Hôm nay là ngày phu quân ta nạp thiếp, các thế gia vọng tộc trong kinh thành đến chúc mừng, mặt ngoài tươi cười rạng rỡ, trong lòng không biết đang cười nhạo thế nào.
Là nhi nữ thế gia thì đã sao? Phu quân vẫn nạp thiếp đó thôi.
Chỉ mới hai năm, thật sự cho rằng môn đăng hộ đối thì sẽ bên nhau trọn đời sao?
Ta ngồi ngay ngắn trên cao, khóe miệng cười đến mức hơi đau, Khương Vân Tức ngồi bên cạnh ta, tay nâng chén trà. Nếu không phải dưới sảnh đường có người nữ nhi mặc hỉ phục đang quỳ, chúng ta ngồi ngay ngắn như vậy, nhìn thế nào cũng là một đôi phu thê tôn trọng, yêu thương nhau.
Ta tò mò đánh giá người nữ nhân đã khiến hắn nhớ mong bao năm qua, rốt cuộc nàng ta có điểm gì tốt, mà sau khi nắm giữ quyền binh của Đế đô, hắn lại vội vã cầu xin bệ hạ ban hôn để lấy nàng?
Trữ thị dung mạo cũng coi như thanh tú, khuôn mặt trái xoan với đôi mắt long lanh ngấn lệ, toát lên vẻ tiểu thư khuê các e lệ, khiến người ta vừa nhìn đã thương.
Khương Vân Tức từ nhỏ đã rong ruổi sa trường, một thân nam nhi khí khái, hóa ra lại thích một nữ tử như vậy.
Trăm năm luyện thép hóa thành vòng tay mềm mại, quả nhiên, nhất vật khắc nhất vật.
"Chủ tử, chủ tử... Trắc phi nương nương kính trà người."
Liên Văn gọi bên tai ta mấy tiếng, ta mới giật mình hoàn hồn.
Chỉ trong khoảnh khắc, Trữ Tú Dung như thể chịu oan ức lớn lao, khóc lóc nhìn sang một bên.
Ta nhận lấy chén trà, cùng Khương Vân Tức nhìn nhau cười, nói: "Chúc mừng vương gia, rước được mỹ nhân."
Ánh nến lung linh, cả phòng khách khứa ồn ào, ánh sáng trong tầm mắt khiến người ta có chút không nhìn rõ, ta lờ mờ thấy bóng dáng Khương Vân Tức cùng Trữ Tú Dung, cùng nhau khuất xa dần.
Ta chỉ uống một chén, nhưng không chống nổi cơn say ập đến.
Đứng ở cuối hành lang, nghe tiếng ồn ào từ Tú Lan Uyển mới trang hoàng cách đó không xa, cuối cùng cũng trở nên tĩnh mịch.
"Nương nương, trời se lạnh rồi..."
Một chiếc đèn lồng, ánh lửa le lói nhảy nhót, gió đêm thổi tung ống tay áo rộng, Liên Văn dìu ta, lo lắng nhìn ta.
Ta cười khẩy một tiếng.
Bóng hình lẻ loi, gió đêm lạnh lẽo, cùng với trái tim ấm áp bấy lâu nay, từng chút một nguội lạnh.
1
Năm mười sáu tuổi, ta cải trang nam nhi, làm thị vệ cho nhị ca ở doanh trại Hoài Bắc, ở đó, lần đầu tiên gặp được Khương Vân Tức.
Nắng trưa vẫn chói chang, hắn mướt mải mồ hôi bước ra từ thao trường, áo buộc ngang hông, để lộ lồng n.g.ự.c săn chắc rám nắng, vài vết sẹo ở n.g.ự.c rất rõ ràng.
Nhìn từ xa chỉ thấy một tên lính đầu xỏ bặm trợn, ai có thể ngờ đó lại là dòng dõi thiên tử, đường đường là Hạo vương.