Như Mộng Giai Kỳ

Chương 4: Hoàn




16



Sau khi giải quyết xong công việc, tôi trở về khách sạn thu dọn đồ đạc.



Nhưng không ngờ rằng trong phòng lại có một người không mời mà đến.



Lục Chấp không bật đèn, anh vẫn mặc trang phục của đoàn làm phim, cứ vậy ngồi trên ghế sofa như một tác phẩm điêu khắc.



Khi đoàn phim sắp xếp chỗ nghỉ tại khách sạn, tôi có nhờ lễ tân cấp thêm thẻ phòng phụ.



Để thuận tiện và phòng trừ có việc khẩn cấp.



Vì vậy tôi đã đưa cho Lục Chấp một cái.



Tôi hy vọng anh ấy có thể đến gặp tôi vào một lúc nào đó, thậm chí chỉ để đến nói chuyện.



Nhưng anh chưa từng tới một lần.



Tôi thậm chí còn nghĩ rằng anh ấy đã ném tấm thẻ phòng này vào một xó xỉnh nào đó rồi.



Nó vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.



Nhưng hôm nay anh ấy lại xuất hiện ở trong phòng tôi.



Động tác đứng dậy của Lục Chấp cũng có chút chậm chạp, giống như đã ngồi rất lâu.



Anh đến gần tôi, bàn tay anh cuộn tròn trông lạnh ngắt.



Lục Chấp giọng điệu lạnh lùng cứng rắn, từng chữ dường như đều có băng vụn rơi rắc rắc:



"Cô muốn đi sao?"



Nếu không thì sao? Dù sao thì phân cảnh của tôi cũng xong rồi.



"Ừ."



Tôi lùi lại một bước, nghiêng đầu tránh bàn tay của Lục Chấp.



Tôi đang định đi tắm trước, cởi được nửa chiếc áo len thì bắt gặp ánh mắt rực lửa của Lục Chấp:



"Nếu không có việc gì thì anh ra ngoài đi."



"Cô muốn đi đâu?"



Tôi và anh ấy mở miệng cùng một lúc.



Lục Chỉ giữ chặt vai tôi, đưa ngón tay lên từng chút một:



"Cô đi với ai? Người đại diện đó? Hai người muốn đi đâu? Đây—"



Anh ấn vào vai và cổ tôi một lực mạnh đến mức tôi không khỏi r3n rỉ.



"Vết đỏ này, cũng là của anh ta để lại sao?"



Cái này tính là gì? Đang chất vấn tôi sao? Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh dựa vào cái gì đúng lý hợp tình đến chất vấn tôi chứ?



Cơn giận của tôi cũng bùng lên, tôi lạnh lùng nói:



"Không liên quan gì đến anh."



Lời này đã xuất hiện rất nhiều lần giữa chúng tôi, đều là do Lục Chấp nói.



Bây giờ cuối cùng cũng đến lượt tôi nói.



Phản ứng của Lục Chấp còn lớn hơn nhiều, anh thẳng tay ép tôi nhìn đối diện.



Tôi nhìn thấy ngọn lửa bùng lên trong mắt anh ấy.



"Không liên quan tới tôi?" Anh thấp giọng lặp lại, cười như tự giễu: "Vậy cái này thì sao? Chuyện này có liên quan gì đến tôi à?"



Lục Chấp bỗng nhiên nổi giận, nhấc chân đá bay một vật gì đó, trên mặt đất vang lên một tiếng động lớn khiến tôi giật mình.



"Văn Giai Kỳ, nói cho tôi biết, đây là cái gì?"



Tôi nhìn theo, thấy túi hồ sơ đã mở.



Những thứ bên trong lộ ra một nửa.



Lục Chấp chộp lấy vài tờ giấy thấp giọng nổi giận:



“Cô thật sự muốn ly hôn với tôi sao?”



Trong phòng tối tăm, mấy chữ kia cũng không hẳn là không nhìn thấy.



Đơn ly hôn, hẳn là gửi đến nơi này, kết quả lại được anh nhìn thấy trước.



"Như anh thấy đấy, đúng vậy." Tôi nhặt mấy tờ giấy lên, phủi bụi. "Vừa lúc cả hai chúng ta đều ở đây. Hãy ký tên vào. Rất đơn giản-"



"Cô làm gì thế?"



Lục Chấp giật lấy bản thỏa thuận ném đi, lực của anh mạnh đến nỗi những chiếc đinh cài cũng không thể giữ được những tờ giấy.



Tờ giấy trắng rơi xuống, Lục Chấp cúi đầu ôm lấy tôi, không chịu từ bỏ.



Những nụ hôn mỏng manh rơi xuống như mưa, dừng lại khi chạm vào cổ áo rồi biến thành vết răng dữ dội.



Lục Chấp cũng đè lại mọi sự phản kháng của tôi, cánh tay giơ lên rồi lại hạ xuống.



Tôi ngã vào chiếc chăn bông mềm mại, trước mặt thế giới quay cuồng, nhưng bóng dáng anh vẫn ở đó.



"Lục Chấp, thả tôi ra!"



“Cô đã nói rồi, Giai Kỳ.”



Anh dùng một tay cởi cổ áo sơ mi, cúc áo rơi ra:



"Đây là nghĩa vụ vợ chồng."







Lục Chấp tức giận.



Tôi thấy buồn cười



Là cảm thấy lúc trước tôi nói, không coi ra gì sao? Sao giờ lại nói như vậy?



Thật là một sự tự tin tuyệt vời.



Tôi luôn phản đối những hành động tiếp theo của anh ấy.



Nụ hôn của Lục Chấp rơi xuống mặt tôi, nếm được nước mắt cay đắng.



Rồi anh dừng lại, thanh tuyến giống như li3m láp qua ngọn lửa.



Anh thay đổi tư thế, nói một cách chán nản:



"Giai Kỳ, đừng gây rắc rối nữa, đừng ly hôn được không?"



"Không."



Lúc này, người trước mặt đã hoàn toàn thay đổi không còn nhận ra, ly hôn mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất.



Lục Chấp cuối cùng cũng nhìn rõ vẻ mặt của tôi, hoảng hốt:



"Tại sao? Tại sao đột ngột như vậy?"



Anh bắt đầu huyên thuyên: “Cô muốn công khai phải không? Tôi sẽ tiết lộ danh tính của cô ngay lập tức. Tôi sẽ không thân thiết với người khác nữa. Tôi sẽ cùng cô xào CP. Tôi sẽ về nhà thường xuyên và luôn hướng về phía cô. Đừng ly hôn, được không?



Tôi nhếch khóe miệng, trầm mặc nhìn anh.



Lục Chấp dần dần lạc mất giọng, tránh ánh mắt cười như không cười của tôi.



Bạn thấy đấy, bạn biết đấy, đó không phải là đột ngột.



Bất cứ thứ gì thay đổi cũng không phải trong một sớm một chiều.



Tiếng chuông điện thoại vang lên, làm cho không khí ngưng trệ trong phòng một lần nữa bắt đầu lưu thông.



Là đạo diễn đang thúc giục tôi đến phim trường.



Lục Chấp không đợi tôi trả lời, anh giẫm lên đống giấy tờ lộn xộn trên sàn rồi rời đi, để lại một câu:



“Tôi sẽ không đồng ý ly hôn.”



Tôi ngồi dậy nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.



Một cơn ớn lạnh thấu xương len lỏi từ lòng bàn chân, tôi khẽ cười.



Đã quá muộn.



Lục Chấp, tôi sẽ không bao giờ quan tâm anh nữa.



17



Tôi soạn lại thỏa thuận và nói rằng trong trường hợp xấu nhất, tôi sẽ khởi kiện.



Nhưng trước khi Lục Chấp kịp trả lời, một điều bất ngờ đã xảy ra.



Vài ngày sau khi quay xong, toàn bộ mạng xã hội bùng nổ:



Về#



quan hệ giữa Lục Chấp và Văn Giai Kỳ# là gì?



bố chung của người hâm mộ về “Đường Về”#



Về diễn xuất#



#《Đường Về》Video nổi bật#








Nhìn thoáng qua, tên của tôi gần như đều xuất hiện trên hot seach, và mỗi cái trong số đó đều có liên quan đến Lục Chấp.



Tin nhắn của tôi cũng đầy ắp.



Tôi nhấp vào một vài tin nhắn ngẫu nhiên, tất cả đều chứa đầy những lời chửi bới và tấn công, điện thoại của tôi không load nổi.



"Có chuyện gì vậy?"



Tôi không còn cách nào khác ngoài nhờ Lục ca giúp đỡ.



Anh nhìn một lúc, sắc mặt càng ngày càng đen, ngẩng đầu lên thì nghe thấy âm thanh:



"Lục Chấp công khai mối quan hệ của mình rồi."



"Cái gì?"



Tôi vội chạy lại xem, bài đăng weibo được ghim trên đầu trang của Lục Chấp là bài chia sẻ lại nội dung do đoàn làm phim Đường Về chúc mừng tôi hoàn thành bộ phim.



Bốn từ kèm theo:



[Quãng đời còn lại bên em. 】



Đây là một trong số ít ảnh chụp chung của chúng tôi.



Trong số tất cả các diễn viên, chỉ có Lục Chấp là người duy nhất chia sẻ bài viết liên quan đến tôi, và với những lời đó, ý tứ không cần nói cũng rõ ràng.



Cùng lúc đó, có người ẩn danh đăng một video lên nền tảng video ngắn.



Đó là clip hậu trường của Đường Về, chiếu cảnh tôi đóng máy, Lục Chấp ngồi ở bên sân.



Sau khi chỉnh sửa ác ý, người ta nghĩ rằng kỹ năng của tôi kém đến mức ngay cả ảnh đế cũng không thể dẫn dắt được.



Hai thông tin nóng cùng nhau lên men và bùng nổ, mọi người đều đang suy đoán về mối quan hệ của tôi và Lục Chấp



Hơn nữa, họ bắt đầu tìm hiểu lý lịch và gia đình của tôi:



[Trời ạ, hóa ra VGK là đại tiểu thư. 】



【Chết tiệt! Một phú bà giàu có, chẳng trách không được có thể bao nuôi ảnh đế. 】



【 Theo đuổi làng giải trí vì tình yêu nhưng lại bị quần chúng chê cười, chúc phúc. 】



【Nấu ăn là tội lỗi nguyên thủy, hahaha. 】



【Đừng nói nhảm nữa, được không? Ảnh đế chồng em, nếu bị uy hiếp hãy chớp mắt một cái.】



【Đến bây giờ VGK cũng không có đáp lại nha, tâm tình tốt. (biểu tình tuyệt vời)】



【Người hâm mộ "Đường Về" cùng tuyên bố tẩy chay sự xuất hiện của Văn Giai Kỳ! 】



【Đừng li3m ai đó chỉ vì họ có tiền, phải không? Cô ta chỉ đang phá hoại làng giải trí thôi, quá ghê tởm. 】



【Các người có đánh nhau tôi mặc kệ, nhưng đừng đem<<Đường Về>>trở thành hậu hoa viên, đừng hủy hoại lão bà Đình Giảo của tôi, a a a.】







Người hâm mộ mỗi người đều có quan điểm riêng, tranh cãi với nhau, trong một thời gian, mạng xã hội ồn ào, tôi liên tục bị đẩy lên hàng đầu hot seach.



Mọi người bắt đầu chỉ trích tôi cho đến phút cuối cùng.



Tang Nhu tận dụng cơ hội để phát tán những cảnh quay nổi bật của cô ta và Lục Chấp, trái ngược với cảnh quay của tôi.



Người hâm mộ của CP đã liên kết với người hâm mộ của cốt truyện gốc để tạo ra một từ ngữ được tìm kiếm nóng: Giai Kỳ cút khỏi giới giải trí#



Tất cả họ đều nghĩ rằng tôi đã dùng tiền để ép buộc Lục Chấp.



Họ lấy hình ảnh làm bằng chứng, tôi bấm vào xem, phần lớn là cảnh Lục Chấp và Tang Nhu nói nói cười cười.



Còn đối với tôi thì Lục Chấp với vẻ mặt lạnh lùng.



Sau khi Lục Chấp chia sẻ bài viết đó lên weibo, anh ấy không bao giờ lên weibo xem nữa.



Lục Chấp liên tục gọi điện và gửi tin nhắn cho tôi.



Nội dung không có gì khác ngoài:



【Giai Kỳ, tại sao cô không về nhà, cô đã ở đâu? 】



【Tôi đã công khai mối quan hệ của chúng ta, chúng ta có thể bắt đầu lại. 】



【Giai Kỳ, tôi sẽ không đồng ý ly hôn. 】



【Khi nào cô sẽ quay lại? Tôi có rất nhiều điều để giải thích cho cô. 】



Nếu bạn không nói điều gì đó trong đúng thời điểm phải nói thì sau đó sẽ không ai muốn nghe điều đó nữa.




Tôi ấn nhẹ ngón tay và chỉ trả lời:



【Tôi sẽ gửi lại cho anh đơn ly hôn một lần nữa. 】



Ngoài việc Lục Chấp liên lạc với tôi thì còn có gia đình và bạn bè của tôi.



Khi tôi ở bên Lục Chấp, bọn họ cũng không coi trọng, họ chỉ cảm thấy tôi đang yêu đương chơi bời.



Hiện giờ phần lớn là thay tôi bất bình, tôi đều phải xoa dịu từng người một:



"Không sao đâu, con sẽ tự lo việc đó."



Nó không phải là một mớ hỗn độn.



Bên đoàn làm phim cũng ngập ngừng nói với tôi vài lời:



"Tiểu Văn, a không đúng, Giai Kỳ a." đạo diễn có chút xấu hổ thỉnh cầu tôi, "Trước khi công chiếu có một buổi tuyên truyền phim, cô sẽ đến chứ?"



Nhờ sự bùng nổ liên tục của những điểm nóng bên ngoài này mà bộ phim Đường Về đã trở nên nổi tiếng đến không ngờ.



Một lượng người chưa từng có đã hẹn trước để xem.



Tôi hiểu rằng sự im lặng bây giờ đều là sự hồi hộp, và sự hồi hộp đó cần được bùng nổ vào thời điểm thích hợp nhất.



Lục ca và tôi nhìn nhau, anh dùng khẩu hình miệng nói cho tôi biết:



"Đều nghe em."



Tôi cười và nói:



“Tôi sẽ đi, đừng lo lắng.”



18



Thời gian thỏa thuận cũng đến.



Nói nhanh cũng không nhanh, tôi mang theo Lục ca đi nghỉ mát vui vẻ ở nước ngoài.



Trong những ngày này, những lời đồn đãi và tin đồn về tôi đã trở thành một vấn đề nan giải, gọi là "Trốn đi, nếu không sẽ bị Văn Giai Kỳ bắt đi đấy".



Lục Chấp cũng hoàn hảo trở thành nạn nhân, xem tôi thật sự ép buộc, hạn chế anh.



Tôi gửi hết bản thỏa thuận ly hôn này đến bản thỏa thuận ly hôn khác nhưng anh ấy chưa bao giờ ký.



Khi chúng tôi gặp nhau ở đoàn phim, tôi nhìn khuôn mặt hốc hác của anh ấy, thở dài.



Thực sự không cần thiết, tôi sẽ không bị lay động bởi điều đó nữa.







Hình thức của chương trình này là phát sóng trực tiếp, đây là một tính năng đặc biệt.



Hầu như các nhân vật đình đám đều tham gia.



Tất cả mọi người đều đến đông đủ, rất náo nhiệt.



Tôi được xếp ngồi cạnh Lục Chấp, phía bên cạnh là Tang Nhu.



Ý định của ban tổ chức quá đơn giản, gần như có thể ngửi thấy sát ý trong buổi phát sóng trực tiếp.



Giới thiệu nhân vật, nội dung vở kịch, sau đó liền tiến vào vấn đề chính.



Người dẫn chương trình ác ý hỏi mọi người:



"Rút thăm, người được rút phải nói ra một bí mật về bản thân hoặc tính cách của mình."



Người đầu tiên bị trúng chiêu là Lục Chấp.



Anh cầm thẻ gỗ dài nhỏ kia, mở miệng trong tiếng hoan hô ồn ào của mọi người.



Cũng không phải bí mật. Lục Chấp quay đầu nhìn tôi, mắt bị ánh đèn chiếu tới cũng không chịu chớp mắt: "Tôi đã kết hôn rồi.



19



Hiện trường cùng màn đạn im lặng trong chốc lát rồi phun trào như núi lửa.



Làn đạn quét rất nhanh:



【Ah? Ah? 】



【Chết tiệt, với ánh mắt này và cái quay đầu này, Văn Giai Kỳ, cô đã làm nhiều chuyện xấu, cô sẽ không ch*t trong tốt đẹp được đâu. 】



【Lão Lục, rốt cục anh có nhược điểm gì bị cô ta nắm thóp? 】



【Ặc, không thể là tình yêu đau khổ sao...]



【Văn Giai Kỳ? Cô lên weibo đính chính đi, đừng tự ở đây lừa mình dối người. 】



Nụ cười trên mặt Tang Nhu gần như trở nên đông cứng, người dẫn chương trình nhìn thấy vậy liền nhanh chóng giải quyết ổn thỏa:




"Ahaha, anh Lục thật biết đùa, anh đang nói về nội dung của bộ phim à? Có vẻ như nhóm biên kịch đã thực sự chuẩn bị rất nhiều điều bất ngờ cho khán giả..."



Anh ta nháy mắt, bảo nhân viên công tác nhanh chóng tiến hành vòng tiếp theo, nhưng phản tác dụng.



Tấm the gỗ rơi vào tay tôi, điều đó cho thấy ông trời cũng muốn xem náo nhiệt đây mà.



Tôi liếc mắt về phía đạo diễn, anh ta bất lực gật đầu cam chịu.



Được rồi, vậy để tôi tiết lộ nó.



Tôi hướng mặt về phía máy ảnh và nở một nụ cười thoải mái:



"Tôi đã ly hôn."



Lại có sự im lặng ch*t chóc, tôi thậm chí còn có thời gian để đếm từng giây im lặng của họ.



Một hai ba bốn.



“Không tính.”



Lục Chấp mở miệng: “Tôi không ký tên cho nên không tính.”



20



【? 】



【……】



【Cứu mạng……】



Hầu như không có từ nào trôi nổi trên màn hình mà chỉ có các ký hiệu.



“Tôi biết nếu anh không ký thì không tính.” Tôi bình tĩnh nói tiếp: “Cho nên tôi muốn nói, phiền anh nhanh lên một chút.”



Lục Chấp nghe được lời của tôi, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng.



Anh cau mày như khó thở:



“Giai Kỳ, đừng như vậy.”



Lúc này, anh không còn quan tâm nhiều nữa.



Nó có thể được coi là một tai nạn phát sóng.



Tôi nhìn Lục Chấp, người đang quỳ một gối trước mặt tôi, với một tình cảm sâu sắc chưa bao giờ được thể hiện với tôi trong ngần ấy năm.



Anh nói: “Vậy anh sẽ cầu hôn lần nữa cho đến khi em* đồng ý.”



(* Đổi xưng hô từ cô -> em, tôi -> anh nha)



"Giai Kỳ, anh không quan tâm chuyện gì trước kia đã xảy ra, anh chỉ không biết phải đối mặt với em như thế nào..."



Vậy nói cho tôi biết đi, tại sao không nói? Tại sao cứ phải lạnh lùng với tôi cơ chứ?



Lục Chấp vẫn đang phân tích nội tâm của mình, nhưng tôi không muốn nghe nữa.



"Đủ rồi." Tôi trả lời anh ấy giống như anh ấy đã từng trả lời tôi. "Đã xảy ra đủ lần rồi. Tôi không muốn nghe nữa."



"Lục Chấp, anh đi đi."



Tôi buông tha cho anh, anh cũng buông tha cho tôi đi.



Buổi phát sóng trực tiếp đã bị dừng khẩn cấp, mọi người đều đang suy đoán về tác động tiếp theo của sự cố bất ngờ này.



Tôi bước tới chỗ đạo diễn, cẩn thận xin lỗi rồi rời đi.



Lần cuối cùng quay đầu lại, Lục Chấp vẫn ngây ngốc ở lại trong đám người, được ánh đèn sân khấu chiếu rọi.



Đây là khoảng cách thông thường giữa chúng tôi.



Từ giờ trở đi, sẽ không bao giờ đến gần nữa.



Lục ca đang đợi tôi ở ngoài trường quay.



Lọ thuốc trong tay anh rung lên, anh đếm số tương ứng trong lòng bàn tay rồi nuốt xuống.



Tôi lấy chai nước ra và đưa cho anh ấy.



“Cám ơn.” Lục ca một hơi uống hết nửa chai, chân thành khen ngợi tôi: “Em thật chu đáo.”



"Không có gì."



Cuộc trò chuyện nghe quen đến mức tôi không khỏi mỉm cười, sau đó được ôm bởi một vòng tay.



Lục ca quàng khăn quanh cổ tôi, vỗ lưng tôi như một đứa trẻ.



Anh hỏi: “Em thực sự đã buông bỏ đoạn tình cảm này à?”



"Đúng vậy."



"Thật tốt."



Không biết tại sao, giọng nói của anh ấy nghe như được chà nhám, mặc dù anh ấy vừa uống nước.



Tôi lo lắng hỏi: “Anh có thấy khó chịu ở đâu không?”



“Không.” Lục ca nhanh chóng trả lời, chuyển chủ đề: “Lần này em có muốn thử thích tôi không?”



Tôi cười lớn: “Làm sao có thể nhanh như vậy?”



"Tôi nhất định phải thích một người khác, mới có thể chứng minh rằng tôi thật sự đã buông bỏ anh ta sao?"



"Đời người không chỉ có tình yêu, còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn."



"Ví dụ như?"



Lục ca dừng một chút, để tôi lấy ví dụ.



Tôi thôt lên: “Sự nghiệp.”



"Người đại hiện, chúng ta phải bắt đầu làm việc. Nếu không làm việc, chúng ta sẽ không có cơm ăn."



Cho đến khi tiếng cười nghèn nghẹt vang lên trên đầu, tôi nhắm mắt lại.



Hơi thở từ xa đến gần, hết sức căng thẳng.



Tuyết rơi dày là điều không thể tránh khỏi.



Nhưng mùa xuân đang đến với sự căng tràn.



[HOÀN]



PHIÊN NGOẠI



Văn Giai Kỳ - "Sự trở lại"



Từ việc rời khỏi làng giải trí đến việc không thể sống thiếu anh chỉ qua một bộ phim.



Sau khi bộ phim "Đường về" được công chiếu, đánh giá của toàn mạng về tôi bắt đầu đảo ngược hai phía.



Vai Đinh Giảo thành công rực rỡ, tuy thời lượng xuất hiện ngắn nhưng mỗi giây đều rất đỉnh.



Tôi trở thành ánh trăng sáng quốc dân và lấy đi đủ nước mắt của người xem.



Có rất nhiều người qua đường tràn tới khu bình luận của tôi xin lỗi, bao gồm cả những người mê cốt truyện cũ lúc trước mắng tôi:



[Trước khi xem, tưởng như WC, sau khi xem, như cổ tích. 】



【Xin lỗi, tôi thừa nhận rằng trước đây tôi đã hơi ác ý với bạn một chút. 】



【Tiểu thư, tôi cảnh cáo cô, cô hãy sống cuộc sống riêng tư của mình một cách kín đáo, làm ơn giữ kín để không ai biết về nó. 】



[A a a, Đình Giảo, người vợ định mệnh của ta. 】



[Woo woo woo, phú bà giàu có, nhìn tôi này, tôi có thể làm được, tôi thực sự có thể. 】







Thực ra tôi chưa xem hết phim, tôi thấy không cần thiết.



Khi tôi trở nên nổi tiếng thì những video trước đó cũng bị vả mặt.



Ví dụ, vào ngày đóng máy, tình trạng của Lục Chấp không được tốt.



Và sau khi việc anh ấy và tôi kết hôn bị lộ ra, có người đã xem xét chi tiết mối quan hệ giữa chúng tôi:



【Trước mặt chị đẹp xào CP, lại còn bạo lực ngôn từ chị ấy một cách lạnh lùng và thô bạo, anh thực sự là ảnh đế tốt chứ? 】



【Vậy ra bây giờ anh ta là kẻ li3m cẩu với vợ cũ của mình, giờ đáng phải chịu quả báo xứng đáng. 】



【Không nói được thì đừng nói. Các fan CP, hãy tháo mặt nạ ra. Giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa nên đừng can dự vào. 】



Đúng vậy, cuối cùng tôi và Lục Chấp cũng đã ly hôn, chúng tôi không còn vướng mắc gì nữa.



Tại lễ trao giải, nhờ vai Đình Giảo mà tôi đã nhận được giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.



Khoảnh khắc tôi đứng trên bục giảng, ánh đèn bừng sáng như ban ngày.



Lục Chấp cũng ngồi phía dưới, từ xa nhìn tôi.



Tôi nâng cúp lên, cười khẽ:



"Cảm ơn tất cả mọi người."



Giai Kỳ - tạm biệt!