Nhụ Mộ

Nhụ Mộ - Chương 78




Edit: Dú

—————————————–

Vừa vào đầu tháng sáu, thời tiết cực kỳ oi bức. Cơn bão vốn đổ bộ vào đất liền thì chuyển hướng trước khi vào vịnh nên trên trừ tin tức về thi đại học thì là thông tin về hướng bão đến các tỉnh thành phố gặp bão.

Bởi vì kỳ thì đại học nên các học sinh khóa dưới đều được nghỉ ở nhà. Lý Gia Đồ tự học trong phòng điều hòa, ăn cơm tối xong thì ngồi xem ti vi với ba mẹ ở ngoài phòng khách, và những tin tức ùn ùn kéo đến vẫn là hai chuyện này.

Sau khi thi xong một môn thì trên mạng sẽ đăng tin tức về môn thi đó. Buổi trưa của ngày đầu tiên, Lý Gia Đồ đọc đề thi môn Văn của các tỉnh, thoáng nhìn qua, chưa kịp nghĩ trong đầu thì bên nhóm lớp đã có người dự đoán là đề thi của hai tuần học bù chắc chắn sẽ là làm đề thi môn Văn đại học này.

Kỳ thi đại học vừa kết thúc, chạng vạng ngày hôm đó, ba mẹ đưa cậu về trường. Radio giao thông trên xe đang đưa tin về kỳ thi đại học năm nay, phát thanh viên có nhắc tới một trường cấp ba nổi tiếng ở ngoài huyện làm minh họa, sau khi kết thúc môn thi Vật lý thì đã có học sinh nhảy lầu tự sát.

Tiết trời oi bức, Lý Gia Đồ đang vắt chéo chân cũng đổi lên đổi xuống, nhìn ngoài sắc trời vẫn chưa tối bên ngoài cửa xe mà ngẩn người. Bỗng cậu nghe thấy tiếng mẹ cậu từ ghế phó lái, “Thật sự là không cần thiết phải làm vậy. Thi không tốt thì là thi không tốt, sao lại phải đi tự tử? Kiểu học sinh này chắc chắn là bình thường cha mẹ tạo áp lực quá lớn khiến con cái không chịu được, cảm thấy không thỏa mãn được sự kỳ vọng của cha mẹ nên mới làm chuyện như thế.”

Cậu quay đầu thì thấy đầu vai hơi gầy guộc của mẹ.

“Đồ Đồ à, con nhìn đề thi năm nay chưa? Cảm thấy khó không, có thể làm được không?” Mẹ quay đầu lại hỏi cậu.

Lý Gia Đồ vẫn chưa đọc, bởi vì cậu biết chắc chắn thầy cô sẽ sắp xếp để bọn cậu làm đề. Cậu lắc đầu, đáp cho có lệ, “Cũng được ạ, hơi khó.”

Mẹ cậu trầm tư một lát rồi nói với chồng mình đang lái xe, “Nghe nói đề thi đại học đều là năm này khó năm kia dễ. Trên báo chí đâu đâu cũng nói là khó, vậy chắc là năm sau sẽ dễ hơn một chút. Đồ Đồ à, đừng chủ quan nhé, phải chuyên chú, cố gắng nhé.”

“Vâng ạ.” Cậu buông đôi chân vắt chéo, bởi vì mệt nên hai đầu gối vốn khép lại cũng mở ra hai bên.

Lý Gia Đồ không đi về kí túc xá. Cậu về trường quá muộn nên chỉ có thể đi thẳng đến tiết đọc bài buổi đêm luôn. Nhiều người vẫn thừa dịp thời gian đọc bài buổi đêm mà nói chuyện xôn xao. Cậu về vị trí của mình nhưng vẫn chưa thấy bóng người bạn cùng bàn ở đâu.

Sau khi tiết đọc bài chấm dứt thì cậu phải xin phép đi họp ở thư viện. Vì thế, cậu cầm một quyển “Đông Pha nhạc phủ”(1) tiện tay lật xem, không đọc lớn tiếng như những người khác.

Bạn học ngồi ở phía trước đang đọc “Trần tình biểu”, tốc độ đọc cực kỳ nhanh, hoàn toàn không nghe ra nổi thứ tình cảm thương xót và khẩn thiết của văn biểu, “Thần muốn phụng chiếu ruổi rong, thì bệnh của tổ mẫu ngày một nặng, tạm phải theo tình riêng, giãi bày lên là không thể y lời, cái lẽ tiến thoái của thần, thật là khốn khổ!”(2)

Nghe thấy câu ở giữa kia, Lý Gia Đồ nhớ tới Đại hội thể dục thể thao năm ngoái, có mấy đứa bảo Tô Đồng lúc ấy đang làm trọng tài thì thiên vị chút. Khi đó Tô Đồng có trích câu nói này. Nghĩ đến đây, cậu mỉm cười.

Ai ngờ bị Liêu Mịch ngồi ở dãy đối diện trông thấy, ngạc nhiên khôn cùng, tròn mắt kinh ngạc nhìn Lý Gia Đồ.

Cậu quay đầu đi, dùng bàn tay đang chống cằm che khóe miệng cong cong rồi cúi đầu.

“Thì ra Lý Gia Đồ cậu biết cười đấy chứ?” Cô nàng nháy mắt, chân thành nói, “Hãy thường cười hơn nhé, cậu cười rất đẹp trai.”

Cậu thoáng liếc qua cô nàng rồi bâng quơ đáp, “Tớ đây không cười cũng đẹp trai mà.”

Liêu Mịch không ngờ cậu sẽ tự kỷ như vậy, nhất thời sững sờ giây lát rồi bật cười, gật đầu cái rụp, “Đúng thế!”

Lời tự kỷ thì thỉnh thoảng Lý Gia Đồ cũng sẽ nói. Nhưng người không thân quen cậu thì sẽ không được nghe, và cũng vì cậu gần như không có ai thân thiết nên rất ít khi nói.

Nhưng hình như Tô Đồng lại nói ra rất tự nhiên. Lần trước lúc anh mặc đồng phục thời cấp ba lên lớp dạy đã bị nhóm nữ sinh hỏi có phải anh của mười năm trước xuyên tới đây không. Vậy mà Tô Đồng lại nói mười năm trước anh không đẹp trai đến vậy. Đôi khi cậu nghĩ lại, đúng là đời này chưa từng thấy ai tự kỷ đến vậy.

Dù trước mặt có sách đặt ở đấy nhưng không biết tâm tư cậu đã trôi dạt đến phương trời nào rồi. Lý Gia Đồ lật sang một trang, không nhớ nổi câu văn trước đó nói gì bèn lật lại.

Nửa tiết đọc bài này Trương Cạnh Dư đều ngồi xung quanh chỗ Chu Thư Uyên cùng trêu chọc với La Tử Hào, không biết hai người đang nói chuyện gì thú vị mà nhốn nháo hết cả lên.

“Ai yo, thật đúng là nhìn không ra đó!” Trương Cạnh Dư hứng chí bừng bừng trở về, vớ lấy quyển sách đặt lên bàn rồi bắt chéo chân cảm khái vạn lần.

Lý Gia Đồ tò mò, “Chuyện gì thế?”

“Bạn Chu Thư Uyên là gay, ông nhìn ra được không?” Cậu ta cười hì hì.

Cậu tức khắc sững sờ.

Trương Cạnh Dư vẫn cười, ghé sát thì thầm, “Lúc sẩm tối ở kí túc xá, có một cái gậy mát xa đã rơi ra từ cặp cậu ấy đó!” Cậu ta cười ha ha, “Đậu má, không ngờ đó không ngờ đó!”

Lý Gia Đồ cảm thấy đầu óc mình bị chặn lại, trong thoáng chốc ấy không suy nghĩ được gì. Lúc cậu đang kinh ngạc tới nỗi không biết nên làm thế nào mới phải thì Chu Thư Uyên đã ngồi đằng trước đột nhiên đứng dậy, sau đó chửi ầm lên, “Mịa! Tôi đã nói là của chị tôi rồi, có tin không!”

“Dù gì tôi cũng sẽ không đeo cặp của chị mình đâu!” Trương Cạnh Dư giang hai tay ra, mặt mày hớn hở như thằng thiếu đòn.

Chu Thư Uyên vò mẻ chẳng sợ nứt, “Con mẹ nó tốt nhất là ông vẫn nên thấy may mắn vì ông đây đéo phải nhé! Nếu là thế thật thì ông sẽ chịch mày đầu tiên!”

Nhất thời, vốn cả lớp còn đang xôn xao đọc sách đều yên tĩnh. Cả đám trợn mắt há mồm nhìn Chu Thư Uyên.

Mặt cậu ta đỏ cái xoẹt, tức giận giậm chân, “Tôi đã nói là tôi không phải rồi mà!!!”

Chu Thư Uyên bị bức đến mức nóng nảy, lập tức mất hết cả danh dự. Cậu ta tức giận tới nỗi không nói câu nào cả buổi tối, thậm chí còn không đi họp câu lạc bộ. Lý Gia Đồ đi họp về thì không thấy thằng bạn cùng bàn ở đâu, nhìn lên phía trước thì thấy cậu ta và La Tử Hào đang an ủi và giải thích với Chu Thư Uyên.

Câu nói ấy bình thường cũng không phải không thể đùa, chỉ là đôi khi không để tâm thì sẽ thành đùa quá trớn.

Lý Gia Đồ chỉ cảm thấy ba người kia rất buồn cười, thấy Trương Cạnh Dư an ủi xong, ủ rũ quay về thì suýt chút nữa đã không nhịn cười nổi.

Ai ngờ Trương Cạnh Dư vừa mới đặt mông xuống thì đã nhào tới cọ lên mặt cậu, vờ khóc lóc, “Lỗ quá! Cuối tuần phải mời lão Chu đi ăn ở “Tứ Hải một nhà”, còn phải xem phim ở rạp IMAX, ngồi ghế VIP!”

Lý Gia Đồ nghĩ có cả La Tử Hào thì mấy cái này chả tính là gì cả. Nhưng cậu né nhiều lần cũng không tránh ra được tên bạn cùng bàn này, vô cảm đáp, “Tránh ra tránh ra, tôi cũng không muốn người khác hiểu nhầm tôi với ông muốn làm gay đâu!”

Trương Cạnh Dư sửng sốt, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cậu, dáng vẻ mờ mịt ấy trông rất ngốc.

Cậu liếc xéo cậu ta, lạnh lùng lặp lại, “Tránh ra.”

“Tôi nói này Gia gia, ông sẽ không thật sự là gay đấy chứ?” Trương Cạnh Dư nháy mắt, cực ngây thơ cực niềm nở hỏi cậu.

Lòng Lý Gia Đồ “thịch” một cái, khớp hàm cắn một lúc rồi buông ra, mở tay ra nhận tờ đề được truyền xuống từ phía trên, “Đúng thì sao, không đúng thì thế nào? Có liên quan đến ông à?”

Trương Cạnh Dư ngơ ngác nhìn cậu, đột nhiên ôm lấy cổ cậu, tiếp tục cọ lên vai cậu giả khóc, “Là đúng thì tôi cũng chịu! Ai bảo ông vừa đẹp trai vừa giàu vừa là học bá chứ!”

“Cái quỷ gì vậy…” Lý Gia Đồ không nhịn nổi nữa, né mấy lần cũng không tránh cậu ta ra được.

Trên đề thi quả nhiên có vài câu vừa mới ra trong kỳ thi đại học. Lý Gia Đồ vẫn chưa gặp một tờ đề nào khó đến vậy, đặt bút làm không chút suy nghĩ, cố hết sức viết.

Trương Cạnh Dư làm được một nửa thì quăng bút từ bỏ, tức giận nói, “Năm sau tôi đỗ trường loại 3 thôi.”

“Vậy đi ra ngoài đường ông đừng nói mình là học sinh trường chúng ta nhé.” Lý Gia Đồ cúi đầu tính toán, thuận miệng nói câu này.

“Có cần vô tình vậy không?” Trương Cạnh Dư liếc cậu, lại cầm lấy bút không tới nửa phút lại thả xuống, ghé lên mặt bàn nhìn Lý Gia Đồ.

Lý Gia Đồ bị cậu ta nhìn mà mất kiên nhẫn, liếc một cái nhìn xem thường rồi không nhìn cậu ta nữa, hờ hững nói, “Ông lại nhìn tôi nữa, tôi lại tưởng ông cong đấy.”

“Lý Gia Đồ, ông muốn thi vào trường nào?” Trương Cạnh Dư đột ngột hỏi.

Đầu bút cậu dừng lại, suy nghĩ một lát rồi tiếp tục viết, “Chưa nghĩ, cứ thi trước đã rồi nói sau.”

Trương Cạnh Dư chun mũi, nghẹn khuất nói, “Đôi khi tôi cảm thấy mình còn chẳng bằng học sinh bên nghệ thuật ấy. Ít nhất là họ còn biết sau này bản thân muốn làm ngôi sao điện ảnh này, muốn làm họa sẽ này, kiểu vậy. Còn tôi ư? Cố sống cố chết phải thi với mức điểm khối cao hơn bọn họ, rồi phải chọn trường, lúc điền nguyện vọng còn phải nghĩ này nghĩ nọ, sợ đỗ không nổi lại phải theo sự điều chuyển(3) của trường. Cực kỳ mất mặt.”

Vốn tưởng là một lời nói không liên quan, nhưng Lý Gia Đồ nhớ tới câu nói của Tô Đồng, rằng phải có mục tiêu của bản thân. Lý Gia Đồ vuốt ve mi tâm mệt mỏi, không đáp lại lời của bạn cùng bàn. Cậu không có mục tiêu nào, hoặc cái mục tiêu mà cậu từng có, bây giờ đã đạt được.

Mười bảy tuổi, đạt được mục tiêu duy nhất muốn hoàn thành. Lý Gia Đồ thầm cười chua xót trong lòng, tâm trạng rối bời lại nhen nhóm.

Cậu gạt những cảm xúc này đi, chăm chú làm đề cho xong.

Còn một câu cuối cùng nữa.

Phùng Tử Ngưng vẫn là người nộp bài đầu tiên. Cậu ta về chỗ thu dọn đồ vào cặp. Vì trước đó đã hẹn nhau cùng đi căn tin ăn khuya nên Lý Gia Đồ tăng tốc độ làm bài lên.

Người hẹn ăn khuya cùng còn có Đàm Hiểu Phong, nhưng sau khi cậu ta làm đề xong thì đi họp câu lạc bộ. Trước khi tan học, cậu ta vội vàng trở về, không đi vào chỗ của mình mà cố ý dừng lại ở chỗ của Lý Gia Đồ, vỗ lên bàn cậu, mang vẻ lo âu hỏi, “Ông làm xong chưa?”

“Còn một đề nữa, sao vậy?” Lý Gia Đồ hiếm khi thấy vẻ mặt này xuất hiện ở cậu ta nên rất ngạc nhiên.

Phùng Tử Ngưng lưng đeo cặp sách đi tới, tưởng là sắp đi, “OK rồi à?”

Đàm Hiểu Phong hít sâu nén giận, nói với Lý Gia Đồ, “Ông viết nhanh lên. Tôi nhìn thấy thứ giống hệt, lát nữa đưa ông đi xem.” Dứt lời, cậu ta quay về chỗ mình thu dọn.

Lý Gia Đồ không hiểu gì, nhìn Phùng Tử Ngưng, cậu ta cũng mờ mịt.

Nếu hai người đó đều đang chờ thì Lý Gia Đồ không nháp nữa mà viết thẳng những công thức lên bài, vì để tiết kiệm thời gian mà cậu còn bỏ qua vài bước, viết luôn đáp án.

“Đi.” Đàm Hiểu Phong thấy cậu thu bút vào, không nói không rằng nhét bài của cậu vào tay Phùng Tử Ngưng, lúc Lý Gia Đồ vừa mới xách cặp lên thì dắt tay cậu đi luôn.

Ra khỏi lớp, Lý Gia Đồ gặng hỏi trên đường mãi mà Đàm Hiểu Phong cũng không nói gì. Phùng Tử Ngưng nộp bài giúp Lý Gia Đồ xong cũng vất vả đuổi theo, thở hồng hộc rồi hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Ban nãy họp ở tòa nhà khoa nghệ thuật(*), thấy tên của Lý Gia Đồ ở trong ngăn bàn của phòng học đó.” Đàm Hiểu Phong xuống đến tầng một mới tức giận kể.

(*Nguyên văn: 科艺楼 – Mình cũng không rõ cái này là gì…)

Lý Gia Đồ sững sờ, rõ ràng là đã linh cảm được ý của Đàm Hiểu Phong là gì, còn cho là mình nghe lầm, “Gì cơ?”

Phùng Tử Ngưng kịp phản ứng lại trước tiên, “Không thể nào? Sao lại thế được? Là ai viết?”

“Không biết.” Đàm Hiểu Phong nhíu mày, hơi bất đắc dĩ và cáu kỉnh nhìn Lý Gia Đồ sắc mặt xanh lét.

Cậu trầm giọng hỏi, “Ở đâu?”

*Chú thích:

(1) “Đông Pha nhạc phủ” – 东坡乐府 là một tập từ được sáng tác bởi Tô Thức (苏轼), còn có hiệu là Đông Pha Cư Sĩ (东坡居士). Ông là một văn học gia, nghệ thuật gia kiệt xuất thời Bắc Tống, mở đầu phong cách mới thơ đời Tống, cùng với Hoàng Đình Kiên được gọi là “Tô Hoàng”; về tản văn ông được xếp vào một trong Đường Tống bát đại gia, cùng với phụ thân và em trai được gọi là “Tam Tô”; về thư pháp ông cùng với Hoàng Đình Kiên, Mễ Phế, Thái Tương được gọi là “Tứ đại gia”; về hội hoạ ông cũng là danh gia. Từ của ông cảnh giới khoáng đạt, phong cách hào phóng, khai sáng phong cách từ hào phóng không câu nệ âm luật, lấy thơ làm từ, mở rộng lĩnh vực đề tài của từ.

(2) Lý Mật trong Tam Quốc Chí là tác giả của “Trần tình biểu” (陳情表) thời Tây Tấn. Bản dịch trên là của Bùi Thông.

(3) Nguyên văn: 勾个服从调剂 – Mặt sau ở tờ điền nguyện vọng đại học có một mục “Điều chuyển theo trường”, nghĩa là nếu điểm thi đại học thấp hơn chuyên ngành mình chọn thì trường sẽ điều chuyển đến chuyên ngành khác, có thể là điều sang một trong sáu nguyện vọng của mình hoặc cũng có thể là những chuyên ngành khác.