Như Mài Như Dũa

Chương 47




Lần cuối Trần Trác gặp Tống Cảnh là năm lớp 12, khi đó mối quan hệ của cậu và Tống Lãng Huy vẫn chưa công khai với gia đình. Nhưng dù ngồi trước mặt một bạn học bình thường của con trai thì ông cũng không làm giá, vẫn lịch sự và khách sáo. Đến khi Tống Lãng Huy come out thì bọn họ lại không có cơ hội gặp lại nữa.

Cuộc điện thoại sáng sớm là của Tống Cảnh. Ông hẹn cậu gặp mặt ở một tiệm trà, chắc ông chủ ở đó là bạn của Tống Cảnh, nên mới giữ được một nơi thanh vắng cho ông giữa lúc dư luận ồn ào này. Buổi sáng trong tiệm không có ai, Tống Cảnh ngồi sau bình phong đợi cậu, trông vẫn nhàn nhã thản nhiên như không hề bị ảnh hưởng bởi bão táp mấy ngày qua.

Hồi cấp ba mỗi khi báo chí chụp được ảnh Tống Cảnh và Tống Lãng Huy đứng chung với nhau thì đều bảo hai người giống anh em hơn là cha con. Trong tiệm trà ánh sáng lờ mờ, Trần Trác ngồi xuống, nhìn thấy một gương mặt vẫn đủ sức lên hình, nhưng hai bên tóc mai đã bạc trắng.

Trần Trác mất ngủ suốt mấy đêm liền, bao nhiêu tinh thần được chữa lành trên núi đều mất ráo. Dù trước khi đi cậu đã lịch sự sửa soạn một chút nhưng cũng không giấu được nét mặt ảm đạm và ưu tư.

Tống Cảnh rót cho cậu cốc trà, khi cất lời ông hỏi:

– Gần đây ngủ không ngon à?

Trần Trác vô cùng chân thành:

– Thưa ngài Tống, con rất lo cho anh ấy.

Thấy Trần Trác xưng hô đắn đo, Tống Cảnh phì cười. Ông phất tay:

– Không cần phải xa lạ thế, chú hay đùa với nó là nếu không phải nó gây chuyện thì bây giờ chú đã có hai đứa con trai rồi. Đương nhiên hôm nay chú mời con tới không phải để nói chuyện của hai đứa, chuyện của hai đứa từ từ hẵng bàn, bây giờ chưa vội. Bây giờ tin tức đang giăng đầy trên mạng, từ sau khi hai đứa về Lãng Lãng muốn liên lạc với con lắm nhưng chú không cho. Độ hot quá cao mà bên bọn chú lại chưa đưa ra câu trả lời nào, bây giờ mà để con bị liên lụy thì cũng không phải chuyện tốt. Nhưng làm cha mà, chú phải thay nó giải thích cho con trước.

Nét cười trên mặt Tống Cảnh tối dần đi, sắc mặt cũng trở nên trịnh trọng, ông hỏi Trần Trác:

– Năm ngoái con lấy được giải nam diễn viên xuất sắc nhất, nó về nhà nói với cô chú là muốn nối lại tình xưa với con, nhưng chú thấy nó kém quá, tới giờ mà vẫn chưa nhận được đáp án rõ ràng. Con không cần phải nề hà chú là bậc phụ huynh, con cứ giãi bày thật lòng cho chú nghe, con có còn muốn ở bên nó không?

Tống Cảnh năm mươi, cái tuổi biết nghe theo ý trời, không ngờ vẫn còn phải ra mặt giành lại tình yêu cho con trai mình.

Trần Trác cũng bắt đầu nghiêm túc, đáp án mà lúc trước ở trên núi Tống Lãng Huy dùng đủ mọi cách nóng lạnh mềm cứng cũng không nhận được, bây giờ lại được bộc bạch với Tống Cảnh:

– Con chưa bao giờ không muốn cả, con chỉ sợ thôi.

Cậu sợ có thể hai đứa không thật sự hợp nhau, sợ làm lỡ Tống Lãng Huy đi tìm một người bạn đời hợp hơn mình, cũng sợ giẫm phải vết xe đổ. Cho nên lần này cậu vô cùng cẩn trọng, hy vọng thuyết phục bản thân chữa lành lòng tin rồi mới cho anh một đáp án chắc chắn. Nếu như cậu đồng ý quay lại với Tống Lãng Huy, vậy thì cậu mong lòng mình không còn bất kỳ nỗi do dự nào nữa mà chỉ có sự tín nhiệm thôi.

Tin tức rộ lên đột ngột không cho cậu thời gian, nhưng sự hỗn độn và hối hả này ngược lại càng làm tình cảm của cậu thêm kiên định.

– Sợ không phải là vấn đề, – Tống Cảnh ngắt lời – Hồi chú mới yêu cô cũng sợ chứ, chú không phải người giàu có nhất trong đám người theo đuổi cô lúc bấy giờ, khi đó chú đóng phim còn bị thương ở chân nữa kìa. Khi con thích một người thì khó mà không lo được lo mất. Nếu như con vẫn còn muốn ở bên nó vậy thì những lời tiếp theo đây của chú mới có ý nghĩa, nếu không thì mọi chuyện trong quá khứ có thế nào cũng chỉ là chuyện riêng của nó.

Tống Cảnh cũng quăng cho cậu câu hỏi mà cậu đã bị hỏi rất nhiều lần:

– Con có nghĩ chuyện nó sử dụng ma túy là thật không?

Câu trả lời của Trần Trác không bao giờ thay đổi:

– Con không biết, nhưng con tin anh ấy có giới hạn của mình.

Tống Cảnh lại rót cho mình một tách trà, cười bảo:

– Nó chơi không biết chọn bạn, gặp được con đúng là ngoại lệ đấy. Câu chuyện lát chú kể, dù chú có nói toàn bộ sự thật với truyền thông thì khán giả cũng chưa chắc đã tin. Không phải chú muốn mỹ hóa sự thật, nhưng sự thật chính là như vậy, Lãng Lãng không sử dụng ma túy, mà là lạm dụng thuốc.

– Tết năm đó nó về công khai với cô chú, chú không sợ con cười chê đâu, thật sự chú đã mất một khoảng thời gian mới chấp nhận được. Những người con luôn hy vọng bậc làm cha làm mẹ cảm thông, trông có vẻ như cha mẹ có sự lựa chọn, nhưng thật ra cô chú thương nó như thế, có không cảm thông thì cũng phải hiểu cho nó, huống hồ khi đó nó nghiêm túc lắm, chú còn tưởng nó thật sự suy nghĩ cho một mối quan hệ chín chắn. Nó bảo sau này có thể con cũng sẽ đóng phim, cả hai đứa lúc đó sẽ quá nổi tiếng, cần chú giúp đỡ. Năm đó chú mời tất cả những người bạn già trong giới, xin họ nể mặt chú, dành cho hai đứa một thế giới “chân không”. Ai mà ngờ không lâu sau nó gọi điện về, bảo con với nó chia tay rồi. Chú giận lắm, lúc trước dốc bao nhiêu công sức, thế mà đó lại vẫn là sự xốc nổi của con trẻ. Mẹ nó khuyên chú, mối tình đầu của con bồng bột cũng là điều dễ hiểu. Rồi sau đó nó bắt đầu ngỗ ngược, suốt một hai năm đầu ngày nào cũng thấy nó trên mặt báo, bạn bè bên truyền thông của chú còn nhớ lần chú đánh tiếng, bèn gọi hỏi chú “Tin tức chỉ có một mình cậu nhà chắc được đăng phải không?”. Bảo nó quen từng đấy bạn gái chú cóc tin, từ sau khi nó công khai xu hướng tính dục là chú cũng đã đi tìm hiểu rồi, chuyện xu hướng tính dục có phải xoay chuyển theo hướng gió đâu. Mỗi lần nó về nhà cô chú đều nói nó, nó vào cái giới này là vì chịu ảnh hưởng từ cô chú, nhưng cô chú lại chưa từng dạy nó đừng dính vào những thứ phù phiếm của cái giới này, mỗi lần nói tới là nó lại than đau đầu.

– Sau này có một bộ phim truyền hình con đóng đang rất hot, khi nó về nhà đúng lúc tivi đang chiếu, cô chú đều không nói gì, cô Từ tới gọi cả nhà chú ăn cơm, chú liếc qua hỏi nó đây có phải bạn học ngày xưa hay tới nhà mình không. Nó không đáp, chỉ thẫn thờ dòm tivi. Khi đó tin đồn về nó đã ít hơn rồi, chú còn nghĩ mối quan hệ của hai đứa có thể giúp nó trưởng thành cũng không phải chuyện gì xấu. Nó nhận một bộ rồi nghiêm chỉnh đóng phim, quay trên núi, nó gọi điện thoại về bảo mẹ nó là nó hay đau đầu. Không lâu sau đoàn phim đó gọi điện thoại báo nó vào bệnh viện rồi.

– Nó ngất ngay trong lúc quay phim, nhân viên đoàn phim tưởng là tụt đường huyết nên đưa đại vào bệnh viện công lập, khi cô chú tới thì phóng viên đã bu đầy ngoài cổng. Đạo diễn cũng có mặt, thấy cô chú là sắc mặt nghiêm trọng hơn hẳn, tim chú thắt lại. Vào văn phòng của bệnh viện, bác sĩ hồi trẻ thích coi phim của cô chú đóng, cũng xem như là nể mặt nên không nói trước mặt phóng viên. Bác sĩ bảo sau khi làm xét nghiệm máu, nghi ngờ nó mắc phải hội chứng cai (*) do lạm dụng thuốc nhưng lại dừng thuốc đột ngột.

(*) hội chứng cai: trạng thái phản ứng của cơ thể khi cắt hoặc giảm chất dạng thuốc phiện đang sử dụng ở những người nghiện chất dạng thuốc phiện.

Đạo diễn hẳn cũng không ngờ cục diện lại như thế này, vốn tưởng chỉ là diễn viên mệt mỏi quá độ nên mới ngất thôi. Sau khi nghe được chẩn đoán, ông mới gọi điện thoại cho Tống Cảnh.

Cơ chế của lạm dụng thuốc và hút ma túy không khác biệt nhau mấy, chỉ khác dược phẩm sử dụng mà thôi. Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ nhớ lại khoảng thời gian trước con trai hay than đau đầu, nhưng lại không ngờ tới nguyên nhân này.

Một người luôn xinh đẹp và kiêu hãnh như Chương Nhân Ỷ lại quỳ sụp xuống ngay trong văn phòng bác sĩ. Nước mắt giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp của bà, bà khẩn cầu bác sĩ:

– Xin bác sĩ đừng công khai kết quả xét nghiệm, tôi cầu xin bác sĩ.

Người ngoài không ai tách bạch việc ỷ lại thuốc và sử dụng ma túy cả, khi đó Tống Lãng Huy mới hai mươi ba, tương lai rộng mở, nếu tin này mà làm ầm lên thì cũng đủ hủy hoại anh rồi.

Tống Cảnh đỡ vợ dậy, ông không “nữ nhi thường tình” như vậy. Người vợ ông cưng như trứng mỏng hơn hai mươi năm qua lại khóc lóc thảm thương vì thằng con trai ăn hại. Suy nghĩ của ông và Chương Nhân Ỷ không giống nhau, nếu Tống Lãng Huy thật sự gây ra chuyện tày đình này, vậy lúc mà nó hưởng thụ niềm ủi an và khoái lạc mà thuốc đem tới chắc cũng đã chuẩn bị trước trái đắng mà mình sắp đối mặt.

Ông và vợ cãi nhau to một trận trong phòng bệnh, Tống Lãng Huy đang truyền nước biển trên giường vẫn chưa tỉnh. Mãi đến khi bác sĩ vào khuyên nhủ, chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải danh tiếng hay truyền thông, mà là sức khỏe của Tống Lãng Huy. Nếu thật sự là lạm dụng thuốc, phải ngừng thuốc ngay thì anh sẽ chịu hội chứng cai nặng hơn, nghiêm trọng hơn mà thôi. Bác sĩ nói:

– Xin được nói thẳng, rất nhiều người cho rằng cái này và sử dụng ma túy không có gì khác biệt nhau, đó là vì độ khó và quá trình cai nghiện giữa hai thứ không quá chênh lệch. Anh chị sắp sửa phải đánh một trận chiến lớn đấy.

– Thấy con trai mình nằm kiệt quệ trên giường bệnh, ai mà không xót. Mẹ nó cứ hối chú liên lạc với bạn bè, với bệnh viện ở nước ngoài, nhưng chú không muốn giấu chuyện xấu này thay nó. Đây là hậu quả mà nó tự gây ra, chú che chở cho nó, vậy là không công bằng với những diễn viên nghiêm túc đóng phim trong giới. Mãi đến tối nọ, bạn của nó, có lẽ con cũng quen, chủ động tới bệnh viện nói với cô chú là chính bản thân Lãng Lãng không biết gì hết. Ban đầu thuốc chỉ được pha vào rượu, một lần không đủ thành nghiện, chỉ có phản ứng với cơ thể thôi, nếu cai từ khi đó thì sẽ không có chuyện gì lớn. Nhưng Lãng Lãng lại cứ tìm đến thằng đó, bảo là nó đau đầu, nên thằng đó lại lấy thuốc đưa cho Lãng Lãng. Uống xong thì đầu không đau nữa, Lãng Lãng tưởng rằng thuốc có tác dụng thật, nhưng không hề biết đó không phải thuốc giảm đau bình thường. Nó ỷ lại vào thuốc tự khi nào nó cũng không biết, nó đi quay phim, tưởng bệnh đau đầu đã khỏi rồi, kết quả là ngất xỉu vì hội chứng cai.

– Vì thế chuyện nó vào bệnh viện báo chí cũng chỉ viết thành “Tống Lãng Huy đóng phim dưới cái nắng gay gắt ngất xỉu phải nhập viện”, chú đã nói dối thay nó. Chuyện này nói ra cũng là do nó không biết chọn bạn mà chơi, nhưng chú không thể tiếp tục trách nó được. Khi tỉnh dậy nó ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngoan y như hồi bé, bản thân nó cũng chả biết đã xảy ra chuyện gì. Phản ứng lần hai của hội chứng cai không lâu sau lại tới, nó không ngất, mà là đau đầu, đau đến nỗi nó cứ phải tự đập đầu vào thành giường, nó đòi thuốc, mẹ nó mới khóc lóc kể nó biết là đã xảy ra chuyện gì. Sau đó cô chú tìm một viện an dưỡng ở Pháp, trị liệu mất gần cả năm trời, khó khăn vất vả lắm, cũng may là nó vượt qua được.

Bản thân Trần Trác còn hoài nghi không biết làm sao mình có thể ngồi một cách không cảm xúc ở đây. Giọng điệu Tống Cảnh bình tĩnh như thể nỗi đau năm ấy đã được phong ấn lại rồi, chẳng qua chỉ đang kể về một khoảng thời gian trong quá khứ mà thôi. Trần Trác muốn uống nước, nhưng lại cầm không chắc ly. Cậu có thể tưởng tượng ra được Tống Lãng Huy lên cơn khi ấy, thậm chí cũng thấy đau đầu theo anh.

Cậu từng nói với Giả An An là mình không tin những tin tức là toàn bộ sự thật, lòng nơm nớp, nhủ lòng có thể là anh lỡ dính vào một tình huống mà mọi người xung quanh đều hút chích còn anh thì không, hoặc anh đi Pháp để trị một căn bệnh gì đó khác. Cậu từng tra thử viện an dưỡng đó còn trị liệu cho những bệnh nhân phục hồi sức khỏe mắc bệnh khác, thậm chí cậu còn nghĩ, bét nhất chắc là hồi trẻ tuổi non dại anh lỡ dính một lần nhưng kịp thời chữa trị để tránh vạn nhất.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Lãng Huy lại bị nghiện trong tình huống mà bản thân anh cũng chẳng hay biết gì, sau đó khi muốn tỉnh táo lại thì đã phải chịu đựng mọi đau đớn mà việc cai nghiện đem tới.

Những phút ngập ngừng của Tống Lãng Huy đều có lý do, sắc mặt ảm đạm thỉnh thoảng hé lộ đằng sau vẻ rạng rỡ tươi tắn cũng đã được lý giải. Tống Cảnh hất một nét bút nhẹ nhàng cho một năm chữa trị, Tống Lãng Huy lại lần nữa xuất hiện trước mặt cậu như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh vẫn là một chàng trai tươi sáng phóng khoáng hỏi cậu có thể cân nhắc quay lại với anh không, còn đồng ý làm bạn cậu. Trần Trác thầm nghĩ, còn mình thì đã làm gì? Mình còn hỏi anh tại sao không nhận vai cảnh sát truy bắt tội phạm buôn lậu ma túy trong bộ phim của Tô Lịch.

Trần Trác mở miệng, nhưng âm thanh phát ra toàn là những tiếng ú ớ. Cậu có cả nghìn câu muốn hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, đành phải nói:

– Bây giờ… sức khỏe anh ấy còn bị ảnh hưởng không ạ?

Hỏi ra rồi mới thấy dư thừa, cả đống “tàn tích” để lại, có phải là cậu không phát giác ra đâu. Một người ngày xưa dễ dàng đứng tốp ba toàn khối môn chạy 1500 mét bây giờ cùng cậu đi một đoạn đường núi mà cũng thở hổn hển.

Tống Cảnh thong dong rót cho mình một tách trà, những chuyện này ông chưa từng kể ai nghe, cũng may đứa con không nên thân của mình cuối cùng cũng tìm được một người để gánh sẻ vui buồn cuộc sống. Tống Cảnh nói:

– Mẹ Lãng Lãng luôn dẫn nó đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, cũng ăn uống thuốc thang theo lời dặn của với, các chỉ số thì tốt đấy nhưng sao tránh được tổn hao sức khỏe. Mấy năm nay truyền thông im hơi lặng tiếng cũng xem như là nể mặt chú rồi. Thân làm cha làm mẹ, thật sự chú đã không thể công bằng và khách quan hoàn toàn, nhìn thấy con trai mình đau đớn như vậy, bảo chú bao che dung túng chú cũng không phủ nhận. Chú chỉ có thể nói, nó thật sự đã vất vả nhiều rồi. Nếu nó sẵn lòng thì để tự nó kể con nghe. Có những chuyện không nên để chú kể thì hơn, mà thậm chí là chú cũng chẳng thể nói được. Dù chú là bố nó nhưng cũng chỉ là người ngoài cuộc, mọi trái đắng đều đổ hết trên người một mình nó thôi.

Ông nói xong thì rút một tờ giấy trên bàn, viết số điện thoại và địa chỉ:

– Nếu con muốn gặp nó thì cả nhà chú đều đang ở đây.