Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 96: Một chút rung cảm




Tại một quán coffee sang trọng, Trình Gia Hân ngồi đối diện Lâm Khả My, nhìn vẻ mặt buồn bực của Khả My, Trình Gia Hân thở dài an ủi "Thôi, đừng có buồn nữa, chuyện đâu còn có đó mà."

"Cậu thì biết cái gì" Lâm Khả My khó chịu gằn giọng, Trình Gia Hân nhúng vai vô tội "Cậu không nói cho tôi thì sao tôi biết rõ được."

Gia Hân chỉ biết tâm tình Khả My dào gần đấy không tốt vì có vấn đề với Trần Nghĩa, Khả My chỉ nói hai người có xích mích. Không nói rõ cho Trình Gia Hân biết là xích mích chuyện gì nga, cơ mà hẹn Khả My ra đây là có chuyện khác "Hôm nay tôi gặp Phương Hoa đấy, cậu ta đến Trịnh thị tìm Trịnh Thành Dương đấy."

Trình Gia Hân nói với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, trong khi Lâm Khả My lại thờ ơ không có chút biến sắc, giống như đã biết trước.

Trình Gia Hân lần nữa ngạc nhiên, mắt mở to "Cậu không ngạc nhiên sao? Phương Hoa đến tìm Trịnh tổng đó, cơ mà cậu có biết quan hệ của Trịnh tổng và cậu ta không?"

Hẹn Lâm Khả My ra đây chính là vì Trình Gia Hân tò mò muốn biết quan hệ hai người họ nga, Lâm Khả My từng sống ở Trịnh gia còn vô cùng thân thiết với Trịnh tổng có thể biết ít nhiều.

Lâm Khả My thờ ơ chớp mắt "Chuyện của họ, cậu muốn biết thì đi mà hỏi họ."

"Hừm" Trình Gia Hân vuốt mái tóc mượt mà "Cậu thân thiết với Trịnh tổng mà..."

"Vị trí thư ký của cậu, tôi năn nỉ mãi mới được" Lâm Khả My lắc lắc đầu đang vì chuyện gia đình mà nặng trĩu "Cậu đừng có nghĩ đến những chuyện khác nếu không muốn mất bát cơm ngon, đừng có nói là cậu để ý anh Dương đấy."

"Thì đàn ông thành đạt, soái như thế, phong tình như thế còn độc thân" Trình Gia Hân nháy mắt đẹp "Tôi có quyền theo đuổi chứ."

"Thôi cho tôi xin đi" Lâm Khả My bày ra vẻ mặt chán nản "Đừng có trèo cao, tôi đủ chuyện để đau đầu rồi."

Trình Gia Hân chu môi, tỏ vẻ tiếc nuối.

Lâm Khả My và Trình Gia Hân lúc trước không hợp nhau, nhưng sau đây không rõ vì sao Trình Gia Hân và Lâm Khả My lại trở thành bạn thân với nhau. Có thể là vì Trình Gia Hân vô cùng hợp tác Trần Nghĩa và Lâm Khả My, sau khi Trình Gia Hân tốt nghiệp đi tìm công việc làm ở các công ty. Vừa hay Trịnh thị có tuyển nhân viên cho vị trí thư ký riêng của Trịnh tổng, điều kiện cần Trình Gia Hân đều có đủ.

Chỉ là số lượng người cạnh tranh rất nhiều, Khả My khi ấy còn ở Trịnh gia, cô năn nỉ anh Dương cho bạn mình vào vị trí ấy cô còn cam đoan vì Trình Gia Hân rất giỏi. Bởi vì Trình Gia Hân cũng rất tài năng, cho nên Trịnh Thành Dương không ngần ngại tuyển thẳng Gia Hân. Cho nên có thể nói vị trí thư ký này của Gia Hân là đi đường cửa sau để có được, khi nhận được công việc tốt Trình Gia Hân không ngừng phát huy làm việc mới có thể giữ vững đến ngày hôm nay, chỉ là cô lại để ý đến tổng giám đốc của mình, một người đàn ông thành đạt, điển trai, soái như Phan An như thế lại còn độc thân. Có gì mà phải ngần ngại cơ chứ, ấy vậy mà hôm nay Phương Hoa lại đến, còn đặt biệt được Trịnh Thành Dương bảo lên phòng. Sau đó hai người còn cùng nhau rời khỏi, Gia Hân mới tò mò quan hệ của họ nga.

"Anh ấy còn độc thân mà" Trình Gia Hân bĩu môi, với công việc của một thư ký riêng ở Trịnh thị, Trình Gia Hân là người được tiếp xúc với Trịnh Thành Dương nhiều nhất.

Cô tài năng có đủ, nhan sắc có dư, không thua kém bất kì cô gái nào bên cạnh anh thì có gì không xứng đáng. Ở Trịnh thị không có người xứng đáng hơn Trình Gia Hân nga, còn nghĩ cả hai làm việc cùng nhau lâu dần sẽ phát sinh tình cảm, ấy vậy mà cả năm làm việc chung phía Trịnh Thành Dương vẫn không có một động tĩnh. Một người đàn ông hoàn hảo như thế cứ mãi độc thân như thế sao?

"Anh Dương không phải đối tượng dành cho cậu" Lâm Khả My ngán ngẫm xoa đầu "Gọi tôi ra chỉ vì vậy thôi sao? Thôi tha cho tôi đi."

Lâm Khả My đủ chuyện để đau đầu lắm, Trần Nghĩa cả tháng nay hoàn toàn không trở về nhà, anh ở tại Trần thị cả ngày lẫn đêm. Mỗi lần Khả My đến tìm anh chỉ bảo, nếu cô vẫn cứ đinh ninh chán ghét Phương Hoa, không biết nhận ra điểm sai của mình thì anh sẽ không tha thứ.

"Cậu và Trần Nghĩa cãi nhau vì cái gì thế? Giận nhau lâu như thế sao?" Trình Gia Hân không lấy được thông tin, quan tâm cô bạn trước mặt sắc mặt vô cùng tệ kia.

"Không gì đâu" Lâm Khả My thở dài.

Anh bảo cô không được chán ghét Phương Hoa vô sự như thế, Lâm Khả My khó mà làm được. Bảo cô biết nhận ra cái sai mới tha thứ, cô đã hoàn toàn hối lỗi anh lại chẳng tin tưởng.

Muốn Lâm Khả My làm gì để chứng minh bản thân thật sự hối lỗi chứ?

Cô biết anh ám chỉ cô phải thật sự hối hận, đến nhận sai với Phương Hoa... Nhưng điều đó chạm vào tự tôn của Khả My, tự tôn cuối cùng của cô không cho phép. Thành ra, Khả My và Trần Nghĩa biến thành chiến tranh lạnh cũng gần hai tháng rồi, anh ở mãi Trần thị không thèm về nhà, Khả My thì ở mãi trong nhà chẳng đi đâu.

Trịnh gia...

"Cục thịt mỡ đi học về rồi" Chị Trịnh mừng rỡ chạy đến ngồi xuống chỗ bé con, Hiểu Minh hai tay chóng nạnh, gương mặt vểnh lên, hai chiếc má phồng ra "Ơ kìa... Làm sao mà cục mỡ của dì xinh đẹp lại dỗi đấy."

"Không vui" Hiểu Minh bậm môi "Đi học không vui."

"Sao mà không vui được cơ chứ?" Trịnh Thành Tâm hai tay ôm mặt nhỏ nắn nắn hai gò má, chiếc môi nhỏ bậm bậm hầm hực, mắt to nhìn dì xinh đẹp trở nên mếu mếu "Không vui bằng ở nhà cùng dì... Ư..."

"Uầy uầy" Chị Trịnh bồng cục thịt mỡ lên, mấy tháng nay dính liền với bé con, hôm nay con bé đi học cả ngày chị cũng rất nhớ con bé nga, ở nhà không có bé con chán chết đi được "Ngoan ngoan, lên phòng tắm rữa rồi chơi cùng dì xinh đẹp nào."

Phương Hoa nhìn màn dì cháu thắm thiết mặn nồng kia môi tự động vểnh lên, bước chân nâng lên muốn đi lên phòng. Đột nhiên bàn tay bị một lực nắm lại, Phương Hoa xoay đầu nhìn Thành Dương ngạc nhiên "Anh có chuyện gì?"

Thành Dương nhẹ giọng, giọng nói nhẹ hững tựa lông mao thản nhiên "Hẹn em buổi tối."

Dứt lời anh buông ra tay Phương Hoa, sau đó cất bước chân lướt qua cô đi lên lầu.

Bằng một cách nào đó, thái độ và hành động của anh dạo gần đây nó khiến cô sa đoạ vào hai chữ rung động nhưng đã chắc chắn rằng hai người họ là không thể, anh đã nghiêm cấm vậy mà anh lại liên tục tấn công tâm lý cô như thế. Lúc trước anh chỉ lạnh nhạt bảo sang phòng anh, hai người sinh hoạt chỉ có phát tiết và phát tiết.

Bây giờ anh dùng ngữ điệu hoàn toàn khác, lại còn nói phản ứng hai người vô cùng nồng nhiệt, xong chuyện còn ôm ấp nhau ngủ đến tận buổi sáng. Phương Hoa cắn chặt cánh môi dưới, mi mắt cụp xuống âm trầm, đàm áp lại nhịp tim đang đập loạn, thật sự... Có vẻ như cô sắp không xong rồi.