"Em ấy bị làm sao vậy?" Chị Trịnh lo lắng hỏi, bác sĩ An sau một lúc kiểm tra sức khoẻ, đặt ống truyền nước muối cho Phương Hoa "Huyết áp tăng cao cho nên bị ngất, nhưng mà bị chảy máu cam thì..."
Vị bác sĩ chau mày, việc huyết áp tăng nhanh đột ngột cũng sẽ gây chảy máu cam nhưng đó là trường hợp rất hiếm, bác sĩ An nhìn chị Trịnh thắc mắc "Dạo gần đây em ấy có căng thẳng hay là đau đầu không?"
Trịnh Thành Tâm chần chừ, nhớ đến lúc vừa rồi khi xem album Phương Hoa cứ hay đánh vào thái dương, vội gật "Cũng có một chút."
"Vậy thì đúng rồi" Bác sĩ An không nhanh không chậm đáp lại "Việc căng thẳng, đau đầu khiến cho huyết áp tăng đột ngột cho nên em ấy bị chảy máu và ngất. Sau khi truyền nước em ấy sẽ khoẻ lại, mọi người có thể yên tâm."
"Vậy tốt quá" Trịnh Thành Tâm thở phào, nhìn cô gái nằm ngủ trên giường ngủ lớn với đôi mắt lo lắng. Trịnh Thành Dương và bác sĩ An đi ra ngoài, anh đưa bác sĩ xuống dưới lầu, nhìn thấy bác sĩ An muốn rời đi sớm, Trịnh Thành Dương hỏi "Anh bận việc gì sao lại gấp về như thế?"
Bác sĩ An biết cậu đang ám chỉ việc gì, chỉ có thể nhúng vai cười khổ "Tôi không muốn làm khó cô ấy với lại cậu nghĩ bác sĩ như tôi rảnh rỗi lắm sao?"
Vừa rồi ở bệnh viện, đột nhiên Trịnh Thành Dương gọi điện hối thúc anh đến nga. Anh phải nhanh chóng đến viện trợ, chuyện ở bệnh viện còn đang chồng chất đang chờ đợi anh trở về xử lí.
"Vậy không phiền anh nữa" Trịnh Thành Dương mỉm cười "Cảm ơn."
"À mà đúng rồi" Bác sĩ An vừa đi liền quay người, trở lại trước mặt Trịnh Thành Dương nói với âm lượng vừa đủ cho hai người "Lúc sáng, cô Phương đó có gọi cho bà Phương, sau đó thì bà ấy bị sốc. Buổi trưa thì đến lượt cô ấy, xem ra chuyện nhà cậu thật là rối đấy."
Bác sĩ An vỗ vỗ vào bã vai Trịnh Thành Dương trêu đùa "Nếu có cảm thấy áp lực quá thì tìm tôi nhé."
Trịnh Thành Dương phì cười, bàn tay nâng lên vỗ lại vào vai bác sĩ An "Tôi vẫn đủ tỉnh táo, ngược lại bác sĩ An có cảm thấy bất lực với chị Tâm nhà tôi thì tìm tôi."
"Xùy" Bác sĩ An cong môi, ánh mắt vui vẻ xoay người "Phụ nữ đúng là những niềm đau."
Khi bác sĩ An rời đi, Trịnh Thành Dương trở lại phòng của Phương Hoa.
Phương Hoa nằm yên tĩnh ở giường lớn, bé con ngồi ở bên cạnh giường ngắm nhìn mẹ nó ngủ. Nhìn thấy Trịnh Thành Dương, chị Trịnh nhịn lại chiếc giường đã bị Phương Hoa chiếm trọn. Nảy ra ý định vô cùng tinh quái đi đến bắt lấy cục thịt mỡ bồng lên, đàm phán "Mẹ bệnh rồi, tối nay cục thịt mỡ sang phòng dì nha."
Bé con rất ngoan ngoãn gật đầu, ấy thế mà Trịnh Thành Dương lại đi đến trước mặt chị, tay bồng lấy bé con với ánh mắt cực kì xa lánh dành cho chị "Thích thì mau mà đi lấy chồng đi."
"Ơ..." Trịnh Thành Tâm trừng to mắt, khoé môi giật giật "Chúng tôi đã quyết với nhau rồi, cậu mau trả lại cục thịt mỡ cho chị nga."
Trịnh Thành Dương chỉ nhếch môi, nhìn bé con trong tay khẽ hỏi "Con muốn sang phòng ba không?"
Hiểu Minh đơn nhiên không từ chối papa của bé rồi "Muốn ạ."
Trịnh Thành Dương hướng chị Trịnh đá lông mày, gương mặt khiêu khích bồng bé con bước đi. Trịnh Thành Tâm liếc nhìn Trịnh Thành Dương, hận đến mức chỉ muốn tống cho cậu một đạp.
Bởi vì Phương Hoa không khoẻ, cả buổi trưa Trịnh Thành Tâm phải giữ Hiểu Minh, Thành Dương cũng không đến Trịnh thị. Cho đến buổi tối, Phương Hoa cũng chưa tỉnh lại, Trịnh Thành Dương chỉ có thể bồng Hiểu Minh về phòng của anh ngủ.
Hiện tại bé con đang nằm lăn lóc trên giường mềm của papa, Trịnh Thành Dương đi đến bên cạnh giường ngồi xuống.
"Bình thường mẹ sẽ làm gì để dỗ con ngủ?" Anh hỏi, Hiểu Minh lăn lăn như một quả bóng tròn lại gần papa hơn đáp trả "Không có làm gì hết."
Nói xong, bé con lại lăn lăn qua phía bên kia giường, Trịnh Thành Dương nghe thấy ngạc nhiên.
Không cần phải đọc truyện hay vỗ về gì sao? Hồi trước khi còn nhỏ, mỗi lần anh dỗ Thành Ý ngủ là cả một quá trình đấy.
"Không làm gì hết sao?" Trịnh Thành Dương ngờ vực, bé con lăn lăn trở lại chỗ papa đáp nhanh "Mẹ chỉ cần ôm con là được."
Hiểu Minh lật đật ngồi dậy, hai chân bò dậy ngồi vào lòng Trịnh Thành Dương, vòng tay nhỏ dang rộng ôm lấy lòng ngực Trịnh Thành Dương.
Cái mũi nhỏ cực kì nhạy ngửi ngửi, hít hít "Papa không có mùi giống mẹ."
Đơn nhiên là không giống rồi nga, bé con lại dụi dụi gương mặt vào người Trịnh Thành Dương "Nhưng mà mùi của papa thật dễ chịu."
Trịnh Thành Dương cưng chiều nâng bàn tay xoa đầu con bé, con bé cứ ôm anh như thế, bắt đầu buồn ngủ, đôi mắt dần dần lim dim, cái miệng nhỏ thì vẫn cứ lẩm bẩm "Con thích mùi mẹ nhất, papa có thích không?"
Trịnh Thành Dương im lặng, tay ôm lại con bé dịu dàng vuốt ve, Hiểu Minh đang muốn ngủ, được anh vuốt ve càng tăng thêm cơn buồn ngủ của con bé.
Hai mắt dần dần khép lại, nhưng có vẻ vì chưa nhận được câu trả lời cho nên vẫn chưa chịu "Papa có thích mẹ không... Mùi của mẹ giống... Giống quả đào."
Con bé lẩm ba lẩm bẩm, Trịnh Thành Dương nhẹ nhàng vuốt tóc mềm "Thích."
Nghe thấy thế, Hiểu Minh liền hehe cười một cái, cả người mềm nhũng dựa vào lòng Trịnh Thành Dương ngủ thiếp đi. Tay vỗ về tấm lưng nhỏ bé, con bé này quả thật rất là dễ ngủ đi, chỉ cần ôm như thế là đã có thể ngủ. Khiến anh nhớ lại cảnh tượng anh phải dỗ Thành Ý ngủ, là cả một quá trình trái ngược hoàn toàn gian khổ.
Ngược lại, Trịnh Hiểu Minh chỉ cần một cái ôm là đủ. Khi anh điều tra về hai mẹ con, sau khi đủ 18 tháng tuổi, Hiểu Minh không được ở cùng mẹ trong tù nữa, con bé buộc phải chuyển vào viện phúc lợi. Phải xa mẹ như thế khi còn rất nhỏ như thế, đó là một điều thiệt thòi.
Ở viện phúc lợi, Hiểu Minh sớm phải làm quen với chuyện tự mình ngủ. Chỉ cần một chiếc gối ôm, bé sẽ ôm ấp nó đến khi buồn ngủ mà thiếp đi không cần làm phiền đến các cô. Quả là một đứa bé hiểu chuyện, giống như cái tên mà mẹ đặt cho con bé.
Mùi quả đào ư? Không nga, anh lại cảm thấy nó lại giống như mùi quả hồng mềm, nhất là đôi môi nhỏ ấy, mềm như một quả hồng chín mọng, ngọt ngào ngát hương.