"Phương Hoa sao vậy?" Chị Trịnh ngây thơ, cù chỏ đẩy đẩy vào tay Phương Hoa "Ăn đi chứ."
"..." Phương Hoa cúi đầu, tay cầm chiếc thìa khẽ động, múc lên một thìa cơm.
Trịnh Thành Dương ở phía đối diện đã buông thìa, âm thanh anh đặt xuống chiếc thìa không lớn không nhỏ.
Tiếng vang lên đủ khiến Phương Hoa nuốt nước bọt, cô cặm cụi cúi đầu dùng bữa. Trịnh Thành Dương đứng dậy, bàn tay bỏ xuống cốc nước, ánh mắt lạnh lẽo dáng vào Phương Hoa sau đó mới nhìn sang chị Trịnh, khéo léo nhắc nhở "Từ bỏ suy nghĩ trong đầu chị đi."
"Suy nghĩ cái gì nga" Trịnh Thành Tâm bĩu môi, thảnh nhiên kèm theo một cái nhúng vai.
Trịnh Thành Dương nâng mắt, xoay người rời đi lên lầu.
Khi anh rời đi, Phương Hoa thở phào ra một hơi, chị Trịnh liền ghé đến gần bên tai cô thì thầm "Chị nói nhé, Thành Dương chưa từng chia sẻ giường ngủ cùng ai đâu đấy."
Phương Hoa nâng mi mắt nhìn chị Trịnh, ngạc nhiên "Chị nói gì vậy, em nghe không hiểu."
"Chính là..." Trịnh Thành Tâm thì thầm "Hai đứa sáng nay như thế còn gì, chị vào còn nhìn thấy một cảnh ôm ấp đấy nhé."
"..." Phương Hoa chớp chớp mắt, sáng nay chị có đi vào phòng rồi sao? Cô vội vàng lắc đầu "Chuyện đó..."
"Thôi thôi không cần giải thích" Chị Trịnh giơ ra năm ngón tay từ chối, cười gian manh "Hai đứa cứ như thế thì không sớm cũng muộn thôi nga."
Cảnh tượng ôm ấp kia âu yếm như thế mà, chỉ là đối với Trịnh Thành Dương cái bóng thù hận quá lớn nga. Đối với Phương Hoa thì sẽ dễ dàng hơn, chỉ là Phương Hoa đối với Thành Dương khá rụt rè. Nghĩ lại thì bị thằng nhỏ đó hành như thế không rụt rè co cẳng mà chạy mới là lạ đấy, chị Trịnh nâng ly nước uống một ngụm, được roài, chị chính là thuyền trưởng mọi chuyện cứ để chị lo.
Cả hai cứ như thế này với cả lúc nhỏ cũng thân thiết lắm, việc có thể phát sinh tình cảm không phải là chuyện khó nga, chị tin là vậy.
Trịnh Thành Dương có ra ngoài một chút, sau đó quay trở về, Phương Hoa và chị Trịnh đơn giản ngồi ở phòng khách chơi cùng Hiểu Minh. Khi con bé buồn ngủ thì bồng lên phòng, Trịnh Thành Dương đi vào phòng Phương Hoa, anh đi đến bên cạnh giường, đặt lên tủ cạnh giường một chiếc hộp.
Phương Hoa dỗ Hiểu Minh ngủ say, nâng mặt nhìn chiếc hộp anh vừa đặt xuống, là một hộp điện thoại mới toang. Trịnh Thành Dương không đợi cô lên tiếng, nhanh chóng nhắc nhở chuyện sáng nay ở phòng ăn "Em tốt nhất cũng đừng nghĩ những gì chị Tâm đang nghĩ."
Cô biết anh đang ám chỉ điều gì, đơn nhiên cô sẽ không dám nghĩ, Phương Hoa gật gật đầu, môi nhỏ mấp mấy "Em biết rồi."
Nghe thấy cô đáp ứng, anh xoay người rời đi, Phương Hoa nâng tay vén tóc lên vành tai, mái tóc ngắn ngủn nên vén lên cũng còn những sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống phấp phơi. Đôi mi khẽ trĩu nặng chớp nhẹ, cô nào dám nghĩ đến những chuyện mà chị Tâm nghĩ, mơ tưởng cũng không dám.
Đi đến mở ra chiếc hộp, đó là một chiếc điện thoại mới tinh màu trắng. Phương Hoa nhìn lại chiếc điện thoại với màn hình đã vỡ của mình, thở dài một hơi mở thẻ sim điện thoại gắng vào chiếc điện thoại mới. Sau đó khỏi động điện thoại, điện thoại mới cập nhật một lúc thì có cuộc gọi đến, nhìn dãy số lạ lẫm Phương Hoa ấn vào nghe máy "Alo..."
"Phương Hoa, là tôi đây" Giọng nói Trần Nghĩa phát ra, Phương Hoa ngạc nhiên "À..."
"Chuyện hôm qua thực xin lỗi cậu" Trần Nghĩa cười khổ, trong giọng nói buồn bã "Tôi chỉ là muốn tốt cho cậu, không nghĩ đến cảm nhận của cậu, thật xin lỗi."
Nghe thấy cậu nói, khoé môi Phương Hoa nhẹ nhõm nâng lên, cảm thấy thoải mái hơn, bàn tay nâng lên vuốt vuốt mái tóc chính mình "Cậu biết vậy là được rồi, sau này đừng hành động như thế nữa."
"Cậu ở đó vẫn ổn chứ?" Trần Nghĩa quan tâm, giọng nói cậu trở nên ôn nhu.
Phương Hoa vui vẻ đáp lời "Vẫn tốt, cậu không cần lo đâu, ở đây tốt lắm cũng tốt cho Hiểu Minh nữa."
"Vậy thì tốt quá" Trần Nghĩa thở dài "Tôi nghĩ cậu ở đó sẽ chịu thiệt thòi."
Mắt đẹp hạ xuống, con ngươi đen lấp lánh khẽ động, cô vui cười "Không có thiệt thòi gì cả."
Phương Hoa nhanh chóng chuyển chủ đề "Ngược lại, cậu cùng Khả My thế nào rồi?"
"Thì cậu cũng biết tính cô ấy rồi" Trần Nghĩa đáp, có thể nghe thấy tiếng thở dài mệt mỏi của cậu từ điện thoại "Tôi phải ở lại công ty đây, trở về nhà lại cãi nhau cùng cô ấy."
"Thế thì cậu đừng cãi nữa" Phương Hoa giải bày "Chuyện này không liên quan cậu, cho nên cứ gạt qua hết về làm hoà cùng cô ấy đi."
Hai người giống như bạn cũ tâm sự, giúp nhau giải toả những khúc mắc.
Trần Nghĩa nghe thấy tâm thì cười thầm, Phương Hoa vẫn như vậy, cô vẫn thuần khiết như thế, vậy mà khi xưa cậu lại nghĩ sai về cô, thật sự cậu cảm thấy rất có lỗi.
"Tôi giận cô ấy vì chuyện lừa gạt tôi, cậu nghĩ xem cả năm năm đấy, cảm giác bị biến thành kẻ ngốc ấy."
"Hm..." Phương Hoa thì thầm, hai chân đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn bầu trời phía bên kia "Ai cũng phạm sai lầm mà, quan trọng là cậu có đủ dũng cảm tha thứ và chấp nhận nó hay không."
Phương Hoa cũng từng phạm sai lầm, Trịnh Thành Dương không thể tha thứ và cũng chẳng bao giờ chấp nhận.
Lời khuyên chân thành đến từ phía người bạn cũ, tâm tình Trần Nghĩa tốt hơn hẳn, cậu thành thật nói "Tôi hi vọng có thể lần nữa làm bạn cùng cậu."
"Ơ..." Phương Hoa phì cười, khiêu mi "Vậy nãy giờ tôi đang nói chuyện với một người xa lạ sao ta?"
"Haha" Trần Nghĩa vui vẻ cười, khẽ trêu trọc "Cơ mà, không ngờ lúc trước cậu thích tôi đấy."
"Này nha" Phương Hoa trừng mắt liếc vào chiếc điện thoại "Chuyện cũ rồi đừng có mà lôi lại chứ."
"Tôi lại thích lôi lại trêu cậu đấy" Trần Nghĩa đáp nhanh, cậu đang rảnh rỗi nha, có người để trêu thì còn gì bằng.
Ánh mắt Trần Nghĩa đăm chiêu, thật ra nếu năm đó không có sự xuất hiện của Khả My, cuộc sống học đường an an bình bình thì có lẽ, Phương Hoa và Trần Nghĩa có thể đã là một cặp đôi.