Editor: Tharyo
______________
Sau khi Thẩm Hàm Xuyên tỉnh lại, cũng không nói lời nào.
Lâm Diệu ngồi ở bên cạnh, chờ đợi túi thuốc thứ hai chảy hết, quá trình này thật dày vò.
Cô cứ nghĩ mãi về lời nói đơn phương của mình ở chợ đêm ngày hôm đó.
Quá tự kỷ.
Cũng may Thẩm Hàm Xuyên không cười nhạo cô.
Nhưng sau khi nói xong lại bỏ chạy, hành vi này... thật trẻ con, giống như đang quay một bộ phim thần tượng vậy.
Nhưng nói đến, Thẩm Hàm Xuyên cũng là một người khá "kịch thần tượng".
"Ừm... ngày đó, không hỏi anh."
Cuối cùng, Lâm Diệu không nhịn được tò mò, hỏi Thẩm Hàm Xuyên: "Đêm hôm đó làm sao anh về được?"
Vừa nói xong, hai mắt Thẩm Hàm Xuyên đột nhiên mở to.
Đó là trạng thái có thể gọi là "từ cõi chết sống lại", đầu tiên anh mở to mắt, sau đó con ngươi đen láy từ từ sáng lên, như những ngôi sao nở rộ trong mắt anh, tỏa sáng rực rỡ.
Lâm Diệu nhịn không được, quay đầu đi không nhìn anh nữa nhưng đôi mắt sáng ngời của anh cũng không thể bị bỏ qua, dư quang bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn đến nóng hổi.
"Tôi không lái xe". Anh nói,
Lâm Diệu trả lời, cô biết điều này.
Hôm đó anh nói rằng anh đến đây bằng xe đạp vì đã có sắp xếp.
"Ngày đó... Khi tôi về, đã không còn xe." Thẩm Hàm Xuyên có chút tủi thân nói.
Không có ô tô, cũng không có xe đạp còn không thể gọi được xe.
Anh là đi bộ về.
Mà vì mất tập trung nên đã rơi xuống nước.
Đường tối quá, mưa lại to, vừa bước chân vào khoảng không thì đã rơi xuống nước.
Nhưng việc rơi xuống nước cũng làm anh tỉnh táo hơn.
Chỉ là điện thoại của anh đã bị hỏng cộng thêm không có tâm trạng nói chuyện với ai nên cứ vậy mà cam chịu, đi bộ bảy dặm đến công ty.
Lúc đó, linh hồn của anh như tách rời khỏi cơ thể, không biết nghĩ thế nào mà anh ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc, rồi chợt nghĩ đến tài liệu mình cần gửi đi vẫn chưa viết xong, trong hộp thư của anh vẫn còn vài tài liệu vẫn chưa được xem xét.
Rồi cứ như thế này, toàn thân chỉ có một bộ não, sau khi tắt chức năng cảm xúc thì sẽ tê liệt hoạt động..
Sau khi mọi thứ trong não hoạt động, những cảm xúc đau đớn tràn vào hộp sọ, nóng lên.
Hậu tri hậu giác cảm thấy thân thể khó chịu, người nóng như thiêu, ngục xuống mặt bàn bắt đầu ngâm thơ.
Anh thực ra có thể nghe rõ ràng các sư huynh sư tỷ đang nói chuyện.
"Lại nữa rồi! Lại ngâm thơ, nhịp điệu này 200% là thơ rồi!"
"Nhanh, nhanh, ghi lại đi, lần này cậu ấy đọc cái gì?"
"Nghe không hiểu, hệ thống ngôn ngữ của tên nhóc này quá phức tạp!"
Khi Lương Vũ bảo anh lên xe, anh ngơ ngác lên xe, ngoan ngoãn ngồi lên, tuy nhiên khi định kéo dây an toàn thì phải thử ba lần mới thắt được một cách yếu ớt.
Lương Vũ còn cười nhạo anh.
"Tổ tông à, ở ghế sau ngài không cần thắt dây an toàn!"
Lương Vũ đối với anh rất tốt, lúc xuống xe còn lấy ra từ trong cốp xe chiếc chăn công chúa của con gái mình đưa cho anh.
"Chờ sau khi xong thì quay về tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật ngon."
Thẩm Hàm Xuyên tóm lấy chiếc chăn nhỏ, quyết định không nói cho Lâm Diệu chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Anh không muốn Lâm Diệu biết bộ mặt ngu ngốc của mình.
Hơn nữa... đều là anh tự làm, không cần phải nói với Lâm Diệu, không thể khiến cô cảm thấy áy náy.
"Sau đó trời mưa to, trên đường không có nhiều xe..." Thẩm Hàm Xuyên nói.
Thật lâu sau, anh mới nghe được Lâm Diệu nói: "Rất xin lỗi."
Thẩm Hàm Xuyên nghĩ, mình vẫn không làm tốt, còn để cho cô nói xin lỗi.
Lâm Diệu không dám nhìn anh, mà ngẩng đầu đếm từng chút một.
"Lẽ ra lúc đó tôi nên đưa anh về nhà." Lâm Diệu nói.
Cô tự trách mình đã đơn phương nói nhiều điều rồi bỏ chạy mà không hề hỏi han một câu.
Thực ra bây giờ bình tĩnh lại và xem xét lại tình hình lúc đó. Ngay từ đầu Thẩm Hàm Xuyên đã nói anh đến đây bằng xe đạp, nên chắc là nghĩ sau khi chợ đêm kết thúc thì sẽ cùng cô về nhà. Là do cô quá chậm chạp, không hiểu được ý tứ của anh.
Không, không phải vì chậm chạp, mà là vì lúc đó cô đang nghĩ đến việc xa lánh anh.
Hôm nay, hôm nay là lần cuối cùng.
Bây giờ anh cần được chăm sóc, mà anh bị ốm vì sự bất cẩn của chính cô. Vì vậy, lần cuối cùng, hôm nay cô nhất định phải đưa anh về nhà một cách nguyên vẹn, sau khi an bài ổn thỏa rồi lại cắt đứt.
Sau khi quyết định, Lâm Diệu ngược lại không còn mất tự nhiên nữa.
Cô trông thoải mái hơn nhiều, hỏi Thẩm Hàm Xuyên xem anh có cần gì nữa không.
"Anh ăn cơm chưa?"
Thẩm Hàm Xuyên lắc đầu.
"Anh đợi ở đây một chút, tôi đi xem xem có gì ăn không."
Lâm Diệu đi tới căn tin của bệnh viện, tìm tới tìm lui rồi mua một cốc sữa đậu nành ấm.
Sau khi trở về, Lâm Diệu lắc sữa đậu nành, giúp Thẩm Hàm Xuyên mở ra.
"Không có cơm hộp, các món mang đi khác không tiện lắm, uống cái này trước đi."
Thấy anh ngoan ngoãn làm theo, cầm ống hút hơi nheo mắt, nghiêm túc từ tốn uống. Lâm Diệu trong lòng khen câu đẹp mắt, sau đó nhắc nhở bản thân kiềm chế lại, hỏi: "Đây không phải là lần đầu tiên anh uống thứ này chứ?"
Thẩm Hàm Xuyên lắc đầu.
Anh nuốt sữa đậu nành và buông ống hút ra, như thể đang trả lời câu hỏi của giáo viên.
"Trường đại học có bán."
"À, ồ...đúng rồi."
Tôi nghĩ về anh ấy quá lạc lõng, bởi vì nghĩ đến anh đã nhảy lớp khi học cấp hai, thiếu sót tuổi dậy thì, lại luôn có ảo giác anh và đại học không có sự liên hệ.
Sau khi kết thúc quá trình truyền dịch dài dằng dặc, Lâm Diệu đưa anh lên xe của mình.
Thẩm Hàm Xuyên lên xe, trong xe có rất nhiều đồ trang trí hình nhân vật anime.
Lâm Diệu điều chỉnh ghế phụ lái, để Thẩm Hàm Xuyên nằm ngả người trên ghế, lại giúp anh cài dây an toàn.
"Lần trước gặp, đã muốn nói... " Thẩm Hàm Xuyên nhẹ nhàng nói, như sợ làm mất lòng cô, "Chiếc xe này rất thích hợp với em."
"Hì hì, thật sao?"
Những lời này ngược lại đã đâm trúng Lâm Diệu và cô lại nở nụ cười ngốc nghếch.
Chiếc xe Romeo màu đỏ máu là chiếc xe mơ ước của cô, khi mới đến trường, cô đã ở giữa một nhóm xe đã yêu chiếc xe này ngay từ cái nhìn đầu tiên, dù không thể nói nó hợp mắt ở chỗ nào nhưng dù sao thì cô cũng thích nó. Đồng thời cô nghĩ chiếc xe này có
Lâm Diệu lễ phép đáp lại, ở một mức độ nào đó cũng là lời nói thật: "Chiếc Mercedes-Benz màu đen của anh cũng cực kỳ phù hợp với anh."
Phải nói rằng khi anh đậu chiếc Mercedes-Benz màu đen cạnh chiếc Romeo màu đỏ của cô ấy, đó là một sự kết hợp hoàn hảo!
Lâm Diệu lại cảm thấy trong lòng bất đắc dĩ cùng chua xót.
Cô dao động, hai người bọn họ có nhiều điều xứng đôi!
Cũng giống như một chiếc ô tô, trong cuộc đời này, không dễ để gặp được một người bạn đời mà mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cứ từ bỏ như vậy... thực sự có chút không cam lòng.
Hơn nữa, bản thân người đó không có gì sai cả.
Đến nay, những gì anh thể hiện bản thân khiến cô rất vui.
Thực sự muốn đẩy anh ra xa vì lý do gia đình?
Lâm Diệu im lặng
Khi xe chuẩn bị tiến vào khu dân cư, Lâm Diệu định nói với nhân viên bảo vệ rằng cô cần lái xe vào để đỡ bệnh nhân, nhưng khi xe của cô vừa đến rào chắn, rào chắn đã tự nâng lên.
Lâm Diệu âm thầm kinh ngạc.
Chẳng lẽ loại khu dân cư cao cấp như này có thể tiến vào dễ dàng như vậy sao? Vậy mà xe lạ không bị chặn lại?
Lâm Diệu lái xe đi ngang qua nhân viên an ninh đang chào cô, vẻ mặt đầy bối rối.
Là nghĩ nàng là chủ nhà sao ?
"Phía dưới có chỗ để xe." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Tầng hai rẽ trái, à, là chỗ phía trước kia."
Lâm Diệu nhìn thấy chỗ đậu xe mà Thẩm Hàm Xuyên đề cập, chiếc Mercedes màu đen của anh đang đậu bên cạnh.
"Chỗ bên cạnh xe của anh à?"
"Lúc đầu tôi mua hai chỗ đậu xe." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Nghe người ta khuyên cơm no áo ấm, Lương Vũ nhắc nhở tôi phải mua càng nhiều chỗ đậu xe càng tốt. Bình thường khi bạn bè đến chơi còn có chỗ đỗ xe của họ."
"Ồ, có lý." Lâm Diệu đỗ xe, nhìn anh xuống xe.
Cô không có ý định theo anh lên lầu, nhưng cô trơ mắt nhìn Thẩm Hàm Xuyên xuống xe bị đập trán vào cửa xe, đứng bên cạnh xe ấm ức che chán một lúc lâu.
Lâm Diệu nghĩ, giúp người thì giúp đến cùng.
Cô tắt máy, khóa xe lại, nhặt chiếc chăn nhỏ rơi trên mặt đất lên, khoác lên vai Thẩm Hàm Xuyên, nói: "Anh có thể đi được không? Có cần giúp đỡ không?"
Thẩm Hàm Xuyên chỉ là ngẩng mặt lên, đáng thương nói: "Tôi có chút choáng váng."
Trên thực tế, trong chốc lát, Lâm Diệu nghi ngờ anh đang diễn kịch.
Nhưng cô nhìn thấy trong mắt Thẩm Hàm Xuyên tràn ngập nước mắt, khóe mắt còn có chút nước mắt phản chiếu.
Khoảnh khắc anh đập vào cửa xe có lẽ không phải là dàn dựng, dù sao cũng đau đến mức rơi nước mắt, phản ứng của cơ thể thì không giả vờ được.
Lâm Diệu nói: "Vậy tôi đưa anh trở về."
Thực ra cũng nên đưa người về đến tận nhà, vì khi xuất viện, mặc dù nhiệt độ cơ thể xuống dưới 38 độ nhưng anh vẫn sốt.
Lâm Diệu yếu ớt đỡ anh vào thang máy.
Mỗi căn hộ đều có thang máy riêng, sau khi ra khỏi thang máy bạn sẽ có cảm giác như đang ở nhà.
Thẩm Hàm Xuyên mở cửa, tay lại đụng vào khung cửa, á một tiếng , lấy tay che lại và đứng bất động
Lâm Diệu lặng lẽ thở dài.
Cô tin chắc Thẩm Hàm Xuyên không hề diễn xuất, có lẽ lúc lên cơn sốt, bộ não của anh có chút sai lệch trong việc điều khiển cơ thể.
"Trong nhà có rượu thuốc hay thứ gì tương tự không?" Lâm Diệu nhìn mu bàn tay đỏ bừng của anh, đầu óc quay cuồng.
Những người có làn da trắng có nhạy cảm vậy không?
Không lâu sau khi đụng vào, mu bàn tay đã đỏ bừng.
"Có hộp thuốc." Thẩm Hàm Xuyên hai tay che lại đi tới, chăn nhỏ lại rơi xuống đất, anh dường như không chịu nổi, đầu óc ngừng hoạt động, dừng lại tại chỗ, nhìn về phía chiếc chăn rơi.
Trên thảm là hình công chúa đang mỉm cười rạng rỡ.
Thẩm Hàm Xuyên chậm rãi quay người nhìn về phía bàn trà, sau đó lại nhìn chăm chú tấm chăn trên mặt đất.
Lâm Diệu đột nhiên cảm thấy Thẩm Hàm Xuyên thật là... đáng yêu.
Khi lên cơn sốt, anh không có vấn đề gì khi ăn nói và logic, nhưng nếu tiếp xúc sâu hơn, sẽ phát hiện, anh đần độn.
Thật hiếm thấy!
Lâm Diệu giúp anh lấy hộp y tế ra, tìm dầu trị vết bầm.
"Cái này hẳn có thể dùng đi?"
Nó có vẻ không nghiêm trọng lắm.
Thẩm Hàm Xuyên vẫn đứng đó, dùng đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn cô không chớp mắt. Lâm Diệu dường như đột nhiên hiểu được cuốn sách hướng dẫn có tên Thẩm Hàm Xuyên và ra lệnh: "Nhặt chăn lên đi."
Quả nhiên, anh liền nhặt chăn lên lại đắp cho mình, vô cùng ngoan ngoãn.
Sau đó lại ngừng chuyển động.
"Lại đây ngồi." Lâm Diệu lại ra lệnh.
Thẩm Hàm Xuyên thi hành mệnh lệnh, đi tới ngồi xuống.
Có thủ thuật! Còn thực sự hoạt động như thế này!
Sau khi anh bị sốt, đùa thật vui!
"Đưa tay ra."
Hai tay duỗi thẳng trước mắt cô.
Lâm Diệu đổ dầu thuốc lên mu bàn tay anh, nói: "Tự anh xoa đi."
Thẩm Hàm Xuyên không nghe theo mệnh lệnh, đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô.
"Lâm Diệu" anh nói, "Tôi nhớ từng lời mà em đã nói tối hôm đó."
Lâm Diệu còn chưa kịp phản ứng, không biết vì sao đột nhiên không tuân theo mệnh lệnh.
"Thế giới mà em nói là thế giới thuộc về Thẩm Hoài Lan, đó không phải thế giới của tôi."
Thẩm Hàm Xuyên nhìn cô, hoàn toàn khác với trạng thái mơ mơ màng màng, đi đứng bất ổn vừa rồi.
Mắt anh trong veo.
"Không có thế giới nào cần tôi" Thẩm Hàm Xuyên nói, "Nhưng sau khi gặp được em, tôi rất muốn đi đến thế giới của em."
Anh nhẹ nhàng buông cổ tay Lâm Diệu ra, sau đó dùng lực nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô.
"Đừng rời bỏ tôi, đừng bỏ rơi tôi... Hãy đưa tôi đến thế giới của em, tôi muốn ở bên em, thực sự muốn ở bên em. Đi đến nơi nào cũng được, cuộc sống sinh hoạt mà em muốn, tôi cũng muốn trải nghiệm nó."
Lâm Diệu cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm vuốt tay cô.
.... Cô có phải hay không đã trúng kế.
Anh đưa cô về và bảo cô ở lại đây chỉ để nói câu này phải không?
"Lâm Diệu, đây chính là tôi muốn nói nhất."
"Hãy cho tôi một cơ hội và đưa tôi đi, được không?"
Nhiệt độ đầu ngón tay dần dần tăng lên.
Lâm Diệu nhẹ nhàng tránh thoát.
Ánh sáng trong mắt Thẩm Hàm Xuyên vụt tắt.
Anh buông tay ra.
Lúc này Lâm Diệu đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ.
"À...đúng rồi!" cô nói, "Sao tôi không nghĩ ra điều đó nhỉ!"