng. "Công chúa sắp không quá khỏi..." Đừng, xin nàng...