Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 69: Trần Nghĩa đến tìm




Vật lộn một lúc lâu cùng Trịnh Thành Dương, Phương Hoa giống như một con búp bê bị hư nằm trên chiếc giường lạnh.

Trịnh Thành Dương đang ở phòng tắm sau khi giải quyết xong với Phương Hoa, tiếng nước chảy trong phòng tắm tí ta tí tách.

Không gian yên tĩnh vô cùng, Phương Hoa thất thần ngồi dậy như một con búp bê bị chơi đến hư hỏng, đến linh hồn cũng hỏng. Ngẩn ngơ nhặt chiếc quần ngủ may mắn nguyên vẹn mặc vào, nhặt lên chiếc áo ngủ rách rưới mặc vào, bởi vì phần ngực áo bị rách Phương Hoa dùng hai tay ôm lại. Bước chân khó khăn chậm chạp rời khỏi căn phòng một cách u ám, Phương Hoa bước đi trên hành lang lạnh tanh đêm khuya không có một bóng người.

Bước chân yếu ớt, cả cơ thể tựa vào bức tường lạnh, gương mặt trắng bệch với đôi mắt sưng húp vì nước mắt.

Trịnh Thành Tâm bởi vì hơi đói, nằm trằn trọc không ngủ được, lăn lóc qua mấy tiếng cũng không ngủ được toàn nghịch điện thoại đến phát đói. Muốn đi xuống bếp tìm đồ ăn, mở cửa đi ra lại đập vào mắt là Phương Hoa đang đi đến, hướng kia chỉ có phòng Trịnh Thành Dương.

Nhìn thấy gương mặt không một chút sinh khí của Phương Hoa, Trịnh Thành Tâm hốt hoảng chạy đến. Phương Hoa nhìn thấy chị Trịnh, mệt mỏi tựa hẳn vào bức tường từ từ khụy xuống. Trịnh Thành Tâm chạy đến đỡ lấy Phương Hoa, lời còn chưa đến miệng đã bị đông cứng.

Chị định hỏi Phương Hoa bị làm sao, nhìn vào gương mặt trắng bệch vả cả quần áo rách rưới của Phương Hoa, những vết hôn đỏ đỏ ẩn hiện qua lớp vải vóc rách. Chị có lẽ đã biết được nguyên do, vội vàng dìu Phương Hoa xuống lầu trở về phòng.

Đặt cô ngay ngắn lên giường lo lắng dặn dò "Bây giờ em nghỉ ngơi đi."

"Đừng khóc nữa" Chị Trịnh thương xót, bàn tay ôm lấy gương mặt Phương Hoa, ngón tay cái chùi đi lệ trên khoé mi. Phương Hoa im lặng, chỉ thở ra một hơi thật dài sau đó xoay người ôm lấy cục bông gòn nhắm mắt ngủ, Trịnh Thành Tâm vuốt ve tấm lưng nhỏ của Phương Hoa sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.

Hướng thẳng đến phòng Trịnh Thành Dương, chẳng cần gõ cửa xông vào, Trịnh Thành Dương vừa vặn đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy giường ngủ trống rỗng, bên kia là Trịnh Thành Tâm với gương mặt cực kì tức giận.

"Trịnh Thành Dương, sao em có thể?" Trịnh Thành Tâm một bụng đầy tức giận quát, Thành Dương nhẹ nhàng lau mái tóc còn đang ướt "Đây là chuyện của em."

"Em đừng như thế nữa" Trịnh Thành Tâm tức giận đến hai bàn tay đều nắm chặt thành quả đấm hét lớn "Không phải Phương Hoa, con bé không có lỗi, em đừng ngu muội như thế nữa được không?"

Miệng thì luôn bảo chị mau mau lấy chồng, mau mau yên bề gia thất, mà cậu thì cứ như thế này. Bảo chị làm sao yên tâm mà theo người khác, Trịnh Thành Tâm tức giận, tức đến mắt hồng cay cay "Đừng cứ mãi sống trong quá khứ như thế, chuyện đã 15 năm rồi, em buông tha cho con bé đi."

Trịnh Thành Dương hít một hơi thật sâu, ánh mắt điềm tĩnh nhìn chị gái "Chị quay về ngủ đi, khuya rồi."

"Chị đang nói chuyện với em đó" Trịnh Thành Tâm nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ hồng càng lúc càng cay nồng "Em đừng như thế nữa, hành hạ nhau như thế vui lắm sao?"

"Chị thấy đủ rồi" Trịnh Thành Tâm mím bờ môi khô khốc "Như thế là đủ rồi, đừng hành xử như thế nữa."

Dứt lời, Trịnh Thành Tâm xoay bước rời đi, kéo mạnh cánh cửa phát ra một âm thanh lớn, Trịnh Thành Dương dừng lại động tác lau tóc. Khoé môi cong lên thành nụ cười, con ngươi ánh lên bất lực.

Chị có thể buông bỏ dễ dàng nhưng anh thì không, anh không thể.

Phương Hoa không có lỗi, không phải như thế, là chị không biết thôi chứ không phải Phương Hoa không có lỗi. Ánh mắt hướng đến chiếc giường trống rỗng, trên giường mềm còn đó tàn dư của cuộc hỗn loạn vừa rồi.

Ngày hôm sau, Phương Hoa mệt mỏi tỉnh giấc, đi vào phòng tắm đánh răng, nhìn bản thân đang chải răng trong gương. Nước mắt càng lúc càng đọng trên khoé mi, cô nhanh chóng gạt bỏ, nhanh chóng rửa mặt. Mở nước vào bồn tắm lớn, cô muốn tắm rửa, tắm rửa thật sạch, cả một bồn tắm lớn đầy xà phòng, Phương Hoa kì cọ cơ thể đến đỏ rát nhưng những vết hôn đó có in rõ. Có kì cọ thể nào cũng không hết, không gì có thể xoá được những vết tích đó trừ thời gian. Sau một lúc kì cọ đến đau, Phương Hoa mới ngừng lại hành động vô nghĩa làm đau chính mình, xả nước nhanh chóng tắm sạch sau đó rời khỏi phòng tắm.

Điều chỉnh lại gương mặt hốc hác, bước đến giường gọi cục bột bé bỏng "Hiểu Minh ơi."

"Hư..." Bé con rất nhanh đáp ứng, kèm một cái lật người xoay đi. Phương Hoa vỗ vỗ chiếc mông của bé con, khẽ gọi lớn hơn một chút "Hiểu Minh à."

"Hự..." Bé con lại lăn một vòng tránh xa Phương Hoa nga, chưa muốn nga, bé chưa muốn dậy nga.

Vất vả kêu gọi cục bông gòn dậy, tắm rữa mặt, sau đó xuống nhà ăn sáng. Chị Trịnh cũng nhanh có mặt dùng bữa sáng cùng Phương Hoa và Hiểu Minh, bữa sáng chỉ có ba người bởi vì Thành Dương đã sớm rời Trịnh gia đến Trịnh thị.

Sau khi dùng bữa sáng, cả hai người ngồi ở sofa phòng khách chơi cùng Hiểu Minh, bỗng nhiên bác Lí quản gia đi đến chỗ Phương Hoa, bác khẽ giọng "Cậu Trần đến tìm cô ạ."

Cậu Trần? Ai cơ? Phương Hoa ngạc nhiên nhíu mày, gương mặt nhìn ra hướng cửa chính là Trần Nghĩa.