Vì chiếc váy ngắn bất tiện, Phương Hoa không dám bước xuống phòng ăn, cô trú ngự trên phòng.
Chị Trịnh bảo cô cứ mặc nó, nhưng nó thật sự bất tiện nga, còn bảo với Hiểu Minh không cho mama thay bộ váy này ra. Phương Hoa chỉ có thể giơ tay chịu trói, dỗ cho Hiểu Minh ngủ say liền đi đến tủ quần áo.
Cầm lấy một bộ quần áo ngủ thường nhật, nghe thấy âm thanh mở cửa.
Thời gian vẫn còn rất sớm, Hiểu Minh chỉ vừa ngủ, cho nên người vào có thể là chị Trịnh nga. Phương Hoa bày ra vẻ mặt bất lực, tay nhét quần áo vào tủ đồ nhanh đóng lại xoay mặt nhìn ra lối đi vào than thở "Chị lại muốn..."
Đang nói Phương Hoa cứng họng, vì người đến không phải lại chị Tâm, nhìn lại bản thân đang ăn mặt hớ hên lập tức cười ngượng.
"Anh Dương... Em tưởng là chị Tâm."
Tay mở ra tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ vừa rồi ôm trong lòng, dùng bộ đồ để che chắn lại được một số vị chí cần che chắn.
Trịnh Thành Dương nhìn sang Hiểu Minh đã ngủ, đi đến bên cạnh giường ấn vào điều khiển tắt đèn. Căn phòng trở nên tối đen, đột ngột tối đi, mắt chưa kịp thích ứng nên Phương Hoa chỉ nhìn thấy màu đen tối mịt.
Trịnh Thành Dương bước đến trước mặt cô, tay nắm lấy bộ quần áo trên tay Phương Hoa trả vào tủ đồ.
"Anh..." Phương Hoa ngượng gạo, mắt cố gắng mở to để có thể nhìn thấy "Hôm qua đã..."
Một tháng nay anh và cô đều cách ba ngày mới có một ngày, hôm qua đã có sinh hoạt rồi nha, theo thói quen thì hôm nay đáng lý ra không có sinh hoạt.
Một bức ảnh mà chị Trịnh bảo có uy lực đến thế sao cơ?
Trịnh Thành Dương nắm lấy tay cô kéo đi ra khỏi phòng, nắm tay cô kéo lên lầu trên đi vào phòng anh.
Cánh cửa vừa vặn khép lại đã ép Phương Hoa lên cánh cửa, môi gấp rút hôn lên lên môi mềm, bàn tay nhẹ nhàng ở hông cô nâng lên chạm vào phần ngực mềm mại. Bởi vì vải bông lông mềm khiến cho anh vô cùng thích thú, bàn tay vờn qua vờn lại ở trước ngực.
Phương Hoa bị hôn, bàn tay giữ lấy bàn tay to của Trịnh Thành Dương. Điều đó càng khiến anh hôn mãnh liệt hơn, hai người nước bọt trao đổi, hơi thở trở nên nóng rực.
Dừng lại nụ hôn, Phương Hoa thở dốc, tham lam hít thở không khí. Anh vội kéo cô đến sofa mềm, để cô ngồi lên mình, tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc mông tròn. Thân hình hút mắt bởi váy ôm sát, vải mềm mượt như thế càng khiến anh hứng thú, gương mặt Phương Hoa ửng ửng hồng.
Mi tâm Trịnh Thành Dương chau lại, cảm thấy thực khó chịu "Em và chị Tâm hôm nay lại bày cái trò gì?"
Phương Hoa mím môi không có trả lời, Trịnh Thành Dương mở khoá quần, để phân thân lộ ra, nâng mông Phương Hoa chậm chạp ngồi xuống để phân thân chui vào bên trong cô. Ăn mặc ngắn như thế mà lại còn không có nội y, ôi người phụ nữ độc ác.
Anh phải nghĩ cách gả cái bà chị kia đi nhanh nga, nếu không cứ để chị ta bày trò như thế này... Thật sự không ổn.
Phân thân đi vào Trịnh Thành Dương lập tức rít ra một hơi thật sâu sảng khoái, tay đặt ở hông cô, tay theo chiếc eo nhỏ lướt lên no đủ mềm mại sau đó chạy lên một phần bã vai mảnh khảnh nắm lấy vuốt ve.
Phương Hoa nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng như quả lựu chín, vì tư thế ngồi lên người anh này người di chuyển là cô.
Phương Hoa chậm chạp nâng mông, chập chạm sát nhập cùng phân thân to lớn ung dung ngẩn đầu của Thành Dương.
Mỗi một lần nhấc lên mông, hơi thở cô nóng rực, hai tay đặt ở vai anh làm điểm tựa. Mắt đăm đăm nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ hồng trước mặt, con ngươi gắt gao dán lên thân hình nóng bỏng trong chiếc váy bông mềm mê hoặc kia, Trịnh Thành Dương liếm môi khô khốc không có kiên trì.
"Nhanh một chút."
Chẳng mấy khi Trịnh Thành Dương đặt Phương Hoa vào tư thế này, bởi vì cô rất chậm. Bị cô chậm chạm châm ngồi, giọng anh nặng trĩu yêu cầu, Phương Hoa ưỡn người, cả người hướng tới hai tay ôm lấy Trịnh Thành Dương. Giấu đi gương mặt chính mình, nâng mông lên cố gắng di chuyển nhanh hơn.
Cơ thể nóng ran, âm thanh rên rỉ khắp phòng, mông mềm nâng lên hạ xuống nhanh chóng, Phương Hoa cắn môi mếu máo một âm. Bản thân cao trào nóng rực, mông mềm hạ xuống rồi ngừng hẳn, phân thân kia vẫn rất nóng bỏng phát trướng bên trong người Phương Hoa.
Phương Hoa tựa vào vai Trịnh Thành Dương hít thở, bàn tay to chạm vào lưng nhỏ vuốt vuốt, Phương Hoa mơ hồ nâng đầu nặng bước chân nhấc lên rời khỏi người anh. Kéo chiếc váy ngay ngắn lại, mặc cho anh đang còn chưa phát tiết có ý đồ chuồng nhanh chạy lẹ "Cái này... Là cá cược... Chị Tâm bảo nếu anh sang phòng em hôm nay thì em sẽ thua, cho nên..."
Cô nhanh chóng kéo ngay lại chiếc váy ngắn kia, bước chân lùi đi một bước "Nếu anh không muốn chị ấy gáng ghép chúng ta nữa, hôm nay anh đừng động vào em."
Phương Hoa nhanh chóng xoay người, muốn nhanh chóng chuồng đi, nhưng mới chạy được vài ba bước đã bị bắt lại.
Từ phía sau ôm lấy cô, phân thân còn phát trướng dí vào người Phương Hoa, cô mếu máo vội vàng vùng vẫy như cá mắc lưới "Anh cũng không muốn bị chị gáng ghép mà... Buông em..."
Ăn mặc như thế sau đó bảo anh đừng chạm, hmmm, hai người phụ nữ này đang thử thách nhẫn nại của anh sao? Thử thách kiên định của anh sao?
Hmm, anh không có kiên định!
Trịnh Thành Dương thở dài, bàn tay nâng váy lên trên eo cô, mông mềm lộ ra, từ phía sau đem phân thân đi vào bên trong Phương Hoa, mặc kệ những gì cô nói, anh chỉ muốn thượng người phụ nữ này cho thật sảng khoái.
"Cứ kệ chị ấy" Anh thở hắc ra, phân thân đi vào liền thoải mái di chuyển "Quan trọng ở em không có suy nghĩ đó là được."
"Ách..." Phương Hoa lắc vội đầu, cơ thể vì anh bắt đầu lung lay.
Trịnh Thành Dương sẽ không chú ý đến chị Tâm gáng ghép, anh cũng không biết chị đang nghĩ gì về anh. Chủ yếu Phương Hoa và anh không có tình cảm là đủ, giữa hai người, chỉ có thể xác tương xứng và hận thù tương đương kia thôi.