Như Mài Như Dũa

Chương 17




Trên lớp đội tuyển, tinh thần của Trần Trác kém hơn mọi ngày. Giáo viên lại nhắc sang học kỳ sau khai giảng một cái là gần đến kỳ thi học sinh giỏi rồi, học kỳ này và kỳ nghỉ hè là giai đoạn quan trọng nhất, mọi người đều đã đứng trước cánh cửa đại học, nhất định phải nắm chắc cơ hội.

Trong lúc giáo viên nói, hồn Trần Trác treo ngược cành cây. Từ sau cuộc nói chuyện đêm giao thừa, mỗi khi bố mẹ gọi điện thoại cho cậu đều né tránh chủ đề chuyên ngành trong tương lai. Cậu vẫn tiếp tục học lớp đội tuyển, cũng duy trì thói quen thảo luận thêm nửa tiếng đồng hồ với Lý Quyết sau giờ học, nhưng mà cậu thật sự không còn đam mê như trước nữa. Thậm chí cậu còn hoài nghi, cái gọi là đam mê ấy chẳng qua cũng chỉ là những con điểm đẹp đẽ mình có thể đạt được một cách nhẹ nhàng, thêm ảnh hưởng từ hoàn cảnh gia đình, từ đó mà gọi là đam mê.

Tiết học hôm nay Lý Quyết ngồi sát bên cậu, nhận ra được sự mất tập trung kia, cuối giờ anh hỏi:

– Gần đây em có tâm sự gì à?

Tâm sự thì có đó, nhưng mà không thể chia sẻ với ai được. Cậu chỉ nhặt nhạnh những gì có liên quan tới Lý Quyết ra nói:

– Không ạ, em chỉ lo vì thầy nói học kỳ sau là thi rồi.

Lý Quyết tưởng cậu đặt áp lực lớn quá, bèn bảo:

– Có gì đâu mà lo lắng, em mới lớp 10 thôi, năm nay thi không được thì năm sau vẫn còn cơ hội mà.

Trần Trác lắc đầu, quay sang hỏi anh:

– Sư huynh ơi, anh đã quyết định sẽ tiếp tục học vật lý ạ?

Lý Quyết tự nhủ quái lạ, nếu không muốn đi con đường này thì ai lại ngồi đây học lớp đội tuyển chứ? Dĩ nhiên là cũng có mấy người thi học sinh giỏi Vật lý xong được tuyển thẳng vào trường đại học nhưng cuối cùng lại chọn ngành khoa học khác, hoặc thậm chí là chuyển sang chuyên ngành xã hội, nhưng dù sao đó chỉ là thiểu số. Huống hồ anh biết bố mẹ Trần Trác cũng làm ngành này, theo anh thấy thì sự nghiệp của Trần Trác đã được kẻ vạch sẵn rồi. Còn về phần mình, biểu cảm của Lý Quyết ảm đạm dần:

– Anh chắc chắn sẽ tới Bắc Kinh, thật ra có học vật lý hay không cũng không sao cả, chỉ là học vật lý thì đơn giản hơn thôi.

Trần Trác không đáp lời, anh lại tự nói tiếp:

– Vật lý có gì xấu đâu, sau khi học ở Bắc Kinh có khi còn đến viện Max-Planck nữa, tóm lại là có thể rời xa thật xa nơi này.

Trần Trác đoán có lẽ anh cũng có tâm sự riêng, không dám trả lời ẩu hay là phỏng đoán linh tinh, thế nên cậu lại vòng chủ đề về mình:

– Thật ra gần đây em khá lưỡng lự, khi thảo luận bài học với anh em cũng có thể cảm giác được. Mọi người đều nói em có năng khiếu bẩm sinh, vì bố mẹ em cũng làm ngành này, nhưng mà so với những người như các anh thì nhiêu đó vẫn chưa đủ. Nếu em càng đi thì con đường này chỉ càng thêm chật hẹp mà thôi.

Lý Quyết bứt mình ra khỏi suy tưởng của bản thân, vỗ nhẹ lên đầu cậu em đang ngập trong khốn cùng:

– Em mới lớp 10 thôi, vẫn còn thời gian và cơ hội để lựa chọn, huống hồ em cũng đâu còn băn khoăn lo lắng gì khác – Lý Quyết ngó ra hành lang sau lưng Trần Trác – Thôi được rồi đừng nghĩ lung tung nữa, vật lý không có gì xấu hết, ít nhất nó cũng giúp em kết bạn, nhìn đi, bạn thân của em tới rồi kìa.

Trần Trác ngoẹo cổ ra sau, quả nhiên thấy Tống Lãng Huy đang đeo cặp sách đứng bên cửa sổ, chỉ có biểu cảm trông không được dễ coi cho lắm.

Chắc lúc nãy Tống Lãng Huy đứng bên ngoài cũng nghe được đối thoại này. Trần Trác nghĩ thầm, lúc trước đã tâm sự với cậu ấy rồi, bây giờ chẳng có gì phải lúng túng cả. Lý Quyết xách cặp phất tay đi về, Trần Trác lôi cuốn đề ôn của Tống Lãng Huy mình đã sửa xong hôm qua ra.

Cậu sửa chi tiết tới mức độ nào, chỉ cần nhìn dấu viết đỏ là thấy hết. Sắc mặt Tống Lãng Huy vẫn khó coi, nhưng nhìn những dòng chữ chi chít trên giấy thì cũng chẳng nói gì. Trần Trác bảo:

– Cậu tự xem lại những câu đã làm sai, phần kiến thức đó mình cũng đã viết bên cạnh rồi, cậu so lại với giáo trình, có gì không hiểu thì hỏi mình.

Thấy Tống Lãng Huy làm lơ mình, Trần Trác tưởng bộ phim mới lại xảy ra sự cố, bèn nói:

– Thật ra cậu tự học khá hiệu quả đấy, những bài sai đều tập trung ở chuyển động ném xiên, mình đã viết cho cậu những điểm quan trọng bên cạnh ví dụ mẫu. Cậu thông minh mà, xem một tí chắc là biết ngay thôi.

Tống Lãng Huy vẫn im ru, chỉ gật đầu tỏ ý đã biết.

Trần Trác ghi chú rất cẩn thận, Tống Lãng Huy có đang quạu thì cũng không dám lơ là. Anh đọc xong ghi chú trong quyển đề ôn, hỏi Trần Trác hai câu, xem như đã giải quyết xong những bài học đã bỏ lỡ.

Nhân lúc anh sửa bài thì Trần Trác tranh thủ làm nốt bài của mình. Tống Lãng Huy nghiêng đầu nhìn cậu, khi Trần Trác suy tư tay trái có thói quen cầm nắp bút gõ nhẹ lên mặt bàn, khi đã nghĩ ra hướng giải thì đặt bút cực kỳ nhanh. Khi nãy hỏi bài Trần Trác, Tống Lãng Huy có dòm thử đề cậu đang làm, anh đọc mà không hiểu, không hiểu từ đầu đến cuối, phức tạp hơn gấp nghìn lần chuyển động ném xiên.

Nghĩ đến đây, cơn bực bội hình như lại cồn lên, đột nhiên Tống Lãng Huy mở miệng:

– Cậu cũng sẽ đi Đức sao?

Lúc nãy ở ngoài hành lang anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Trần Trác và Lý Quyết. Việc Trần Trác sẵn lòng bày tỏ nỗi khốn khó của mình với Lý Quyết đã khiến Tống Lãng Huy hậm hực, anh tưởng đây là bí mật chỉ có anh với Trần Trác chia sẻ với nhau thôi. Sau đó Lý Quyết lại nói đến chuyện đi Bắc Kinh rồi đi Đức, còn có cái trường Max-Planck gì đó nữa, cuối cùng lại còn vỗ đầu Trần Trác. Bình thường Trần Trác lạnh lùng phát tợn, ở trên lớp còn chẳng hiền lành gì với mình, thế mà với Lý Quyết thì vừa dịu dàng vừa khách sáo, gọi “Sư huynh ơi” ngọt xớt.

Tống Lãng Huy tức tối không chịu được. Anh chỉ muốn Trần Trác xử sự EQ thấp với tất cả mọi người, chỉ có trước mặt anh là biến thành nam sinh tuổi dậy thì bình thường mà thôi.

Trần Trác không biết nội tâm Tống Lãng Huy đã diễn biết bao nhiêu vở kịch, chỉ trả lời câu hỏi của anh:

– Không biết nữa, đến cả việc có nên tiếp tục theo vật lý hay không mình vẫn chưa nghĩ ra.

Tống Lãng Huy không hỏi tiếp, đi Bắc Kinh thì hai đứa còn được ở bên nhau, chứ sang Đức thì anh bó tay chịu trói. Ở Đức có thể học diễn xuất, nhưng dù sao đó cũng không phải xu hướng thời nay.

Trần Trác làm hết bài cuối cùng thì cũng thu dọn cặp sách gọi anh về, Tống Lãng Huy nhìn bóng lưng người trước mặt mới nghĩ ra một điều: Tại sao mình lại cho rằng hai đứa mình nhất định phải ở cùng một thành phố thì mới được nhỉ?

Sang tuần sau, Tống Lãng Huy cùng cả lớp tham gia kỳ kiểm tra tháng, ngoại trừ Vật lý và Tiếng Anh thì điểm mấy môn khác đều ì ạch. Thầy Chu lại gọi anh và Trần Trác lên văn phòng, đầu tiên là khen đôi bạn cùng tiến của họ có hiệu quả tốt, sau đó tiện thể phó thác cả Toán Hóa Sinh của Tống Lãng Huy cho Trần Trác. Trước mặt thầy Chu Tống Lãng Huy vẫn nhăn nhở, nghe thấy câu này là cúi gập người với thầy và Trần Trác:

– Vậy em xin cảm ơn thầy Chu, cảm ơn thầy Tiểu Trần ạ.

Trần Trác lười chấp nhặt, nhưng lúc ra về thì mặt cười hiền hòa lắm, tặng cho Tống Lãng Huy mỗi môn Toán Hóa Sinh hai cuốn đề ôn.

Trước khi Tống Lãng Huy được tài xế đón thì còn chọc ghẹo cậu:

– Em biết rồi ạ thưa thầy Tiểu Trần, dù có phải dày công khắc khổ học tập thì cũng tuyệt đối không làm mất mặt sư môn.