Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 65: Trịnh gia năm đó




Là người của Trịnh gia, nạn nhân của Phương gia, Trịnh Thành Tâm sao lại tốt với cô như thế?

Hỏi chị rằng, chị không căm ghét Phương gia sao?

Câu trả lời của chị đơn nhiên là có và đã từng vô cùng căm ghét, tại nạn Phương gia dàn xếp đó hại chị toàn thân đều là vết thương, may mắn là ông trời còn thương, giữ lại cái mạng nhỏ nhoi của chị nên mới sống được. Chị phải nằm viện hôn mê một năm trời trên giường bệnh, nửa tỉnh nửa mê, toàn thân băng bó, sau khi tỉnh khỏi giấc hôn mê dài phải mất nửa năm điều trị vật lý mới có thể đi lại, sinh hoạt như người thường.

Hỏi chị không căm ghét sao?

Làm sao có thể không căm ghét, khi đứa em gái bị hãm hại đến chết bởi Phương gia, chị tỉnh khỏi hôn mê đã là một năm sau thảm hoạ, chị chỉ nghe Thành Dương nói.

Cậu nói với chị rằng: "Ba mất rồi."

Chị đã biết chuyện đó, đã dự định chuyện đó trong đầu, nhưng câu nói tiếp theo của cậu đẩy chị vào ngục tối, cậu nói với chị rằng: "Thành Ý cũng mất rồi."

Khi thảm kịch đó ập đến, chị chỉ kịp đem giấu em trai, chị đã không kịp cứu đứa em gái đáng thương của chị. Chị đã bị sốc, thời gian đó chị còn tự trách mình đã không cứu được em gái, chị còn ngu ngốc cho rằng vì chị vô dụng, em gái mới rời đi khỏi thế giới này khi chỉ 15 tuổi.

Đứa em gái đáng yêu, xinh xắn của chị đáng lí ra phải được nhìn thế giới này lâu hơn nữa, phải được sống cuộc sống của con bé hạnh phúc lâu dài chứ không phải bị cưỡng hiếp, nhục nhã kết thúc số phận khi chỉ 15 tuổi.

Chị rất tin tưởng cha Trịnh, ông là người sáng suốt và nghĩa tình, là mối tình đầu thiên liêng của chị. Cho nên việc cha tin tưởng Phương gia, chị không nghi ngờ gì cả, còn rất thân thiết với những người Phương gia.

Chỉ là do Phương Hoa không nhớ, bọn họ đã từng và thậm chí rất thân thiết.

Ánh mắt Trịnh Thành Tâm giống như bị đình xuống, đôi mi cong vút xinh đẹp chớp khẽ trả lời "Rất ghét, có lúc chị đã ghét đến mức nghĩ đến chỉ khiến buồn nôn."

"Thế... Sao chị vẫn tốt với em?" Phương Hoa nhìn chị bằng đôi mắt to tròn, buồn bã trong đôi mắt ấy là tội lỗi của gia đình.

Trịnh Thành Tâm bước đến, ngồi xuống giường, ngồi bên cạnh Phương Hoa. Gương mặt người chị chất chứa đau thương và muộn phiền, sâu lắng trong đôi mắt chị, đâu đó là yêu thương nho nhỏ "Cũng đâu phải do em gây ra, vã lại... Đó là chuyện của quá khứ rồi, chị không muốn ngày ngày phải sống trong quá khứ nữa."

Tốt với em ư? Phương Hoa ngốc nghếch, chị đâu có tốt như em nghĩ.

Lúc đầu khi Trịnh Thành Dương bắt nhốt Phương Hoa, chị thậm chí còn chẳng thèm để tâm, cho rằng đó là nghiệp mà Phương gia đã tạo. Phương Hoa đáng bị đối xử như thế, chị thậm chí còn không thèm ngăn cảnh Thành Dương, cứ mặc kệ Thành Dương thích làm gì thì làm.

Cho đến một ngày, một đêm ấy chị tỉnh giấc lúc đêm khuya, vì chị mơ thấy một giấc mơ lạ. Giấc mơ về khoảng thời gian yên bình của hai nhà Phương Trịnh, khi mà đứa em gái đáng yêu của chị còn sống.

Con bé Thành Ý năm ấy 15 tuổi, một thiếu nữ mới lớn với ước mơ cháy bỏng, con bé muốn trở thành một nhiếp ảnh. Nên Thành Ý đã bày trò chơi dã ngoại trên thảm cỏ, trải một tấm khăn, bưng bê hết đồ ăn và vật trang trí ra đặt trên tấm khăn chơi hàng bếp cùng Phương Hoa. Dụ dỗ đứa trẻ Phương Hoa mới 8 tuổi ngồi chơi hàng bếp mà chụp ảnh, chị nhìn thấy liền bị con bé Thành Ý bắt đi vào làm mẫu ảnh cùng Phương Hoa. Còn con bé sẽ chụp những bức ảnh xinh đẹp, không chỉ chị, cả Thành Dương cũng bị bắt vào chụp ảnh.

Thành Dương chưa bao giờ có thể từ chối em gái Thành Ý, bất lực bị đưa vào khung hình. Tấm ảnh đó đến giờ chị vẫn còn giữ, những bức ảnh của nhiếp ảnh gia tương lai đầy triển vọng, nó được chị cất giữ rất kĩ lưỡng vào một quyển album riêng biệt. Giấc mơ ấy đánh thức chị, chị đến phòng Phương Hoa, ngắm nhìn gương mặt ngủ cũng không yên của con bé, hôm ấy con bé phát sốt li bì.

Chị đã từng xem đứa trẻ này là em gái, đã từng thân thiết, lại có thể nhẫn tâm ngoảnh mặt làm ngơ như thế. Cả Trịnh Thành Dương, đã từng cười đùa vui vẻ cùng con bé này lại có thể vì hận thù Phương gia mà hành hạ con bé trở nên như thế.

Năm đó, Phương Hoa chỉ là đứa bé 8 tuổi, con bé không biết gì cả. Hận thù là ở trên người lão Phương và tên khốn khiếp Phương Lâm mới phải, nhưng thế nào Trịnh Thành Dương mù quán giận cá chém thớt mà chị cũng mù quáng theo.

Vì thế chị mới thoát khỏi cái bóng u ám của thù hận, chị nhận thức rõ ai là người đáng để hận, ai là người đáng để thương. Và chị cũng không muốn đeo bám vào quá khứ nữa, chuyện quá khứ thì hãy để nó ngủ yên, hãy để cho linh hồn Thành Ý và ba Trịnh có thể an tâm và yên nghỉ. Chị đã thoát được nỗi ám hận nhưng chỉ trách ám ảnh quá lớn trên người Trịnh Thành Dương, cậu không thể thoát được quá khứ kinh hoàn đó.

Năm đó cậu 17 tuổi, cha mất, mẹ thì trở nên khùng khùng điên điên, chị gái hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, em gái nhỏ cũng rời bỏ cậu mà đi. Gia sản mất sạch vào Phương gia, cậu vừa phải chăm sóc cho mẹ Trịnh, vừa phải tìm kiếm việc làm trang trải tiền viện phí cho chị gái.

Mọi thứ đổ lên người cậu thanh niên trẻ, để có đủ tiền thuốc men cho mẹ và chị, cậu từng phải vay tiền nặng lãi của xã hội đen. Cậu vay một số tiền lớn, một nửa để làm ăn một nửa để giành chi trả cho mẹ và chị.

Cậu thiếu niên trẻ với bước chân ướt chân ráo, kinh nghiệm không có chỉ có những kiến thức đơn thuần. Khi bắt đầu kinh doanh giống như trò chơi tử thần, với số nợ lớn nếu thất bại thì cậu, cả chị và mẹ chắc chắn chỉ có con đường chết với người bên cho vay. Những chuyện đó đè nặng lên bờ vai thiếu niên ấy, năm đó cậu thiếu niên ấy trải qua đủ chuyện đau khổ, cậu tự hỏi còn có chuyện gì có thể khủng khiếp hơn mà cậu chưa trải qua, cậu đếm không xuể những quả tạ đang đè lên người cậu.

May mắn cậu có tài, người có tài không thiếu cơ hội, ông trời cũng không làm khó cậu. Ăn nên làm ra, hoàn trả được số nợ và có thể gầy dựng được một số vốn nhỏ. Trịnh thị thứ hai ra đời, cậu vô cùng kĩ lưỡng trong công việc, không bỏ sót bất kì chi tiết nào, phi vụ mua bán và sát nhập những công ty nhỏ lẻ cực kì chu toàn.

Một năm sau thảm họa Trịnh gia, chị Trịnh đã dần hồi phục, lần đầu tiên chị tỉnh dậy sau gần ấy ngày hôm mê. Nhìn đứa em trai với đôi mắt đỏ hoe, gương mặt trắng bệch nhìn thấy chị tỉnh dậy mà run rẩy, đó là lần đầu tiên cậu khóc nức nở với chị, bởi vì cậu còn tưởng, cậu mất chị rồi.

Sao bao nhiêu chuyện như thế, hỏi chị có căm ghét không?