Như Là Yêu Thương

Chương 11




Đêm hè mây trắng xôn xao

Hai vì sao lạ lạc vào mắt anh

Lá khô ngơ ngác trở mình

Hồn em bối rối nghiêng thềm mơ hoa

Sau lần tình cờ đi chơi với Thoại, tôi ghi được bốn câu lục bát vào nhật ký rồi nàng thơ cũng bỏ tôi đi mất, nhưng tôi không có thì giờ tìm kiếm nàng vì mãnh lực của bài vở đã lôi cuốn tôi vào cơn lốc của thi cử, học, học và học. Chiều nay anh Trí bảo tôi xếp hết bài vở lại cho tâm trí thảnh thơi, vì sáng mai đã bắt đầu ngày thi rồi. Hồi hộp quá, buổi trưa ngủ không được, toi đem ghế ra ngồi chơi dưới bóng cây ngọc lan. Trời không nắng, gió hiu hiu thổi, tôi ngã người vào ghế nhìn đăm đăm lên tàn cây dày rậm thầm đếm những nụ hoa trắng ngà e ấp sau nhành lá xanh tươi, nè một, nè hai, ồ, ngọc lan ra nhiều quá. Tối nay không gian lại được ướp mùi sực nức và có chút hương nào len vào trong giấc ngủ của tôi không? Tôi lan man suy nghĩ. Tôi nhớ đến những ngày thơ dại, cũng dưới bóng mát này, tôi đã nhặt hoa ngọc lan bày hàng đồ chơi vô cùng thích thú. Mấy đứa trẻ hàng xóm cũng chạy sang góp quà chung chơi, đứa thì hoa giấy, đứa hoa ngâu, hoa huỳnh anh... nhưng thích nhất vẫn là hoa phượng, loài hoa của mùa hè rực rỡ rất tiện lợi cho những trò chơi hấp dẫn: cánh hoa làm hột nổ, đài hoa làm bong bóng, búp hoa để đá gà. Ôi những con gà mập mạp rắn chắc mà mỗi lần dự trận tranh hùng tôi đã hồi hộp biết bao. Trò chơi của con nít! Tôi nhớ lời Thoại đã nói với tôi và gương mặt anh chợt hiện lên rõ nét, sao Minh không giống con gái Huế chút nào hết? Tại sao tôi lại không giống chứ, ai cũng bảo tôi giống mẹ mà mẹ lại là con gái Huế chính cống không lai một giọt máu nào kia mà. Tôi nhắm mắt lại, bực mình quá thôi không thèm nghĩ đến gì nữa, ngủ đi, ngủ đi.

Có tiếng đập cổng làm tôi giật mình thức giấc:

- -Minh ơi, Minh ơi.

Tôi chạy nhanh ra cổng, một phụ nữ rất đẹp mặc áo sơ mi xanh xuất hiện bên chiếc vali cũng màu xanh.

- -A, dì Phượng.

- -Chà, Ái Minh lớn ghê hí, mở cửa cho dì mau lên, đồ nhiều lắm.

Cái giỏ lớn chất đầy hàng dì Phượng đem từ Huế vào quá nặng, tôi và dì khiêng không nổi.

- -Để cháu gọi anh Trí.

Anh Trí rất vui mừng khi thấy dì Phượng:

- -Sao lâu quá không thấy dì vào, cả nhà ai cũng mong. Dì vào nhà nghỉ cho khỏe để cháu chuyển đồ vào cho.

Dì Phượng lăng xăng:

- -Nặng lắm đó Trí, để dì phụ với.

- -Có Ái Minh với cháu rồi, dì khỏi lo.

Hai anh em khiêng hàng vào đến phòng khách đã thấy dì Phượng nằm dài trên chiếc sa lon lớn:

- -Mệt ơi là mệt, ba ngày ngồi trên xe lửa, thiếu điều muốn gãy lưng.

Tôi ngồi xuống bên dì:

- -Sao dì không đi máy bay?

- -Con ni nói chơi, đi buôn mà phong lưu rứa thì lỗ vốn mất.

Tôi ngây thơ:

- -Dì đi buôn à, dì buôn gì vậy?

Dì Phượng ngồi nhỏm dậy:

- -Dì đem hàng của bà ngoại vào cho mẹ cháu - rồi dì cười - dì mà buôn chi, ăn thì có, nhân dịp vào Sài Gòn chơi một chuyến thôi.

Anh Trí ngồi xuống ghế đối diện:

- -Dì vào gặp mùa mưa rồi.

Dì Phượng lại cười phô chiếc răng khểnh duyên dáng:

- -Vậy là Trí không thức thời rồi, ngày kia là trận khai mạc Mondial 90, ở Huế dễ gì được xem truyền hình trực tiếp.

Anh Trí vỗ tay vào đầu:

- -Ồ, thật đáng trách, cháu quên mất dì là một cây mê bóng đá, dân Sài Gòn cũng đang nô nức đón chờ ngày đó.

Dì Phượng nhìn tôi:

- -Còn Ái Minh, cháu thì sao?

- -Cháu không để ý đến gì cả ngoài mấy tập vở, ngày mai cháu thi tốt nghiệp rồi.

Có tiếng xích lô dừng ở cổng, mẹ về. Tôi chạy ra:

- -Mẹ ơi, có dì Phượng vào.

Mẹ xách hai túi du lịch lớn, bước xuống xe một cách khó khăn, tôi đưa tay đỡ:

- -Mẹ mua gì nhiều vậy mẹ?

Gương mặt mẹ hồng gương nắng. Dì Phượng đã đứng ở cửa:

- -Chị Loan, em vào thăm chị đây nì.

Mẹ cười:

- -Thăm gì tôi, cô vào thăm mấy anh chàng Gullit, Maradona thì có.

Dì Phượng tròn xoe mắt:

- -Trời đất, chị bắt mạch còn hay hơn phù thủy.

- -Vậy mới là chị của cô chớ.