Như Là Yêu Thương

Chương 15




Những lo âu rồi cũng qua mau, buổi chiều thi xong môn cuối cùng, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Vừa bước ra khỏi cửa lớp, đã thấy tụi bạn đứng chờ sẵn, tôi cười tươi tắn. Tuấn hỏi:

- -Sao? Ngon lành rồi hả?

Tôi vênh mặt:

- -Đương nhiên.

Bích đến bên tôi:

- -Tụi mình đi ăn bò bía đi.

Khoa đề nghị:

- -Chúng ta kiếm mì phở gì ăn đi, Khoa đói bụng quá.

Tôi trề môi:

- -Ô, mô đen ăn uống của Khoa lạc hậu quá, giờ này không phải là giờ của mì phở.

Mấy đứa con gái nhao nhao lên:

- -Đúng rồi, đúng rồi, bây giờ là giờ của bò khô, bò bía, gỏi cuốn, bánh...

Tuấn bịt hai tai lại:

- -Thôi xin các cô nương tốp bớt những cái miệng xinh đẹp lại, tại hạ sẽ làm vừa ý các cô - Rồi Tuấn nhìn Khoa - đồng ý chứ, anh bạn thân yêu của tôi?

Khoa cười gượng:

- -Các bạn sao, tôi vậy.

Nhìn mặt mày Khoa nhăn nhó, thấy tội nghiệp cho anh chàng ghê, rõ ràng là Khoa đang đói bụng. Chung qui cũng tại tôi, sao lại cấm ý muốn của Khoa chứ, tôi có quyền gì, phải chăng như lời anh Trí nói, tính tôi ngổ ngáo quá, tôi đã chọc quê Khoa trước mặt bạn bè, Khoa có giận tôi không nhỉ, liếc nhìn Khoa đang đạp xe bên cạnh, nét mặt hiền hòa, tôi ân hận quá. Bây giờ phải làm sao, không lẽ lại đổi ý kiến đòi đi ăn phở như Khoa? À, tôi nghĩ ra một cách rồi, tôi nói với Tuấn đang ở phía trước tôi:

- -Tuấn ơi chúng mình đi ăn kem là đúng nhất, trời nóng quá.

Bích tán thành:

- -Đúng rồi, nhưng sau đó phải có một chầu bò bía nghen.

Chúng tôi ngồi kín một bàn tròn, tôi gọi một đĩa bánh ngọt xong chọn cái lớn nhất đưa cho Khoa. Khoa nhìn tôi ngạc nhiên, tôi lấy cho mình một cái nữa rồi nói nhỏ:

- -Khoa ăn đi kẻo đói bụng, Minh cùng ăn với Khoa nhé.

- -Kìa.. Minh...

Tôi ngập ngừng:

- -Hồi nãy... Khoa đừng giận Minh nghe!

Khoa đã hiểu ra:

- -Không có gì đâu.

Các bạn khác đang bàn tán về đề thi vừa xong nên không ai để ý đến chúng tôi, chỉ có Bích chợt nhìn thấy đĩa bánh:

- -Ê, Minh, Khoa, bộ hai bồ định làm riêng lẻ hả?