Bóng cây lê trong sân in trên cửa sổ, gió đêm gào thét, cành cây xiêu vẹo như lũ quỷ nhảy múa.
Tiếng gió lọt vào phòng, âm thanh thê lương như tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Cho đến khi ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ giấy, ánh sáng chói mắt và lạnh lẽo chiếu rọi căn phòng tĩnh lặng.
Chúng ta ngầm hiểu ý mà giữ im lặng, hắn lên đường vào triều, ta kiễng chân chỉnh lại cổ áo cho hắm lần cuối: "Nếu Vương gia thích Trữ thị, thiếp sẽ cho người lo liệu sính lễ."
Hắn sững sờ, ánh mắt nhìn ta khó đoán, có lẽ không ngờ ta lại dễ dàng đồng ý như vậy.
“Đêm qua không nghỉ ngơi tốt sao? Còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa đi."
Ta nhàn nhạt đáp lại, sự dịu dàng của hắn lúc này chỉ là để che giấu sự xấu hổ, chỉ còn lại vài phần giả tạo.
Ngay khi hắn cúi đầu xuống vuốt ve trán ta như thường lệ, ta theo bản năng tránh né.
Rất nhiều chuyện, đã trở nên khác biệt.
Sau này, Liên Văn nói với ta, Vương gia và Trữ cô nương là thanh mai trúc mã, lúc nhỏ hắn còn từng bị hổ dữ cắn suýt mất mạng khi cứu Trữ cô nương.
Thì ra vết sẹo dữ tợn trên n.g.ự.c hắn là do vậy mà ra.
Nỗi đau trong lòng không thể địch nổi sự mệt mỏi của cơ thể, ta vật lộn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, những ký ức vụt qua như đèn kéo quân, cảm giác chua xót nơi n.g.ự.c vẫn không tan, cho đến khi chìm vào giấc ngủ sâu, mơ màng, đã không còn phân biệt được giấc mơ và hiện thực.
Đến chiều tối, trong cung truyền chỉ đến, Vương gia xin Bệ hạ ban hôn, lấy tôn nữ của Trữ Thái phó, Trữ Tú Dung làm trắc phi.
3
Một trận mưa như trút nước bất ngờ ập xuống.
"Sắp mưa rồi, nhanh, nhanh đi đậy chum lại, cẩn thận hoa súng."
Tiếng Liên Văn kéo ta ra khỏi tầng tầng lớp lớp suy nghĩ.
Trong sân có bốn chum đá lớn, bên trong trồng hơn mười đóa hoa s.ú.n.g quý, đó là sau khi thành hôn, Khương Vân Tức sai người vận chuyển từ Giang Nam đến.
Vào những ngày nắng đẹp, những cánh hoa màu lam tím đung đưa, nước trong chum phản chiếu bầu trời xanh mây trắng, cảnh sắc thanh nhã, êm đềm.
Hắn thấy ta thích, bèn sai người cẩn thận chăm sóc. Nửa tháng trước hoa sen lại nở rộ, khi ấy, chúng ta vẫn là đôi phu thê ân ái trong mắt mọi người.
Mưa như trút nước ào ào đổ xuống, các tỳ nữ trong sân chạy ra, cầm khăn vải muốn che chum lại. Trong khoảnh khắc, gió lớn nổi lên, khăn vải bị thổi bay tung tóe, nước mưa làm ướt mắt người, nhìn cảnh hỗn loạn trong sân, ta bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
"Liên Văn, bảo họ quay về đi."
"Nhưng mà... chủ tử, hoa s.ú.n.g kia..."
"Chỉ là đồ vật thôi, ngày mai đợi tạnh mưa, bảo người ta nhổ đi cho lợn ăn.”