Nhụ Mộ

Nhụ Mộ - Chương 63




Edit: Dú

—————————————–

Cách lần trước cô chủ nhiệm tìm cậu nói chuyện đã một hai tháng trôi qua. Sau kỳ thi giữa kỳ kết thúc khong lâu, cậu lại bị cô chủ nhiệm gọi ra ngoài lớp. Hầu hết tiết trắc nghiệm tiếng Anh này đều dành ra để tâm sự lý tưởng cuộc đời với Đinh Sở Ngâm.

Đinh Sở Ngâm nói thành tích giữa kỳ của cậu có tiến bộ, từ ngữ được dùng đều mang tính vui mừng và cổ vũ. Cô nói với cậu, với thành tích hiện tại này, nếu có thể giữ vững đến khi thi đại học thì đậu vào đại học trọng điểm tuyệt đối không thành vấn đề. Cuối cùng có lẽ cô sợ mình nói “tuyệt đối” quá nên chuyển sang những từ động viên hơn, bảo là có chuyện gì cần đến cô thì cứ nói.

“Có trường đại học nào mong muốn không?” Đinh Sở Ngâm ôn tồn hỏi.

Lý Gia Đồ chẳng có chút suy nghĩ nào về vấn đề này, lắc đầu, “Vẫn chưa ạ.”

Một câu trả lời quá đơn giản khiến Đinh Sở Ngâm ngạc nhiên chớp mắt, nhưng rồi cô mỉm cười, “Không sao, chỉ cần là học sinh xuất sắc thì trường nào cũng đậu được.” Đề tài dừng ở đây, cô nhìn vào trong lớp, “Em gọi Phùng Tử Ngưng ra đây hộ cô với.”

Cậu thầm thở phào một hơi, nhận lời cô rồi đi vào lớp. Trước khi thi giữa kỳ, trong lớp đã đổi thứ tự chỗ ngồi, chỗ của Phùng Tử Ngưng chuyển đến hàng ghế đầu, vì ở hàng giữa nên cậu phải đi hơn nửa phòng học mới đến được chỗ cậu ta, vỗ vai cậu ta chỉ về phía ngoài lớp, “Cô chủ nhiệm tìm.”

Rõ ràng trên mặt cậu ta xẹt qua vẻ mất kiên nhẫn, nhìn thời gian rồi cầm đề thi vừa đi về cửa sau lớp vừa làm, trên đường làm xong luôn hai bài lựa chọn cuối rồi thuận tay nộp cho Chu Ý Trăn.

Lý Gia Đồ quay về chỗ ngồi của mình, nắm vững thời gian làm tiếp đề Anh mới làm được một nửa. Trương Cạnh Dư bên cạnh thường rướn cổ qua nhìn đáp án của cậu. Cậu sửa lại tư thế viết của mình, tiện cho cậu ta nhìn đáp án hơn.

Làm xong đề, cậu hỏi Trương Cạnh Dư còn nhìn nữa không. Cậu ta vùi đầu điếm tiền trong ví, ngẩng đầu mông lung nhìn cậu, đưa đề của cậu ta qua chỗ cậu luôn. Cộng thêm cả bài làm của bạn cùng bàn, cậu nộp cho Chu Ý Trăn ngồi cạnh lối đi giữa.

“Đệt… Tuần trước tôi mới nhận 500, sao giờ hết rồi!” Trương Cạnh Dư tự mình á khẩu, túm tóc cũng không nghĩ ra nổi tiền đã đi đâu, nói với Lý Gia Đồ, “Gia gia, còn tiền nữa không? Chút nữa tôi muốn đến quầy đồ vặt đặt sữa.”

Cậu cũng không nhớ cậu còn phí sinh hoạt dư ra nào không, mở ví nhìn thì phát hiện tờ có giá trị lớn nhất là 20 tệ. Trương Cạnh Dư dựa sát vào vừa thấy thì khóe miệng co rút.

“Xong đời rồi, cuối tuần này bamẹ tôi đi du lịch, tôi mượn tiền ở đâu bây giờ.” Lý Gia Đồ hối hận tuần trước về nhà, lúc ba mẹ hỏi còn tiền không đã không suy nghĩ bảo còn dư không ít, “Ngày mai còn phải nộp tiền thẻ cơm.”

Trương Cạnh Dư lắc đầu thở dài, cọ lên vai cậu, giả bộ khóc, “Sao cả bàn chúng mình đáng thương vậy? Đi bán nghệ quyên tiền đi? Ông phụ trách bán nhan sắc, tôi phụ trách gây quỹ hùn vốn.”

Lý Gia Đồ lắc vai, né cậu ta ra, liếc xéo, “Tôi thấy không bằng tôi phụ trách khua chiêng gõ trống, ông phụ trách nhảy nhót cơ.”

“Cũng được đó!” Trương Cạnh Dư rất tán thành.

Lý Gia Đồ cạn lời.

Từ khi được chuyển đến ban Tự nhiên, thành tích của Phùng Tử Ngưng vẫn luôn đứng đầu, cô chủ nhiệm đều rất yên tâm về cậu ta và Đàm Hiểu Phong, gọi ra nói chuyện chủ yếu cũng chỉ là hỏi han vài câu bình thường, không lâu sau đã thả người.

Chỗ cậu ta đi là lối đi nhỏ bên Lý Gia Đồ, lúc sắp đến cạnh chỗ Lý Gia Đồ, cậu ta nói với Trịnh Đào ngồi phía sau, “Trịnh Đào, cô Đinh tìm.”

“Hả?” Trịnh Đào hoàn toàn không ngờ được, khó hiểu hỏi, “Chuyện gì?”

Phùng Tử Ngưng nhún vai, “Ai biết.”

Trịnh Đào nhìn đề Anh vẫn chưa làm xong, thở dài, buông bút cúi đầu đi ra ngoài.

Vì đã nộp bài rồi nên đương nhiên là Trương Cạnh Dư sẽ tận dụng thời gian còn lại để vay tiền xung quanh. Vị trí ngồi của cậu ta nằm bên cạnh cửa sổ, Lý Gia Đồ hơi dịch chỗ để cậu ta lách người qua, quả nhiên thấy cậu ta chìa tay về phía La Tử Hào thì lấy phiếu điểm thi giữa kỳ đặt trong ngăn bàn ra, chụp ảnh gửi cho Tô Đồng.

Không biết bây giờ anh đã về nhà chưa. Cậu đặt điện thoại xuống, thừa dịp còn chút thời gian thì rút quyển bài tập Toán ra làm. Không bao lâu sau, điện thoại vừa đặt xuống rung lên, là tin nhắn trả lời của Tô Đồng.

Tô Đồng: Anh đã sớm xem rồi, thám hoa lang ạ.

Lý Gia Đồ vốn không nghĩ tới việc trả lời tin nhắn của anh, song nhìn thấy anh trêu chọc như vậy, vành tai cậu nóng lên, mở màn hình trả lời: Đã sớm thấy rồi?

Tô Đồng: Em quên anh vẫn còn ở trong nhóm lớp các em à? Lúc trưa đã đọc được bản mềm rồi. Thứ hạng này vẫn rất hợp với em.

Cậu nghiến răng nanh, gửi một cái icon tạm biệt.

Đã đến nước này rồi mà anh còn thấy chưa đùa đủ, lại hỏi tiếp: Đúng rồi, em có biết thám hoa lang(*) ở cổ đại ban đầu có ý gì không?

Lý Gia Đồ: [Bye bye] Không biết, anh cũng không cần nói với em đâu.

(*Từ gốc: 探花郎 – Thám Hoa Lang mà một nhân vật hư cấu trong Pili Dramas (霹雳布袋戏).

Một thiếu niên xinh đẹp trầm lặng, trông giữ nơi mộng lâu âm u giữa đêm xuân, vừa thấy gió thổi cỏ lay là tức khắc phi đao công kích, thân thủ linh hoạt. Một lòng chỉ yêu chủ nhân, là một tên chó săn trung thành duy nhất biết được thân phận thật sự của chủ nhân.

Về cái Pili Dramas thì trên youtube có rất nhiềuuuuu bản fanmade cho các vid nhạc, giờ mình mới biết nó là từ Pili mà ra, link tại đây nhé)

Tô Đồng gửi một tin nhắn thoại sang, cậu cầm lên tai nghe, những lời trong đó nghe không rõ, bởi ngoài lớp đột ngột truyền tới giọng Trịnh Đào đang vô cùng kích động phản bác lại lời cô, “Cậu ấy không phải loại người như vậy!”

Ngay tức khắc, hầu hết nhóm học sinh ngồi sát cửa sổ đều nhìn ra bên ngoài.

Vị trí nói chuyện của Đinh Sở Ngâm và Trịnh Đào vừa vặn ở ngay luôn cửa sổ chỗ cậu. Cậu giật mình nhìn Trịnh Đào đứng trong hành lang, mặt đỏ gay, ngũ quan nhăn lại một chỗ vì khó chịu, tựa như đang muốn khóc.

Hai tay cậu ta nắm lại, cả người run lên như cái sàng.

Cô chủ nhiệm hơi lúng túng nhìn cậu, nói những lời thành khẩn với cậu ta. Cụ thể là nói gì, Lý Gia Đồ không nghe được. Cậu chỉ thấy đầu Trịnh Đào cúi thấp đến nỗi đủ để cằm chạm ngực. Cậu ta lắc đầu, dường như đang nghẹn ngào lau nước mắt.

Một lúc lâu sau, Trịnh Đào ngẩng đầu, chạy vọt vào lớp.

Lý Gia Đồ còn chưa kịp thu tầm mắt về thì đã thấy cậu ta khóc tới nỗi hai mắt đều đẫm lệ, lòng không khỏi thương cảm.

Đinh Sở Ngâm hết cách với cậu ta, thở dài dậm châm, phát hiện Lý Gia Đồ đang nhìn từ trong lớp thì xoay người đi tới chỗ cậu nói, “Lý Gia Đồ, các em bạn nào có khăn giấy không?”

Cậu vội lấy từ trong cặp một bao khăn giấy chưa từng dùng cho cô.

Dù biết rõ Trịnh Đào vẫn đang nhìn chằm chằm mình không chịu buông, Lý Gia Đồ vẫn tiếp tục cầm điện thoại nghe tin nhắn thoại ấy lần nữa.

Trong tin nhắn đó, Tô Đồng hỏi, “Cuối tuần này về nhà?”

Trước đó cậu đã nói với ba mẹ là không về, lấy việc tự học với hoạt động câu lạc bộ làm cái cớ rồi. Vừa may cuối tuần này hai người sẽ đi du lịch ở Bắc Kinh, Lý Gia Đồ gõ chữ trả lời lại: Ba mẹ em đi chơi ở Bắc Kinh, tuần trước quên lấy tiền học phí từ họ, sắp hết tiền ăn cơm rồi.

Hoàn toàn là hỏi một đằng đáp một nẻo. Vài giây sau, Tô Đồng trả lời: Không sao, anh phụ trách cơm nước của em luôn.

Cậu mím môi nhịn cười, đút điện thoại vào trong túi.

Đêm tự học, cô chủ nhiệm tìm Trịnh Đào nói chuyện, sau đó lại dẫn tới phản ứng kịch liệt của cậu ta – Sau khi tan học, chuyện này đã lan truyền ra khỏi lớp rất nhanh.

Đến phút cuối cùng lúc tan học, La Tử Hào mới làm xong đề, đúng lúc chạy tới Lý Gia Đồ đang cúi đầu đổi giày, “Này, thế nào hả? Ban nãy cô Đinh với Trịnh Đào nói gì?”

“Không biết, tôi không chú ý nghe cho lắm. Xa vậy mà.” Dù hai người đứng ở bên ngoài nhưng ít nhất cũng cách 2m. Sau khi Trịnh Đào nói chuyện xong thì không về lớp nữa. Lúc Lý Gia Đồ được Chu Ý Trăn hỏi thì đưa bài trên bàn của cậu ta nộp cho cô.

La Tử Hào đi bên cạnh cậu, cực kỳ hứng thú, “Nghe nói cậu ta yêu đương qua mạng đó!”

Lý Gia Đồ ngạc nhiên, “Ông nghe ai nói thế?”

“Quên khuấy mất rồi.” La Tử Hào cố gắng nhớ lại mà không nhớ nổi, ranh mãnh nói, “Cũng không phải lần đầu tiên cô chủ nhiệm tìm cậu ta nói chuyện đâu. Hình như lần trước khi hai người họ nói chuyện ngoài lớp đã bị một đứa ngồi cạnh cửa sổ nghe được.”

Lý Gia Đồ ngẫm lại thấy cũng không kỳ lạ, “Vậy à…”

“Thảo nào thành tích thi cử của cậu ta tệ đến vậy, lại còn là hạng bét cơ.” Cậu ta ung dung nói.

Lý Gia Đồ thầm nói ông thì tốt hơn chỗ nào, nhưng lúc mở miệng lại hỏi, “Vậy ông có tin tức cụ thể nào không? Ví dụ như cậu ta yêu đương trên mạng với ai ấy?”

La Tử Hào nhún vai, vẻ hứng thú dần cạn.

“Ối ối, các ông đang nói đến chuyện yêu qua mạng của Trịnh Đào đấy à?” Chu Thư Uyên đuổi theo từ phía sau, đồng thời ôm lấy gáy La Tử Hào và Lý Gia Đồ.

Lý Gia Đồ đang đi giày trượt, suýt chút nữa đã đứng không vững ngã lộn xuống. Cậu không khỏi quay đầu trừng mắt cậu ta một cái.

Cậu ta vốn không cao như Lý Gia Đồ, Lý Gia Đồ thì cao hơn cậu ta hẳn một đoạn. Khoác tay lên gáy cậu cũng khó chịu, Chu Thư Uyên cười hì hì buông cậu ra trước, ra vẻ thần bí nhướn mày, “Có tin tức gì không?”

La Tử Hào và Lý Gia Đồ không hẹn mà cùng lắc đầu.

Chu Thư Uyên sờ cằm, ngẫm nghĩ một lúc, nhìn xung quanh thấy không có ai quen nên thì thầm, “Có khi là Phùng Tử Ngưng nói cho cô biết đấy.”

Lý Gia Đồ vừa nghe đã sửng sốt.

“Cậu ấy?!” La Tử Hào hoàn toàn không nhịn được, hét to một tiếng, sau đó vội vàng nhỏ giọng cúi đầu hỏi, “Sao cậu ấy biết chuyện Trịnh Đào yêu đương qua mạng được? Trịnh Đào kể cho à? Cậu ta mật báo cho cô?”

Chu Thư Uyên cũng không quá chắc chắn, nặng nề lắc đầu, chỉ nói là, “Chẳng phải Trịnh Đào hay dùng ipad của Phùng Tử Ngưng để lên mạng à? Phùng Tử Ngưng kể với tôi, có một lần Trịnh Đào quên thoát QQ, cậu ấy vô tình mở khung trò chuyện thì thấy cậu ta đã nói một vài lời kỳ lạ với một người bạn trên mạng, hình như là yêu qua mạng. Nhưng rốt cuộc là cậu ấy có nói cho cô chủ nhiệm biết hay không thì tôi không rõ.”

“Cô nương này chẳng có chút đạo đức nào!” La Tử Hào cảm thán.

Chu Thư Uyên “Chậc” một tiếng, bất bình nói, “Cũng không thể nói vậy được, có thể là cô chủ nhiệm hỏi thì sao? Ông nhìn xem, Trịnh Đào và Phùng Tử Ngưng quan hệ tốt như thế, cô chủ nhiệm quan tâm Trịnh Đào cũng không mò ra được gì, đương nhiên là chỉ có thể hỏi Phùng Tử Ngưng rồi. Cậu ấy nói cho cô cũng là vì tốt cho Trịnh Đào, sợ Trịnh Đào bị lừa thôi!” Cậu ta nhìn Lý Gia Đồ, hất cằm, “Gia gia, ông nói xem?”

Lý Gia Đồ vẫn còn thắc mắc rốt cuộc có phải Phùng Tử Ngưng đã nói chuyện này cho cô chủ nhiệm không, nhưng lời của Chu Thư Uyên cũng không hẳn là không có lý. Cậu hít sâu, “Tôi khá là muốn biết cậu ấy đang yêu đương cùng ai.”

Mắt Chu Thư Uyên sáng lên, chụp lấy vai cậu, “Quả nhiên là bắt trọng điểm rất chuẩn!”

Từ phản ứng ban nãy của Trịnh Đào đối với cô chủ nhiệm, rất có thể là ban đầu cô không thể hỏi ra được gì từ cậu ta nên mới đi đường vòng đến chỗ bạn thân của Trịnh Đào.

Chủ nhật hôm ấy, Lý Gia Đồ quay về trường thì gặp Trịnh Đào trong kí túc xá. Câu đầu tiên cậu ta hỏi là cậu đã đi đâu chơi vào cuối tuần, lúc ấy cậu ta cười rất tự nhiên, không khác với cậu ta lúc bình thường nên Lý Gia Đồ cũng trả lời là không đi đâu cả, chỉ ở nhà.

Thoạt trông cậu ta như rất thất vọng, vừa may Tô Đồng gọi cho Lý Gia Đồ một cú điện thoại, cậu nghe máy nên không để ý đến Trịnh Đào nữa. Nào ngờ sau khi cậu ra ngoài hành lang gọi điện xong, trở về lại thấy Trịnh Đào đang vui vẻ trò chuyện với Phùng Tử Ngưng khiến Lý Gia Đồ hoàn toàn như lọt vào sương sù, muốn nói bóng gió gì đó cũng không có cơ hội.

Sau đó, Lý Gia Đồ lại vào trong nhóm kia xem thì thấy Trịnh Đào và người tên Thanh Trạch Cảnh Văn kia đang lời qua tiếng lại với nhau. Nhưng hai người đó thường không nói nhiều lắm, sau khi chào hỏi xong thì cùng nhau biến mất. Đêm đó cậu gửi tin nhắn cho Tô Đồng, đang định đi ngủ thì tình cờ đủ thấy màn hình máy của Trịnh Đào lộ chút ánh sáng, e là đang nói chuyện rất vui vẻ.

Trịnh Đào hiếm lắm mới trở thành tâm điểm được mọi người bàn luận một lần, nhưng khi những đứa cùng phòng khác về kí túc xá thì lại phát hiện cậu ta đã trốn vào màn nghỉ ngơi từ lâu rồi.

Ai nấy đều biết cậu ta đã khóc trước mặt cô chủ nhiệm nên đêm đó lúc đi rửa mặt hay thu dọn, cả đám đều cực kỳ cẩn thận, sợ quấy rầy đến cậu ta.

Trước khi Lý Gia Đồ đi ngủ thì hỏi La Tử Hào xem nạp tiền vào phiếu cơm thì mức giá nào là thấp nhất, 20 tệ có đủ dùng không.

La Tử Hào nhìn cậu đầy khinh thường, ghét bỏ nói, “Bần cùng đến vậy à? Anh đây cho tiền này.”

Cậu ta hay nói đùa nên Lý Gia Đồ cũng hùa theo, khinh bỉ cười lạnh, “Cảm ơn nhé, tôi đây có người bao dưỡng rồi.”

“Ồ ~ Tiểu bạch kiểm ~” La Tử Hào vươn tay từ trong màn ra, muốn kéo cằm cậu, “Được phú bà nơi nào bao nuôi thế? Một tháng bao nhiêu tiền? Có nhiều bằng tôi không?”

Lý Gia Đồ gạt tay cậu ta ra, ung dung nói, “Xòe ra bảy tám vạn trước đi đã, sau đó hẵng giơ móng gấu của ông sang.”

Tối đó hai người chọc nhau đến nỗi bị giáo viên trực ban nhắc nhở mới yên tĩnh lại. Cũng may ngày hôm sau là thứ sáu, tiền trong thẻ cơm còn đủ để cậu ăn hai bữa, 20 tệ kia để lại làm tiền tiêu vặt.

Chiều thứ sáu tan học, Lý Gia Đồ ở lại lớp trực nhật, thuận tiện đợi Tô Đồng tan tầm qua đón mình.

Cậu đang quét rác ở hàng ghế dưới thì bỗng nhiên bị Trịnh Đào gọi lại.

Trịnh Đào mỉm cười với cậu từ ngoài lớp, ra vẻ thần bí vẫy tay với cậu.

Lý Gia Đồ đầy thắc mắc, cầm chổi đi qua, “Chuyện gì?”

“Cái này, gửi cậu.” Hai tay cậu ta cầm một bức thư, cúi đầu mang vẻ xấu hổ.

Lý Gia Đồ vừa thấy vậy thì sững sờ.