Tối nay, vầng trăng vốn bị che khuất, bầu trời tối đen. Nhưng đến nửa đêm, mây đen dần dần tản đi để lộ ra vầng trăng khuyết sáng trong, ánh trăng men theo ô cửa kính rồi tràn vào căn phòng tối tăm. Lúc này, cả hai người còn chưa ngủ. Hà Thanh Nhu vẫn nằm xoay lưng về phía Lâm Nại, một tay bị đè lâu, khó tránh khỏi tê rần, nhức mỏi. Chị động đậy cánh tay, quay lại nằm ngửa.
Nương vào ánh trăng, Lâm Nại nhìn kĩ nốt ruồi trên vành tai chị, chỉ là một nốt rất nhỏ, nằm ngay chính giữa, màu khá nhạt, nếu không chú ý sẽ không phát hiện thấy.
Lần đầu cô thấy nó thì vô cùng tò mò, nhìn không được mà ngậm lấy, kết quả là thủy triều tràn ngập. Khi ấy cô đã biết đâu là cấm địa lớn nhất của Hà Thanh Nhu. Chỉ cần chạm vào, toàn bộ sự dè dặt, xấu hổ của chị đều sẽ hóa thành một dòng nước.
Hà Thanh Nhu xoay người lại, nốt ruồi kia cũng bị che khuất.
Ánh mắt Lâm Nại sâu thăm thẳm, cô nhoài người qua nhưng không đè lên người chị, sau đó cúi người xuống, tựa như vô ý mà đến gần tai chị: "Không ngủ được?"
Cảm giác ấm áp và ngứa ngáy truyền tới dái tai, có thể là khoảng cách quá gần khiến chị có cảm giác bất cức lúc nào, vành tai cũng có thể bị ngậm vào đôi môi lúc mở lúc đóng khi nói chuyện của cô.
"Cô đàng hoàng một chút." Tiếng nói của chị lí nhí như tiếng muỗi vo ve, chị khẽ đẩy Lâm Nại, bất tri bất giác rụt cổ lại.
"Hỏi chị đấy, đang nghĩ gì vậy?" Lâm Nại hỏi.
"Không có, không nghĩ gì cả." Hà Thanh Nhu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Chỗ tạm trú của các cô là kiểu phòng áp mái nhìn ra vườn; phía trước và sân vườn, phía sau là phòng ở, xung quanh có tường cao, trong vườn trồng một số cây xanh tươi mơn mởn. Ngoài cửa sổ phòng Hà Thanh Nhu có một cái cây vô cùng sum suê, cành lá đan xen sắp vươn đến gần ô cửa sổ.
Chị nhìn chằm chằm vào những cành cây kia mà xuất thần. Một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là những cành cây kia đã chạm đến ô cửa rồi. Dù sao thì thân cây này cao lớn sừng sững, sức sống tràn trề, hẳn là sẽ nhanh chóng phát triển, đâm vỡ cửa sổ mà vào chỉ là chuyện sớm hay muộn, tất nhiên với tiền đề là chủ khu này sẽ không cắt tỉa cành.
"Không ngủ được có thể nói với tôi."
"Đang ngủ," Hà Thanh Nhu hơi rủ mắt, hàng mi dày hơi run, chị rúc vào chăn, chỉ chừa đầu ló ra ngoài, "Cô đừng phá tôi."
Lâm Nại buồn cười, mới nãy còn lăn qua lộn lại không ngủ được cơ mà. Cô cúi người ôm Hà Thanh Nhu, kề sát bên tai chị hỏi một câu. Cô nói thật chậm, nhưng lại cực kì trắng trợn, Hà Thanh Nhu nghe mà nóng tai, nghiêng người đi không để ý đến cô nữa.
"Hửm?" Lâm Nại hỏi bằng giọng khàn khàn, dán sát vào người chị, bắt đầu làm càn, hàm ý vô cùng rõ ràng.
"Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai còn dậy." Hà Thanh Nhu lí nhí, nói xong vẫn không thấy cô động đậy, bèn đưa tay đẩy cô ra.
"Ngủ đi." Lâm Nại nói.
"Vậy cô buông ta." Hà Thanh Nhu giãy tay, nhưng người kia cầm chặt, không vùng ra được.
Lâm Nại mặc kệ chị, nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm, đồng hồ báo thức vừa vang lên, Hà Thanh Nhu liền tỉnh. Trên giường cũng chỉ còn mình chị, bên cạnh trống vắng, không biết Lâm Nại đi từ lúc nào.
Trên tủ đầu giường đặt một bộ trang phục thường ngày và một tờ giấy ghi chú, chị cầm lên xem, bên trên viết hai chữ, nét bút mạnh mẽ: Đi nhé.
Hà Thanh Nhu thả nó xuống, buồn cười. Đâu phải không thấy được đâu, còn ra vẻ viết giấy ghi chú lại, làm chị tưởng có chuyện gì cần dặn dò chứ. Nằm một lúc, đầu óc tỉnh táo rồi, chị nhanh chóng đứng dậy. Chân đã không còn đau đớn như hôm qua, nhưng không có sức lực gì cả, cứ như nhũn ra.
Chị đấm bóp chân, sau đó dọn dẹp phòng rồi đi đánh răng rửa mặt, thay áo quần. Vừa thay xong, Trì Gia Nghi lại đến gõ cửa, chị ra mở cửa để Trì Gia Nghi vào.
"Tối qua sao cậu ngủ sớm quá vậy? Gõ cửa cả buổi cũng không trả lời." Trì Gia Nghi hỏi, trên tay cầm theo hai phần điểm tâm, một phần trong đó là cho Hà Thanh Nhu.
"Hôm qua khá mệt, ngủ say như chết nên không nghe thấy." Hà Thanh Nhu đưa lưng về phía Trì Gia Nghi, ra vẻ tự nhiên mà trả lời. Chị bỗng nhớ đến tờ giấy ghi chú trên tủ đầu giường, trong lòng hoảng hốt, một mặt chị trò chuyện nhằm di dời sự chú ý của Trì Gia Nghi, một mặt lặng lẽ đi tới bên giường, "Đêm khuya đến tìm tớ, có việc gấp hả?"
"Không có, nếu có việc gấp tớ đã gọi cậu dậy rồi. Tại tớ không có việc gì làm cả, lại không ngủ được, tính tìm cậu nói chuyện phiếm đấy mà." Trì Gia Nghi đi theo, đưa điểm tâm đang cầm trong tay cho chị, "Nè, mới xếp hàng lấy đấy."
Hà Thanh Nhu hơi cúi người, nhanh chóng cầm lấy tờ giấy ghi chú, vò trong lòng bàn tay, sau đó nhận lấy điểm tâm: "Hôm nay cậu rảnh rỗi à?"
"Rảnh chứ, tớ chỉ đến chạy vặt, ở đâu thiếu người thì qua đó phụ. Hôm qua giúp quản lí đi giao hay phần tài liệu rồi thôi, hôm nay còn chưa sắp xếp công việc cụ thể, quản lí bảo tớ cứ đợi, có chuyện gì sẽ gọi. Có điều cứ đà này, phần lớn là sẽ không có việc gì rồi. Tớ định chiều nay đi xem đua xe, còn cậu thì sao? Nhiều việc lắm hả?"
"Cũng khá bận, lát nữa phải đến chỗ triển lãm, kiểm tra xem xét một vòng." Hà Thanh Nhu nói, chị đi đến bên thùng rác, âm thầm thả tờ giấy ghi chú vào, "Cậu có muốn đi với tớ không? Dù sao cũng không có gì phải làm, tới chỗ tớ xem cũng được."
"Được chứ," Trì Gia Nghi trả lời, tình cờ cúi đầu rồi thấy được cây bút máy màu đen nhánh trên tủ đầu giường. Mặc dù không biết bút nhãn hiệu gì, nhưng vừa nhìn đã biết cực đắt tiền, "Cây bút này đẹp quá, quà sinh nhật người khác tặng à?"
Sinh nhật Hà Thanh Nhu là ngày 3 tháng 7, Trì Gia Nghi tưởng là người khác tặng quà trước.
Ban nãy Hà Thanh Nhu chỉ lo tờ giấy ghi chép mà quên chú ý rằng còn có cây bút này. Vẻ mặt Hà Thanh Nhu sượng sùng, nương theo lời của Trì Gia Nghi và gật đầu: "Hôm qua mới nhận được, là một người bạn hồi đại học tặng, gửi đến địa chỉ công ty nên tớ mang theo luôn."
Trì Gia Nghi đã hiểu. Cây bút này thoạt nhìn rất sang trọng, Trì Gia Nghi muốn xem xem nó hiệu gì, sau này có thể mua một cây tặng Trần Minh Hành, vậy nên bèn hỏi: "Tớ lấy xem được không?"
"Ừ." Hà Thanh Nhu đáp, xé bao bì ra rồi cắn miếng bánh mì.
Toàn thân cây bút máy màu đen, không hề có kí hiệu gì cả. Trì Gia Nghi mở nắp bút ra xem, vẫn không tìm thấy dấu hiệu nào, cô ấy bèn hỏi: "Cây bút này hiệu gì?"
Đương nhiên Hà Thanh Nhu không biết rồi: "Không biết nữa."
Trì Gia Nghi nhìn ngang nhìn dọc một hồi, phát hiện bút đã được bơm mực, chợt nghĩ đến có thể trên bình mực sẽ có logo nhãn hiệu: "Trên bình mực có tên nhãn hiệu không?"
Hà Thanh Nhu bị hỏi mà sửng sốt, biết đi đâu để kiếm lọ mực đáng ghét kia bây giờ. Chị sợ Trì Gia Nghi hỏi nữa, bèn vội nói: "Không biết tối qua quăng chỗ nào rồi, đợi bao giờ rảnh rồi tớ tìm lại. Giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."
"Còn rất sớm, đừng vội." Trì Gia Nghi tìm chiếc ghế ngồi xuống, "Mặt trời mới mọc, hội trường còn chẳng có bao nhiêu người, giờ đến cũng chỉ đứng không."
Trì Gia Nghi vừa ngước mắt liền nhận thấy áo quần hôm nay của Hà Thanh Nhu không đúng lắm, khác hẳn với phong cách mọi khi. Chất liệu và kiểu dáng không có gì để soi mói cả, chỉ là thoạt nhìn có vẻ... nói sao nhỉ, có vẻ quá kín đáo, bảo thủ. Trì Gia Nghi bèn thuận miệng hỏi: "Cậu mới mua à?"
Hơn nữa, Trì Gia Nghi thấy bộ đồ này có vẻ rất quen, hình như là mẫu mới của Gucci mà cô ấy mới thấy cách đây mấy hôm. Còn đôi giày kia nữa, vừa nhìn liền thấy rõ là hàng cao cấp.
"Ừ, mua trước khi đi." Hà Thanh Nhu đáp.
"Cậu phát tài hả?" Trì Gia Nghi kinh ngạc hô lên, chỉ riêng bộ đồ Gucci này đã hơn 20000 tệ rồi. Trì Gia Nghi tới gần chớp mắt, ưỡn ngực cười hỏi, "Tiền thưởng lần trước được bao nhiêu mà giờ giàu quá vậy? Sau này có cơ hội kiếm tiền cũng kéo tớ theo với."
"Sáu mươi tám nghìn," Hà Thanh Nhu thành thật đáp, "Lần trước nói mời cậu ăn cơm, cuối cùng không có thời gian rảnh. Bằng không đợi triển lãm xe kết thúc, chúng ta kiếm chỗ ăn một bữa?"
"Được, tớ rảnh lắm. Khi nào rảnh thì gọi cho tớ, đảm bảo có mặt." Trì Gia Nghi nói, "Phải rồi, cậu đã biết chuyện Dương Thuận được điều về xưởng sản xuất chưa? Hôm qua tớ gặp được lão ta ở xưởng số 2, hình như lão đang cãi nhau với bác Giang, nhưng tớ không nghe rõ họ nói gì."
Hà Thanh Nhu nghe vậy thì nhíu mày. Mới hơn một tuần là đã được triệu hồi về chi nhánh, chỉ e là ngày phục chức cũng không còn xa.
Trì Gia Nghi tặc lưỡi mấy cái, tự cảm thán: "Có quan hệ nội bộ đúng là có khác. Nếu đổi thành chúng ta, một khi đi đày thì làm gì có ngày trở về. Còn người ta khác gì ra ngoài dạo chơi một chuyến đâu."
Nói xong, Trì Gia Nghi nhắc nhở Hà Thanh Nhu: "Đợt này về cậu phải đề phòng một chút, cẩn thận lão ta ngáng chân cậu."
"Biết rồi." Hà Thanh Nhu nói.
"Chuyện sai số bản vẽ còn bị lão ta bắt chẹt đấy, cậu đừng chỉ nói suông rồi thôi, Nếu lão ta dám giở trò, cậu cũng đừng ngần ngại trả đũa. Với cả tớ thấy cậu có quan hệ tốt với phó quản lý Diêu, giám đốc Trương, còn cả giám đốc Lâm nữa. Phải nhanh nhạy một chút, cố gắng nắm chặt cơ hội, đừng có lúc nào cũng im lìm như thế." Trì Gia Nghi nói, cô ấy cảm thấy cách Hà Thanh Nhu quá mềm yếu, không có tham vọng, dễ chịu thiệt ở chốn công sở.
"Yên tâm, tớ có chừng mực."
"Nói chung cậu phải cẩn thận một chút, ráng xong năm nay là được giải phóng rồi. Tóm lại thăng chức rồi sẽ tốt hơn nhiều." Trì Gia Nghi nói rồi ngẩng đầu nhìn Hà Thanh Nhu, cô ấy nhíu mày, "Tớ phát hiện hôm nay cậu có phần lạ lẫm."
Trì Gia Nghi đứng lên, quan sát kĩ lưỡng: "Sắc mặt tốt hơn lúc trước nhiều..."
Sau đó đến gần, ngửi thấy trên người chị có mùi nước hoa nhàn nhạt, không giống với mọi khi. Trì Gia Nghi lập tức bừng tỉnh, thảo nào tối qua gõ cửa không ai trả lời!