Nhụ Mộ

Nhụ Mộ - Chương 76




Edit: Dú

—————————————–

Trừ việc mất tiếng ra thì trí nhớ còn đọng lại rõ ràng nhất trên cơ thể cũng chỉ còn đau đớn mà thôi. Lý Gia Đồ nằm nghiêng trên giường, cuộn người lại, cằm chạm đến đầu gối, chỉ cảm thấy làn da trên ấy rất lạnh.

Bởi vì từ trước tới nay chưa từng tưởng tượng nên cậu cũng không rõ mức độ chênh lệch là thế nào. Nhưng cậu biết rằng dù gì cũng đã đau rồi, sự trống rỗng tiến tới sau khi phóng ra bị sự đớn đau không thể hình dung bao phủ, hoàn toàn chỉ còn lại sự an ủi từ tinh thần, đóng một cái dấu ấn rất sâu vào trong trí óc.

Là hơi thở nặng nề, mồ hôi, đôi lông mày nhíu chặt và thứ ánh sáng nóng bỏng trong đôi mắt của Tô Đồng.

Sau giờ trưa, ánh nắng xuyên qua mành voan mỏng màu trắng, chiếu sáng cả một phía nền nhà gỗ cạnh giường, vừa chói vừa nóng. Gió điều hòa phe phẩy rất nhỏ, Lý Gia Đồ hé mắt, càng thấy mệt mỏi hơn.

Trong lúc mơ màng, cậu mang máng nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa. Có lẽ là Tô Đồng ra ngoài mua thuốc đã về. Nghĩ vậy, Lý Gia Đồ đỡ cái trán đang ân ẩn đau đớn ngồi dậy, hơi ngẩn ngơ, cầm chiếc quần đã được đặt ở trên ghế rồi mặc vào.

“Còn đau không?” Tô Đồng thay dép, thấy Lý Gia Đồ đi ra thì quan tâm hỏi.

Cậu lắc đầu, “Bên ngoài nắng lắm nhỉ?”

Tô Đồng đã phơi nắng đỏ cả mặt, nhưng anh vẫn không sao cả, nhún vai, đưa túi ni lông chứa thuốc cho cậu, “Đói bụng không? Nếu không đói thì uống thuốc trước đã. Nấu cơm phải mất một thời gian ngắn.”

Cậu mở túi ni lông trong tay ra, lúc ngồi xuống sô pha thì không thoải mái lắm mà đổi tư thế, thụt chân vào.

Bên trong túi trừ thuốc kháng sinh ra còn có cả thuốc dạ dày của Tô Đồng nữa. Cậu nhìn hết một lượt rồi nói, “Ăn cơm xong rồi uống.”

“Tùy em.” Tô Đồng mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu cơm trưa ra.

Lý Gia Đồ buông thuốc xuống rồi đến phòng bếp giúp đỡ. Cậu lấy nhiều gạo hơn so với bình thường để giữ lại làm đồ ăn trưa vào thứ hai cho Tô Đồng. Một lúc sau, cậu quay đầu hỏi, “Anh chỉ đi mua thuốc thôi à?”

Tô Đồng không quay đầu lại, trả lời đầy đương điên, “Đúng thế.”

Lý Gia Đồ bỏ nồi vào trong bồn, đổ đầy nước rồi vo từng nắm gạo, phủi hết những hạt gạo còn dính trên tay.

Tay vẫn chưa lau khô thì cậu thêm nước vào gạo đã vo, sau khi bỏ vào nồi cơm điện rồi gạt nút nấu cơm thì đột ngột bước đến sau lưng Tô Đồng, vén áo sơ mi anh lên.

Tô Đồng giật mình, nhịp chân cũng dừng lại, quay đầu hỏi, “Sao thế?”

Nhìn tấm lưng trơn loáng của anh, Lý Gia Đồ vươn tay vuốt ve dọc theo đường lưng xuống bên dưới đến thẳng sau thắt lưng, “Nếu không cắt móng tay thì hay rồi.”

Anh ngạc nhiên nhìn cậu, thả quả cà chua trong tay xuống, lau tay rồi xoay người lại ôm Lý Gia Đồ vào trong lòng, “Không phải sẽ đau lắm sao?”

Lý Gia Đồ đặt một nụ hôn dài lên cổ anh, “Sau này là được.” Nói tới đây, cậu nhìn xuống thì thấy dấu vết nhạt ở bên dưới kia, từ từ nói, “Sau này anh cũng sẽ biết đau bao nhiêu.”

Vì thế mà cơ thể của Tô Đồng cũng cứng đờ vài giây. Sau đó anh nở nụ cười, đưa tay xoa nhẹ tóc cậu.

Buổi trưa trước khi Tô Đồng ra ngoài, bỏ hết ga trải giường đã bẩn và vỏ chăn vào máy giặt. Trước lúc đi anh có dặn dò cậu đem ra phơi nắng không thì cậu quên mất rồi, chỉ nhớ là lúc cậu nằm ngẩn ngơ trên giường có mang máng nghe thấy tiếng máy giặt kêu vài lần.

Ăn xong, Tô Đồng đặt bát xuống bàn rồi đến phòng vệ sinh cầm một thùng nước sạch bỏ ga trải giường và vỏ chăn từ trong máy giặt ra.

Lý Gia Đồ đang cầm bát ăn cơm, quay đầu lại thì thấy bóng dáng anh đang đứng ở ban công phơi ga trải giường, đột nhiên ăn ngấu nghiến hết sạch cơm, qua loa lau miệng rồi buông bát xuống chạy đến ban công, ôm lấy anh từ phía sau.

Anh cười quay đầu lại, “Muốn giúp anh không?”

Cậu siết chặt tay hơn, qua một lúc mới trả lời, “Ừm.”

Nắng sau giờ trưa càng gắt hơn, phơi ga giường đã khô một nửa ở đây thì đến khi mặt trời lặn đã có thể gỡ xuống rồi.

Lúc Tô Đồng giặt ga trải giường có đổ vào chỗ nước bột giặt loại tinh dầu chanh. Ga giường màu xám nhạt với ca-rô và hoa văn được dàn trải ra, gió thổi lướt nhẹ qua mặt Lý Gia Đồ khiến cậu ngửi thấy mùi chanh nhàn nhạt, thanh khiết đến nỗi làm cậu vốn đang uể oải vì buổi trưa ập tới cũng bắt đầu tỉnh táo dần.

“Chút nữa em muốn ngủ trưa chút không?” Tô Đồng kẹp hai cái kẹp chỗ phơi ga giường.

Cậu thấy kỳ lạ, “Anh không ngủ à?”

Tô Đồng nói, “Anh muốn đến thư viện một chuyến, mượn vài cuốn sách. Sau đó anh sẽ đi siêu thị mua mấy nguyên liệu nấu ăn cho vài ngày tới. Chủ nhật tuần sau là ra nước ngoài rồi, mấy ngày nay sẽ bận bịu hơn.”

“Em đi với anh.” Cậu đã ngủ trước giờ cơm trưa nên bây giờ rất tỉnh táo. Nghĩ đến việc Tô Đồng sắp đi, thời gian có thể ở bên nhau có thêm một phút cũng là một phút.

Chắc là anh cũng nhìn thấu suy nghĩ ấy của cậu, hoặc là không. Cho tới bây giờ, anh rất hiếm khi từ chối yêu cầu của cậu — Dù rằng lúc anh thật sự muốn từ chối, cậu cũng sẽ bó tay, “Vậy anh cứ ngồi trước đi đã, em đi pha một cốc cà phê, uống xong rồi đi.”

Bài tập đã làm xong từ lâu, tiến độ làm sách bài tập cũng vượt mức quy định một chút. Lý Gia Đồ ngồi vào bàn học lật đề trắc nghiệm cuối tuần trước rồi hỏi, “Buổi chiều anh bận gì không? Nếu đi thư viện thì em muốn ngồi tự học ở đó.”

“Cũng không có chuyện gì đặc biệt…” Tô Đồng không chắc lắm.

Lý Gia Đồ thấy điện thoại của anh đặt bên cạnh cậu reo lên, trên màn hình hiện tên Vương Khải Sơ, lúc anh bước đến thì đưa cho anh.

“A lô? Tổng giám đốc Vương.” Anh dựa vào mép bàn, nghe nội dung cuộc gọi rồi cười đáp, “Rốt cuộc cậu cũng phát hiện không thấy ví đâu à? Trưa hôm nay tôi gọi điện cho cậu, khi ấy cậu còn đang kiếm tiền trong mơ ấy nhỉ?”

Thì ra Vương Khải Sơ để quên ví ở nhà của bọn cậu ư? Lý Gia Đồ nhìn về phía bàn ăn theo bản năng thì quả nhiên có thấy một cái ví da đặt trên bàn trà cạnh sô pha.

“Không được, nếu sốt ruột thì tôi đi cả thành phố đưa cho cậu. Nhưng chiều thì tôi bận rồi.” Không biết Vương Khải Sơ đã nói gì trong điện thoại mà Tô Đồng cười đầy bất đắc dĩ. Anh vuốt ve mi tâm, cười khổ, “Cậu nói phải thì là phải.”

Lý Gia Đồ thấy cà phê đã pha xong xuôi thì đứng dậy rót vào cốc. Đang cẩn thận bỏ thêm sữa vào cà phê thì cậu nghe thấy Tô Đồng đang gọi chuyển phát nhanh.

Thư viện cuối tuần kín người hết chỗ, phòng tự học và chỗ tự học ở từng tầng đã tìm không thấy ghế trống thì không nói, ngay cả bàn học và ghế xoay của phòng đọc sách cũng không còn chỗ ngồi.

Người đến tự học đa số đều là những học sinh cùng trang lứa với Lý Gia Đồ, mặc đồng phục thống nhất toàn thành phố, có lẽ đều là những học sinh đến từ các trường cấp ba gần đó. Cuối tuần nữa là thi đại học, trong đó chắc chắn có rất nhiều học sinh ôn thi.

Cậu tìm vài quyển tiểu thuyết trinh thám ở phòng mượn sách văn học Trung Quốc định mượn về nhà đọc, lúc đi đến máy mượn sách tự động thì nhìn thấy một ông già trông đã bảy mươi tuổi ôm một chồng sách, thả một cái ba lô hai quai đã nửa cũ sang một bên, đúng là kiểu dáng mấy năm gần đây.

Máy móc không linh hoạt lắm. Cậu đợi vài phút, đặt quyển sách trên bàn bên cạnh rồi quay lại tìm Tô Đồng.

Anh dừng chân trước dãy văn học thời Tống rất lâu nhưng vẫn chưa rời đi. Lúc cậu đến bên cạnh anh thì anh đang đọc một quyển “Âu Dương Văn trung tập”.

“Này.” Lý Gia Đồ ghé vào tai anh khẽ kêu.

Tô Đồng bị cậu dọa sợ, giật mình nhìn cậu, ngược lại còn cười ôm lấy bờ vai cậu.

“Anh thích tác giả này?” Lý Gia Đồ tò mò hỏi.

Tô Đồng nhún vai, chỉ hơi suy nghĩ một chút rồi nói, “Ông ấy là tuýp người anh thích.”

Lý Gia Đồ không nghe rõ, “Tuýp người gì?”

“Vừa thông minh vừa cần cù.” Tô Đồng đặt lại sách vào giá.

Bên chân đã đặt vài quyển sách, Lý Gia Đồ ngồi xổm xuống lật xem vài cuốn, ngửa đầu nói, “Nói anh là học sinh ban Tự nhiên, chỉ sợ là không ai tin được.”

“Em cũng không giống mà.” Tô Đồng nói xong thì tò mò cúi đầu cuống, “Sao lúc trước lại chọn ban Tự nhiên?”

Lý Gia Đồ hơi sửng sốt, bây giờ mới hồi tưởng lại lý do chọn ban Tự nhiên, nhưng nói ra chỉ sợ là Tô Đồng sẽ nhíu mày. Nếu không phải lần này có anh hỏi đến thì Lý Gia Đồ cũng chẳng nghĩ tới, nếu ngay từ ban đầu chọn ban Xã hội thì có phải sẽ thoải mái hơn nhiều không. Nhưng nếu là thế thì cậu sẽ không thể được Tô Đồng dạy.

Kết quả là anh dạy có một học kỳ rồi nghỉ, nhưng Lý Gia Đồ lại vì nghĩ sai nên chọn sai, chi bằng cứ chạy trên con đường này càng xa hơn nữa.

Cậu chưa từng muốn quay đầu lại.

“Em quên rồi.” Lý Gia Đồ đáp.

Môn Văn trừ những bài tập mà giáo viên giao thì Lý Gia Đồ không đọc nhiều hơn nữa. Đây là một môn mà cậu chưa từng ôn tập, và Tô Đồng cũng biết tính ấy của cậu.

Cậu thấy Tô Đồng chọn lâu như vậy vẫn chưa xong nên đành ôm sách mình đã chọn cùng đặt trên mặt đất. Bây giờ phòng mượn đọc sách có rất nhiều người đang ngồi trên đất đọc, Lý Gia Đồ đã đi một vòng qua khu nghỉ ngơi rồi nhưng vẫn không tìm được chỗ trống nên trử về ngồi xuống bên chân anh đọc sách.

Thỉnh thoảng, Tô Đồng tìm được quyển nào đó sẽ chuyển xuống, cậu sẽ nhận rồi đặt lên chồng sách kia của anh.

Dần dần, cậu thấy sách nhiều hơn, không khỏi tò mò hỏi, “Anh sẽ đi Mỹ mà, mượn nhiều sách như thế có đọc kịp không?”

“Không phải cho anh đọc mà là cho em.” Tô Đồng cũng ngồi dựa vào giá sách, nhươn mày nói, “Đừng nói chứ, ngồi như thế này rất thoải mái. Cũng mát mẻ.”

Lý Gia Đồ cười nói, “Anh mới biết à? Ở đây ít người, anh nhìn khu tiểu thuyết bán chạy mà xem, nơi ấy có nhiều nữ sinh tiểu học và cấp hai lắm đó, chắc cũng đang cầm sách ngồi trên đất đọc cả ngày rồi.

“Mấy loại sách đó anh đọc rất đau đầu.” Tô Đồng không gật bừa mà lắc đầu, còn nói thêm, “Nhưng đúng là thư viện là nơi hóng mát tốt vào mùa hè nhỉ.”

Cậu gật đầu đồng ý, “Mùa hè ở phía Nam nóng lắm, gặp bão mới mát mẻ hơn.”

Tô Đồng cười, “Mùa hè ở Bắc Kinh cũng nóng không chịu nổi.

Thấy anh cười, Lý Gia Đồ dùng sách che nửa mặt rồi cũng cười, “Thầy, anh thích bài thơ mùa hè nào nhất?”

“Xem như đang kiểm tra anh đây à?” Tô Đồng dựa vào giá sách, ngửa đầu nhìn trần nhà nghĩ một lát rồi nói, “Vị chua mai đọng mềm răng yếu, chuối biếc hắt màu nhuốm trướng the, ngày dài ngủ dậy không sinh thú, rỗi ngắm nhi đồng bắt liễu bay.”(1)

Không phải thơ Đường, không phải lời Tống, nhưng vừa trọn là một bài thơ Tống. Lý Gia Đồ nghĩ vì sao anh lại thích bài thơ này nhất, mãi tới khi anh đọc câu thơ cuối cùng lên, đôi mắt nhìn vào mình, lộ ý cười nhạt.

“Em thì sao?” Tô Đồng nheo mắt nhìn cậu, mỉm cười.

Lý Gia Đồ nghĩ một lát rồi đáp, “Trưa hè trải chiếu sau vườn, qua mành lựu đỏ bên tường nhà sau, nắng trưa khuất bóng cây cao, chim chuyền ríu rít tỉnh mau giấc hòe.”(2)

Cùng là thể tứ tuyệt của thơ Tống nhưng sau khi nghe xong, Tô Đồng cười khẽ rồi lắc đầu, “Anh thấy căn bản là em cũng không cần phải kiểm tra anh đâu. Em ấy à, là…”

Lúc anh ghé sát người vào, thừa dịp chỉ có hai người họ thì cắt ngang dòng phỏng đoán của cậu.

Dù gì cà phê cũng không vượt nổi được cái mệt của mùa hè, vẫn muốn đi ngủ.

“Nói cứ như không phải bản thân mình vậy.” Lý Gia Đồ ngửi thấy mùi hương trong hơi thở ấm áp của Tô Đồng, thấp giọng nói.

*Chú thích:

(1) Đây là đoạn thơ trích từ tập thơ thất ngôn tứ tuyệt của đại thi hào thời Nam Tống là Dương Vạn Lý tên là “Nhàn cư sơ hạ ngọ thuỵ khởi”

Nguyên văn: 

梅子留酸软齿牙, 

芭蕉分绿与窗纱. 

日长睡起无情思, 

闲看儿童捉柳花.

Hán Việt:

Mai tử lưu toan nhuyễn xỉ nha, 

Ba tiêu phân lục dữ song sa. 

Nhật trường thuỵ khởi vô tình tứ, 

Nhàn khán nhi đồng tróc liễu hoa.

Dịch nghĩa: 

Mơ đọng lại vị chua mềm cả răng 

Lá chuối hắt màu xanh vào rèm sa cửa sổ 

Ngày dài ngủ dậy chẳng nghĩ ngợi gì 

Nhàn xem bọn trẻ đuổi bắt hoa liễu bay

Phía trên là mình lấy từ bản dịch của Nguyễn Khắc Phi, trong quyển Lịch sử văn học Trung Quốc (tập 2), NXB Giáo Dục, 2003.

(2) Đây là bài thơ cũng thuộc thể thất ngôn tứ tuyệt của thi hào Tô Thuấn Khâm thời Bắc Tống có tên là “Hạ ý” – 夏意 – Cảm nghĩ mùa hè.

Nguyên văn:

别院深深夏簟清, 

石榴开遍透帘明. 

树阴满地日当午, 

梦觉流莺时一声.

Hán Việt:

Biệt viện thâm thâm hạ điệm thanh, 

Thạch lựu khai biến thấu liêm minh. 

Thụ âm mãn địa nhật trác ngọ, 

Mộng giác lưu oanh thì nhất thanh.

Bản dịch trên là Quỳnh Chi phóng dịch (4/9/2008).