Như Ngày Xuân Đến, Như Làn Gió Đêm

Chương 11




Edit & Beta: Hann

Hai người lần lượt đi vào thang máy, Trình Triệt đặt hai chai rượu trên mặt đất. Anh quay đầu nhìn thấy Hứa Khinh Am đang xách một cái túi, trong đó có mấy chai rượu, cũng khá nặng. Nhưng xem ra cô không có ý định để xuống, rõ ràng đang trong trạng thái ngây người.

Thật sự cô không quan tâm tin nhắn của Chu Di lắm, cũng không ngại gọi điện thoại cho Chu Di. Chỉ là cô không trả lời lại, cái này không giống tác phong thường ngày của cô cho lắm. Cô nghĩ như vậy có hơi bất lịch sự, nhưng cô cảm thấy mình không còn gì để nói với người đó nữa. Chắc hẳn cô nên gọi điện thoại cho bố mẹ mình mới đúng.

Trình Triệt cố ý trêu chọc cô một chút: “Hôm nay em uống ít rượu thôi, tôi chắn rượu giúp cho, em cứ nói qua loa cho xong là được rồi.”

Hứa Khinh Am sửng sốt, không hiểu vì sao anh đột nhiên nói như vậy: “Tửu lượng của tôi cũng không kém lắm đâu. Có lẽ anh nên nói như vậy với Tinh Tinh thì hơn.”

“Em không thấy lần trước mình uống quá nhiều sao. Lần này uống say thì tôi sợ chúng ta trực tiếp ngủ với nhau luôn đấy.”

Hứa Khinh Am muốn cười nhưng cô nhịn lại, vẻ mặt hơi xấu hổ, tức giận nói: “Anh đúng là không biết xấu hổ, lần trước chỉ có Tinh Tinh say.”

Trình Triệt “Ừ” một tiếng đầy ẩn ý, đương nhiên anh biết lần trước cô có say hay không.

Hứa Khinh Am nhìn chằm chằm vào con số thang máy đang thay đổi, lúc sắp đến tầng 20, Trình Triệt đứng đắn nói: “Uống ít thôi, ít hơn lần trước là được.”

“Tại sao?” Cô cứ như thiếu nữ muốn phản nghịch, một hai đòi phản bác lại.

Trình Triệt nói: “Tôi sợ lúc tôi không canh chừng thì em lại hôn môi người khác mất.”

Hứa Khinh Am nhìn Trình Triệt cầm hai hộp rượu lên rồi đi ra khỏi thang máy như chưa nói gì, cô bước nhanh đuổi kịp, vừa lấy chìa khóa vừa nói: “Tôi hôn môi với ai? Anh nói tôi sẽ giống như Tư Kỳ với bạn trai cô ấy à. Không đúng, ai nói uống rượu vào thì nhất định phải hôn môi!” 

“Đúng là không có đối tượng thích hợp. Vậy nếu thật sự em không tự chống chế được thì tìm tôi đi, tôi cố chịu một chút cũng được.”

Hứa Khinh Am trừng anh một cái: “Thật tội nghiệp cho anh quá…”

“Không tội nghiệp, tôi có thể.”

Mở cửa ra, cô đấm một phát vào bả vai anh, Trình Triệt cảm thấy giống như được gãi ngứa vậy, cười cười đi vào trong.

Hứa Khinh Am không thường xuyên uống rượu, tửu lượng không tính là kém lắm, nhưng trình độ vẫn chưa đủ. Trình Triệt là con quỷ nghiện rượu, đêm đó lúc ăn cơm anh còn nói có hai điều cấm kỵ khi anh uống rượu… Lúc có tâm sự tuyệt đối không thể uống một mình, nếu có uống cũng sẽ không uống quá hai ly.

Lúc ấy Hứa Khinh Am còn gật đầu tán đồng, vô cùng đồng ý. Nhưng đêm nay cô lại uống hết ba ly rượu, không hề ý thức được mình vẫn chưa trả lời tin nhắn của Chu Di, cũng chưa gọi điện thoại cho bố mẹ.

Kết quả rất rõ ràng, đêm hôm đó cô là người say đầu tiên.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Khinh Am mở mắt ra, theo thói quen tìm di động xem thời gian. Nhưng cô lại sờ phải mái tóc dài không phải của của mình, cô lập tức đứng dậy, phát hiện Trình Triệt đang ngủ trên sofa. Dường như đầu hai người tựa vào rất gần nhau, khi nãy cô đã sờ tóc của anh.

Sau đó cô không tìm được điện thoại, cô nhạy cảm ngửi được mùi nước hoa quen thuộc nhưng không phải từ trên người Trình Triệt, mà là cổ tay của cô. Hứa Khinh Am giơ tay lên, cô không có thói quen đeo lắc tay hay đồng hồ, bởi vậy cổ tay cô luôn trống không. Nhưng bây giờ cổ tay trái của cô đang đeo một sợi dây cột tóc, là của Trình Triệt.

Người đang ngủ đã xõa tóc ra, giữa cổ tay cô có một sợi dây cột tóc, nhưng là màu xám. Cô nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh cũng dùng sợi dây cột tóc này. 

Trong nháy mắt, đầu cô như lóe lên tia sáng, Hứa Khinh Am nghĩ đến một vài hình ảnh, đây có lẽ là hình ảnh duy nhất của đêm qua mà cô nhớ rõ.

Lúc ấy cô gối đầu lên đùi Trình Triệt, giống như cả thế giới này chỉ có hai người bọn họ. Bọn Chúc Tinh Tinh đang làm gì cô cũng không biết, trong phòng khách tràn ngập sự yên tĩnh. Trình Triệt ghé sát đầu vào người cô, mũi của anh như sắp chạm vào chóp mũi của cô vậy. Anh lần lượt hôn lên trán và má cô, giống như đang trêu đùa mèo con.

Trình Triệt cúi đầu rất sát cô, nói: “Đồng ý với tôi được không?”

Hứa Khinh Am nói: “Không được.”

Anh không quan tâm mà hôn lên khóe miệng cô, như nuốt vào lời từ chối của cô vậy. Hứa Khinh Am quay đầu né tránh: “Anh đừng thừa nước đục thả câu nha.”

Trình Triệt dõng dạc: “Đúng là thừa dịp em uống nhiều nên lừa gạt em đấy.”

Cảnh tượng khi đó rất dây dưa, Hứa Khinh Am tránh không khỏi việc anh mặt dày vô sỉ mà hôn môi mình. Cô lúc này tình trong như đã mặt ngoài còn e, nói “Đồng ý với anh” mới khiến anh dừng lại.

Trong khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi đó, Hứa Khinh Am chỉ nhớ rõ cuối cùng hai người tựa đầu nằm trên sofa. Cô mơ màng sắp ngủ, còn Trình Triệt vẫn tỉnh, duỗi tay qua nhéo má rồi sờ cằm cô, Hứa Khinh Am hừ hừ hai tiếng.

Trình Triệt ngồi dậy nắm lấy cổ tay cô, tự buộc dây cột tóc của mình vào cho cô, giọng điệu bất lực nói: “Cho em.”

Hứa Khinh Am đang nhắm mắt nhìn thoáng qua phía trước mặt, mơ màng nói: “Cảm ơn, ngày mai trả lại cho anh một cái.”

Trình Triệt cười: “Ngủ đi.”



Cảnh tượng kia một lần nữa thoáng qua đầu óc cô, quá chán ngán rồi, vẻ mặt say rượu của Hứa Khinh Am đầy ảo não. Khi tìm được điện thoại trong một góc sofa, nhìn trên màn hình hiển thị hơn sáu giờ rưỡi sáng, cô gõ mạnh hai cái vào đầu mình. Lúc này Chúc Tinh Tinh đã phải dậy sớm chuẩn bị đi làm, còn Tư Kỳ Tư Giai vẫn chưa tỉnh dậy.

Trên bàn trà vô cùng lộn xộn, Hứa Khinh Am bắt đầu đi dọn dẹp. Lúc đi ngang qua sofa, cô phát hiện dưới chân mình có mấy hộp rượu, mấy loại này cô chưa thấy qua bao giờ. Hai hộp rượu mua cùng Trình Triệt tối hôm qua đã không còn, chai rượu thì được chất thành đống lộn xộn.

Hứa Khinh Am nghĩ thầm trong bụng, rốt cuộc tối hôm qua uống bao nhiêu mà có thể nhiều rượu đến nỗi này. Cô thầm nhìn thời gian, sợ mọi người sắp đi làm mà không dậy được, vậy nên cô chuẩn bị gọi mọi người rời giường luôn.

Âm thanh dọn dẹp tuy không lớn nhưng cũng đủ làm Trình Triệt đang ngủ ở sofa thức giấc. Anh trợn mắt nhìn Hứa Khinh Am ở bên bàn trà. Hứa Khinh Am ngủ trên chiếc sofa dài nhất, còn Trình Triệt cao 1m8 co rúc chỗ sofa ngắn hơn bên cạnh cô, quả thật rất dễ tỉnh giấc.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy Trình Triệt ngồi dậy, mái tóc dài bù xù và chiếc áo khoác xốc xếch, cau mày, đôi mắt kia cũng chưa mở hoàn toàn nữa. Trong nháy mắt cô đã vẽ nên một bức tranh trong đầu, hiện lên trong trí óc cô, cảm thấy bộ dạng của anh cực kỳ giống một vị hôn quân suy sụp tinh thần vì mất nước vừa mới tỉnh dậy, đặc biệt mái tóc dài đó cũng đủ sinh động rồi.

Trình Triệt tùy tiện cột mái tóc dài của mình lại, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi cô: “Em dậy sớm vậy à?”

“… Ngày hôm qua tôi cũng ngủ sớm mà.” Tuy rằng có hơi ngượng ngùng nhưng Hứa Khinh Am vẫn nói ra sự thật.

Trình Triệt liền bật cười: “Ừ, người ngủ sớm nhất dậy sớm nhất, không có gì sai.”

Hứa Khinh Am đã mang chén đũa bỏ vào ngâm trong bồn nước, bàn trà vẫn chưa lau xong, thấy Trình Triệt đã tỉnh nên hỏi, còn không quên phát giác chính mình: “Tối hôm qua tôi không uống rượu vào rồi làm trò khùng trò điên gì đúng không? Tôi chẳng nhớ gì cả.”

Dáng vẻ Trình Triệt trầm ngâm suy tư, chẳng qua anh thật sự chưa tỉnh táo lại lắm. Chiếc áo hoodie bên ngoài đã cởi ra, chỉ mặc một cái áo thun bên trong, vì cuộn tròn người ngủ trên sofa nên đã bị nhăn rồi.

“Làm khùng làm điên sao… Không có.”

Nghe vậy, Hứa Khinh Am nhẹ nhàng thở ra, chưa chờ cô hoàn toàn yên tâm, Trình Triệt tiếp tục nói: “Cái đó không gọi là điên, gọi là…”

Trực giác Hứa Khinh Am mách bảo có gì đó không ổn lắm: “Tôi không gây ra chuyện gì để mọi người nhìn thấy chứ…”

Trình Triệt lắc đầu, dựa lưng vào sofa rồi xoa mày: “Không có.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Chỉ là nửa đêm lúc 12 giờ đòi một hai phải ăn đuôi tôm hùm. Còn nhất định phải uống rượu thật ngọt, mua đuôi tôm hùm về thì chê quá cay, rượu cũng không uống. Cuối cùng ba người chúng ta ghé vào, cùng nhau uống bia vị cherry.”

“…”

“Ha, em nhìn lại cổ tay tôi xem.” Anh giơ lên cánh tay có hình xăm bông hoa, nhướng mày rồi thu tay lại: “Bị xăm lên tay. Sau đó em còn gối đầu lên đùi tôi, còn luôn kéo dây cột tóc rồi vặn cổ tay tôi, nhớ không?”

“…”

“Làm cho cổ tay tôi nhất định phải đỏ lên, em cũng tàn nhẫn lắm.”

Hứa Khinh Am thành thật: “Thật sự xin lỗi.”

“Không có gì, huề nhau.”

“Huề nhau?”

Trình Triệt cười nói: “Thật sự em không nhớ rõ cái gì hết sao, vậy em còn nhớ chuyện đã đồng ý với tôi không?”

Hứa Khinh Am đã biết rõ còn cố hỏi: “Đồng ý anh cái gì cơ?”

“Hừ, lại bắt đầu giả vờ.”

Từ Kỳ và Tư Giai ra khỏi phòng, nhìn thấy Trình Triệt vừa mới súc miệng xong, trên tóc còn dính chút nước. 

Người dựa vào sofa nằm la liệt, sau khi thức đêm thực sự rất mệt.

Mọi người chào hỏi đơn giản, Tư Giai hỏi hôm nay anh không đi làm sao, Trình Triệt nói: “Hôm nay tôi được nghỉ nhưng trong tiệm thì lễ Giáng Sinh cũng rất bận. Ban đầu tính đi giúp đỡ cửa tiệm nhưng bây giờ tôi lại không muốn đi lắm, muốn về nhà ngủ bù.”

Tư Kỳ đánh thức bạn trai dậy, thấy thế nói: “Chờ Tinh Tinh đi làm rồi, anh cứ ngủ trên giường cô ây đi. Thời gian này ra ngoài, tàu điện ngầm với giao thông công cộng toàn người với người, xe cũng kẹt, chi bằng ngủ ở đây đi.”

Trình Triệt đang nghịch bật lửa trong tay, cười nói: “Tôi đâu dám ngủ trên giường cô ấy.”

Chúc Tinh Tinh từ trong phòng đi ra, dựa vào cửa nói: “Anh vào ngủ đi, buổi tối tôi đổi ga giường.”

Ngày hôm qua anh ngủ trễ nhất, cuối cùng trong phòng khách chỉ còn Hứa Khinh Am với anh. Bởi vì Hứa Khinh Am uống nhiều quá, mọi người sợ cô sẽ buồn nôn, vừa hay hôm nay Trình Triệt được nghỉ nên nhờ anh trông nom Hứa Khinh Am. Chúc Tinh Tinh cũng phải báo đáp anh, có qua có lại mới toại lòng nhau chứ.

Trình Triệt cũng không từ chối, Hứa Khinh Am mua bữa sáng ở dưới lầu lên anh cũng không ăn, xoay người vào phòng: “Tôi không khách sáo nữa, cái sofa nhỏ kia làm xương tôi muốn gãy luôn rồi. Tôi phải nhanh chóng đi nằm một lát.”

Mọi người ra ra vào vào phòng khách và toilet hơn nửa tiếng. Cuối cùng vài người đi làm nên ra khỏi cửa như thường lệ, Hứa Khinh Am thấy tỉnh táo lạ thường, ngồi trên sofa một hồi lâu không nhúc nhích.

Cô nhớ tới lời nói của Trình Triệt, gửi WeChat hỏi Chúc Tinh Tinh ngày hôm qua lúc uống say, cô đã làm ra việc gì. Chúc Tinh Tinh gửi đến đoạn voice chat dài hơn một phút. Hứa Khinh Am chưa kịp bấm vào nghe thì thấy cuộc gọi đến của Chu Di.

Sau một hồi do dự ngắn ngủi, cô vẫn lựa chọn nhận điện thoại, bình thản nói chuyện với đối phương.

Nhưng cô vẫn không thể nhịn được cơn giận của mình.

Bố mẹ hy vọng cô có một mối tình ổn định, đồng thời từng bước từng bước tiến đến hôn nhân, Chu Di là đối tượng thích hợp nhất. Nhưng cô đã sớm thoát ra khỏi đoạn tình cảm này. Cứ vương vấn không dứt được như này khiến cô cảm thấy rất bực bội, lớp ngụy trang không ổn đó rồi cũng sẽ bị tan vỡ.

Trình Triệt ở trong phòng, cách một cánh cửa nên không nghe rõ cô nói gì, chỉ cảm giác được giọng nói cô ngày càng cương quyết hơn, âm lượng cứ thế tăng lên.

Sau khi cúp điện thoại, cô vẫn lên WeChat nói chuyện phiếm với Chúc Tinh Tinh. Cô ấy gửi đến rất nhiều đoạn voice chat, Hứa Khinh Am cẩn thận để điện thoại lên tai mà nghe, đề phòng nhìn cánh cửa đã đóng chặt hai lần nữa.

Thật sự cô đã ầm ĩ đòi ăn đuôi tôm hùm, Trình Triệt đã chạy xuống cửa hàng dưới lầu mua, thời gian quá muộn nên đã đóng cửa nên gọi đồ hộp. Hứa Khinh Am một hai đòi chọn đồ thật cay, kết qua đuôi tôm hùm kia quá cay, Hứa Khinh Am không còn phấn khích nữa mà trở nên cáu kỉnh. Trình Triệt liền đưa cô cốc nước, lột tôm rồi nhúng qua nước để đút cho cô ăn.

Hứa Khinh Am tự biết lúc say rượu sẽ không thèm rửa mặt, nói gì đến rửa tay. Sáng sớm tỉnh lại phát hiện mười ngón tay sạch tinh tươm, không có cảm giác dầu mỡ của món tôm vì tất cả đều do Trình Triệt bóc giúp. Mà cái ly đầy dầu mỡ kia, lúc dọn bàn trà Hứa Khinh Am cũng có chú ý đến, còn mắng trong lòng là tên ngốc nào bỏ chiếc đũa vào ly nước nữa…

Đến nỗi hộp rượu bên cạnh sofa kia còn thừa hai bình, cũng là thứ cô một hai đòi mua. Đêm khuya Trình Triệt nhờ bạn bè mang đến đây, chọn vị cherry vì cô muốn vị ngọt. Kết quả Hứa Khinh Am uống một ngụm liền nôn ra, chê quá ngọt giống như uống nước đường vậy. Vẻ mặt Trình Triệt đầy bất lực, không nói gì, yên lặng đổi ly cho cô.

Cái ly thoạt nhìn rất giống bia, tất nhiên là hồng trà lạnh. Anh cảm thấy cô hơi ngà say rồi nên đổi cho cô, Hứa Khinh Am uống rất nhiều rượu. 

Đến nỗi cô còn giành giật dây cột tóc trên cổ tay Trình Triệt, Chúc Tinh Tinh cũng thấy vài lần. Nhưng đó là lúc mọi người vẫn còn ở trong phòng khách, sau khi về phòng ngủ thì cô ấy không biết nữa.

Hứa Khinh Am đầy bình tĩnh nghe xong toàn bộ voice chat, hơn nửa ngày chỉ gửi cho Chúc Tinh Tinh dấu ba chấm. Cô không dám nói cho cô ấy rằng, lúc duy nhất mình tỉnh táo đã đưa ra quyết định kinh thiên động địa như vậy, ví dụ như đồng ý ở bên nhau với Trình Triệt.

Lúc cô đang phát ngốc dựa vào sofa, Trình Triệt từ trong phòng mở cửa ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Hứa Khinh Am hỏi: “Anh chưa ngủ sao?”

Trình Triệt cũng hỏi: “Em cũng không ngủ một lát à?”

“Tôi vẫn chưa ngủ…”

“Còn chút dư vị của đêm qua sao?”

Đầu óc Hứa Khinh Am như muốn nổ pháo: “Dư vị cái đầu anh.”

Trình Triệt cười, chỉ tay vào dây cột tóc trên tay cô nói: “Ngày hôm qua em mượn của tôi, bây giờ có thể trả chưa vậy?”

Hứa Khinh Am sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Không phải anh nói cho tôi sao?”

Anh đây chính là đã khôn hơn một chút, sợ sau khi cô tỉnh rượu sẽ quỵt nợ nên đã sắp đặt sẵn mọi chuyện rồi.

“Hả? Không phải em nói không nhớ rõ gì hết sao, xem ra vẫn còn nhớ kỹ chuyện này mà.”

“…” Hứa Khinh Am không nói nên lời một hồi lâu.

Trình Triệt nói giúp cô: “Vậy chắc chắn em nhớ việc muốn trả lại đáp lễ cho tôi không?”

Hứa Khinh Am cố ý giơ cổ tay lên: “Trả lại cái này cho anh.”

Trình Triệt nói: “Gạt tôi hả?”

Cô không tình nguyện mà vào phòng, trên bàn trang điểm tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một sợi dây thun màu đen, mỏng hơn của Trình Triệt một chút, chắc chắn anh sẽ không dùng đến.

“Này, trả lại anh.”

Trình Triệt đeo cái của cô đưa vào cổ tay trống không của mình, anh ngồi trên giường nhìn cô rồi cười: “Này… bạn gái, cùng nhau ngủ bù không?”

Hứa Khinh Am bị từ bạn gái mà anh nói chọc cười: “Ai muốn ngủ với anh chứ.”

Trình Triệt không cho cô cơ hội từ chối, không nói nhiều lập tức kéo cô lên giường rồi ôm chặt vào lòng. Hứa Khinh Am giãy giụa, cảm thấy căn nhà lúc này chỉ có hai người bọn họ, quả thật không an toàn chút nào.

Nhưng anh chỉ ôm lấy cô, chống cằm lên đỉnh đầu cô. Hứa Khinh Am còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt còn lưu lại trên người anh, anh cũng có thể ngửi được mùi của cô, không làm hành động gì nữa.

Ai cũng không nói chuyện, Hứa Khinh Am dần dần thả lỏng hơn, hoàn toàn quên mất bực bội khi nãy vì Chu Di và bố mẹ. Trình Triệt cũng rất buồn ngủ, sau đó cô nghe thấy tiếng thở đều trên đầu mình, anh đã ngủ rồi.

Hứa Khinh Am không nhớ rõ mình ngủ thiếp đi từ khi nào. Lúc tỉnh lại trời đã xế chiều, ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu xuyên qua tấm màn rèm, cô ôm bả vai của Trình Triệt, còn anh cũng ôm cô như vậy, người vẫn còn đang mơ màng trong giấc ngủ.

Hứa Khinh Am nhìn thời gian trên điện thoại di động, thuận tiện xem WeChat mà Chúc Tinh Tinh gửi đến.

Chúc Tinh Tinh: Hai người các người! Không cần làm mấy chuyện kỳ lạ trên giường của tớ! Rõ ràng?!

Hứa Khinh Am:…