Lâm Khả My nâng bước chân nhanh chóng chắn lại cửa phòng tắm, gương mặt nhỏ nâng lên trừng mắt lớn "Anh nói em tự cho mình đáng thương sao?"
Lâm Khả My nuốt xuống nước mắt, tức giận rống to "Anh thì thương xót cho cô ta còn em thì anh bảo em giả vờ để được thương hại sao?"
"Em là vợ anh hay cô ta là vợ anh" Cô hét lớn, tức giận đến khó khăn hít thở, rõ ràng anh luôn cưng chiều cô hết mực. Từ khi cô ta trở về anh liền nghi ngờ, không tin tưởng cô, bây giờ đến cả một chút thông cảm cũng không giành cho coi. Anh nói cô từ cho rằng mình đáng thương, không đáng để thông cảm, anh là chồng cô, anh phải hướng về cô mới đúng chứ.
"Em đừng náo nữa" Trần Nghĩa tay nắm chặt quần áo trên tay, muốn cô tránh sang một bên, nhưng Lâm Khả My cứ đứng chắn ở cửa phòng tắm chất vấn "Trước đây anh đâu có như thế? Ngay khi cô ta trở về anh lại như thế này là sao chứ?"
Trần Nghĩa trừng mắt, cô không tránh, khó chịu quay đầu mở cửa tủ ném quần áo ở trên tay vào trong. Xoay đầu nhìn cô bằng đôi mắt tức giận, cảnh cáo "Nếu như em cứ cứng đầu như vậy, được thôi, anh không quan tâm nữa."
Trần Nghĩa xoay người, bước đi ra khỏi phòng, âm thanh đóng cửa rầm lên một tiếng lớn tuyên bố kết thúc cuộc nói chuyện.
"Aaaaa" Lâm Khả My hét lớn, nước mắt kìm nén tuông trào, Khả My khụy xuống mặt sàn lạnh.
Cô không hiểu, vì sao anh lại như thế? Anh có thể thông cảm cho Phương Hoa, có thể thương xót cho Phương Hoa. Thế vì sao không thể nghĩ cho cô một chút, cô cũng đáng thương, cô làm như thế chẳng qua là đang đòi lại những gì thuộc về cô. Lúc trước khi Phương Hoa trở về anh thương cô nhất, năm năm qua chưa bao giờ khiến cô buồn cả, bây giờ chỉ vì Phương Hoa mà không thèm quan tâm cô.
Vì sao chứ? Cô không hiểu.
Buổi tối tại Trịnh gia, dỗ Hiểu Minh ngủ say thì đã 9h hơn. Phương Hoa chần chừ ở trên giường, trên tay cầm vỉ thuốc chứa một viên thuốc duy nhất, vì căng thẳng mà hay cứ sờ sờ nắn nắn nó. Đó là thuốc tránh thai Phương Hoa nhờ chị Trịnh mua, chị ấy mua cả một hộp cho Phương Hoa dự trữ, buổi trưa anh có bảo sang phòng anh.
Cô đang suy nghĩ xem mình có nên đi sang phòng anh không, hay là cứ giả vờ như quên mất mà không sang. Bởi vì đây là lần đầu tiên cô cùng anh sau khi nhớ lại mọi chuyện, nghĩ kĩ lại thì...
Thật sự rất là khó xử, anh cùng cô lúc nhỏ giống như anh em vậy. Bây giờ lại thành ra như thế, nghĩ tới cảnh tượng cùng một người mà bản thân từng xem như anh trai trần chuồng quấn quýt, thậm chí hai người còn có một cục đáng yêu như này.
"..." Không những từng xem là anh trai, anh ta đích thị là anh trai thứ hai cửa Phương Hoa. Anh ta chỉ nhỏ hơn anh trai cô hai tuổi thôi nga, cách Phương Hoa tận mười tuổi, làm sao có thể như thế chứ.
Tuy không phải là ruột thịt nhưng hồi trước bọn họ thân thiết với nhau lắm, cô cứ hướng anh ta "Anh Dương ơi, Anh Dương ơi."
Anh ta cũng thương cô lắm, lúc nào cũng ôn nhu xoa đầu cô, anh rất thích tựa càm vào đỉnh đầu cô đó. Bất kể chơi trò gì, anh ngồi ở phía sau Phương Hoa, càm sẽ tựa lên đỉnh đầu Phương Hoa. Khiến cho Phương Hoa cảm thấy rất là nặng đầu nga, cả hai lúc đó chẳng có một khoảng cách nào, y hệt như một đôi anh em ruột thịt.
Không, Phương Hoa lắc vội đầu, cô không kịp thích ứng. Bỏ lại vỉ thuốc vào trong hộp đặt vào hộp tủ nhỏ cạnh giường, cô sẽ không sang bên đấy. Tốt hơn hết là cứ giả vờ quên mất, Phương Hoa nâng tay tắt chiếc đèn ngủ, đắp chăn ngay ngắn cho con gái rồi nằm xuống.
Cố gắng dẹp bỏ hết những suy nghĩ trong đầu, nhắm mắt ngủ.
Tuy nhiên, cứ nhắm mắt lại khung cảnh nam nữ quằn nhau trên giường của cả hai cứ hiện lên trong đầu cô. Một bên lại hiện ra khung cảnh thơ mộng của hai người khi còn bé, giống như có một mớ hỗn độn trong tâm trí vậy. Lúc nhỏ có thể nói rằng anh cũng thương cô lắm, giống như cách anh ấy thương chị Thành Ý, hận thù có thể khiến anh đến quá khứ tươi đẹp kia cũng có thể dẹp bỏ đủ biết được anh hận Phương gia đến mức nào.
Phương Hoa nằm trằn trọc, điện thoại run lên âm thanh tin nhắn, cô vươn tay mở lên điện thoại. Trên màn hình khoá hiện lên dãy số lạ lẫm, mục tin nhắn rất ngắn gọn xúc tích "Sang đây."
Đó là số điện thoại của Trịnh Thành Dương.
"Không đâu" Tâm trí rất nhanh đáp trả, Phương Hoa đặt điện thoại trở lại tủ cạnh giường, kéo chăn ngay ngắn. Hiện tại cô đang đóng vai một người vô cùng mệt mỏi đi ngủ sớm, và quên mất lời anh cho nên... Cô sẽ không sang đó.
Phương Hoa nhắm mắt, thúc giục tâm trí mau chóng đi ngủ, không thể tập trung vào giấc ngủ lập tức đếm cừu.
Đếm đến con cừu thứ 101 Phương Hoa đã có thể thiếp đi, ngủ say giấc nồng.
Trôi qua một giờ chờ đợi, Phương Hoa không đến, Trịnh Thành Dương nhìn màn hình điện thoại đã điểm 11h rưỡi. Giờ này Hiểu Minh đã sớm ngủ say, cô vẫn không sang, có vẻ như lời nói của anh bị làm lơ đi rồi. Đối với Phương Hoa lời nói của Trịnh Thành Dương giống như không có cân lượng, anh chau mày khoé môi nhếch lên ma mị, bước xuống giường rời khỏi phòng.
Đi đến phòng Phương Hoa, mở cửa vào căn phòng đã tắt đèn tối, may mắn vẫn còn một ít ánh sáng của mặt trăng chiếu vào từ cửa sổ. Giường lớn có hai mẹ con đang ngủ say mê, Trịnh Thành Dương bước đến bên cạnh giường, bàn tay chạm vào chiếc điện thoại bên cạnh tủ giường mở lên. Tin nhắn của anh vẫn nằm hiển thị trên màn hình bị vỡ kia, mắt hướng sang cô gái trên giường.
Gương mặt Phương Hoa khi ngủ rất đáng yêu, so ra với Hiểu Minh nằm bên cạnh, hai mẹ con trông đáng yêu vô cùng. Vẫn là nét thơ ngây Phương Hoa của năm ấy, thật ra Trịnh Thành Dương cũng rất hay nhớ đến những chuyện lúc trước.
Nhớ đến tình cảm thân thuộc giành cho đứa em gái này, đôi lúc sẽ cảm thấy đáng yêu nhưng cũng vì vậy anh sẽ nhớ tới đứa em gái đáng thương Thành Ý.
Đối với Trịnh Thành Dương mà nói thật sự không dễ dàng gì để đè được người mà anh từng yêu thương dưới thân mình, nhưng nghĩ đến những gì Phương Lâm gây ra cho Thành Ý, anh sẽ tức giận, vô cùng phẫn nộ. Anh đem mọi thứ em gái anh từng chịu đừng giáng lên đầu Phương Hoa, đem cô trấn áp dưới thân mình mà không nghĩ ngợi bất kì điều gì cả.
Chẳng cần nghĩ đến anh từng quan tâm con bé này thế nào, chẳng cần nghĩ đến tình cảm thuần khiết của hai người. Cứ thế mặc kệ, phá vỡ khoảng cách tình thân lột trần cô thôi.