Như Hoa Như Sương Lại Như Gió

Quyển 1 - Chương 15




Tư Kỳ không ngờ có một ngày nàng lại to gan lớn mật đến thế. Tối hôm ấy, lửa dữ không chỉ thiêu rụi căn phòng mà còn thiêu rụi cả phẩm hạn và khuôn phép mà nàng cần giữ. Nếu đêm đầu tiên đối với nàng chỉ là sự buông thả, phóng túng của tuổi trẻ thì giờ phút này, nàng hiểu rõ mình thật sự đã yêu người đàn ông này mất rồi, dù hắn mãi mãi không thể thuần hậu được như Đỗ Hoài Dung.

Ngoài cửa sổ, hoa đăng đã dần lên đèn, lọt vào phòng vài sợi vàng phơn phớt, nhưng nàng vẫn cuộn tròn trong chăn, cơ thể trần trụi thẹn thùng với ánh sáng. Khẽ khàng trở mình, chiếc giường duy nhất trong quán trọ nhỏ hẹp và sơ sài này vẫn còn khá rộng. Tiết Vân Tần mò mẫm chui vào chăn và ôm nàng thật chặt. Hai người đang yêu có gần gũi, thân mật về cảm xúc đến đâu cũng không thể sánh bằng sự tiếp xúc và gắn kết của thể xác.

“Còn sợ xấu à? Giờ có lạnh nữa đâu.” Hắn cố tình khiêu khích, cắn vào thùy tai của nàng, không chịu buông. Nàng tránh ánh mắt của hắn, khẽ khàng vươn tay ra, ôm lấy hắn một cách ngượng ngùng. Trong tiềm thức của nàng vẫn tồn tại cảm giác cắn rứt và áy náy. Cuộc lột xác đầu tiên xảy đến quá đỗi bất ngờ và nhanh chóng, thậm chí nàng còn chưa kịp nghĩ kĩ xem tương lai của mình sẽ ra sao.

“Sao chẳng nói năng gì thế? Lẽ nào em đang hồi tưởng lại hương vị ngọt ngào?” Tiết Vân Tần tuyệt đối không cho rằng nàng đang hối hận. Sự tự phụ ấy khiến Tư Kỳ càng thêm thẹn thùng. Nàng vẫn lặng thinh nhưng trong lòng đang thầm mong đợi phản ứng của hắn.

“Hay tặng em một chiếc đèn lồng thật đẹp nhé?” Tiết Vân Tần mỉm cười, đoi mắt đen hấp háy tinh nghịch.

Nhưng ở đây làm gì có đèn lồng nhỉ? Tư Kỳ nhìn hắn vẻ nghi hoặc. Trong tích tắc lơ là, hắn đã giảo hoạt chui vào chăn chẳng khác gì một con rắn tinh quái, bàn tay dày và ấm vuốt ve dọc cơ thể nàng. Chưa kịp kêu lên thì Tư Kỳ bỗng cảm thấy từng đợt sóng xuân trào dâng mãnh liệt trong cơ thể. Cảm giác ấy khiến nàng tê dại. Con sóng ấy cứ dâng mãi, dâng mãi, không thể tan ra, hắn đã khiêu khích được ngọn lửa đang được khóa chặt dưới thiên tính của nàng.

Từng luồng hơi nóng phả vào ngực nàng, đánh thức con yêu tinh ngự trị trong nụ hoa. Vào giây phút nụ hoa kiêu hãnh vươn mình trỗi dậy, Tiết Vân Tần khẽ hỏi nàng: “Này, chiếc đèn lồng này đẹp chưa? Tặng em đấy.”

Câu chọc ghẹo không đúng lúc thật mất hứng, nó dập tắt ngọn lửa vừa mới bùng lên trong lòng Tư Kỳ. Nàng vừa xấu hổ đến mức muốn chui xuống lỗ né cho xong, lại vừa buồn cười, thế là nàng cuống quýt hất tay hắn ra rồi quấn chặt chăn quanh người. “Lại lấy em ra làm trò đùa! Đồ lưu manh!” Nàng ngoảnh mặt đi, che đậy vẻ thảm hại suýt nữa thì bị bại lộ của mình.

Một lát sau, Tư Kỳ cảm thấy Tiết Vân Tần rời khỏi giường. Lúc trở lại, hắn cầm theo một cuốn sách rồi đưa tới trước mặt nàng.

“Cái gì đây?”

“Xem là biết chứ gì.”

Tư Kỳ tò mò, ngổm người dậy, giở sách ra, liếc qua từng trang. Nào ngờ tranh minh họa trong sách toàn vẽ hình cổ nhân hành lạc. Chưa xem hết cuốn sách, nàng đã đỏ mặt tía tai, vừa kinh ngạc trước mức độ hạ lưu của các hình vẽ vừa không khỏi tò mò muốn xem tiếp.

“Đây là Xuân cung đồ, tập hợp tất cả các tìm tòi của cổ nhân các triều đại về việc hành lạc nơi khuê phòng. Công trình này của cha ông đúng là tạo phúc cho con cháu đời sau, công lao thực không hề nhỏ.” Nói rồi, Tiết Vân Tần lười biếng vươn tay ôm lấy nàng, gác cằm lên vai nàng, cùng xem sách, thỉnh thoảng lại thổi nhẹ vào cổ nàng để quấy nhiễu.

Tư Kỳ xấu hỗ gấp sách lại, quay sang mắng: “Cái gì mà tạo phúc cho con cháu, có mà tạo phúc cho đám Sở Khanh thì có.”

“Này này, không biết khi nãy ai vừa xem không chớp mắt thế nhỉ? Em đã gán tội Sở Khanh cho anh thì anh phải kéo em cùng xuống nước mới được.” Dứt lời, Tiết Vân Tần liền đè Tư Kỳ xuống giường, hai tay giữ chặt lấy hai cánh tay nàng, thấy nàng có ý đồ phản kháng, một nụ hôn liền niêm phong mọi lời trách móc của nàng. Mãi một lúc sau, nụ hôn cuồng nhiệt đó mới ngưng lại. Hắn chợt ngồi thẳng dậy, giật chiếc chăn trên người nàng ra, để cả hai đối diện nhau trong hình dáng nguyên sơ nhất.

Ánh sáng đèn nhấp nháy chiếu vào phòng, mê mải nhảy múa trên người Tư Kỳ chẳng khác gì những vũ công đang hưng phấn nhảy múa quanh đỉnh núi tuyết. Bức tranh ánh xuân giàu hương sắc đang ở ngay trước mắt Tiết Vân Tần, chỉ cần hắn đưa tay ra là chạm tới. Nàng của hiện tại là người hắn cảm thấy yêu nhất, yêu vô cùng. Nàng cho hắn cảm giác hoàn toàn khác so với những người đàn bà khác. Trong trí nhớ của mình, hắn chưa từng là người đầu tiên của bất kì ai, bởi vậy, hắn mới có kí ức rất đỗi sâu sắc về lần đầu được chiếm hữu.

“Mau nằm xuống đi, không là em giận thật đấy.” Tư Kỳ khẽ trách hắn. Thực ra, nàng không hề giận mà chỉ thấy tự ti, cảm thấy dáng vẻ trần trụi của mình thật khó coi. Trước mặt hắn, nàng muốn che đậy tất cả những phần thân thể mà nàng cảm thấy xấu xí.

Nhưng Tiết Vân Tần vẫn kiên trì với bản tính cố chấp, không cho phép người phụ nữ của mình nhút nhát, e dè. Hắn cúi xuống, từ từ chiếm hữu nàng. Cơn mê đắm dục tình không thể kìm nén đã nhấn chìm cái gọi là liêm sỉ và đạo đức, khiến Tư Kỳ dần dần trở nên tham lam. Cảm giác khao khát bị nuốt chửng đã hoàn toàn lật đổ lý trí của nàng trong phút chốc, đôi môi hết khép lại mở như muốn cầu xin điều gì với không trung…

Lúc Đoàn Tư Kỳ tỉnh dậy, Tiết Vân Tần đã đi làm. Không để lại bất kì mẩu giấy nhắn nào nhưng hắn lại đặt một bát mài vằn thắn vẫn còn bốc hơi nghi ngút ở đầu giường. Tỉnh dậy không thấy bóng người yêu cũng làm nàng bớt phần ngượng ngập, huống hồ hắn lại chu đáo như thế. Tư Kỳ càng cảm thấy ấm lòng, có lẽ vì thế mà nàng làm việc cũng hăng say hơn ngày thường.

Luôn chân luôn tay đến mãi gần trưa, Tư Kỳ mới bắt tay vào làm mấy thứ phụ kiện như găng tay, đệm vai mà nàng tự thiết kế để tặng cho khách quen của tiệm, coi như là món quà nhỏ thỉnh thoảng lại quả cho khách. Một trong số những khách hàng đó sống ở gần đường Tứ Dương, Vũ Xương, cách nhà nàng không xa. Bởi vậy, nàng sắp xếp đến nhà khách hàng ấy sau cùng để tiện đường về thăm mẹ luôn thể. Nhưng khi Tư Kỳ hớn hở đẩy cánh cửa ọp ẹp bước vào nhà thì thấy bà Đoàn nằm ngã gục bên thềm cửa, máu đỏ thấm đẫm ống quần màu xanh lam bên phải. Khung cảnh trong phòng càng thảm hại, hoang tàn hơn.

“Mẹ ơi! Mẹ làm sao thế?” Mặt mũi Tư Kỳ tái nhợt, nàng lao tới đỡ mẹ dậy, khó khăn lắm mới dìu được bà về phòng ngủ, sau đó lại cuống quýt kiểm tra những chỗ khác xem có bị thương không. Nhưng mẹ nàng ngăn lại, nói: “Mẹ không sao, chỉ có đầu gối phải bị rách tí da thôi.”

“Bị thế này mà vẫn kêu không sao!” Nhìn trán mẹ lấm tấm những giọt mồ hôi to như hạt đỗ, Tư Kỳ sao có thể tin bà bình an vô sự? Vén ống quần của mẹ lên xem, nàng thấy trên gối có một vết rách dài chừng mười phân. Thế này mà giống chỉ bị trầy da sơ sơ sao?

“Mẹ, rõ ràng mẹ bị người ta dùng dao cứa vào người mà. Nhà mình vừa bị cướp hả mẹ?”

Bà Đoàn tưởng con gái muốn báo án, sợ hãi lắc đầu quầy quậy. “Không… Không phải đâu… Tư Kỳ, con đừng hỏi nữa!”

“Mẹ! Mẹ thật hồ đồ! Lẽ nào ngậm bồ hòn làm ngọt thì có thể đổi được bình yên hay sao? Với bọn trộm cướp này, mẹ càng sợ chúng thì chúng thì chúng càng được thể làm tới, ai biết lần sau chúng còn gây ra tội ác gì nữa. Con mời bác sĩ đến khâu vết thương lại cho mẹ đã, còn chuyện báo án thì nhất định phải báo.” Mặc kệ bà Đoàn hết lời ngăn cản, Tư Kỳ vẫn khăng khăng với ý kiến của mình. May mà vết thương của bà không nặng lắm, ông lang trung già nhanh chóng xử lý vết thương rồi viết đơn thuốc đưa cho Tư Kỳ.

Cho mẹ uống thuốc xong, Tư Kỳ chuẩn bị đi báo cảnh sát. Vừa định đứng lên thì một bàn tay đột nhiên níu nàng lại. Mẹ nàng hốt hoảng nhìn nàng với ánh mắt khẩn cầu, nói: “Tư Kỳ, hãy nghe lời mẹ, có một số người… chúng ta không động chạm tới được đâu.”

Vừa nghe thấy bốn chữ “không động chạm được”, một ngọn lửa vô hình đột nhiên bùng lên trong lòng Tư Kỳ. Nàng tức giận nói: “Rốt cuộc trên đời này có bao nhiêu kẻ mà chúng ta không được phép động chạm tới? Lẽ nào cả đời này chúng ta cứ phải sống như những người câm sao? Mẹ, giờ chúng ta là kẻ bị hại đó!”

“Nhưng chúng ta chỉ là dân đen, trời định đoạt cho chúng ta không có người che chở… Huống hồ, vì chuyện này mà bác con đã phải bỏ mạng rồi, mẹ không muốn con lại xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, họ nói chỉ cần chúng ta giữ bí mật thì sẽ không gây khó dễ cho chúng ta.”

“Mẹ lại còn coi những lời hăm dọa của bọn côn đồ không coi vương pháp ra gì là thật sao?” Tư Kỳ không đoái hoài đến lời hứa của bọn thổ phỉ nhưng mẹ nàng lại tin chắc như đinh đóng cột. “Thật mà. Họ sẽ không đến nhà mình nữa đâu, vì họ đã lấy được vật mà họ cần tìm rồi. Chỉ cần chúng ta kín miệng, chắc chắn họ sẽ không bao giờ tới đây nữa.”

“Vật gì ạ? Không phải chúng đến cướp của sao?”

“Vật họ cần chính là chiếc bình hoa mà bác con để lại cho Kỳ Phàn. Dưới đế thạch cao của chiếc bình đó là một tờ hiệp ước liên mình.”

Tư Kỳ kinh ngạc, không thể tưởng tượng được nguyên nhân khiến mẹ nàng khiếp đảm nhường ấy lại chỉ là một tờ khế ước.

Thì ra, trước khi gặp phải chuyện không may, bác nàng đã tiết lộ cho mẹ nàng một bí mật liên quan đến sự sống chết. Năm đó, không phải ông ấy ra ngoài buôn bán mà là thay tên đổi họ đi theo ngài Tôn Trung Sơn, bôn ba khắp nơi. Vì không có binh quyền nên cuối cùng, bọn quân phiệt được Tôn Trung Sơn bồi dưỡng đã lần lượt phản bội ông, hết lần này đến lần khác tìm cách hất ông xuống đài. Đối diện với hoàn cảnh vừa không có binh lính vừa không có quyền lực trong tay, Tôn Trung Sơn đã mở trường quân sự Hoàng Phố, đồng thời bắt đầu du thuyết liên minh với những thương nhân có chút địa vị trong xã hội và nhóm quân phiệt mới nhú đầu. Tiếc thay, cùng năm đó, Quảng Đông bỗng xảy ra binh biến. Trước khi bỏ chạy tháo thân, Tôn Trung Sơn sợ mình xảy ra bất trắc nên đã bí mật giao lại tờ hiệp ước liên minh kia cho bác của Tư Kỳ. Nhưng bác nàng trốn về Vũ Hán chẳng được bao lâu thì bị chính phủ nghi nhầm thành loạn đảng tạo phản, thế là họ lôi ông ấy đi chém đầu một cách oan ức. Sau đó, Tôn Trung Sơn cũng tạ thế, vậy là chẳng ai hay biết về tung tích của tờ hiệp ước liên minh kia nữa. Mẹ nàng cứ ngỡ gia đình mình sẽ thoát khỏi kiếp nạn này, nào ngờ vẫn bị họ tìm đến tận cửa. Nhưng có thật giao tờ hiệp ước kia ra là có thể đổi lấy bình yên không? Tư Kỳ chỉ sợ về sau gia đình nàng còn gặp phải những tai ương khủng khiếp hơn.

“Ông chủ, mẹ tôi bị bệnh, nhà lại chẳng có ai chăm sóc nên tôi muốn xin nghỉ vài ngày… Tôi tình nguyện bị trừ tiền công những ngày không đi làm.” Xế chiều, Tư Kỳ cố gắng về tiệm may để xin ông chủ cho nghỉ phép, nàng nói hơi nhỏ nên bị tiếng gảy bàn tính lách cách của ông chủ che lấp mất. Ông chủ Lý ngẩng đầu lên, hỏi nàng với vẻ rất quan tâm: “Cô nói gì thế! Mẹ bị ốm, là con cái sao có thể không ở bên phụng dưỡng? Cô cứ yên tâm về chăm sóc cho mẹ, tôi cho cô nghỉ ba hôm.”

“Cảm ơn ông chủ!Cảm ơn ông chủ! Chỉ cần bệnh tình của mẹ khá lên, tôi sẽ lập tức trở lại tiệm.” Tư Kỳ vội vàng cúi gập người cảm ơn. May mà ông chủ Lý là người thấu tình đạt lý, cuối cùng nàng cũng xin nghỉ được ba hôm.

Ra khỏi tiệm may, Tư Kỳ ngẫm nghĩ không biết có nên đi tìm Tiết Vân Tần không. Mãi đến khi đâm sầm vào một người, nàng mới thảng thốt nhận ra, đây không phải là đường về nhà mà là đường đến nhà hắn. Và người vừa đâm vào nàng, khiến nàng đau điếng tình cờ lại chính là Tiết Vân Tần.

“Làm gì mà như người mất hồn thế? Có tâm sự à?” Hắn cúi người, áp mặt vào sát má nàng, phát hiện nàng có ý tránh mình, hắn bất giác mỉm cười, nói: “Chết rồi! Tôn đại thánh biến mắt em thành núi Ngũ Chi(*) mất rồi.” Dứt lời, hắn lấy ngón út nhẹ nhàng lau vệt nước mắt ở khóe mắt nàng, phá vỡ lớp vỏ kiên cường mà nàng đang ngụy trang. Nàng chạy ào tới ôm chặt lấy hắn.

(*): Núi Ngũ Chi chính là năm ngón trong lòng bàn tay Phật Tổ, nơi giam giữ Tôn Ngộ Không suốt 500 năm.

“Mẹ em ốm rồi. Nhà em…” Nàng không dám nói tiếp. Tuy nàng rất muốn nói rõ với hắn nhưng lại không thể. Cảm giác sợ hãi và bất lực quấn lấy nàng, khiến nàng không được thanh thản, chính vì vậy, nàng mới cần một bờ vai có thể cho mình dựa dẫm.

Có lẽ Tiết Vân Tần cũng hiểu thứ nàng cần bây giờ chẳng qua chỉ là có một người bầu bạn bên mình, bởi vậy hắn không nói gì, chỉ siết chặt nàng vào lòng. Mãi hồi lâu, cả hai mới buông nhau ra, hắn nói: “Em đừng buồn, còn khóc nữa là sẽ biến thành con vịt xấu xí đấy. Bây giờ cũng không còn sớm, để anh đưa em về.” Hắn cứ thế vỗ về nhè nhẹ vào lưng nàng, khiến hàng nước mắt đang trào ra như thác lũ ngoan ngoãn rút lui. Càng ngày nàng càng nghe lời hắn, tin tưởng hắn, bởi nàng có niềm tin sắt đá rằng chỉ cần có hắn ở bên thì mọi điều rủi ro đều sẽ qua đi. Nàng biết thói quen ấy không tốt nhưng nàng vui vì được sống chung với nó.

Đi qua một sạp bán hoa quả, Tiết Vân Tần chọn mấy loại quả tươi ngon rồi lại đến hiệu thuốc bốc mấy thang thuốc bổ và một túi ô mai. Đến thăm bệnh nhân mà chẳng mang gì thì có vẻ hơi ngại. Tư Kỳ cảm ơn ý tốt của hắn nhưng bất luận thế nào cũng không chịu để hắn phải tốn tiền, giằng co mãi cuối cùng vẫn không thắng nổi. Có điều, vấn đề khiến nàng khó xử nhất là không biết phải giới thiệu hắn với mẹ như thế nào. Bạn ư? Chỉ sợ lời nói dối này chẳng giấu được ai. Mặc dù rất sợ mẹ phản đối nhưng nàng vẫn hi vọng bà gặp hắn.

Chắc mẹ nàng cũng nhận ra mối quan hệ của hai người, dù nàng nói dối hắn là người bạn nàng quen trong tiệm may, nghe nói mẹ nàng bị ốm nên đến đây thăm hỏi. Trong khi đó, lời ăn tiếng nói, cử chỉ, hành vi của Tiết Vân Tần rất chừng mực, lễ phép lại vô cùng đứng đắn và nho nhã, không những vậy còn ân cần vừa tươi cười vừa chọn một túi ô mai đưa cho mẹ nàng ăn cho nhuận họng sau khi uống thuốc. Người có cách hành xử lễ độ và hiểu biết như vậy sao có thể xuất thân từ gia đình nông dân bình thường? Tuy trong lòng bà Đoàn biết rõ nhưng vẫn không hề hỏi han gì đến thân thế của Tiết Vân Tần, chỉ luôn miệng cảm ơn. Đợi tới lúc Tư Kỳ vào bếp sắc thuốc bắc, bà mới trút bỏ thái độ lịch sự giả tạo và thẳng thừng nói: “Không phải tôi nói xấu con gái, nhưng Tư Kỳ chẳng được học hành gì, giao tiếp xã hội lại kém, không thể học cao biết rộng như cậu Tần đây. Nếu tôi có hơi nặng lời thì mong cậu bỏ quá cho.”

“Bác cứ gọi cháu là Vân Tần cho tiện. Có gì bác cứ nói ạ, cháu xin lắng nghe.” Tiết Vân Tần cung kính ngồi nghe với vẻ rất chăm chú.

Bà Đoàn không kiêng dè gì nữa, nói luôn: “Cậu thấy rõ gia cảnh nhà tôi đấy, mẹ góa con côi ở trong túp lều lụp xụp bé bằng cái lỗ mũi, hễ bão nổi tuyết rơi là sợ nhà sập. Nếu tôi đoản mệnh, chẳng may sớm về với tiên tổ thì e rằng ngay cả miếng ván mỏng cũng chưa chắc có tiền mà mua. Ngày nào đó Tư Kỳ lấy chồng, chắc tôi chẳng cho nó được chút của hồi môn nào. Nhưng dẫu vậy, tôi cũng quyết không bao giờ tham thú hưởng lạc, bắt chước người ta cố sống cố chết nhét con gái mình vào nhà giàu làm thê làm thiếp! Chỉ cần có người nào tử tế, thật thà và tốt với nó thì dù cuộc sống không được dư dả, tôi cũng chẳng chê trách gì. Cậu Tần đây dáng vẻ hơn người, đương nhiên có rất nhiều mối lương duyên tốt đẹp cho cậu tha hồ lựa chọn. Còn phận dân đen bần hàn như chúng tôi tuyệt đối không dám trèo cao.”

Bà đã nói rõ ràng như vậy, sao Tiết Vân Tần có thể không hiểu. Hắn yên lặng hồi lâu, cuối cùng mới hỏi một câu không hề liên quan: “Cháu biết hỏi thế này thì hơi mạo muội, nhưng cháu rất muốn biết vì sao bác trai mất đã lâu mà bác không cải giá, cứ thế vò võ thờ một người đàn ông suốt hơn chục năm?”

Hỏi chuyện này đúng là không biết trên biết dưới, hơn nữa lại chẳng liên quan gì đến chuyện hai người đang nói, nhưng bà Đoàn vẫn điềm nhiên trả lời: “Vì người đàn ông ấy là chồng tôi.”

Câu trả lời chỉ đơn giản là thế, vậy mà trong khoảnh khắc lại khiến Tiết Vân Tần vô cùng kính trọng người đàn bà thôn quê mộc mạc đang ngồi trước mặt. Tấm lòng kiên trinh, chung thủy của bà đủ để khiến bao nhiêu người đàn bà bạc tình bạc nghĩa phải hổ thẹn. Nếu thế gian có thêm vài người mẹ như vậy thì có lẽ sẽ tránh được nhiều bi kịch. Hắn bất giác thở dài, nói: “Một người mẹ giống như bác thì chẳng người nào nỡ làm tổn thương, huống chi là cháu.”

Bất luận bà Đoàn nghĩ gì khi thốt ra những lời này thì người đứng ở ngoài vô tình nghe được đoạn hội thoại ít nhiều vẫn cảm thấy tủi thân. Hồi nhỏ, Đoàn Tư Kỳ luôn cho rằng chỉ cần túm chặt miệng túi lại là có thể nhốt được làn gió mai thanh khiết nhất trên ngọn núi, nhưng chiếc túi vốn căng tròn cứ dần dần xẹp xuống rồi cuối cùng hoàn toàn bẹp rúm. Lúc ấy, nàng buồn đến nỗi òa khóc nức nở, cứ ngỡ ai đó đã lấy trộm mất gió của mình. Cha nàng thấy vậy, mỉm cười, nhẹ nhàng bảo: “Ngay cả làn không khí yên ả nhất mà cũng có ngày biến mất, nữa là luồng gió nay đây mai đó của con, làm sao gió chịu cam tâm khuất phục nằm trong cái túi bé tẹo ấy được? Tư Kỳ gió là vật thể tự do nhất trên đời, có khi nó dừng lại bên con, có khi nó cho phép con chạm tay vào nó, nhưng nó không bao giờ bận tâm đến con, vì gió vô cùng cao ngạo và vô tình.” Khi ấy, nàng hãy còn nhỏ, chưa hiểu những lời thâm thúy của cha, nhưng bây giờ nàng đã bắt đầu hiểu, thì ra Tiết Vân Tần chính là cơn gió không bao giờ chịu nằm yên trong chiếc túi chật hẹp là nàng…

“Sao em không nói gì thế? Hay đừng tiễn anh nữa, mau về nhà chăm mẹ đi!” Tư Kỳ tiễn hắn một đoạn, nhưng suốt dọc đường chẳng ai chịu nói với ai câu nào. Tiết Vân Tần cũng đoán được nguyên do nhưng hắn vờ như không biết. Thấy nàng cứ thẫn thờ đi theo mình hai con phố, hắn không nhịn được, trêu: “Á à… hay em sợ anh bị con mèo hoang nào quắp đi mất nên định đưa anh về tận nhà, sẵn tiện làm ấm chăn ấm chiếu cho anh luôn?”

Tư Kỳ ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn, đồng thời thầm khắc sâu khuôn mặt hắn vào tận trái tim mình, ép mình phải ghi nhớ. Nếu có ngày tất cả chợt hóa thành kí ức thì nàng tuyệt đối không cho phép mình một sớm thức dậy, đột nhiên thấy gương mặt hắn trở nên nhạt nhòa.

“Vân Tần…”

Đây là lần đầu tiên nàng gọi hẳn tên hắn. Tiết Vân Tần sinh nghi, vừa định mở miệng thì thấy nàng nắm lấy tay mình, áp chặt bàn tay hắn vào bàn tay nàng. Sau đó, nàng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay trỏ viết đi viết lại một chữ vào lòng bàn tay hắn. Chữ “Kỳ”.

“Vân Tần, nếu ngày nào đó, người đi bên cạnh anh không phải là em thì anh có thể mãi mãi nhớ rằng, từng có một người viết mười chữ “Kỳ” lên lòng bàn tay anh không?” Tên nàng là Tư Kỳ, “tư” nghĩa là nhung nhớ, nàng muốn hắn mãi mãi “nhớ Kỳ”. Người nhớ chữ “Kỳ” cũng tức là nhớ đến người mang tên “Tư Kỳ”. Cách chơi chữ này là lời thỉnh cầu thể hiện sự tiêu cực và bất lực của nàng. Nàng biến thành kẻ yếu đuối từ khi nào vậy?

“Được không anh?” Nàng vẫn đang chờ đợi câu trả lời, những gì nàng muốn thực sự đâu có nhiều.

Đáng tiếc, lần này Tiết Vân Tần lại không đủ quyết đoán. Hắn hoàn toàn không dám thẳng thắn kết thúc câu chuyện, nên chọn cách tránh né trả lời. Ngoài việc thương xót ôm chặt người con gái đang run rẩy trước cơn gió lạnh mùa thu vào lòng, hắn không biết nên làm gì khác. Chỉ mười mấy tiếng nữa, mặt trời sẽ mọc và một ngày mới lại bắt đầu như bao ngày khác. Thứ hắn có chỉ là thời khắc hiện tại mà thôi. Đừng bao giờ nói “im lặng bắt nguồn từ sự bất lực”, giờ đây, đối với hắn, im lặng chính là sự nhu nhược không đáng cảm thông nhất. Cảm thấy người mình ôm trong tay đang bất an, lo lắng vì chờ đợi một lời hứa, hắn chỉ biết để mặc lý trí mạnh mẽ chiếm cứ và chỉ đạo mình. Rồi hắn buông tay.

Cuối cùng, Tư Kỳ không nhận được lời khẳng định mà nàng mong muốn, nhưng nàng cũng không vì thế mà buồn bã. Cảm giác không bao giờ đánh lừa con người, dù không có sự hỗ trợ của lời nói nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được vô cùng chân thực rằng, trong lòng Tiết Vân Tần đã đồng ý, vậy thì cần gì phải nói thêm lời nào.

Nàng lặng lẽ nhìn theo Tiết Vân Tần đến khi hắn đi khuất rồi mới quay về nhà. Vừa đẩy cửa vào, nàng đã nhìn thấy trên mặt đất lùm lùm một cái túi bọc bằng giấy dầu. Ngỡ Tiết Vân Tần đánh rơi, nàng liền mở ra, phát hiện bên trong toàn là ngân lượng, ngoài ra còn có một hạt sen trắng nằm lẫn trong đó, rõ ràng chủ nhân của nó đã cố ý để lại. Đó là lời gợi ý, vì có người nhìn thấy nó sẽ hiểu.

Nàng còn nhớ, vào một đêm của thời thơ ấu, nàng và anh họ lén trốn ra bờ sông hái trộm đài sen. Mùi hương thanh nhẹ của hoa sen chẳng khác gì mùi thạch quế hoa thơm ngọt, mềm dẻo, vô cùng hấp dẫn lũ trẻ con tham ăn và không hiểu phép tắc. Tư Kỳ thoải mái nằm gối đầu lên chân anh họ, vừa nhìn trời vừa bóc hạt sen. Chẳng bao lâu sau, cô bé Tư Kỳ đã bóc xong hạt sen và đút vào tận miệng anh họ. “Anh, nếu sau này anh vẫn dẫn em đi chơi thì em sẽ bóc hạt sen cho anh ăn.” Anh họ nàng ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý: “Được, hứa thế nhé!” Nói xong, anh họ giơ tay ra móc ngoéo vào ngón tay út dấp dính nhựa sen của nàng. Một bắp sen đổi lấy một lời hẹn ước. Vào một đêm năm anh họ mười bảy còn nàng mười bốn, họ đã hứa với nhau như thế. Đây là bí mật của riêng nàng và anh họ. Lẽ nào… anh họ nàng về rồi sao?

Nàng kinh ngạc, vứt túi bạc xuống rồi lao ra ngoài ngõ, nhưng giữa biển người mênh mang, nào thấy bóng anh họ? Chẳng lẽ là anh thật sao? Anh của nàng đã trở về thật sao?

Tiết Vân Tần từ từ bước chậm lại, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía sau. Hắn biết từ lúc chia tay Tư Kỳ, sau lưng luôn có người theo dõi không rời nửa bước. Chỉ có điều, hắn không biết rốt cuộc ai là mèo và ai mới là con chuột đang bị rình bắt. Tiết Vân Tần nhếch mép, quay phắt người, chui vào một con hẻm, dụ kẻ đó nhanh chân đuổi theo, sau đó, hắn từ phía sau thần tốc chĩa thẳng súng vào gáy kẻ bám đuôi kia.

“Lẵng nhẵng bám theo tôi vất vả quá nhỉ? Nghỉ chân một lát cho đỡ mỏi nhé!” Tiết Vân Tần cười khan, rất hào hiệp chủ động “chào hỏi” trước.

Đối mặt với “sự chăm sóc” bằng súng lục của hắn, kẻ đó vẫn thản nhiên như không, hai tay buông thõng. “Còn sự lựa chọn nào khác sao?” Đúng là y không còn sự lựa chọn nào khác. Người đó gỡ kính đen xuống, nở nụ cười quái dị, nói: “Có điều, tôi nghĩ cặp kính này, anh đeo sẽ phù hợp hơn đấy.” Nói rồi, y ướm cặp kình đen lên mặt Tiết Vân Tần, hai chòm ria mép cũng hòa vào tiếng cười phóng túng đang ngày càng trở nên ngạo nghễ.

Cử chỉ ấy khiến Tiết Vân Tần khó chịu. Nghi hoặc trong giây lát, đột nhiên hắn giật phắt chòm râu đang dương oai diễu võ trên mép kẻ đó xuống. Quả nhiên là y.

Đoàn Kỳ Phàn thấy mình bị bại lộ, liền sờ tay vào đầu họng súng đang chĩa vào gáy mình, y biết Tiết Vân Tần sẽ không xuống tay tàn độc. “Mãi mới có dịp từ Tứ Xuyên về thăm quê, lẽ nào Thiên Thiềm anh lại không chịu bày tiệc rượu chào đón tôi sao?” Trước khi đi Tứ Xuyên, y chỉ là một gã lỗ mãng chạy tháo thân nơi chân trời góc bể. Trong một loạt mối quan hệ xã hội giả tạo giữa lừa và bị lừa, lợi dụng và bị lợi dụng, y dần dần học được những mánh khóe của thói đời để trở nên giảo hoạt như bây giờ. Vì y muốn sinh tồn! Có điều, có được ngày hôm nay, y không thể không cảm ơn con người có tên là Thiên Thiềm đang đứng ngay sau lưng mình. Dưới sự xúi bẩy của hắn, y đã làm mọi chuyện mà trước đây chưa từng nghĩ là mình dám làm. Thư hỏi Đoàn Kỳ Phàn y làm sao mà không “ôm lòng cảm kích” cho được?

Thành tại thầy, bại tại thầy, học trò có tiến bộ đến đâu thì cũng không vượt qua được chiêu cuối cùng của thầy. Người Trung Quốc có thói quen, bất luận theo ngành nghề nào thì thầy luôn giấu một chiêu, không bao giờ truyền thụ hết cho học trò. Bởi vậy, Tiết Vân Tần vẫn khoan dung với Đoàn Kỳ Phàn. Hắn hăm hở khiêu khích: “Cậu đã đến Vũ Hán trước một ngày, nhưng chớ quên cậu vẫn là tội phạm bị truy nã đang bỏ trốn đấy, đừng để hàng chưa đưa tới nơi mà người đã chui vào trong ngục.”

“Phường giá áo túi cơm ấy có bản lĩnh đó sao? Hơn nữa, tôi đã đến đây đưa hàng thì với thế lực của mình, lẽ nào anh không bảo vệ nổi tôi?” Đoàn Kỳ Phàn hừ lạnh một tiếng, thái độ ngạo mạn đến cực điểm.

“Bây giờ, cậu học được cách bói toán rồi cơ đấy!” Thu lại súng, Tiết Vân Tần trả chòm râu giả cho chủ nhân của nó. “Người đã đến đây rồi thì trước hết hãy xử lý vụ hàng họ cho xong cái đã. Tôi không để cậu thiệt thòi đâu.”

Đoàn Kỳ Phàn không nói không rằng, gắn lại râu như cũ rồi trả lời: “Hàng đã về cảng. Có điều, số lượng lần này cần phải giữ kín, tôi không dùng tàu chở hàng lần trước. Trước khi ra đây, tôi đã để lại tâm phúc canh gác, bọn nó không để xảy ra sai sót gì đâu.”

“Đã lâu không gặp, cậu làm tôi ngạc nhiên đấy.” Chẳng rõ Tiết Vân Tần đang khen hay đang châm biếm y, nhưng có hề gì, Đoàn Kỳ Phàn chấp nhận hết. Chỉ có điều, nghĩ đến những cử chỉ thân mật giữa Tiết Vân Tần và em họ mình, Đoàn Kỳ Phàn liền cản hắn lại khi hắn định bỏ đi. Y nói: “Người ngay không làm chuyện mờ ám. Chuyện giữa đàn ông với nhau, tôi hi vọng không dính líu gì đến người nhà.”

Tiết Vân Tần cười khẩy, hắn biết chắc y sẽ nói vậy. “Chuyện giữa tôi và em họ cậu, cậu không cần bận tâm. Đừng hỏi những điều không nên hỏi, cũng đừng làm những việc không nên làm.”

“Tôi nói trước rồi đấy. Đây là chuyện giữa đàn ông với nhau. Đoàn Kỳ Phàn vẫn cố chấp nhắc lại.

Người thân chính là gót chân Achille của Đoàn Kỳ Phàn. Những ngày sống cùng gia đình A Cổ, y càng trân trọng ý nghĩa mà hai từ ấy hàm chứa. Nhưng nếu y nhất thiết dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với Thiên Thiềm thì Thiên Thiềm chỉ còn cách trả đũa y bằng thái độ cứng rắn hơn. “Có lời này tôi buộc phải nhắc lại cho cậu nhớ, nếu cậu muốn bà thím và cô em họ được sống những ngày yên ổn thì tốt nhất hãy câm miệng lại! Nếu tài giỏi thì sau này cậu cứ tự mò về Vũ Hán mà chăm sóc họ. Được thế, tôi cũng rảnh nợ!” Không đếm xỉa đến thái độ của Đoàn Kỳ Phàn, Tiết Vân Tần dứt lời liền quay người bỏ đi.

Đoàn Kỳ Phàn bị dập tắp nhuệ khí, đành hậm hực nuốt cơn giận xuống bụng.

Nhưng sớm muộn cũng có một ngày địa bàn này sẽ trở thành thiên hạ của y. Đến lúc đó, không kẻ nào dám ra lệnh cho y nữa. Y sẽ sở hữu vương quốc của riêng mình, giống Mạnh lão gia vậy.